Nếu như là đám yêu tướng chưa bị thương, thì chúng cũng chẳng ngán gì Hắc nghiệt cả.
Hắc nghiệt tuy mạnh, nhưng chủ yếu vẫn dùng để đối phó với mấy kẻ râu ria, chứ còn đối mặt với yêu vật cấp Hóa hình, thì vẫn chưa đủ sức, ít nhất là hiện tại chưa đủ.
Nhưng đám yêu tướng, sau khi bị Chu thiên tinh thần vạn bảo đại trận đánh, nên chúng đều bị thương nặng, lúc này cũng không phải thương tổn bình thường, mặc dù với khả năng của yêu tướng nhưng không thể ngay lập tức hồi phục được như cũ. Lại thêm chúng lo lắng cho yêu vương, toàn lực muốn cứu giúp, không chú ý mới bị Hắc nghiệt đánh lén. Lập tức có khoảng bảy tám yêu tướng bị trúng chiêu, bị Hắc nghiệt lôi xuống vực sâu. Đa phần yêu tướng may mắn tránh thoát được màn này, nhưng trên không trung Hắc nghiệt uốn éo khắp nơi, khiến chúng nhất thời cũng không thể tới gần.
Trên bầu trời, Y Y lại cười hì hì, phất tay Phỉ thúy hoa cung hiện ra, Khởi la thiên chức, phối hợp với Hắc nghiệt, phủ kín lũ yêu.
Đám yêu tướng nếu so thực lực thì một chọi một với nàng là xấp xỉ nhau, nhưng khi liên hợp lại mạnh hơn nàng nhiều, sau khi bị thương chúng bị suy yếu, mà giờ Y Y lại dốc toàn lực phòng thủ, mặc dù không thắng được chúng, nhưng kéo dài thời gian thì không thành vấn đề.
Bên này cuộc chiến của Đường Kiếp với yêu vương lại lần nữa đi vào hồi kết.
Là trận cuồng ẩu không nói đạo lý, yêu vương rất nhanh cũng đi theo kẻ trước đó, bị Đường Kiếp cường sát.
Thú vị chính là lúc chiến đấu, tên nhãi này còn định giả chết.
Nhưng Đường Kiếp giết chết đối thủ, không phải nhìn đối thủ bất động để dừng tay, mà hắn dựa vào cảm giác sinh mạng lực mạnh hay yếu. Sinh mạng lực mới là căn cứ xác định sinh tử của người tu, chỉ cần có đầy đủ sinh mạng lực, chết rồi mà sống lại cũng là chuyện không quá khó khắn. Hơn nữa đại yêu cấp Hóa hồn, mỗi một tên đều có sinh mạng lực vô cùng dũng mãnh, pháp lực vô biên, tuy chúng chưa tới giới hạn chỉ cần một tế bào cũng sống lại được, nhưng tàn thân mà trọng sinh thì không hiếm gặp. Cho nên khi Đường Kiếp giết chết một yêu vương, phương pháp trực tiếp nhất là đánh nát toàn thân nó, áp bức sinh mạng lực, như vậy liền hoàn toàn có thể diệt trừ hy vọng sống lại của nó.
Tên yêu vương thứ hai đã chết, con rối Vân Mẫu đã lại ném yêu vương thứ ba ra.
Đây chính là con gấu vương lúc trước.
Là kẻ có sức lực khổng lồ, sinh mạng lực của gấu vương phá lệ dũng mãnh, muốn giết chết cũng rất khó.
Mà lúc này Mục Dương Châu của Đường Kiếp cũng đã sắp không thể dùng được nữa.
Từ lần đại chiến trước về sau, Mục Dương Châu liền bị tổn thương, mỗi một lần sử dụng đều mang tới gánh nặng nhất định cho hạt châu, cũng khiến cho thời gian sử dụng nó ngắn lại. Thời khắc này liên tiếp cường sát hai gã yêu vương, Đường Kiếp rõ ràng cảm thấy Mục Dương Châu không chịu nổi gánh vác, nếu tiếp tục dùng tiếp sẽ bị hủy, không thể không lấy Mục Dương Châu ra.
Thấy trạng thái ba đầu sáu tay của Đường Kiếp biến mất, gấu yêu cười ha ha:
- Ngươi không giết chết ta được đâu.
Sinh mệnh lực của nó vốn dĩ so với hai yêu vương lúc trước bị giết cường đại hơn nhiều, Đường Kiếp lại mất đi trạng thái ba đầu sáu tay. Tuy rằng thực lực của hắn như trước mạnh hơn so với gấu yêu, nhưng nếu muốn xử lý mình như xử lý hai gã yêu vương lúc trước, là điều không thể.
Chỉ cần mình bám trụ Đường Kiếp, như vậy năm yêu vương còn lại có thể dốc toàn lực công kích, sớm hay muộn cũng hạ được con rối kia. Trên thực tế giữ được đến hiện tại, con rối Vân Mẫu đã tiêu hao năng lượng không nhỏ, thời gian mà nó có thể chống đỡ sợ là đã không còn nhiều nữa.
Không ngờ tới Đường Kiếp lại chỉ lạnh lùng nói:
- Vậy sao? Giết ngươi chỉ một kiếm là đủ.
- Ngươi đừng khoác lác!
Gấu yêu rống to.
Đường Kiếp thuận tay đâm Đế Nhận tới.
- Grào!
Gấu yêu kêu to vung quyền.
Đế Nhận trong khoảnh khắc đó biến ảo, biến thành một cây trường thương, đồng thời trong miệng Đường Kiếp truyền đến tiếng nói lạnh như băng:
- Thác thiên thương pháp, liệt địa thức!
Trường thương đã hóa thành một đạo lưu quang, đâm vào thân thể gấu yêu.
Ban đầu ở Thiên Hỏa Tháp, Đường Kiếp tu luyện đủ các loại chiến pháp, Thác thiên thương là một trong số đó. Mặc dù chỉ là một loại thương pháp bình thường, nhưng ngay tại khi trường thương xỏ xuyên qua cơ thể gấu yêu trong phút chốc, Đế Nhận trên thân thương đã tóe ra một đạo quang hoa.
Đạo quang hoa ở trên thân thể gấu yêu nở rộ, giống như mặt trời mới mọc sau rặng núi, sau đó chỉ thấy gấu yêu đầu tiên là im lặng rồi ngẩn người, sau đó không thể tin mà nhìn về phía thân thể của mình.
Sinh mạng lực như biển rộng của chính mình, liền giống như tuyết đọng gặp phải mặt trời chói chang, đang bốc hơi.
- Một thương... Chỉ là một thương...
Nó không thể tin được nhìn Đường Kiếp.
- Không, là một kiếm!
Đường Kiếp thấp giọng giải thích.
Gấu yêu ngẩn người, hiển nhiên còn chưa hiểu rõ ý của Đường Kiếp, nhưng cũng đã từ từ nhắm hai mắt, rồi ầm ầm ngã xuống.
Cảnh này rơi vào mắt Qủy diệm vương, khiến gã lại lần nữa chấn kinh.
Trong lúc bất chợt nó nghĩ tới trận chiến lúc công thành ngày đó, đối mặt với ba con thiên thú, một con cũng ddủ khiến trời rung đất chuyển, vậy mà cũng bị thanh kiếm của Đường Kiếp đâm trúng, sau đó một mảnh quang hoa hiện lên, dù cho có sinh mạng lực vô tận dũng mãnh, nhưng con cự thú cũng trực tiếp chết đi.
Cuộc chiến đó, Đường Kiếp một chọi ba, quá làm người ta khiếp sợ, thế cho nên sau này nhớ lại, nên rất nhiều người không để ý đến chi tiết nhỏ này.
Thẳng cho tới hiện tại, cảnh đó lại lần nữa tái hiện, khiến cho Qủy diệm vương nhớ tới một kích khủng bố trước kia.
Rốt cuộc là dạng tiên pháp có uy lực thế nào, mới có thể một kích phá hủy một đại yêu vương cường hãn cấp bậc Hóa hồn?
Qủy diệm vương không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông.
Nó ngơ ngác nhìn Đường Kiếp, nhìn hắn rút Đế Nhận ra khỏi người gấu yêu, trong lòng chợt nguội lạnh.
Ngay sau đó Mê quang tỏa tinh trận lại lóe lên, yêu vương thứ tư được đưa ra.
Lúc này đây Đường Kiếp không sử dụng thủ pháp lúc trước, mà dựa vào thực lực mạnh mẽ của hắn, huy động rìu Vân mẫu tinh kim chém về phái yêu vương. Còn Đế Nhận hắn ngại quá nhẹ, đánh nhau không đã, bởi vậy nên hắn cũng không thích sử dụng cho lắm.
Tên yêu vương kia liều chết chống đỡ, nhưng dưới sự tấn công điên cuồng của Đường Kiếp, dần dần nó cũng không còn chống đỡ nổi, còn về phần con rối Vân mẫu bên kia, bởi vì chỉ còn bốn vị yêu vương, cho nên áp lực trên người nó cũng giảm bớt nhiều, thời gian kéo dài trận pháp cũng vì thế mà tăng thêm.
Đây tuyệt đối là trường hợp chiến đấu mà yêu tộc từ trước tới giờ chưa từng gặp phải, không có đấu trí, không có các loại kỹ xảo, chỉ có sức lực và máu huyết kết hợp, trình diễn – một nhân lọa chống đỡ với toàn bộ công kích của yêu tộc, bắt giữ được yêu tộc mạnh nhất, giết chết, sau đó lần lượt từng kẻ một, cứ lẫn lộn đánh đấm, như một tên du côn đang đánh nhau vậy.
Nhưng chính những chiêu thức đơn giản thô bạo này, khiến Đường Kiếp một hơi giải quyết xong ba gã yêu vương, và đang tiếp tục giết chết yêu vương thứ tư.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì tám yêu vương có khả năng bị Đường Kiếp từng bước nuốt gọn, giống như ăn bánh trôi trong đĩa vậy.
Cảnh tượng này khiến lũ yêu ngây người, si ngốc nhìn Đường Kiếp, cũng khiến chúng càng lúc càng sốt ruột.
Tiếp tục chiến đấu như vậy, nguyên bản yêu tộc đang chiếm ưu thế cũng sẽ bị nhân loại lật ngược lại.
Bảy yêu vương vây công đám người Tôn Thư Minh, chú ý tới thế cục, tách ra hai đạo nhân ảnh bay về phía Đường Kiếp, là tiểu đào và hoa ly yêu.
Đối mặt với hai yêu tộc bay tới, Đường Kiếp căn bản không thèm để ý, chỉ tiếp tục dồn sức đấm vào đối thủ của mình. Còn về phần công kích của tiểu đào và hoa ly yêu, kháng trụ là được rồi.
Đây chính là lựa chọn của Đường Kiếp.
Thể tu bản chất chiến đấu dũng mãnh, đơn giản, trực tiếp, mặc kệ có bao nhiêu kẻ vây đánh, ta cũng chỉ có một sự lựa chọn.
Rầm rầm ầm ầm.
Nắm đấm và chiếu rìu không ngừng điên cuống rơi trên người đối thủ, cùng lúc đó, cánh hoa và móng vuốt sắc bén cũng biến lưng Đường Kiếp thành tấm khiên máu.
Biển hoa liên tục xoáy vòng, bay múa rồi mới hạ xuống, phát ra tiếng leng keng của kim thiết va vào nhau, cái loại cảm giác như dùng dao chém lên tảng đá, tóe lên từng tia lửa vậy.
Móng vuốt mèo sắc bén càng thêm hung ác, đầu ngón tay dừng trên lưng Đường Kiếp, xoắn lấy da thịt hắn, giống như cắn từng miếng thịt, liều mạng đào vào trong cơ thể hắn, đảo mắt trên cơ thể Đường Kiếp đã xuất hiện một lỗ thủng lớn. Nếu không phải Đường Kiếp hóa thành người khổng lồ, hiện tại có lẽ hắn đã bị xuyên thủng rồi.
Công kích từ hai đại yêu, mặc dù với thân thể gần với kim cương cũng không thể hoàn toàn không có chuyện gì. Công kích của chúng có thể vỡ kim nát ngọc, dời non lấp biển. Khi chúng tập trung tấn công Đường Kiếp, sức lực được ngưng tụ trên một đối thủ, nên lại càng thêm khinh khủng sắc bén, cũng càng thêm khó có thể ngăn cản được. Ngay cả Đường Kiếp cũng không tự chủ được phát ra tiếng kêu đau đớn.
- Grào!
Hắn rống lớn, giống như một con thú đang phát điên.
Cũng không quay người, chỉ là vung rìu Vân mẫu rồi hạ xuống càng thêm hung ác, đem toàn bộ thống khổ, khí lực, phẫn nộ dồn lên quỷ vương xui xẻo ở trước mặt hắn. Mặc cho đối phương có phòng ngự thế nào chăng nữa, khóc thét, phản kích, cũng không ngăn cản được hắn đang trút đòn như mưa xuống.
- Gắng trụ vững! Nhất định phải cố trụ!
Hoa ly cũng điên cuồng thét lên:
- Toái thiên phong vân trảm.
Đầu ngón tay tách ra ánh sáng màu bạc, bay nhanh về hướng Đường Kiếp, đào sâu vào cơ thể hắn, gần như toàn bộ cánh tay đã tiến nhập vào cơ thể Đường Kiếp.
Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp đã lại lần nữa phát là tiếng hổ gầm.
Cuồng nộ gào thét, chiếc rìu vân mẫu trong tay hạ xuống.
Thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này, móng vuốt của hoa ly chạm tới trái tim Đường Kiếp, bách hoa triều của tiểu đào xoáy mạnh vào lưng Đường Kiếp, cắt ra vô số máu thịt, đồng thời chiếc rìu của Đường Kiếp cũng chém thật mạnh lên ngực yêu vương kia.
Sau đó… yêu vương ngã xuống.
Mang theo vẻ mặt không dám tin, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi và tuyệt vọng.
- Không!
Tiểu đào hậu và hoa ly đồng thời phẫn nộ không càm lòng thét lên.
Thu cánh tay lại, Đường Kiếp quay người, nhìn về phía tiểu đào hậu và hoa ly, trên mặt nộ ra nụ cười tàn nhẫn:
- Các ngươi đánh rất đã tay phải không?
Nụ cười này khiến tiểu đào hậu và hoa ly đồng thời kinh hãi, không tự chủ cùng lui về phía sau.
Một khắc này, khi đối mặt với kẻ hung tàn đáng sợ như Đường Kiếp, tất cả mọi yêu vật đều mất đi sự tự tin.
Mặc dù về mặt số lượng, nhân loại vẫn như cũ ở thế hạ phong, bất kể là Tôn Thư Minh hay Đường Kiếp, trong khi chiến đấu đều đã bị thương không nhẹ, ngay cả con rối Vân mẫu cũng đã tiêu hao năng lượng quá lớn, thời gian có thể tiếp tục chiến đấu cũng không còn quá dài, nhưng đám yêu vật mất đi sự tự tin, nên không có cách nào để chống đỡ lại được Đường Kiếp.
Vì thế kế tiếp, hết thảy mọi chuyện đều trở nên đơn giản.
Đường Kiếp mượn cơ hội bức lui hai yêu vương, cho mình thời gian sử dụng đan dược. Sau đó hắn bắt đầu triển khai đuổi bắt tiểu đào hậu và hoa ly. Tuy rằng một địch hai, nhưng sĩ khí đã mất, nên chúng bị Đường Kiếp đuổi theo cũng không đánh trả.
Mà lúc này, Qủy diệm vương cầm Thiết huyết đao trong tay, cũng đã bắt đầu sắp không chống đỡ nổi.
Mất đi sự trấn áp của Thiết huyết đao, vạn quỷ rất nhanh lại công kích lần nữa, yêu tộc tộc cũng không còn lực lượng chống đỡ.
Cứ thế một bên tăng một bên giảm, vận mệnh thất bại của yêu tộc đã bày ngay trước mắt.
Điều này khiến cho trong lòng tất cả yêu vật đều dấy lên tia tuyệt vọng.
Với sự cường thịnh của yêu tộc, lại bại vong ở đây, hết thảy đều vì kẻ nhân loại kia.
Tất cả đại yêu cùng nhau nhìn về phía Đường Kiếp, trong lòng tràn đầy không cam lòng.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên trong lòng mọi người:
- Một đám vô dung. Lấy binh lực gấp ba, mà lại bị con người đánh cho hoa rơi nước chảy, thật là sỉ nhục của yêu tộc ta.
Âm thanh này được truyền tới, trong lòng Đường Kiếp chợt vang lên hồi chuông báo động lớn.
Hắn bỗng nhiên xoay người, đánh một quyền vào không trung ngay phía sau lưng mình.
- Ý?
Tiếng ngạc nhiên vang lên, một ngón tay từ trong hư vô hiện ra, dừng trên nắm đấm của Đường Kiếp.