Có con rối chiến mở đường, mọi người tiến lên dễ dàng hơn trước nhiều.

Không ngừng đi sâu vào trong, dọc đường đi các loại quỷ vật cũng ùn ùn xuất hiện, trên đường lại xuất hiện càng nhiều thi thể hơn.

Bởi vì hai đội nhân mã là đám người Tôn Thư Minh và Yêu tộc mở đường trước, lại có con rối chiến chắn ở trên, nên áp lực của mấy người Đường Kiếp cũng không lớn lắm. Tuy rằng như vậy, Đường Kiếp vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Quỷ vật thực sự quá nhiều.

Ầm!

Một quyền đấm nổ tung một con Huyền Âm Qủy Mã xông tới, Đường Kiếp quay đầu lại hỏi:
- Còn bao xa nữa mới tới nơi?

Thân Đồ Nguyên trả lời:
- Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết đi dọc theo bờ sông là tới. Mẹ nó, lúc trước nghe bọn họ nói, thì nơi này làm gì có lắm quỷ vật như vậy chứ.

- Vậy à?
Đường Kiếp nói nhỏ một tiếng, cánh tay nhấc lên, lại đánh vỡ một Khô Qủy xông tới, ánh mắt dừng lại ở khoảng đất cách đó không xa. Nơi đó có một khối thi thể yêu tướng đang nằm, máu tươi toàn thân nó đã bị hút khô, cái chết vô cùng thê thảm. Nhìn thi thể đó, Đường Kiếp nói:
- Vậy đám người nói chuyện này với ngươi, có nói qua chuyện thương vong không?

Thân Đồ Nguyên lắc đầu trả lời:
- Có thương vong, nhưng mà không nhiều.

- Vậy không đúng rồi.
Dạ Kiêu chỉ vào thi thể ở phía xa nói:
- Yêu tộc còn ở trên con người, nhưng hiện tại đã chết hơn hai mươi tên rồi. Đây cũng không phải thương vong mà nguy hiểm bình thường có thể tạo thành.

Mặc dù Dạ Kiêu cũng nhìn ra vấn đề này có gì đó không đúng, nhưng đoạn đường vừa đi qua, hung hiểm mà mọi người gặp phải rõ ràng lớn hơn nhiều. Nếu không phải có con rối chiến Vân mẫu đi mở đường, mọi người không thể thoải mái đứng ở đây thảo luận vấn đề được.

Đường Kiếp trầm giọng nói:
- Chuyện này chỉ có thể có hai cách giải thích. Hoặc là lúc trước tin tức mà Thân Đồ Nguyên nhận được có vấn đề. Thăm dò Vân Mặc Uyên vốn là một chuyện cực kỳ hung hiểm. Hoặc là tin tức không có vấn đề, nhưng lần này lại xuất hiện biến hóa gì đó, làm cho số lượng lũ quỷ vật đột nhiên tăng lên, nguy hiểm cũng theo đó mà tăng gấp bội.

Mọi người cùng nhau gật đầu, đồng ý phân tích của Đường Kiếp. Tây Môn Trường Phong nói:
- Vậy Đường huynh cho rằng loại khả năng nào lớn hơn?

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Với hiểu biết của Thân Đồ Nguyên, việc thu thập Hắc đàm hoa ở Phượng Sơn đã có ngàn năm, nếu thật sự nguy hiểm lớn như thế, vậy người ta cũng không thể kiên trì đến vậy. Hơn nữa nói thực ra, ở trong chuyện này, kẻ nói với Thân Đồ cũng không có lý do gì để nói dối cả. Nếu nói là dùng cái này hại gã, thì thủ pháp này cũng không tránh khỏi rất vụng về, hiệu suất lại thấp. Cho nên cá nhân ta càng có khuynh hướng vế sau... Hẳn là nơi này xuất hiện biến hóa kỳ quái nào đó, dẫn tới tình huống như hiện tại.

- Biến hóa thế nào?
Mọi người cùng nhau thốt lên.

Đường Kiếp cũng không trả lời, chỉ nói:
- Các ngươi biết dọc đường tới đây, còn thiếu cái gì không?

Thiếu cái gì?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cũng không biết Đường Kiếp muốn ám chỉ cái gì.

Vẫn là Y Y thông minh sắc sảo kêu lên:
- Thiếu thi thể con người.

Nàng vừa nói xong, đám người Thân Đồ Nguyên chợt bừng tỉnh.

Đúng vậy!

Vì sao một đường tới dây, chỉ thấy thi thể Yêu tộc, không có thi thể của con người?

Thực lực của con người yếu hơn Yêu tộc, mà lại còn đi trước, theo lý mà nói, bị tấn công thì thương vong cũng phải lớn nhất. Nhưng vì sao mà cho tới tận nơi này, vẫn chưa nhìn thấy bất cứ một người nào tử vong, chuyện này thực không bình thường chút nào.

Băng Hoàng thốt lên:
- Chẳng lẽ là do Tôn Thư Minh mấy người kia giở trò quỷ.

Tôn Thư Minh từng tới Vân Mặc Uyên đoạt bảo cho hoàng gia, giờ lại tiến vào, không để ý địch đông ta ít mà còn xung phong đi đầu mở đường cho địch, vốn là một chuyện không thể nào hiểu được. Nhưng nếu hết thảy những phát sinh hiện tại đều có liên quan tới gã, như vậy thì tất cả bất hợp lý đều trở nên hợp lý rồi——Tôn Thư Minh có kế hoạch lợi dụng Vân Mặc Uyên để làm suy yếu thực lực Yêu tộc.

Chả trách gã dám to gan tiến quân thần tốc như vậy, kỳ thật trong lòng của gã đã có kế hoạch từ trước.

Đường Kiếp thở dài một hơi nói:
- Bây giờ còn không thể xác định mọi chuyện ở đây nhất định có liên quan tới bọn họ, nhưng mà hành vi của bọn họ thực sự là đáng hoài nghi nhất đấy.

- Chúng ta phải làm gì bây giờ?

- Chúng ta?
Đường Kiếp cười, nhún nhún vai trả lời:
- Đương nhiên là tiếp tục đi theo rồi. Chỉ cần Yêu tộc còn ở phía trước đỡ đòn, trời liền không sụp xuống được.

———————————

- Điều này không đúng!
Chỗ tối trong dòng sông có một tiếng nói vang lên.

Là một con gấu lớn.

Mặc dù vụng về như loài gấu yêu, cũng đã nhận ra vấn đề, vì sao đi theo phía sau nhân loại chúng nó lại phải chịu lượng lớn quỷ vật công kích, những người kia thì ngay cả một cỗ thi thể cũng không lưu lại?

Giờ phút này bên cạnh của bọn nó, còn tại có lượng lớn quỷ vật không ngừng theo dòng sông trồi lên. Sương quỷ, mục thi, khô quỷ, âm mã, quỷ tướng, các loại quỷ vật liên tục không ngừng chen chúc tới, nước trên mặt sông Hắc Thủy giống như đang được đun lên, sôi trào ra âm khí lạnh lẽo hắc ám.

Số lượng vượt xa so với bọn Đường Kiếp, trên thực tế Đường Kiếp bọn họ gặp phải bất quá là một vài thi thể Yêu tộc do Yêu tộc và quỷ vật đại chiến lưu lại mà thôi. Còn khi Yêu tộc chính thức trên chiến trường, lúc đang triển khai chiến đấu với yêu quỷ, cuồng phong và lửa cháy chi phối lấy chiến trường, khắp nơi đều là quang diễm pháp thuật.

Nơi chiến đấu kịch liệt nhất, những tiếng nổ lớn bao quanh cả khu vực, uy lực mạnh, vo cùng khủng bố, cho dù là dũng mãnh như Đường Kiếp cũng không dám tiến vào.

- Nhân loại đáng chết, nhất định là do bọn họ ra tay!
Quỷ diệm vương nghiến răng nói. Lúc này gã đang cùng Bạch mi vương, tiểu Đào Hậu kề vai chiến đấu, kẻ thù lại chỉ có một. Đó là một đám khói lờ mờ màu đen, thân mang giáp trụ có đầy vảy màu đen, phía sau còn khoác một kiện áo choàng quỷ vật, trên đầu của nó còn đội vương miện làm bằng xương trắng, bên dưới cưỡi một con Huyền Âm Quỷ Mã. Huyền Âm Quỷ Mã cũng cao lớn hơn nhiều so với Quỷ Mã bình thường, trên đầu có sừng, chân đạp hoàng tuyền, có các gợn nước xuôi xuống, bất luận yêu hoặc người chạm phải, đều bị ăn mòn.

Lấy ba đấu một, nhưng phía Quỷ diệm vương lại không chiếm được chút tiện nghi gì.

Quỷ diệm Vương càng không ngừng huy động đại kiếm bạch cốt trên tay, trên thân kiếm còn mang theo nhiều tia lửa ma trơi, mỗi một lần huy động, đều có lượng lớn ma trơi tản ra. Chỉ cần bị dính một chút lửa ma chơi, thì cho dù là yêu vương dũng mãnh, cũng sẽ bị ăn mòn rơi từng mảng máu thịt lớn.

- Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, hãy nghĩ cách xông qua trước đã.
Hoa ly yêu vương nói.

Vạn quỷ chiếm giữ, muốn vượt ải không dễ dàng. Nhưng không tiến lên, cũng đừng nghĩ tới chuyện ngăn cản đám người Tôn Thư Minh, càng đừng mơ tưởng chuyện lấy được Hắc đàm hoa.

- Để ta tới.
Yêu vương tê giác một sừng xông lên, thân thể nằm úp sấp xuống, biến thành một con tê giác khổng lồ, chiếc sừng dài hướng về phía trước, phun ra âm thanh:
- Đều đi theo phía sau ta.

Nói xong nó cúi đầu, lao ầm ầm về phía trước.

Sức mạnh của con tê giác này không phải nhỏ, nó dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay vọt tới, đến mực mặc cho có bao nhiêu quỷ vật chắn ở phía trước, tất cả đều bị phá tan thành mây khói, nháy mắt trước quỷ vật như vô tận đã mở thành một con đường máu. Tuy nhiên tình trạng con tê giác cũng không tốt đẹp, đoạn đường này cuồng xông lên phía trước, u hồn ác quỷ công kích khiến cho linh hồn nó bị thương rất nặng, mặc dù nó là tu vi cấp Hóa Hồn, nhưng cũng cảm thấy đau đầu hoa mắt, muốn ngã quỵ tới nơi.

- Nhanh!
Cũng không biết là ai la lên một tiếng.

Lũ yêu đều chạy theo phía sau đường máu mà con tê giác mở ra. Qủy vật từ tám hướng bốn phương vọt tới, chỉ có điều trong nháy mắt, chợt nghe trong đám yêu có tiếng kêu thét thảm thiết, đó là mấy yêu tướng bị ngăn lại, gặp phải độc thủ của quỷ vật.

- Chết đi!
Nương theo tiếng hô, trên đỉnh đầu quỷ vật đột nhiên hiện một cái móng tay huyết ấn, mạnh mẽ vỗ xuống, chỉ một chưởng đã đánh chết vô số quỷ vật.

Đồng thời Qủy diệm vương cũng triển khai chân hỏa, gương mặt yêu quỷ như bị bóp méo, há miệng phun một hơi, một đạo khói màu lam đã từ trong miệng nó phun ra, bay về phía quỷ vương. Qủy vương xoay người, phát ra tiếng tru long trời lở đất, thân hình mới vừa rồi còn uy mãnh vô cùng, nhưng trong nháy mắt lại quắt queo, cứ như vậy chết đi, một viên tiểu châu màu đỏ tươi từ trên không hạ xuống, chính là quỷ nguyên. Qủy diệm vương phun ra đám khói màu lam cũng tiêu hao không nhỏ, sắc mặt trở nên tái nhợt, thời khắc này thấy quỷ nguyên xuất hiện, giơ tay tóm lấy, cười to:
- Cuối cùng cũng không phí công ta.

Một đám yêu vương thi thố tài năng, rốt cục cũng đẩy lui được đám quỷ vật, chỉ có điều tự thân tiêu hao cũng rất lớn. Yêu tướng hao tổn hơn hai mươi tên, ngay cả các đại yêu vương cũng bị buộc phải sử dụng các ngón nghề giấu kín, thực lực bị đại tổn.

Bảo bối cũng chưa kịp sử dụng đã bị phá hỏng, khiến cho nhóm yêu vương uất hận trong lòng, đều quyết định, đuổi theo Tôn Thư Min, rút da lột gân, nghiền xương gã thành tro mới hả giận.

Ôm ý nghĩ này, đám yêu vương chạy như điên, xông qua vô số quỷ vật ngăn cản, trước mặt là một khu thoáng đãng.

Sương mù ở đây tản ra, lux yêu nhìn thấy một dòng sông cuồn cuộn màu đen, đổ từ trên không trung xuống.

Nó cứ như vậy từ trong hư không trực tiếp xuất hiện, cuồn cuộn chảy xuống, vĩnh viễn không thấy điểm cuối. Xuyên thấu qua mảnh hư không loang lổ kia, mơ hồ thấy sau lưng có tiếng gào thét, giống như có hàng nghìn hàng vạn quỷ vật đang khóc than.

Đột nhiên, trên bầu trời quang ảnh chợt lóe, một quỷ tướng đã từ trong hư không ngã xuống, nó thét chói ta, theo dòng nước lao xuống phía dưới, nhằm phía lũ yêu vừa mới bước tới.

Quả nhiên, đám quỷ vật đều này đều là từ Minh giới tới đây.

Chỉ là trước kia chưa từng nghe nói, quỷ vật Minh giới có thể vượt qua đây nhiều như vậy.

Nếu nhìn kỹ nơi sông Hắc Thủy xuất hiện, sẽ phát hiện nơi đó dường như có đồ vật gì đó lóe sáng.

Một Ưng yêu nhìn chăm chú vật này, rồi đột nhiên kêu lên:
- Sao tinh! Là sao tinh! Quả nhiên là đám nhân loại, đã dùng sao tinh kết nối với Minh giới, để đại lượng quỷ vật tiến vào đây được.

Dùng sao tinh đến mở rộng thông đạo Minh giới, do đó khiến cho quỷ vật có thể thoải mái tiến vào nơi đây, quả nhiên là một phương pháp đơn giản và có phần thực dụng.

Vừa nghĩ tới bị tên Tôn Thư Minh tính kế một phen, trong lòng lũ yêu vừa giận vừa hận. Chỉ có điều nhìn khắp mọi nơi, đâu có bóng dáng đám người Tôn Thư Minh.

Nhìn chung quanh, cũng không thấy được đám người Tôn Thư Minh, trong lòng đáng nghi hoặc, đột nhiên một yêu vương chỉ vào sông Hắc Thủy nói:
- Nhìn kìa!

Chỉ thấy sóng trong sông Hắc Thủy quay cuồng, giống như có vô số con cá trong đó nhảy lên. Nhìn kỹ lại, chính những con rắn nhỏ như ngón cái đang theo dòng nước xuôi xuống, uốn lượn bơi qua mặt sông, đột nhiên nhảy lên, vì thế trên mặt sông Hắc Thủy liền hiện ra cảnh hàng trăm hàng ngàn quang ảnh màu đen lóe lên.

Yêu xà Hắc Thủy!