Đường đi, càng lúc càng sâu, sương mù màu đen càng lúc càng dày đặc.
Càng về sau, màn sương đen kia tựa như mực đen tràn ngập mặt nước vậy, bao vây tứ phía, bao trọn cả không gian, khiến nó trở thành một mảnh hắc ám tối tăm.
Theo cách nói của đám người Thân Đồ Nguyên, màn sương đen kỳ thật chính là sông Hắc Thủy hoá thành, trải qua trăm năm mà vẫn không tiêu tán, mỗi khi thông đạo Minh Hà được mở, sông Hắc Thủy lại trào ra, màn sương đen sẽ càng thêm dày đặc hơn.
Màn sương đen có tính ăn mòn mãnh liệt, năng lực chống cự kém một chút sẽ vô cùng dễ dàng bị ăn mòn thành xương trắng, bởi vậy phải tới một trình độ nhất định, người cũng được, yêu cũng thế, đều khởi động vòng bảo hộ, để tránh màn sương đen xâm nhập.
Duy có Đường Kiếp đối với loại trình độ ăn mòn này thờ ơ, cứ bất giác bước đi dưới màn sương, khiến cho đám người Băng Hoàng hâm mộ không thôi.
Càng đi xuống sâu, sương mù càng đậm đặc, cảm giác giống như thân ở trong nước, tốc độ của mọi người cũng đều chậm lại. Bốn phía là không gian hắc ám yên tĩnh như đã chết vậy, nghe không được thanh âm gì, cũng không thấy được bất cứ cảnh tượng gì, khiến cho người ta có chút nổi da gà.
Băng Hoàng hỏi Thân Đồ Nguyên:
- Nơi này sao lại quỷ dị như vậy?
Thân Đồ Nguyên nhún nhún vai:
- Ta làm sao mà biết được, ta cũng là lần đầu tiên tới đây. Tuy nhiên đồ đến từ Minh Giới, không quỷ dị mới là lạ.
Tây Môn Trường Phong cũng nói:
- Nơi này thật sự khiến người ta không thoải mái.
- Ta cũng thấy vậy.
Thân Đồ Nguyên và Băng Hoàng cùng nhau trả lời.
Duy chỉ có Dạ Kiêu cười ha hả hai tiếng, lơ đễnh. Gã chuyên tu Quỷ đạo, đối với âm khí dày đặc nơi này, quỷ ảnh không có nửa phần không thích ứng, ngược lại có loại cảm giác như cá gặp nước.
Lúc đang tiến lên, đột nhiên Thân Đồ Nguyên nghe thấy một tiếng cười trầm thấp vang lên cách đó không xa.
Gã hoảng sợ, quát to:
- Kẻ nào?
Băng Hoàng nhanh chóng quay người lại, tay đặt trên đàn ngọc, Tây Môn Trường Phong cũng đặt tay lên trường kiếm.
Chỉ có điều màn sương đen kia vẫn yên lặng, cả lúc lâu cũng không hề có động tĩnh gì, khiến mọi người một hồi nghi hoặc.
Băng Hoàng hổi:
- Có chuyện gì vậy?
Thân Đồ Nguyên trả lời:
- Ta cũng không rõ nữa, chỉ là vừa rồi như nghe thấy tiếng cười.
- Ai đang cười?
Đường Kiếp trả lời.
Thân Đồ Nguyên trả lời:
- Giống như một nữ tử đang cười.
Đường Kiếp bay về hướng Thân Đồ Nguyên vừa chỉ, nhìn chung quanh rồi lắc đầu nói:
- Không nhìn thấy bất cứ nữ tử nào cả.
- Có thể là ta nghe lầm.
Thân Đồ Nguyên có chút xấu hổ trả lời.
- Cũng có thể là do Thân Đồ huynh quá mức trống vắng.
Dạ Kiêu cười quái dị nói.
Mọi người đều cùng nhau bật cười.
Đúng lúc này, Tây Môn Trường Phong đột nhiên chỉ vào Đường Kiếp lộ vẻ kinh ngạc:
- Đường huynh…
Trong lòng của gã còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy phía sau Đường Kiếp có một khuôn mặt tái nhợt chợt hiện lên.
Đố là một khuôn mặt nữ quye, sắc mặt tái nhợt hung ác, còn có một chiếc lưỡi dài đỏ lòm, hiện ra ở sau Đường Kiếp, cắn xuống đầu vai hắn.
Cú cắn này, răng nanh của nữ quỷ cắn xuyên qua da thép xương thiết của Đường Kiếp, trực tiếp cắn vào máu thịt bên trong. Cảm giác băng giá lạnh buốt lập tức tràn ngập toàn thân hắn, giống như bản thân đang bị vùi trong hố băng vậy. Cảm giác lạnh như băng trực tiếp thẩm thấu toàn thân, ngay cả linh hồn cũng bị lâm vào tình trạng đông cứng.
Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp chỉ quát to một tiếng, một ngọn lửa mênh mông từ trong cơ thể dâng lên, cảm giác lạnh như băng lập tức bị sinh mệnh chi diệm xua tan, tiêu trừ, nữ kia quỷ lại phát ra tiếng thét cực chói tai khủng hoảng, nháy mắt hóa thành màn sương đen tiêu tan.
Mọi người đều xông lại, nhìn Đường Kiếp hô lên:
- Ngươi không sao chứ?
- Ta không sao.
Đường Kiếp nghiên đầu nhìn một chút bờ vai của mình, chỗ bị cắn không hề để lại một vết sẹo nhỏ nào.
Màn quỷ dị này khiến trong lòng tất cả mọi người đều phát lạnh, Dạ Kiêu bay tới nói:
- Cẩn thận, đây là sương quỷ, dựa vào sương mù Hắc Thủy ngưng tụ mà thành quỷ vật Minh giới, công kích là hư đánh thưc, trực chỉ sâu trong linh hồn, lợi hại nhất là âm độc khó phòng, Đường Kiếp ngươi hiện tại cảm giác như thế nào?
- Vẫn tốt.
Đường Kiếp giật cánh tay, cảm giác không có vấn đề gì:
- Qủy có lẽ nên sợ dương khí, tuy có khả năng đánh hư ảo, quỷ dị khó phòng, nhưng thực lực chân thật cũng không phải mãnh mẽ gì, bị dương khí của ta xông tới, liền tan biến.
Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Dạ Kiêu liềnnói:
- Đúng là như thế, sương quỷ chung cũng chỉ là do một đám âm khí ngưng tụ mà thành, dễ dàng có thể bị giết chết. Tuy nhiên mọi người vẫn nên ngàn vạn lần cẩn thận thì hơn, sương quỷ chỉ số thông minh không cao, toàn bộ hành động dều theo bản năng. Chúng nó thiên tính yêu thích việc cắn máu thịt, một khi gặp được mục tiêu thường thường liền chen chúc tới, như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng sẽ không tiếc.
Nghe thấy như thế, trong lòng tất cả mọi người đều phát lạnh.
Tuy đã sớm biết rằng dưới Vân Mặc Uyên rất nhiều hung hiểm, nhưng mới vừa gia nhập liền gặp phải ác quỷ như thế, làm cho người ta cảm giác quả thực không tốt chút nào cả.
Quả nhiên kế tiếp càng ngày càng nhiều sương quỷ xuất hiện, chúng không hề cố kỵ tấn công về phía đám người Đường Kiếp. Trong đó Đường Kiếp bị tấn công nhiều nhất, hắn là Thể Tu, máu thịt khí lực tràn đầy, bởi vậy hấp dẫn sương quỷ cũng nhiều nhất. Cũng may tất cả mọi người có phòng bị, biết sương quỷ sợ nhất dương khí, trực tiếp lấy công pháp dương khí công kích, cả đường đi tuy có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm đáng kể, sau khi giết chết mấy trăm sương quỷ cuối cùng cũng đã tới.
Lại di chuyển một khoảng nữa, lớp sương mù càng phát ra nồng đậm, lúc này phía dưới đã mơ hồ có tiếng nước chảy truyền đến.
Mọi người biết, đây chính là tới sông Hắc Thủy rồi.
Thông đạo Minh Hà sau khi được mở, sông Hắc Thủy tràn ra. Đi ngược dòng chảy của sông này, đó chính là nơi sống của Hắc đàm hoa. Về phần cụ thể nó sống ở nơi nào, mọi người đều không rõ ràng lắm, có lẽ người duy nhất biết rõ ràng chính là Tôn Thư Minh mà thôi.
Tầm nhìn ở bờ sông rõ ràng hơn phía trước rất nhiều, trong nước phản chiếu ra từng điểm từng điểm ánh sáng, khiến cho không gian hắc ám có một tia sáng rực rỡ.
Mọi người nhất thời tò mò, liền đi qua xem rốt cuộc thứ ánh sáng đó rốt cuộc là cái gì.
Sau đó liền nhìn thấy những khối thịt thối lơ lửng giữa sông, ánh sáng chính là U lam Minh hỏa trong hốc mắt thi thể.
- Cẩn thận!
Băng Hoàng hoảng sợ trong tiếng thét chói tai, vô số cỗ mục thi đã trồi lên từ giữa dòng sông. Trong mắt chúng lóe ra Minh hỏa, nhìn mọi người, từng bước một đi lên bờ. Nữ nhân trời sinh sợ hãi những vật như kiểu thi qủy, mặc dù với thực lực Băng Hoàng là Tâm Ma trung kỳ, đối mặt với quỷ vật như thế này vẫn cảm thấy ghê tởm và sợ hãi.
- Đây là Minh hà mục thi!
Dạ Kiêu đã hét ầm lên:
- Ngàn vạn lần chớ để chúng nó tóm được, chúng nó sẽ đem ngươi kéo vào đáy sông, thẳng tới hoàng tuyền, vĩnh không siêu sinh! Chạy nhanh rời khỏi nơi này, dọc theo sông chạy ngược lên trên.
Mọi người đã cùng nhau lùi về phía sau, dọc theo dòng sông chạy ngược về phía đầu nguồn.
Đúng lúc này, chợt nghe bốn phương tám hướng vang lên tiếng khóc sắc bén của đám ác quỷ, một lượng lớn sương quỷ lại lần nữa xuất hiện, cùng nhau tấn công về phía mọi người.
Tiền hậu giáp kích!
- Tiến lên!
Đường Kiếp quát một tiếng, đã dẫn đầu xông về phía trước.
Từng đạo pháp thuật quang diễm nổ tung trong đám sương quỷ, khiến đám sương quỷ tan thành mây khói, nhưng một đám sương quỷ chết đi, lại càng nhiều sương quỷ hơn nữa dâng lên, chúng nó như thiêu thân tre già măng mọc, không quan tâm tới bản thân, giết thế nào cũng đều giết không hết, mọi người chỉ còn cách một đường cường xung, cứng rắn mở một đường máu xông lên. Trên mặt sông, là vô số đôi tay từ đáy sông vươn lên, vô số khuôn mặt thối rữa lơ lửng trên dòng nước, thoạt nhìn thật khiến người ta khiếp đảm.
Đường Kiếp lúc này đến là thật có chút hối hận vì không thả phân thân ra. Phân thân có Vô Cực Hồn Thiên Công, Thương Vân Thánh Hỏa đều là khắc tinh của đám sương quỷ, so sánh với phân thân, bản thể mặc dù lực lượng dương khí tuy cường thịnh, nhưng so với Vô Cực Hồn Thiên Công và Thương Vân Thánh Hỏa vẫn còn cách xa. Đang lo lắng có nên phóng xuất phân thân ra giết chết sương quỷ hay không, chỉ thấy Băng Hoàng đột nhiên vọt tới phía trước, bàn tay mềm mại đẩy đàn ngọc, một hồi tiếng đàn đã leng keng vang lên. Nương theo lấy tiếng đàn này, lấy Băng Hoàng làm trung tâm một mảnh ánh sáng màu bạc chợt thổi quét tới, mạnh mẽ khiến tất cả sương quỷ đều bị đứng yên không động đậy được.
Bởi vì sương quỷ là hư thể, đại bộ phận pháp thuật của năm người đều không có hiệu quả với chúng, bởi vậy cũng khuyết thiếu sát thương quy mô lớn. Thẳng đến thời khắc này mới phát hiện hoá ra Băng Hoàng còn chiêu thức vẫn ẩn giấu này.
Thân Đồ Nguyên mừng rỡ:
- Làm tốt lắm! Có chiêu này mà không dùng sớm chút.
Băng Hoàng thở hổn hển mấy hơi, trên mặt hiện lên một tia tái nhợt, tức giận nói:
- Bớt nói nhảm đi, có thể tùy ý dùng ta đã dùng từ lâu rồi, còn đợi tới hiện tại làm gì. Nhân cơ hội này đi mau!
Một đường cuồng chạy xông lên, rốt cục chạy ra khỏi khu vực bị sương quỷ vây quanh, lúc này mọi người mới dừng lại thở dốc một hơi.
- Rốt cục cũng chạy thoát.
Thân Đồ Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, không thấy có sương quỷ truy đuổi phía sau, nhẹ nhàng thở phào cười ha ha nói.
Mọi người cũng là cùng nhau thổn thức, vừa mới xuống Vân Mặc Uyên đã gặp hung hiểm thế này, không biết phía sau còn phải đối mặt với nguy hiểm thế nào.
Mặc dù như thế, mọi người vẫn tiếp tục đi về phía trước. Con đường tu đạo chính là như vậy, điều cần làm chính là dũng mãnh tiến lên. Nguy hiểm vừa rồi gặp phải, đối với mọi người mà nói thật cũng chưa là gì cả, dù sao ngay cả Quỷ Vệ và con rối Đường Kiếp cũng đều chưa sử dụng tới..
Đi rồi một đoạn đường, Tây Môn Trường Phong đột nhiên chỉ ra tiền phương nói:
- Nhìn kìa!
Kiếm của gã chỉ về phía trước, mũi kiếm hiển lộ ra một chút quang hoa, chính từ một nơi bí mật gần đó, chỉ thấy cách đó không xa trên mặt đất đang có một yêu thi vừa mới chết, chính là một gã yêu tướng.
Nhìn đến thi thể, trong lòng mọi người cả kinh, biết phía trước hơn phân nửa lại gặp nguy hiểm, nện bước đi cũng theo đó bắt đầu cẩn thận. Đường Kiếp đi ở đàng trước dẫn đường, Y Y thì được bảo hộ ở ở giữa.
Đi rồi không bao xa, Đường Kiếp đột nhiên dừng bước.
Thân Đồ Nguyên hỏi:
- Đường huynh có phát hiện điều gì sao?
Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Ta cảm giác dường như có thứ gì đó đang nhìn ta.
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều phát lạnh.
Tất cả mọi người chột khẩn trương.
Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh chợt từ trong bóng tối bắn ra.
Thân Đồ Nguyên quát to một tiếng, một đạo ô quang đã từ trong tay đánh ra, tiếp theo là kiếm hoa của Tây Môn Trường Phong, Qủy âm chỉ của Dạ Kiêu, dây mây của Y Y cũng xuất ra.
Bóng đen kia ngay cả âm thanh cũng không kịp phát ra, liền chết thảm tại chỗ.
Dạ Kiêu điểm ra chút u hỏa, nương theo ánh sáng màu lam trên ngọn lửa, mọi người đều tiến lên nhìn, hóa ra là một con chuột lớn.
Đường Kiếp từ tốn nói:
- Rất hiển nhiên, nó không phải mối uy hiếp.
Mọi người cùng nhau mỉm cười.
Băng Hoàng khinh thường nói:
- Thần hồn nát thần tính.
Nàng và Đường Kiếp giống nhau, đều không xuất thủ.
Thân Đồ Nguyên giơ ngón tay cái với Băng Hoàng nói:
- Luận định lực, tất nhiên là không bằng tiên tử rồi.
Băng Hoàng cười, đang muốn nói, đột nhiên sắc mặt đại biến thét lên:
- Tránh mau!
Tiếng gió nổi lên.
Một đạo huyền quang đánh thật mạnh vào sau đầu Thân Đồ Nguyên.