- Grào!
Khoảnh khắc hạ xuống, trên đầu thành phát ra tiếng hoan hô rung trời?
Sĩ khí tại lúc này bành trướng tới cực hạn, lũ yêu đi theo tam Đại yêu vương đều bỏ chạy.
Bạch mi, Qủy diệm hai Đại yêu vương gặp phải tình huống này, biết lần này không mò được chỗ tốt, đành thở dài một tiếng, đành hạ lệnh lui binh.
Lúc gần đi, Bạch mi Hồ Hầu liếc nhìn Đường Kiếp một cái, hắc thanh nói:
- Đường Kiếp đúng không? Lần lượt giết chế ba vị yêu vương, coi như ngươi lợi hại, ngươi cứ đợi đấy.
Nói xong nó quay người, cùng Qủy diệm vương bước đi, cùng nhau rút lui.
Một hồi huyết chiến cứ như vậy chấm dứt.
Trên đầu thành bay xuống mấy đạo nhân ảnh, kẻ cầm đầu đúng là quan canh phòng thành Đông Tân là Cố Phẩm Chương, ở phía sau ông ta còn có ba người, một người trung niên nho sĩ áo dài, trong tay là một cây bút lớn, một nam tử áo lam, trên lưng có một thanh đại kiếm to như ván cửa, cùng với một gã võ tướng trong tay cầm chiến mâu. Ba người này lúc trước có ý cứu viện ba người Đường Kiếp, nhưng lại bị Bạch mi và Qủy diệm vương ngăn cản.
Thời khắc này Cố Phẩm Chương bay tới bên người Đường Kiếp, chắp tay với Đường Kiếp nói:
- Cố Phẩm Chương bái kiến Đường Chân Nhân. Trận chiến ngày hôm nay, Đường chân nhân một mình chiến tam đại yêu vương, lập nhiều công trạng vĩ đại cho Phượng Sơn quốc, quả thực là đáng mừng.
- Lão tướng quân quá khách khí rồi.
Đường Kiếp đáp lễ.
Cùng lúc đó, ba người khác cũng cùng nhau vái cháo Đường Kiếp, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Đường Kiếp, cho dù là kẻ kiêu ngạo nhất cũng không dám khinh thị Đường Kiếp. Cố Phẩm Chương giới thiệu ba người với Đường Kiếp, theo thứ tự ba người này lần lượt là Tôn Thư Minh, Liễu Vân Sơn, và Trương Đồ.
Tôn Thư Minh người này Đường Kiếp đã nghe nói qua, người tu Hóa Hồn, đồng thời cũng là một đại gia thư pháp của Phượng Sơn quốc, ở Phượng Sơn từng làm tới chức quan Hộ bộ Thị lang, sau Đông Tân cấp báo, bị điều đến tận đây địa đảm nhiệm ti mệnh trong quân. Vừa rồi lúc chiến đấu chính là tuyệt bút viết lên khoảng không, chữ chữ đều là kim câu thiết họa, linh hoạt, sắc bén vô cùng, có vài phần phong vận của Trương Thư Hàn.
Liễu Vân Sơn thì lại là Thiên tông thiếu chủ của đệ nhất kiếm tông Thiên Tông Kiếm Môn Phượng Sơn quốc, con trai của tông chủ Liễu Tông Xương. Tuy nhiên nói là Thiếu tông chủ, kỳ thật tu luyện đã hơn bốn trăm năm, chỉ có điều bề ngoài vẫn như trẻ tuổi như thanh niên, thoạt nhìn chỉ khoảng đầu ba mươi tuổi.
Trương Đồ được xưng là mãnh tướng kỵ binh. Người này là người phàm nhân xuất thân làm chiến tướng, một đường chém giết đến hiện tại mới có thành tựu như ngày hôm nay, cũng là mãnh tướng mạnh nhất ở Đông Tân. Luận thực lực, gã chưa chắc so được với Tôn Thư Minh hay Liễu Vân Sơn, nhưng luận giết địch nhiều ít, thì ai so ra kém cũng kém gã. Người này nguyên bản tên không phải là Trương Đồ, mà sau khi lập lời thề diệt yêu, mới lấy tên là Trương Đồ.
Thời khắc này hai bên làm quen, Cố Phẩm Chương liền cười to nói:
- Đến đây, hôm nay đại thắng lũ yêu, Đường Chân Nhân có công đầu, đang lúc bày tiệc tương khánh, kính xin Chân Nhân cùng ta vào thành.
Đường Kiếp cười nói:
- Bày tiệc đến là không cần, chỉ là trương mục ở chỗ này kính xin Cố lão tướng quân cùng ta tính toán đã.
- Khoản gì?
Cố Phẩm Chương ngẩn người.
Đường Kiếp đã đưa ra một tờ công văn, đưa cho Cố Phẩm Chương nói:
- Đây là hiệp nghị của ta và quan phủ lập, mặt trên có con dấu của quốc chủ. Thỉnh cầu lão tướng quân dựa theo hiệp nghị, đem phí cần phải trả giao cho ta.
Cố Phẩm Chương ngạc nhiên tiếp nhận, chỉ nhìn mấy lần, sắc mặt đại biến, đọc lại hiệp nghị:
- Khai Trí hạ phẩm 1500 linh tiền, trung phẩm 2500, thượng phẩm năm nghìn. Hóa Hình sơ kỳ mười lăm ngàn linh tiền, trung phẩm hai vạn năm nghìn, thượng phẩm năm vạn!
- Đã giảm giá rồi đấy.
Đường Kiếp tiếp lời.
Hắn phất tay vào không trung, Y Y đã mang theo rất nhiều yêu vật bị Đường Kiếp chém giết hạ xuống dưới, rơi xuống trước mặt mọi người trước người nói:
- Trận chiến vừa rồi, chém giết yêu vật hơn ngàn. Trong đó có theo có thể tra ra, Khai Trí hạ phẩm ba trăm mười hai, trung phẩm hai trăm ba mươi tám, thượng phẩm một trăm năm mươi sáu. Biến hóa hạ phẩm mười hai, trung phẩm một, thượng phẩm yêu vương hai, Chấn Thiên Thú ba con. Ngoài ra Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận giết chết hơn ngàn yêu vật, tuy nhiên một lần đánh chết ngần đó yêu vật rất khó điều tra tỉ mỉ chính xác.
Đường Kiếp tiếp lời:
- Chúng ta chịu chút thiệt thòi, liền toàn bộ lấy Khai Trí hạ phẩm tính toán, số lượng lấy là tám trăm mà tính toán. Chấn Thiên Thú không có giá cả xác thực, liền lấy giá của Biến Hóa hạ phẩm để tính đi.
Đường Kiếp mặt dầy nói.
Y Y vừa gật gật đầu, vừa lao đầu tính toán, cuối cùng nói:
- Tổng cộng là ba trăm ba mươi chín vạn ba nghìn linh tiền.
Con số này lọt vào trong tai đám người Cố Phẩm Chương khiến họ nhất thời choáng váng.
Đường Kiếp cũng hiểu được hơn chút, nói:
- Bỏ số lẻ đi
Y Y gật đầu:
- Ừm, vậy vừa tròn ba trăm vạn.
Mẹ, ý lão tử nói là bỏ đi ba ngàn phía sau cơ mà.
Bên này trên mặt Cố Phẩm Chương lộ ra vẻ bất mãn, ông ta cau mày nói:
- Ngươi nói là, bản tướng quân phải vì tất cả những gì ngươi vừa làm trả ngươi ba trăm vạn?
- Vẫn còn, số yêu thi này đều phải thuộc về ta.
Có lẽ là nhìn ra sắc mặt Cố lão tướng quân không tốt, Đường Kiếp hơi chút nhượng bộ nói:
- Đương nhiên, số lượng Vạn Bảo Đại trận giết chết được không phân rõ ràng, nên ta không cần bộ phận này.
Cố lão tướng quân bình tĩnh trả lời:
- Ngươi không biết là, ba trăm vạn có chút quá nhiều sao? Đông Tân quan của ta quan đích xác có lấy số lượng giết địch luận chiến công, nhưng không phải ai cũng có thể thưởng như vậy. Nói thực ra, chính là sau một trận đại chiến, lão phu khao thưởng toàn quân, cũng không hao phí bao nhiêu tiền cả. Đường Chân Nhân chớ không phải là nghĩ ta dễ bắt nạt chứ?
Đường Kiếp bình tĩnh trả lời:
- Cố Tướng quân không cần nói quá như vậy cuhws? Đây là điều kiện ước hẹn của ta và quý quốc, vẫn chưa có chỗ nào quá phận cả. Ông cảm thấy nhiều, không phải là bởi vì ta muốn ra giá cao, mà là vì ta giết được nhiều.
Ánh mắt Cố Phẩm Chương chợt co rút lại một chút.
Đúng vậy, Đường Kiếp không nói sai, hắn được nhiều, không phải bởi vì hắn chào giá cao, mà là bởi vì hắn giết được nhiều.
Trận chiến này, tam Đại yêu vương tổn thương thê thảm và nghiêm trọng, có thể nói nguyên khí ba tên đại yêu đều bị tổn thương nặng.
Mà trước khi tác chiến, có thể tiêu hao một phần mười thực lực mà đối phương mang đến coi như là không tồi rồi.
Nếu không trả giá cao, vậy còn gọi gì là săn bắn Yêu tộc nữa?
Cho nên trước kia chỉ có đánh đuổi kẻ thù tiến công, lúc này đây mới chân chính gọi là thắng lợi.
Mà phía sau trận thắng lợi vẻ vang này, chính là thù lao cao ngất của Đường Kiếp.
Thù lao tới tận ba triệu linh tiền, mặc dù là Cố Phẩm Chương cũng cảm thấy đau lòng.
Ông ta không phải không trả nổi, chiến tranh tu giới giống như như vậy, mỗi một lần đánh xuống tiêu tốn mấy trăm vạn là chuyện rất bình thường, riêng việc khởi động đại trận thủ hộ đã cần đầu nhập tài nguyên vô số. Cũng may có cả nước Phượng Sơn làm lực ủng hộ, nhưng ông ta còn chưa bao giờ thưởng cho một cá nhân nào ba trăm vạn cả.
Mỗi một trận chiến, mặc dù là người tu Hóa Hồn tối đa cũng chỉ là hai ba mươi vạn tiền thưởng.
Yêu tộc cũng không phải là kẻ ngu, không có ai sẽ đứng ở chỗ đó ngây ngốc mặc ngươi giết, người tu hùng mạnh đều đối mặt với đối thủ hùng mạnh, dù ai cũng không cách nào không kiêng nể gì thu gặt của cải hết.
Chưa nghĩ đến sẽ gặp phải Đường Kiếp cái đồ biến thái này, chỉ một Vạn Bảo đại trận đồ, liền thu hoạch được con số trăm vạn linh tiền. Đương nhiên, nếu lấy số đầu tư để tính toán, lấy phí tổn mà Vạn Bảo đại trận hao tổn thì con số này cũng không đáng ngạc nhiên. Như vậy cũng tốt hơn so với việc đầu tư cả ngàn vạn linh tiền, số tiền đầu tư tùy tiện làm gì cũng sinh ra lợi tức nữa. Đáng tiếc lão tướng quân không hiểu quan niệm tài chính, nói với ông ta mấy điều này hẳn là ông ta không hiểu nổi.
Bất kể thế nào nói, ba trăm vạn tiền thù lao mặc dù đối với Cố Phẩm Chương cũng không phải là con số khổng lồ. Nhưng khoản tiền này nếu dùng vào việc phòng thủ thành trì, có thể cung cấp năng lượng cho đại trận thủ hộ, có thể cung cấp cho binh lính cung cấp càng nhiều tên bắn, vì người tu đạt được càng nhiều tài nguyên, tóm lại, có thể nói tác dụng nhiều lắm. Nhưng tác dụng ở trên một người... Ngươi tiêu hóa được nhiều như vậy sao?
Cố Phẩm Chương không biết Ly Kinh, với hắn mà nói, khoản tiền này cho dù toàn bộ đổi thành đan dược tu luyện, một hai năm đều chưa ăn hết.
Thời khắc này ông ta nhìn Đường Kiếp một hồi lâu, mới mở lời thấm thía nói:
- Đường Chân Nhân, Yêu tộc thế công liên miên không dứt, toàn bộ dựa vào Đông Tân quan tường đồng vách sắt thủ vững, không để cho địch nhân qua được Lôi Trì một bước. Lần này thời khắc đất nước gặp nạn, là thời khắc Nhân tộc hưng thịnh hoặc diệt vong, mỗi người đều động thân ra trận, sao có thể vì lợi nhỏ tính toán chi li? Nếu như Đông Tân quan không còn, tiền đồ Nhân tộc tất nhiên sẽ xấu đi, tổ chim bị phá không giữ nổi trứng lành, dù có gia tài ngàn vạn thì có ích lợi gì?
Lời nói hiên ngang lẫm liệt, chân tình nghĩa khí, từ nào cũng trang trọng, ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi khâm phục vị lão tướng quân này. Ai nói quân nhân đều là mãng phu chứ? Nhìn lão tướng quân, mồm mép rất trơn nha. Lấy lý do đại nghĩa diệt thân vì quốc gia thoái thác, mặt không đỏ thở không gấp muốn quỵt ba trăm vạn này.
Đường Kiếp thở dài nói:
- Chính là bởi vì như vậy, ta mới ưu đãi như vậy đó. Thực nếu tính toán kỹ lưỡng, số địch lần này ta giết chết, chính là con số bảy tám trăm vạn cũng có thể đạt tới đó.
Tròng mắt Cố Phẩm Chương muốn lồi ra ngoài.
Đường Kiếp đã lại nói:
- Hơn nữa, số tiền này ta cũngdùng để đổi thành tài nguyên tu luyện đấy. Người tu thực lực cường đại rồi, mới có thể cống hiến càng nhiều mà.
- Cũng có thể cướp được nhiều tiền hơn.
Một giọng nói lạnh lùng tiếp lời, chính là vị Liễu Vân Sơn của Thiên Kiếm Tông.
Đường Kiếp nghe xong cười ha hả, cũng không nổi giạn với bọn họ:
- Mấy vị nếu là chê ta thu phí đắt, vậy sau này không cần ta cũng được. Tuy nhiên chuyến này dù sao vẫ phải tính toán rõ ràng mới được. Kỳ thật lão tướng quân cũng không thiệt, hơn nữa, năm đó Bách Chiến thành ta không hề đòi quan phủ trả chút ưu đãi nào. Sau khi Bách chiến thành vong thành, tuy rằng Đông Tân chịu khổ nhiều ngày, nhưng từ đó về sau, áp lực ở phía nam Đông Tân cũng lại giảm đi nhiều, ta nói không sai chứ?
Bách Chiến thành vốn là một toàn yêu thành gần biến giới nhất. Thành bị tàn sát, đã mang tới vô số lợi ích cho Phượng Sơn, những thứ khác không nói, chỉ riêng là việc khống chế lĩnh vực khuếch trương, áp lực Yêu tộc chậm lạ, riêng hai điều này đã đáng ăn mừng rồi, hơn nưa Phượng Sơn còn không thiệt hại một binh tốt nào cả.
Thời khắc này nghe Đường Kiếp nói vậy, lão tướng quân nhìn Đường Kiếp, rốt cục lớn tiếng nói:
- Cho hắn!
Thân hình vừa chuyển, đã là hướng về đầu thành bay đi, ba người kia cũng bám theo phía sau.
Hạ xuống trên tường thành, Cố Phẩm Chương đột nhiên quay đầu lại nói:
- Đường Kiếp, sau này thủ thành, ta nếu như chưa khiến ngươi ra tay, ngươi liền chớ ra tay. Nếu không, liền đừng trách lão phu không trả công.
Đường Kiếp chắp tay trả lời:
- Nghe theo pháp lệnh của lão tướng quân!
Cố Phẩm Chương liền xoay đầu bước đi.
Vốn Đường Kiếp đại phá đẩy lùi quân địch, vốn đinh mời hắn gia nhập tiệc mừng, nhưng hiện tại mọi người không ai còn hứng thú nữa.
Đường Kiếp cũng hoàn toàn không thèm để ý.
Không giống với người khác, vấn đề lớn nhất của hắn hiện tại không phải là người Phượng Sơn, cũng không có một tia quan niệm phải bảo vệ quốc gia, hoàn toàn tương phản, hắn mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ là như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này. Cho nên đối với hắn mà nói, hắn cùng với Phượng Sơn quốc chính là hợp tác quan hệ. Phượng Sơn quốc cần hắn ra tay, nhất định phải trả đủ tiền mới được.
Ở trong này, kỳ thật không có ai đúng ai sai cả. Đường Kiếp không sai, Cố Phẩm Chương cũng không có sai, chỉ có điều mỗi người đều chỉ đứng ở vị trí lập trường của mình để suy xét vấn đề mà thôi.
Mà cuối cùng quyết định hết thảy, vẫn là thực lực.
Nhìn lên không trung, sau khi Yêu tộc rút đi, mây đen dĩ nhiên dần tiêu tan, ánh sáng hiện ra.
Tên mặt Đường Kiếp hiện ra vẻ tươi cười, bay về vào trong thành.