Cự thú ma mút cao hơn mười trượng, như một ngọn núi lao tới, khí thế khôn cùng, khi xông tới chân tường thành, đột nhiên cái mũi cuốn lấy, cái mũi to dài kia so với tường thành còn cao hơn, giống như một con trăn lớn đang ầm ầm đáp xuống, nhanh chóng cuốn lấy Đường Kiếp, mạnh mẽ lôi hắn ra khỏi tường thành.
- Đại nhân!
Triệu Thanh thét lên thất thanh.
Dưới chân cổng thành đã vang lên tiếng cười đắc ý của Cự Lực Vương:
- Nhận một đòn của ta!
Cái mũi to lớn đang trói chặt Đường Kiếp hung hăng nện xuống đất.
Theo một tiếng nổ lớn, dưới tường thành Đông Tân đã hiện ra một hố đất to lớn.
Đánh xong một kích này, Cự Lực Vương nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Đường Kiếp nằm dưới đáy hố, vẫn không nhúc nhích, không khỏi tự hỏi:
- Vậy mà chết rồi? Cũng chưa biết ngươi lợi hại chỗ nào cả.
Còn chưa dứt lời, Đường Kiếp bỗng nhiên trợn mắt:
- Ngươi cũng nhận một kích của ta đi!
Ôm lấy cái mũi của Cự Lực Vương, Đường Kiếp mạnh mẽ vung mạnh về hướng không trung.
Ngay sau đó một cảnh tượng kinh người liền diễn ra, thân thể to lớn của Cự Lực Vương bị Đường Kiếp ném bay lên trên.
Cú bay này, giống như một ngọn núi đang bay giữa không trung, che đậy cả phiến thiên không làm trời đất như tối hẳn lại.
Liền đó thân thể voi ma mút mạnh mẽ đập xuống đất, cũng giống như cách khi nãy nó làm, chỉ là lúc này người xui xẻo nằm dưới lại đổi thành Cự Lực Vương.
Ầm!
Từ mặt đất truyền đến một tiếng nổ vang còn chấn động hơn so với trước, đám khói mù trời tan đi, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố to siêu cấp, đường kính cũng phải hơn mười trượng.
Bên dưới hố lớn này chính là Cự Lực Vương đang rên rỉ thống khổ, cùng với hơn mười yêu thú chết thảm dưới thân nó. Vừa này chính là Đường Kiếp đập về hướng đám yêu thú.
Nhưng như vậy cũng chỉ là mới bắt đầu.
Ngay khi vừa nện Cự Lực Vương xuống, Đường Kiếp đã lại ôm lấy cái mũi một lần nữa, lần này lại quăng thân thể của Cự Lực Vương lên không trung.
Yêu vật bay múa đầy trời làm sao có thể nghĩ tới sẽ gặp kiếp nạn này, nhưng thân ảnh khổng lồ kia vọt lên từ phía dưới, tất cả yêu vật đứng chắn trên đường bay của khối thân thể khổng lồ ấy đều bị đánh bay sang hai bên, nguyên một đám bị va đụng gần như lồi hết cả xương ra, máu tươi chảy như suối, số thực lực kém thì mất mạng ngay tại trận.
Thân thể khổng lồ kia sau khi bay đến một độ cao nhất định liền rơi thẳng xuống, tiếp tục nện xuống đất, đâm xuyên qua nơi đám yêu vật tụ tập, cả đám yêu vật sợ tới mức vắt giò lên chạy về bốn phía.
Có yêu vật rất may mắn, rốt cục tránh thoát được một hồi va đập này, nhưng vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần đã lại thấy thân thể của Cự Lực Vương lần nữa bay lên, nó sợ tới mức mặt mày trắng bệch:
- Còn nữa?
Cự Lực Vương này ở trong tay của Đường Kiếp lại giống như một cái vỉ đập ruồi, mà vô số yêu vật bay múa đầy trời lại giống như đám ruồi bọ, Đường Kiếp quơ vỉ đập ruồi, đuổi theo đám yêu vật, quyết không buông tha, trong nhát mắt đã làm cả chiến trường đại loạn. Cự Lực Vương kia liều mạnh giãy dụa, nhưng cũng không thể thoát khỏi tay Đường Kiếp, ngược lại còn làm cho một vài con yêu vật đang vất vả né tránh nó bị đụng chết.
Nhìn thất cảnh này, Độc Tâm Vương và Thôn Thiên Vương cũng cùng nhau biến sắc:
- Không tốt!
Thôn Thiên Vương kia nhảy dựng lên, mở cái miệng rộng về phía Đường Kiếp, một làn sóng màu đen cuồn cuộn xoắn về phía Đường Kiếp, trong gợn nước còn thấy ẩn hiện vô số u hồn đang chìm nổi, đúng là Minh Phúc Thi Linh Ba (làn sóng u hồn trong bụng) của Thôn Thiên Vương. Thôn Thiên Vương này cả đời cắn nuốt vô số nhân loại, sau khi ăn máu thịt của người chết, một đám tàn hồn bất diệt cũng bị nó nuốt trôi luôn, trực tiếp nhét vào trong bụng, tự cho đó là Địa phủ, không cho những tàn hồn kia được siêu sinh, vĩnh viễn bị đày đọa trong đó. Về phần chất dịch màu đen kia chính là dịch dạ dày của nó, lực ăn mòn rất mạnh. Cái tên Minh Phúc Thi Linh Ba mặc dù bất nhã, nhưng lại cũng lơi hại vô cùng, chỉ cần một chút đó dính vào thôi cũng đủ cho toàn thân thối rữa.
Cùng lúc đó, bóng dáng của Độc Tâm Vương kia cũng như điện, thân hình chỉ chợt lóe lên đã đến phía sau lưng Đường Kiếp, chụp một trảo vào lưng hắn. Đầu ngón tay lập lòe điện quang, chính là Phi Điện Phệ Tâm Trảo mà nó đắc ý nhất.
Hai Đại yêu vương liên thủ, đồng thời đánh ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, ngay cả lão tướng quân đang đứng trên thành cũng biến sắc, đang muốn kêu gọi cứu viện đã thấy Đường Kiếp cười dài một tiếng, cánh tay đang cầm Cự Lực Vương thu về, ném thẳng Cự Lực Vương về phía Thôn Thiên Vương, đồng thời một mảng lớn Minh Phúc Thi Linh Ba cũng toàn bộ vẩy lên người của Cự Lực Vương.
- Gràooo!!!
Cự Lực Vương phát ra tiếng kêu gào thống khổ, bị độc dịch của Thôn Thiên Vương ăn mòn, cho dù thân mình nó da dày thịt thô cũng không đỡ nổi, thân thể cao lớn từng nơi từng nơi thối rữa, có vô số mục thi oán linh bám vào, điên cuồng cắn xé Cự Lực Vương. Tuy nhiên Cự Lực Vương cũng hung hăng đụng vào người Thôn Thiên Vương làm con cóc vàng bụng phệ này bị đâm đến mức máu chảy dầm dề.
Cùng lúc đó Phệ Tâm Trảo của Độc Tâm Vương cũng đã đánh tới lưng Đường Kiếp, một trảo này có công hiệu của Chu Vận Liệt Ngọc Chỉ năm đó, thân thể của Đường Kiếp tuy dũng mãnh, sức phòng ngự rất tốt nhưng cũng không thể ngăn trở Phệ Tâm Trảo này công kích, trảo này xuyên qua cơ thịt phía sau lưng, hung hăn tiến về phía trái tim yếu hại. Mắt thấy một trảo này sắp bắt lấy trái tim, Đường Kiếp đột nhiên hét lớn một tiếng.
Độc Tâm Vương chỉ thấy một trận nổ vang trong tai, trước mắt chấn động, thế công hơi trì hoãn, Đường Kiếp đã cấp tốc xông ra ngoài, rốt cục thoát khỏi vận mệnh bị một trảo kia móc tim. Tuy nói lấy tố chất thân thể hiện tại của hắn, cho dù quả thực trái tim bị móng vuốt xuyên qua cũng sẽ không chết, nhưng như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng tới chiến đấu tiếp theo, dù sao hiện tại hắn vẫn đang phải một mình đối mặt với ba tên yêu vương.
Tuy nhiên tranh thủ cơ hội khi Độc Tâm Vương quấy nhiễu, Cự Lực Vương kia rốt cục cũng nắm được thời cơ, toàn lực giãy dụa, cái mũi quẫy mạnh, cuối cùng cũng giãy thoát ra khỏi tay Đường Kiếp.
- Khốn kiếp!
Cự Lực Vương tức giận gào thét, từ trước đến giờ nó chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nào lớn đến thế. Không nghĩ tới mình được xưng là Cự Lực Vương, vậy mà lại bị Đường Kiếp đạp lên đầu khi so khí lực, lại còn bị hắn dùng làm bia đỡ đạn, thân thể bị Minh Phúc Thi Linh Ba của Thôn Thiên Vương kia ăn mòn giờ đều mục nát. Cũng may sinh mạng lực của nó siêu cấp mạnh mẽ, hơn nữa Thôn Thiên Vương sau khi phát hiện đã ngộ thương nó đã chủ động rút lại một ít nọc độc, hiện giờ những vết thương bị tổn hại đã bắt đầu chủ động khép lại. Nhưng mặc dù như vậy, thương thế đó vẫn còn nặng hơn nhiều so với vết thương của Đường Kiếp.
Ba tên yêu vương căm tức nhìn Đường Kiếp, Độc Tâm Vương kia âm trầm nói:
- Quả nhiên không hổ là nhân loại có thể giết chết Tử Diệm Vương.
Đường Kiếp bĩu môi:
- Các ngươi đang kiếm cớ đánh hội đồng sao?
Mặt ba tên yêu vương đồng thời đỏ lên, tuy nhiên da mặt chúng cũng dày, Độc Tâm Vương kia đã cười ha hả nói:
- Quy củ của Nhân tộc sao có thể phù hợp với Yêu tộc ta. Trong mắt Yêu tộc ta, chỉ có kẻ thích nghi được thì mới tồn tại được, cuộc sống này chính là cá lớn nuốt cá bé.
- Nói cũng phải.
Đường Kiếp gật gật đầu, đoạn lắc lắc cái đổ, giãn lỏng gân cốt, nói:
- Nếu như vậy, thì còn chờ gì nữa? Cứ đánh là được!
Nói xong hắn gầm lên lao tới, thân hình đang lao đi biến lớn lên, đảo mắt đã biến thành một gã khổng lồ cao gần trăm mét, nện một quyền về phía Cự Lực Vương.
Cự Lực Vương kia đã bị Đường Kiếp đánh đến mức sợ hãi. Nó am hiểu nhất chính là sức mạnh, nhưng đọ sức với Đường Kiếp lại bị hắn áp chế toàn diện, lúc này đây trong lòng vẫn luôn ám ảnh. Mắt thấy Đường Kiếp đang hổ báo xông lên liền theo bản năng mà lùi lại.
Nhưng bước lui này cũng phiền toái.
Mặc dù Cự Lực Vương về mặt khí lực bị Đường Kiếp áp chế, nhưng nói thẳng ra cũng chỉ có nó mới có thể cứng rắn chống đỡ được Đường Kiếp. Nếu như khi nãy đổi lại là một đại yêu khác mà bị Đường Kiếp quăng quật mãnh liệt như vừa rồi chỉ sợ đã sớm chết đi rồi, cũng chỉ có Cự Lực Vương này mới có thể vô sự đứng đây như lúc này.
Nó lui về sau một bước, làm kẻ đứng trước chịu trận là Thôn Thiên Vương kia.
Tên này cũng không có da dày thịt béo như Cự Lực Vương, nếu như bị Đường Kiếp bắt được, chỉ sợ sau vài cú đấm là mất nửa cái mạng, nó sợ tới mức kêu to nhảy dựng lên, phun một ngụm Minh Phúc Thi Linh Ba về phía Đường Kiếp. Đường Kiếp cũng cười dài, đồng thời ném ra một cái bình ngọc, bình ngọc kia mới xuất hiện liền phát ra lực hút về phía khoảng không, hút sạch Minh Phúc Thi Linh Ba không còn một giọt. Sau đó hắn bắt lấy cái bình, lại mạnh mẽ ném về một phía mất dạng. Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, phía xa xa đã bùng lên một vùng hỏa diễm cự đại.
- Minh Phúc Thi Linh Ba của ta!
Thôn Thiên Vương đau lòng khóc thét. Nó hao phí bao tâm huyết luyện thành nọc độc, vậy mà cứ thế bị Đường Kiếp dùng một kiện pháp bảo trung phẩm phá đi công kích.
Nó không biết Đường Kiếp có động sát chi đạo, sau một lần ngăn trở làn sóng thi linh, Đường Kiếp may mắn khi nhìn thấu phương pháp huyền bí này, do đó cũng nhanh chóng tìm ra được sách lược đối phó, bình ngọc vừa nãy chính là bảo vật có hiệu quả khắc chế mà Đường Kiếp tìm ra, lại dựa vào lực tự bạo của vật này, cùng hủy diệt với làn sóng thi linh. Đường Kiếp dùng phương pháp đơn giản nhất, phải trả giá ít nhất để phá đi thủ đoạn mạnh mẽ nhất của Thôn Thiên Vương.
Lần này tổn thất trọng đại, Thôn Thiên Vương lại không cách nào khắc chế được, há cái miệng rộng về phía Đường Kiếp, một đạo hắc ảnh như điện bổ tới, chính là cái lưỡi dài trong miệng của nó.
Đầu lưỡi của cóc là bộ phận có lực nhất, sau khi Thôn Thiên Vương thăng tiến thành đại yêu, nó cũng trở thành vũ khí mạnh nhất của Thôn Nguyệt Kim Thiềm. Lúc này cái lưỡi như một mũi thương đâm ra, thẳng về phía Đường Kiếp, Đường Kiếp cũng cười lớn không tránh né, tùy ý để đối phương công kích. Một khắc này trong đầu Thôn Thiên Vương đột nhiên hiện lên một ý niệm, bỗng nhiên nó nhớ tới một cảnh tượng vừa mới phát sinh, thầm kêu không tốt.
Chỉ có điều muốn thu lại đã không còn kịp rồi, lưỡi dài như kiếm, muốn đâm thủng lòng bàn tay của Đường Kiếp. Đường Kiếp lại không hề hoảng loạn, ngược lại một phát liền bắt được cái lưỡi dài kia, rồi nhe răng cười độc ác với Thôn Thiên Vương:
- Ta xem ngươi còn chạy thế nào!
Thôn Thiên Vương trong lòng lạnh lẽo, lè lưỡi hô:
- Không!
Đường Kiếp kéo ngược tay về, ném Thôn Thiên Vương kia về phía không trung, đánh thẳng vào một đám yêu vật trên không trung, đánh chúng thành mảnh vụn, lại kéo lê Thôn Thiên Vương trên mặt đất, hung hăng quăng quật, tư thái hệt như đối phó với Cự Lực Vương khi nãy, chẳng qua lúc trước kéo mũi của Cự Lực Vương, lần này lại đổi thành cái lưỡi dài của Thôn Thiên Vương.
Thôn Thiên Vương kia liều mạng khóc thét, tuy nhiên khí lực của nó so với Cự Lực Vương cũng còn kém hơn rất nhiều, ngay cả Cự Lực Vương cũng không tránh khỏi kiếp này, thì nó cũng càng không đỡ nổi, chỉ thấy Đường Kiếp cầm đầu lưỡi nó liều mạng vung lên.
Nếu như nói Cự Lực Vương khi trước là một cái vỉ đập ruồi, thì Thôn Thiên Vương lại khác, thân thể nó không lớn như vậy, đánh đập không được nhiều ruồi bọ, nhưng đầu lưỡi lại có thể dài có thể ngắn. Đường Kiếp lỗ mãng quăng quật thoạt nhìn lại giống như một quả bóng đang trượt đi, khoảng cách với Đường Kiếp không ngừng biến hóa. Lúc đến gần, cách Đường Kiếp chỉ một chưởng, Đường Kiếp hắt hơi cũng có thể thổi bay nó, lúc ở xa lại giống như một quả tạ xích, phần phật giữa không trung vẽ ra một khoảng gió xoáy cùng ảo ảnh, nguyên một đám yêu vật nhìn thấy một màn này cũng không khỏi cảm thấy hoa mắt.
- Cứu ta!
Thôn Thiên Vương gian nan phát ra thanh âm mơ hồ.
Cự Lực Vương hú lên lao tới.
Chỉ có điều lúc này lại không dễ cứu như vậy, khi trước Đường Kiếp nắm vòi Cự Lực Vương trong tay, cũng bởi thân voi quá nặng, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ phản ứng của hắn, nhưng hiện giờ vung Thôn Thiên Vương này trong tay lại như giỡn chơi, không ảnh hưởng chút nào.
Mắt thấy Cự Lực Vương xông đến, Đường Kiếp bĩu môi cười nói:
- Còn dám đến à?
Nói xong hắn vọt tới đón đầu con voi ma mút này.
Trên đầu thành, mọi người thấy một gã khổng lồ cùng một con ma mút đang điên cuồng lao về phía nhau, bụi mù tràn ngập khoảng không, hai con quái vật to lớn đụng vào nhau, kích ra một mảng sóng triều kinh người trong thiên địa.
Một mảng bụi mù cuộn lên ngút trời, đầu tiên là một tiếng gầm giận dữ, tiếp theo là thân thể to lớn của Cự Lực Vương bị đánh bay ra ngoài.
Như hai con trâu đất này so đấu về lực lượng thuần túy, Đường Kiếp lại một lần nữa nghiền ép vị yêu vương này mà không gặp chút khó khăn nào.
- Hống!
Trên tường thành, mọi người đồng thời phát ra tiếng hoan hô hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên, tu sĩ nhân loại có thể lấy một chiến ba, đánh cho ba tên yêu vương chạy trối chết.
Đợi chút, Độc Tâm Vương kia đi đâu rồi?
Mọi người đồng thời ngẩn người. lúc này mới nhớ tới vừa rồi sau khi xuất thủ, tên Độc Tâm Vương kia hình như lại không thấy ra tay lần nào nữa.
Đúng lúc này trên chiến trường thay đổi bất ngờ, bụi mù đầy trời, một bóng dáng thật lớn ngã xuống, đúng là Đường Kiếp.
Một thân ảnh khổng lồ còn lớn hơn so với voi ma mút xuất hiện từ trong bụi mù, nó phát ra một tiếng gầm rú rung động lòng người rồi đạp về phía Đường Kiếp.
Chấn Thiên thú!
Liên tiếp ba con Chấn Thiên thú lần lượt xuất hiện, với lực lượng hùng hồn vô tận đạp về phía Đường Kiếp, cầm đầu đám Chấn Thiên thú chính là Độc Tâm Vương.
Tên khốn kiếp giả dối này, lấy ba đánh một thì cũng đành, lại vẫn đem Chấn Thiên thú này đến chiến trường nữa.