Đầu thành giờ phút này còn đắm chìm trong niềm vui sướng thắng lợi.
Từ khi đối kháng với Yêu Tộc đến nay, nhân loại hiếm khi có được thắng lợi lớn như thế.
Cho tới khi Đường Kiếp xuất hiện trên thành, ánh mắt của từng binh lính bao gồm tu giả nhìn hắn đều tràn ngập tôn kính, kính trọng và ngưỡng mộ, khi Đường Kiếp đi ngang qua, tất cả mọi người tự động tránh đường cho hắn, đồng thời xuất phát từ nội tâm cúi đầu chào hắn.
Cũng có tu giả tiến lên lôi kéo làm quen với Đường Kiếp, Đường Kiếp cũng không tự cao tự đại nói chuyện cùng với đối phương, rất nhanh đã nhận thức được một ít tu giả, cũng bao gồm những người lúc trước hắn đã chú ý tới.
Vậy là nam tử áo trắng cầm trường kiếm gọi là Tây Môn Trường Phong, chính là Kiếm Tu ở Tây Vực Phượng sơn; người dùng đàn ngọc gọi là Băng Hoàng, tên thật không ai biết được; người điều khiến cờ tụ hồn gọi là Dạ Kiêu; khống chế con rối gọi là Thân Đồ Nguyên, chính là con cháu gia tộc Thân Đồ Phượng Sơn. Cuối cùng lão già cưỡi dê vàng cầm Bạch Liên gọi là Hoàng Dương lão nhân, cũng là một vị ẩn tủ, bởi vì đại kiếp nạn của Nhân Tộc nên ra mặt.
Tuy là mới quen nhưng gặp nhau thật vui.
Thời khắc này khi đang nói chuyện hết sức với nhau, một gã quan quân đi tới, cầm một hộp gấm giao cho Đường Kiếp:
- Cố thành thủ sai tiểu nhân đưa vật này giao cho đại nhân.
Đường Kiếp nhận lấy, vừa nhìn liền thấy bên trong có ba mươi tấm phiếu hối thông tiền trang, mỗi tấm trị giá một trăm ngàn. Hối thông tiền trang chính là tiền trang chuyên kinh danh đồ của tu giả ở Phượng Sơn quốc, ở các nơi đều có chi nhánh. Cố Phẩm Chương đưa tới cái này hẳn là bên trong Đông Tân Quan cũng có chi nhánh.
Đường Kiếp liền nhận lấy nói:
- Đa tạ Cố tướng quân đã ban thưởng hậu hĩnh.
Sĩ quan kia cũng không nói thêm cái gì liền trở về.
Lúc này Đường Kiếp mới lấy lý do đại chiến mệt mỏi cần nghỉ ngơi để cáo từ mọi người.
Đi được không bao xa, đột nhiên phía sau có một người chạy tới:
- Đường chân nhân, Đường chân nhân, xin đợi một chút!
Quay đầu nhìn lại, Triệu Thanh đang thở hồng hộc chay tới, trong tay còn cầm một vật, chính là ngọc bội pháp bảo lúc trước Đường Kiếp cho hắn.
Triệu Thanh đã chạy tới nói:
- Đại nhân, đây là đồ của ngài, ta vẫn chưa trả lại.
Đường Kiếp cười cười:
- Cho ngươi rồi thì ngươi cứ lấy đi.
- Như vậy sao được, tiểu nhân chỉ làm một chút việc nhỏ bé không đáng kể, không dám nhận trọng bảo này.
Triệu Thanh vội la lên, vẻ mặt hắn đều là không thể nhận.
- Trọng bảo sao…
Đường Kiếp nói nhỏ một câu. Đối với một binh lính phàm nhân mà nói, ngọc bội kia đích thật có thể xem là một kiện chí bảo gia truyền.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp nhân tiện nói:
- Như vầy đi, ta mới đến Đông Tân Quan, có nhiều nơi cũng không quá quen thuộc. Ngươi làm người dẫn đường cho ta, mang ta đi dạo ta liền thưởng bảo vật này cho ngươi, thế nào?
Triệu Thanh vừa nghe liền lặng người.
Chỉ dẫn đường một xíu liền có thể đạt được một kiện pháp bảo sao?
- Như thế nào? Không muốn à?
Đường Kiếp thản nhiên hỏi một câu.
Triệu Thanh ngốc lăng, không ngừng gật đầu:
- Nguyện ý! Nguyện ý!
- Vậy thì đi thôi!
Đường Kiếp bước đi.
Chỗ bất đồng với các thành thị khác, tuy diện tích Đông Tân Quan tuy lớn nhưng cũng không phồn hoa. Dân chúng sinh sống ở nơi này cũng không nhiều, gần như từng cái cũng là vì phục vụ cho các tướng sĩ thủ thành. Là trấn trọng điểm chống đỡ Yêu Tộc của nhân loại, ngay cả tòa thành thị lúc ban đầu cũng vì chiến tranh mà được thiết kế ra.
Tất cả các bộ phận trong Đông Tân Quan giống như một mê cung thật lớn, chẳng những không có cửa thành mà ngay cả vận mệnh bên trong cũng dựa theo chiến tranh tu giới mà được bố trí. Phía trên thành thị có bày bố trận Cấm Không, bất luận là Yêu Tộc gì cũng không thể trực tiếp tiến vào thành bằng đường bay trên không; đường phố phía dưới hẹp nhỏ, hai bên xây dựng nhiều nhà đúc bằng nhiều sắt thép, cửa sổ đối diện đường phố, nhân loại trong đó có thể trực tiếp phát động công kích ra bên ngoài; đường rắc rối phức tạp, xây dựng rối rắm giống như mê cung, trừ phi là người sống lâu dài trong đó, nếu không người ngoài tiến vào, trong lúc nhất thời không rõ đường nhất định bị lạc phương hướng; ở trong lòng đất Đông Tân Quan còn mở thông đạo ngầm, thông suốt bốn phía, khó có thể đếm hết. Chúng nó được xây dựng gắn với mặt đất, cấu thành một hệ thống phòng ngự lập thể với Đông Tân Quan.
Cuối cùng là thông qua cấm linh ngăn cách khhi pháp trận bị suy yếu, Yêu Tộc xâm lấn, khiến binh lính bình dân cũng có cơ hội tấn công.
Thông qua loại thủ đoạn này, nhân loại biến Đông Tân Quan thành một chỗ tường sắt vững chắc, khiến cho Yêu Tộc cho dù công phá tường thành cũng không có nghĩa là đạt được thắng loại, chờ đợi bọn chúng lại là chiến đấu kịch liệt và máu tanh trên đường phố.
Chiến tranh tu giới và chiến tranh phàm nhân có điểm khác, cũng có điểm giống.
Khác nhau chính là năng lực. Năng lực bất đồng khiến cho rất nhiều phàm nhân bị trói buộc trong chiến tranh, nhưng đối với tu giả mà nói lại không tồn tại. Hay như địa lợi, bởi vì có thể bay đi nên địa hình phức tạp đối với tu giả không có ý nghĩa gì, tiếp theo nữa chính là pháp trận thủ hộ khổng lồ và phức tạp.
Bản thân Đông Tân Quan là dựa vào pháp trận thủ hộ đại thành, nhưng đại thành chỗ này kỳ thật cũng là một trong trận pháp Càn La Phệ Thần Thánh điều khiển đại trận trung tâm. Chính pháp trận siêu đại này thay thể núi cao trùng điệp ngăn trở Yêu Tộc xâm lấn, cũng khiến cho Đông Tân Quan trở thành chỗ tấn công. Trừ Đường Kiếp ra, bây giờ Đông Tân Quan có tất cả mười sáu vị tu giả Hóa Hồn, đại bộ phận trong đó làm bộ phận trung tâm ở các nơi yêu hại, cấu thành một hệ thống phòng ngự to lớn mà phức tạp.
Còn giống nhau lại là chiến thuật. Bất kể là chiến tranh phàm nhân hay chiến tranh tu giả, tư tưởng trung tâm lấy nhiều đánh ít, dùng tinh nhuệ đánh bình thường, lấy trả giá thật nhỏ từ từ đổi lấy thắng lợi lớn nhất đều không thay đổi, chúng nó chỉ thông qua phương thức khác nhau để thể hiện ra mà thôi.
Thời khắc này dưới sự dẫn dắt của Triệu Thanh đi thăm Đông Tân Quan, Đường Kiếp cũng dần dần hiểu được một ít về tòa thành thị này.
Càng hiểu rõ càng hưng phấn!
Đối với Đường Kiếp mà nói, đi vào Đông Tân Quan liền giống như đi tới trận pháp thiên đường.
Phóng mắt nhìn lại khắp nơi đều là trận vân lóe ra quang hoa. Trên mặt đất, trên mái hiên đều điêu khắc hình thú, trên cửa lầu treo bảng hiệu, mỗi một khối đều có ngụ ý nồng đậm, thậm chí bố cục của tòa thành thị đều thiết lập dựa theo đại trận, một mảnh đường phố hẹp dài chính là trận vân, từng tòa xây dựng tạo hình đặc dị còn lại là điểm nút, ngõ nhỏ khúc khủy sâu thẳm là đường đường về, giếng nước mát mẻ kỳ thật chính là mắt trận của nơi nào đó.
Một khi Yêu Tộc đột phá tường thành giết vào trong thành, như vậy chờ đợi chúng nó không phải thu gặt mà là tăng thêm sự kinh khủng của trận pháp và binh lính, liền giống như mãnh thú bị thợ săn bị săn bắn ở trong lồng.
Trận đạo và tự nhiên kết hợp ở Đông Tân Quan đã lên tới cực điểm, đại trận chụp tiểu trận, tiểu trận hợp đại trận, từng trận tương hợp hoàn toàn đan xen, mỗi một điểm nút, mỗi một trận vân đều khiến Đường Kiếp hoàn toàn mê man.
Trong chuyện này có nhiều thứ hắn có thể làm được, cũng có ít thứ hắn không thể làm được, cũng có chút ít thậm chí không hề nghĩ tới, sau khi xem xong mới tỉnh ngộ, hóa ra trận đạo còn có thể bày bố như thế.
Pháp trận khổng lồ mà phức tạp như thế không thể chỉ một người có thể hoàn thành. Pháp trận nơi này là tập hợp của mấy trăm vị trận sư ưu tú nhất ngàn năm nay của Phượng Sơn quốc, tiêu hết tâm huyết cả đời mới kiến thành, tập hợp vô số trận đạo tâm huyết của đại sư.
Cũng vì nguyên nhân này, đối với người khác mà nói, Đông Tân Quan chính là một chiến trường giết chóc, đối với Đường Kiếp mà nói nơi này cũng là trận đạo Thiên đường.
Vừa nhìn thấy nơi này Đường Kiếp liền cảm thấy thích.
Những ngày tiếp theo, Đường Kiếp liền ở lại tại Đông Tân Quan.
Cố Phẩm Chương an bài một chỗ cho hắn, theo lý nên miễn phí, nhưng Cố lão tướng quân lại hung hăng thu của hắn mười ngàn linh tiền. Một tòa nhà bán mười ngàn linh tiền, lão tướng quân lấy tiền cũng thật là ác độc.
Đường Kiếp cũng không để ý, kế tiếp liền đâm đầu nghiên cứu trận đạo này. Đường Kiếp từng không ưa thích trận đạo, chỉ có trận đạo ưa thích hắn. Nhưng theo mỗi năm qua đi, sau khi chìm đắm ở bên trong, Đường Kiếp đã sớm yêu thương con đường này. Vì nghiên cứu trận đạo, thậm chí hắn còn không tiếc dần dần thẩm thấu vào bên trong địa phận Yêu Tộc.
Pháp trận ở Đông Tân Quan rộng lớn phức tạp, vô cùng mênh mông, một khi Đường Kiếp đã nghiên cứu sâu vào rất nhanh liền bị mê hoặc rơi vào trong đó. Vì thế mọi người thường xuyên thấy thân ảnh của Đường Kiếp hiện ra ở mọi ngóc ngách bên trong Đông Tân Quan, khi thì ngửa mặt lên trời không nói, khi thì ngồi xổm xuống đất xem kiến, có khi còn có thể giống như phát điên nhảy loạn ở trong thành, thậm chí còn có thể dẫn phát pháp trận, dẫn tới địa chấn Thiên Minh. Cuối cùng mỗi lần đều là linh hoạt nên chưa gây ra rắc rối gì lớn. Thời gian dài trôi qua, mọi người dần dần đều biết Đường Kiếp có chút thần kinh, dần dà liền có người gọi hắn là kẻ điên.
Cũng không thiếu người có kiến thức biết Đường Kiếp đang mượn Đông Tân Quan để nghiên cứu trận đạo. Chỉ lại cảm thấy hiếu kỳ, không phải Thể Tu đều là ngực to mà không có não sao? Sao còn có thể si mê như thế chứ?
Nghiên cứu trận đạo rất nhiên, mỗi ngày Đường Kiếp còn có thể rút ra một chút thời gian tiến vào Thanh Vân Cương Phong tu luyện, mài thân thể.
Một trận chiến ở Đông Tân Quan đã khiến hắn lấy được số lượng lớn yêu thi, đúng là một thời cơ tu luyện tốt. Hơn bốn năm không ngừng xuất nhập Thanh Vân Cương Phong tầng, sớm khiến thời gian lưu lại bên trong trận gió của hắn tăng lên rất nhiều. Tuy rằng còn không nắm chết có thể đột phá Cương Phong tầng, nhưng có thể khẳng định, theo thực lực tăng trưởng khoảng cách ngày này với Đường Kiếp đã không hề xa xôi.
Hôm nay cuối cùng Đường Kiếp đã làm tiêu hao yêu thi đến mức cuối cùng, sức chống cự với trận gió cũng tăng mạnh.
Nhìn không trung trên đỉnh đầu, Đường Kiếp thì thào tự nói:
- Là thời điểm nên thử một lần.
Năm đó hắn có thể đi vào Thanh Vân Giới là vì có Ngọc Tiên Các và chiến giáp Vân Mẫu Tinh Kim chống đỡ, nhưng lúc này đây Đường Kiếp phải dựa vào chính mình để xông qua Thanh Vân Cương Phong.
Gọi phân thân từ trong Xã Tắc Đồ ra, bản thể và phân thân đã lại lần nữa hợp cùng một chỗ.
Sau khi Đường Kiếp hợp thể, vừa có sự cường tráng cương nghị của thân thể bản thể, đồng thời cũng mang theo vài phần phóng khoáng tự nhiên của phân thân.
Đứng ở dưới bầu trời, nhìn Thanh Phong trên đỉnh đầu, Đường Kiếp đầu tiên là mỉm cười một chút, sau đó toàn lực bay về không trung.
Liền giống một vi sao rơi, không ngừng kiên cường bay lên bầu trời, trận gió màu xanh như ngọn lửa quấn quanh thân thể hắn, cuốn theo một dòng khí màu xanh. Càng đi lên chỗ cao, trận gió lại càng mạnh mẽ, tràn ngập lực lượng hủy diệt.
Nhưng mà Đường Kiếp lại không hề quan tâm, chỉ liều mạng bay về phía trận. Trận gió cứ cào ở trên mặt của hắn, đau nhức không chịu nổi. Nhưng thế này thì sao chứ? So sánh với lần đầu tiên tiến vào, mỗi một trận gió đều cuốn đi tảng lớn máu thịt của hắn, hiện giờ thương thế của hắn khi bước vào trận gió đã yếu đi rất nhiều. Năng lực khôi phục hùng mạnh của Đường Kiếp lại không ngừng khôi phục thương tổn, và liều chết chống cự trận gió khủng bố này.
Sau khi đã xuất nhập vào trong trận gió vô số lần, sớm đã nắm chặt mạch đập trận gió, Đường Kiếp nhất định sẽ là người chiến thắng cuối cùng của trận đấu này. Cho dù trong quá trình này cũng xuất hiện chút ngoài ý muốn, ngay cả Đường Kiếp cũng phát hiện thời gian mình bay khỏi Thanh Vân Giới rõ ràng dài hơn so với tiến vào Thanh Vân Giới, đây có lẽ là bởi vì tiến vào nhanh hơn so với đi.
Cái này không ngờ lại tốn thêm gần một khắc so với thời gian đã dự tính của Đường Kiếp, nhưng bất kể thế nào thì hắn vẫn chống đỡ được.
Một khắc lao ra được cương phong tầng, Đường Kiếp lại lần nữa về tới trong hư không vô tận.
Từ trên cao nhìn xuống mây xanh phía dưới, Đường Kiếp lớn tiếng cười vui:
- Ta thành công rồi!
Đây là một tiến bộ cực lớn!
Từ hôm nay trở đi, Thanh Vân Giới không còn là lồng giam của mình nữa, mà đã trở thành nơi để mình qua lại tung hoành ngang dọc.