Một kích đánh Cự Lực Vương gục xuống, Đường Kiếp lại bắt lấy cái mũi nó, hung hăng nện cả người Cự Lực Vương về phía Độc Tâm Vương:
- Tuyệt Thiên Trảo cái mẹ mày này!

Lần công kích dữ dội này, Độc Tâm Vương bị Đường Kiếp hung hăng đập vào, trực tiếp bay lên. Nó ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, từ phía xa ấn ra một trảo về phía Đường Kiếp, Đường Kiếp lập tức cảm thấy một cỗ uy hiếp cực lớn đang ập đến, liền theo bản năng dùng tinh kim đại phủ để đỡ trước người.

Một đoàn chỉ phong sắc bén đánh tới làm cả tinh kim đại phủ cũng phải biến dạng, dư kình tiếp tục xông vào trước ngực Đường Kiếp, vồ xuyên qua thân thể hắn, trực tiếp đánh ra năm lỗ máu trên trái tim hắn, đồng thời hai mắt của Độc Tâm Vương chợt lóe lên quang hoa, tay trái vẽ lên một đường, nói:
- Đi!

Con Chấn Thiên Thú cuối cùng kia cuối cùng cũng tru lên xông đến, đâm sừng nhọn vào phía lưng của Đường Kiếp

Đường Kiếp gầm lên một tiếng, quyền phải mãnh liệt đánh ra.

Diệt Ma Quyền!

Một quyền này đánh ra, đầu của con Chấn Thiên Thú kia cũng ầm ầm nổ tung.

Đường Kiếp cũng chấn động thân mình, liền vội vàng lùi lại mấy bước, trên người lại có thêm một cái lỗ lớn.

Chiến đấu liên tiếp, động tác mau lẹ, nhanh đến mức làm người khác không kịp nhìn, đồng thời cũng thảm thiết cực kỳ.

Ba con Chấn Thiên Thú vậy mà chết sạch, Độc Tâm Vương kia cũng chẳng thể khá hơn. Đầu tiên nó bị Cự Lực Vương đụng phải, tiếp đó lại bị cắn trả do cưỡng ép vận dụng Tuyệt Thiên Trảo, cuối cùng lại dùng thần niệm để điều khiển Chấn Thiên Thú công kích, hao tổn tinh thần cực lớn, lúc này nó ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không thể đứng lên được.

Còn về phần Đường Kiếp thì thương thế cũng nặng hơn, khi trước bị ăn vô số phát đạp thì không nói, lại còn trước sau đều bị hai con Chấn Thiên Thú đâm sừng trúng người, cái sừng đó to như cái trụ trời, trước sau hai lần, gần như xuyên thấu cả người Đường Kiếp. Còn có Tuyệt Thiên Trảo của Độc Tâm Vương kia, tuy ra tay gấp gáp, không ngờ cũng có uy lực lớn như vậy, xuyên vàng nát ngọc không nói, lại còn được phóng thích và khống chế từ xa, như năm ngón tay xuyên vào tim. Mặc dù có thể chất vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối mặt với công kích như vậy Đường Kiếp cũng khó có thể chống đỡ được. Đường Kiếp cũng phải vội vàng lấy ra thánh dược trị thương uống vào. Sinh mệnh chi đạo làm tiêu hao thọ nguyên, nếu không phải thời khắc mấu chốt thì không sử dụng vẫn là hay nhất.

Duy nhất không bị gì nói chung lại chính là Cự Lực Vương.

Cho dù bị ăn một khuỷu tay toàn lực của Đường Kiếp, lại bị nện vào Độc Tâm Vương, nó vẫn như không hề hấn gì, chỉ có điều bị Đường Kiếp đập lún xuống đất. Ánh mắt nó nhìn Đường Kiếp tràn đấy sát khí:
- Ngươi dám trêu trọc ta!

Nó “Ngao” lên một tiếng điên cuồng, hai ngà voi đã lại một lần nữa bắn ra, đồng thời cái mũi voi cuộn lại, nện về phía Đường Kiếp.

Lúc này nó không sợ Đường Kiếp bắt được cái mũi của nó nữa, Đường Kiếp đang bị thương nặng hiển nhiên không có khả năng làm được như khi nãy.

Quả nhiên Đường Kiếp phá lệ, không cứng rắn chống đỡ nữa mà nhanh chóng dịch chuyển sang bên phải, tránh né một kích này.

Cự Lực Vương mừng rỡ:
- Ngươi mà cũng có ngày hôm nay sao?

Nói rồi nó nhảy dựng lên, toàn bộ thân hình áp xuống phía Đường Kiếp:
- Ta xem ngươi còn làm thế nào nữa!

Nhìn con voi ma mút to phạc từ trên trời giáng xuống, Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng:
- Biện pháp ta còn nhiều lắm, chỉ sợ ngươi không sống không đủ lâu để ta dùng hết thôi.

Lúc này hắn đang trong lúc hồi phục, lại vừa mới sử dụng Diệt Ma Quyền, khí lực không đủ, mắt thấy Cự Lực Vương kia từ trên trời nện xuống lại không hoảng hốt chút nào, chỉ đưa tay phải ra, bật tay tách một tiếng.

Liền đó dưới đất đột nhiên truyền tới một tiếng rống to, như rồng gầm dưới vực sâu, một khe nứt cự đại đột nhiên xuất hiện trên nền đất, cùng với đó là vô số cây mây màu đen lao vọt lên, như hàng ngàn hàng vạn con rắn màu đen, đâm thẳng vào không trung, cuồn cuồn lao về phía Cự Lực Vương, chính là Hắc Nghiệt.

Trong lúc Đường Kiếp chiến đấu, Y Y ở trên tường thành đã sớm gọi Hắc Nghiệt, chỉ có điều vẫn ẩn mà không ra, mãi đến thời khắc này mới bùng lên phát uy, đánh úp Cự Lực Vương. Lúc này cho dù Cự Lực Vương có rống lớn cớ nào, những dây mây màu đen vẫn cuốn chặt lôi nó xuống. Mặc cho nó điên cuồng giãy dụa, và những dây mây màu đen cứ đứt ra từng khúc, nhưng ngày càng có nhiều dây mây điên cuồng lao tới, muốn trói chết tươi Cự Lực Vương. Mai phục dưới lòng đất lâu như vậy mới bùng phát, đến giờ phút này cho dù Cự Lực Vương có giãy dụa thế nào cũng không cách nào thoát ra được.

Mắt thấy chính mình sắp bị kéo xuống vực sâu, Cự Lực Vương đột nhiên ngửa đầu rống lên một tiếng, rít gào:
- Trấn Ngục Thần Tỏa, đi ra cho ta!

Cùng với tiếng rống, một ổ khóa bay ra từ trong miệng nó, bay vào không trung rồi phóng lớn, lóe ra vạn đạo ánh sáng mờ, chậm rãi hạ xuống mặt đất.

- Trấn Ngục Thần Tỏa, là Trấn Ngục Thần Tỏa!
Nhìn thấy vật ấy, trên cổng thành Đông Tân đã một mảnh xôn xao.

Yêu vật không có sở trường sáng tạo, đối với đan dược, phù văn, trận pháp, luyện khí cũng không tinh thông, đây cũng là chỗ yếu kém của chúng so với nhân loại, vậy nên lúc chiến đấu có rất ít bảo vật. Nhưng chúng không sáng tạo thì sẽ đoạt lấy. Tất cả những bảo vật của tu sĩ ngã xuống trong chiến đấu, yêu vật khi đạt được, cũng luyện hóa về để bản thân sử dụng.

Trấn Ngục Thần Tỏa này cũng từng là bảo vật của một tu sĩ nhân loại cường đại, sau khi chết trận bị Cự Lực Vương này lấy được, đem luyện hóa thành bảo bối của mình, cái khóa này không thể chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá mà được.

Lúc này Trấn Ngục Thần Tỏa vừa ra, chỉ thấy trong thiên địa đã tràn ngập một mảnh pháp lực uy nghiêm. Biển pháp lực này vô biên, một khi xuất hiện liền làm cho người ta có cảm giác muốn cúng bái, như có khả năng trấn áp vạn vật.

Trấn Ngục Thần Tỏa này vừa xuất hiện, Hắc Nghiệt nơi vực sâu dưới nền đất chợt phát ra một tiếng thét thê lương chói tai, tất cả cây mây màu đen đều thu lại, vậy mà trực tiếp buông tha không công kích nữa, sau đó liền nổ lớn tiêu tan. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y đột nhiên trở nên trắng bệch rồi phun ra một ngụm máu.

Hắc Nghiệt từ khi xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên ra tay mà không có thu hoạch, lại cắn trả chính chủ.

- Cẩn thận, Trấn Ngục Thần Tỏa này chuyên dùng để trấn áp vật tà ma trong thiên hạ!
Cố lão tướng quân phía trên thành liền la lớn.

Hắc Nghiệt là vật âm tà, tự nhiên sẽ bị Trấn Ngục Thần Tỏa khắc chế, cũng khó trách. Về phần Yêu tộc, kỳ thực cũng không tính là tà vật, bởi vì Yêu vật về bản chất cũng là tu luyện, không phải là tà đạo, yêu và người chỉ thuộc hai chủng tộc khác nhau mà không phân chính tà.

Đường Kiếp trợn mắt một cái nói:
- Ông nói chậm mất rồi!

Sau đó hắn nhìn về phía Cự Lực Vương:
- Muốn so bảo bối với ta? Được!

Tiện tay ném về phía không trung, trận đồ của Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận đã được triển khai.

Vô tận bảo quang kia dừng trên người Cự Lực Vương, đầu tiên là chiếu lên Trấn Ngục Thần Tỏa kia, tuy nói bản thân thần tỏa có uy lực cường đại, lại có Cự Lực Vương thêm vào mà làm lớn thêm uy năng, nhưng chung quy lại cũng không thể sánh bằng vô tận bảo vật liên hợp công kích. Bảo quang chiếu xuống, thần tỏa ảm đạm, quang hoa mất hết, từ không trung rơi xuống, tiếp đó bảo quang lại chiếu lên người Cự Lực Vương, nó ngay tại chỗ ngã bay ra ngoài. Thân thể dưới ánh sáng của bảo quang giống như tuyết đọng dưới nắng hè, nhanh chóng tan rã. Nó phát ra tiếng gào thét kinh khủng nhất từ lúc chào đời đến giờ.

Nó vẫn chưa chết hẳn, một là nó vốn có sinh mạng lực cường đại, hai là Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận dễ tán không dễ tụ, chỉ ngưng tụ ở nơi này một lát đã lại tản ra bốn phương tám hướng, vì thế nguyên một đám tiểu yêu lại gặp xui xẻo lớn. Nguyên bản Bạch Mi Vương và Quỷ Diện Vương tham chiến khiến việc thủ thành Đông Tân gặp phải áp lực lớn, thương vong cũng bắt đầu tăng nhanh, nhưng giờ phút này vạn bảo cùng chiếu rọi, rất nhiều yêu vật đều chết đi, chỉ một Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận trong nháy mắt liền giết chết hàng trăm hàng ngàn yêu vật, con nào con nấy cũng sợ hãi run rẩy.

Đường Kiếp khẽ vẫy tay, Trấn Ngục Thần Tỏa kia liền bay vào trong tay hắn:
- Lại được một bảo bối tốt rồi!

Tiện tay liền phá hủy lạc ấn bên trong ổ khóa, đúng lúc này uy năng của Vạn Bảo đại trận cũng phóng thích xong, hóa thành trận đồ bay xuống. Đường Kiếp đưa tay chụp một cái, lấy một kiện pháp bảo từ bên trong trận đồ, tiện tay bóp nát, sau đó thay thế bằng thần tỏa này. Kể từ đó, thần trân trong Vạn Bảo đại trận sẽ lên đến mười bảy kiện. Đó là còn chưa đặt vào những bảo vật như Mục Dương Châu hay Bảo Liên Đăng.

Thấy cảnh này, Cự Lực Vương không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.

Đây chính là thần trân đó! Nó phải tốn không ít tâm tư mới giành được, nay cứ như vậy mà bị Đường Kiếp đoạt đi, nó không nhịn nổi kêu gào:
- Đồ cường đạo!

- Phải rồi, không biết Thôn Thiên Vương và Độc Tâm Vương kia có bảo bối gì hay?
Cũng chả quản Cự Lực Vương nói gì, Đường Kiếp liền đó thu lại trận đồ, nhìn về phía Độc Tâm Vương cách đó không xa.

Ý đó không cần nói cũng biết.

Vừa mới khôi phục được một chút, Độc Tâm Vương liền hét lớn:
- Cự Lực Vương, ngươi ngăn trở hắn, đợi ta thiêu đốt thần hồn, tế ra Thần Vương Tiên (cái roi của Thần Vương) ra giết hắn, lần này đừng có để bị đánh lừa nữa!

Sử dụng thần trân lại thiêu đốt thêm thần hồn, có thể tăng cường uy năng của thần trân lên một khoảng lớn, Độc Tâm Vương lần này hẳn là muốn liều mạng rồi.

- Biết rồi!
Cự Lực Vương chập chững tiến lên, làm ra một tư thế chuẩn bị tử chiến, chắn trước mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười lạnh:
- Chỉ lại bị người ta lợi dụng mà thôi, lại đi chặn hậu cho hắn nữa chứ.

Cự Lực Vương hét lớn:
- Câm miệng, lần này còn lâu ta mới mắc lừa ngươi.

Đường Kiếp lắc đầu, chỉ về phía sau lưng nó nói:
- Lần này ta nói là thật đó. Hắn chạy trốn rồi, giữ ngươi lại để gánh nạn thôi.

Cự Lực Vương như trước vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Đường Kiếp.

Đường Kiếp bất đắc dĩ cười:
- Được rồi, ngươi không tin thì thôi vậy. Có thời gian thì cứ chờ đi, đừng có quay đầu lại.

Nói xong Đường Kiếp khoanh tay lại, cũng không xuất thủ, rõ ràng cũng muốn chờ xem. Thương thế của hắn cũng chưa tốt hẳn, vừa hay mượn lúc này để tiếp tục khôi phục.

Trong lòng Cự Lực Vương run lên, nhưng vẫn cắn răng tự nhủ: “ Không thể tin tưởng thằng lừa đảo này được”

Chỉ có điều chờ trong giây lát, phía sau vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng nó không khỏi có chút nhút nhát.

Tại sao Độc Tâm Vương vẫn còn chưa chuẩn bị xong?

Một ý niệm không thể không chế nổi lên trong đầu, Cự Lực Vương chậm rãi ngoái đầu lại nhìn về phía sau.

Nó xoay đầu rất chậm.

Nó sợ Đường Kiếp đánh úp từ phía sau, càng hi vọng ngay lúc này Thần Vương Tiên kinh thế xuất hiện, trước tiên giết tên khốn kiếp này đã.

Nhưng ngay khi nhìn được về phía sau, Cự Lực Vương hoàn toàn ngây dại.

Phía sau nó trống rỗng, lấy đâu ra bóng dáng của Độc Tâm Vương, chỉ còn thấy một đạo ánh sáng mờ ở phương xa, đang bay như điện, nhanh vô cùng.

“Tên khốn khiếp này!”

“Không ngờ hắn thực sự bỏ mình lại!”

“Thiêu đốt thần hồn cái cứt chó!”

“Thần Vương Tiên cái cứt chó!”

“ Vô sỉ, dơ bẩn, hạ lưu, ghê tởm, khốn kiếp, hắn vậy mà để mình lại rồi bỏ trốn.”

- Không!
Cự Lực Vương cao giọng rống lên.

Một đạo kiếm hoa xung thiên sáng rực lên, lóe lên từ phía sau Cự Lực Vương.

Cự Lực Vương đầu tiên là ngẩn người bất động, sau đó cái đầu voi ma mút từ cái cần cổ rơi xuống, máu tươi điên cuồng phun ra, tưới đầy một thân của Đường Kiếp.

Đầu voi rơi ầm xuống bên cạnh Đường Kiếp, vẫn không nhắm mắt, cặp mắt vẫn gắt gao nhìn Đường Kiếp, như vẫn không thể tin được tất cả những chuyện đã xảy ra.

- Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng có quay đầu lại mà!

Đường Kiếp lạnh lùng nói, một cước đạp ngay vào cái đầu voi.

Bùm!

Cái đầu voi lập tức chia năm xẻ bảy.