Ngày này không thể nghi ngờ là ngày sinh mạng dài nhất của Triệu Thanh.
Ở trong ngày này hắn biết được Yêu Tộc công thành trong truyền thuyết.
Ở trong ngày này lão binh vẫn dạy bảo hắn chết trận;
Ở trong ngày này hắn gặp được một nam nhân cứu tính mạng hắn, cải biến hắn, cũng cải biến vận mang của vô số nam nhân….
Đứng ở trước người Triệu Thanh, Đường Kiếp tiện tay chụp chết mèo yêu kia giống như chụp chết một con muỗi.
Hắn cũng không chú ý tới ánh mắt kích động của binh lính trẻ tuổi sống sót sau tai nạn phía trước, chỉ liến nhìn về phía ngoài.
Khắp nơi đều là yêu vật bay múa rít gào tàn sát bừa bãi, dữ tợn ăn thịt người. Liệt Diệm Công Ngưu rít gào hung mãnh đánh vào pháp trận thủ hộ, sức mạnh khổng lồ nhanh chóng tiêu hao năng lượng pháp trận, hỏa diễm cuồn cuộn như rắn, chỉ trong nháy mắt đã đốt mười mấy binh lính hóa thành tro tàn; gấu bự màu đen đứng ở trên đầu thành, lớn chưởng đập phá, nện xuống khiến núi cũng phải chấn động, gạch vỡ bay tán loạn; vô số Yêu Cầm từ trên trời rơi xuống, điên cuồng tấn công.
Cùng lúc đó các tu giả vẫn đang anh dũng chiến đấu, có mấy người bị Đường Kiếp chú ý.
Một gã nam tử áo trắng cầm trường kiếm trong tay tung hoành ở trong đám yêu vật, tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng mỗi một lần ra tay gần như đều đánh vào trên vị trí yêu hại, có năng lực hơn hẳn so với cùng cấp. Kiếm quang nhìn như mơ hồ lại ẩn chứa sát ý linh hoạt, sắc bén.
Một nữ tử tuổi trẻ, trong tay cầm một Đàn Ngọc, bàn tay đẹp gảy xuống, dây cung vang lên âm hưởng, ngưng tụ thành vô số âm phù đánh vào đám yêu vật vọt lên, rất nhiều yêu vật ngay cả phản ứng cũng không kịp liền chết đi.
Một gã trung nhân toàn thân mặc áo bào đen, trong tay cầm rõ ràng là một cờ tụ hồn. Lá cờ bay phấp phới, có vô số âm hồn ác quỷ từ trong cờ lao ra, thẳng tới đám yêu vật này, tạo nên một tràng tiếng quỷ khóc. Người chung quanh cũng đều không có phản ứng, hiển nhiên đã sớm thấy nhưng không thể trách. Vì đối phó Yêu Tộc, rất nhiều thuật cấm kỵ cũng đã sớm phóng ra, quỷ thuật ở chỗ này cũng không bị coi là cấm thuật.
Còn có một người thì khống chế mười con rối nghênh địch. Nhưng con rối này không giống với trước kia Đường Kiếp đã thấy, do bán sinh vật bán kim thạch kết hợp mà thành, có khi là đầu yêu vật thân thể con rốt, cũng có khi là bên trong thân thể con rối lại có trái tim yêu vật, cũng có rất nhiều con rối cái gì cũng không phải, chỉ thấy một cục màu đỏ đặc dính không ngừng biến hóa sinh ra các loại hình thành, thấy yêu vật liền bổ nhào lên, giống như khối vải bao lấy đối phương, chỉ trong một lát liền khiến đối phương hóa thành nước mủ, quả nhiên là thiên kì bách quái không chỗ nào không có. Nhìn thấy những con rối này, ngay cả Đường Kiếp cũng không nhịn được mà khẽ động tâm.
Trừ những người đó ra còn có một lão già tóc bạc, có cảnh giới cao nhất trong tất cả tu giả ở đây, tu vi cảnh Hóa Hồn, đứng ở trên lưng một con dê vàng, trong tay còn cầm một đóa Bạch Liên. Bạch Liên kia chuyển động ở trong tay lão già, mỗi thời mỗi khắc đều thả ra quang hoa dừng ở trên người đám yêu vật, yêu vật từ như bị nước độc dính vào, từng mảnh hư thối.
Trừ cái đó ra, phía sau quan thành còn có một ít tu giả Nhân Tộc vẫn chưa xuất động, đang đề phong ba vị yêu vương ở phía xa.
Lực lượng chỉ đến từ ba tòa yêu thành đã khiến Đông Tân quan như lâm đại dịch, khó trách Yêu Tộc thế lớn, có thể ức hiếp nhân loại như thế.
Đang lúc suy tư, một chim sơn ca yêu đui mù bay vụt về phía Đường Kiếp, giống như nhìn trúng khối thịt béo ngon miệng này.
Cái miệng sắc nhọn đánh vào trên lồng ngực để lộ của Đường Kiếp, chim yêu kia liền giống như đánh vào một ngọn núi, bị đụng tới mức miệng chim cũng bị nứt gãy mà lại không thể chọc được một lỗ trên người của Đường Kiếp. Mgược lại còn khiến mình đầu óc choáng váng, ngã quỵ xuống đất.
Đường Kiếp chỉ khinh miệt nhìn thoáng qua, cũng không để ý tới. Hắn vừa mới đến, tạm thời chưa muốn lập tức tham gia chiến trường. Không nghĩ tới tiểu vân tước kia lại không vui, há hốc mồm hét to vài tiếng. Thực lực của chim sơn ca yêu này cũng không cường, nhưng lại có chút được hoan nghênh ở trong Yêu Tộc, thời khắc này vừa gọi lập tức có mấy yêu vật bay tới.
- Ân công cẩn thân!
Phía sau truyền tới tiếng kêu của tân binh.
Đường Kiếp cũng không quay đầu lại, phía sau liền xuất hiện một thân ảnh chặn lại mấy yêu vật kia, chính là Y Y, đồng thời Đường Kiếp cũng một cước giết chết tiểu vân tước mang tới phiền toái cho mình.
Lần này thế nhưng lại chọc tới ổ ong vò vẽ, lập tức lại có một đại cổ yêu vật vọt lên.
- Thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng:
- Mà cũng không sao, thân đã ở trong chiến trường thì sao có thể không đếm xỉa tới chứ?
Vì thế Triệu Thanh liền thấy nam nhân vừa mới cứu mình liền đứng ở trên chiến trường ngắm phong cảnh đột nhiên chuyển động.
Cử động này liền giống như một tòa núi lớn đột nhiên giật mình, khiến cho Triệu Thanh có cảm giác rung động vô hạn.
Cánh tay của Đường Kiếp nâng lên, cứ như vậy đánh tới một ưng yêu, tốc độ nhanh như tia chớp của ưng yêu kia giống như không có ý nghĩa, cứ như vậy bị Đường Kiếp nhéo ở trên cổ ưng yêu kia. Giống như chỉ nắn gà mẹ, thuận tay uốn éo liền vặn gãy cổ ưng yêu kia.
Tiện tay ném bỏ, thi thể ưng yêu đã dừng ở dưới chân Triệu Thanh.
- Giúp một việc được không?
Thanh âm nhu hòa của Đường Kiếp truyền đến.
Triệu Thanh ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện Đường Kiếp đang nói chuyện với mình.
Sau lưng hắn là vô số yêu vật đánh úp về phía hắn, hắn thế nhưng chỉ nhìn mình, yêu vật phía sau không chút để ý chụp một chưởng, trên bầu trời liền nổi lên mưa máu.
Triệu Thanh bị cảnh tượng này làm hoàn toàn thất thần, thế cho nên hoàn toàn không để ý tới lời nói của Đường Kiếp.
Đường Kiếp không thể không nhắc nhở hắn:
- Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy.
- A! A! Vâng… Đại nhân có gì chỉ bảo?
Triệu Thanh lắp bắp nói.
Đường Kiếp khẽ vẫy tay, lại là một số lớn thu thể yêu vật hạ xuống, chồng chất ở dưới chân Triệu Thanh. Sau đó hắn nói:
- Giúp ta bảo vệ cho những thi thể này, đừng để những người khác đoạt lấy đi lĩnh công, sau này ta còn phải dùng bọn chúng để tính sổ với Cố lão tướng quân.
Triệu Thanh đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó mới từ trong mộng tỉnh lại, rút chiến đao nói:
- Đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định thề sống chết thủ hộ chiến quả của đại nhân!
- Vậy cảm ơn nhé!
Đường Kiếp tiện tay vứt một vật qua:
- Cái này giao cho người phòng thân.
Triệu Thanh luống cuống tay chân tiếp nhận, thấy là một ngọc bội, vừa tới tay liền phóng ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, thủ hộ Triệu Thanh ở trong đó. Một tiểu yêu phi thân tập kích tới, chỉ đánh vào trên màn hào quang mà không thể tiến vào, chỉ có thể quay đầu đánh về phía những người khác. Triệu Thanh vừa mừng vừa sợ vội mang theo đao đứng ở bên cạnh yêu thi, thề sống chết thủ hộ chiến quả của vị đại nhân kia.
Cùng lúc đó Đường Kiếp đã hóa thành nguyên hình, biến thân người khổng lồ, sải bước phóng về phía đám yêu vật.
Hắn hoặc là không ra tay, vừa ra tay liền không lưu tình. Nhìn đám yêu vật chính tụ làm một đoàn ở phía xa, Đường Kiếp cười cười, trước tiên làm tư thế chạy lấy đà, sau đó mạnh mẽ phóng nhanh đi. Về thế trên tường thành cao vút của Đông Tân quan liền nhìn thấy một người khổng lồ ầm ầm chạy tới, một đường xông pha khiến lũ yêu vật bị đánh đến mứt xương nứt ra, bốn phía bay lên, ở phía sau lại là Y Y tận lực quơ cây dây tiên, một đám nhận được liền bị giết chết, vứt tới dưới chân Triệu Thanh, trong nháy mắt thi thể dưới chân Triệu Thanh đã chồng chất như núi.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Nhân Tộc, mọi người cùng lớn tiếng quát lên, sĩ khí cũng theo đó đại chấn. Đương nhiên cũng chọc giận Yêu Tộc rất lớn, một đại tướng Yêu Tộc đã bay thẳng tới hướng Đường Kiếp, thê thành kêu lên:
- Thật tràn đầy khí huyết, thịt của ngươi nhất định ăn rất ngon!
Nói xong đã huy động song đao bổ tới hướng Đường Kiếp, lại là một bọ ngựa yêu.
Đường Kiếp cười lạnh:
- Ngươi lại không có thịt gì có thể ăn.
Tùy ý để cặp đao kia chém vào trên người, bọ ngựa kia nghĩ mình chiếm ưu thế liền mừng rỡ, ngay sau đó lại xuất hiện cơn đau nhứt, song đao bọ ngựa không gì không phá được cuả mình chém vào trên người Đường Kiếp lại giống như chém trúng khối sắt, không chỉ không khiến đối phương bị thương mà ngược lại còn khiến mình bị đau đớn. Nó kinh ngạc lui lại phía sau, đã thấy Đường Kiếp xuất ngược ra một trảo, bắt lấy song chưởng của nó, cứ như vậy nhè nhẹ xé ra, song chưởng của bọ ngựa kia đã bị xé rơi. Tiếp theo Đường Kiếp đã đánh một quyền vào bụng yêu vật, thuận tay sờ mó, sau đó trong tay liền xuất hiện một món đồ màu đỏ rực, chính là nội đan của yêu vật kia.
Bọ ngựa kia ngay cả một quyền cũng không kịp đánh ra liền thê thảm chết đi, Đường Kiếp thuận tay quang ra, thi thể yêu này cũng giống như những thi thể yêu khác, đã dừng ở bên người Triệu Thanh.
- Coi chừng đó.
Hắn nói.
Triệu Thanh liên tục gật đầu.
Thân thể Đường Kiếp chợt lóe, đã đánh về một hướng khác.
Một gã yêu tướng chết trận, rốt cuộc đã kéo tới sự chú ý của nhân vật cấp cao.
Lão tướng quân mặt áo khoác màu tím trên đầu thành liếc mắt nhìn Đường Kiếp một cái, nói:
- Đây là người phương nào? Thủ đoạn như thế lại thật lạ.
- Bẩm đại nhân, người này tại hạ đã từng gặp qua, hắn tên là Đường Kiếp, lúc trước luôn ở trong nước trừ yêu, lần này lại ở đây.
- Đường Kiếp…
Lão tướng áo khoác tím ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Chính là một ngày diệt sạch thành Bách Chiến, khiến Yêu Hoàng Ngân Nhãn nổi trận lôi đình, chỉ huy người dồn sức đánh vào Đông Tân quan của chúng ta ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa phá lời thề thiên đạo đúng không?
- Đúng là người này!
Ánh mắt của lão tướng áo tím đã nheo lại.
Lúc trước Đường Kiếp tàn sát thành Bách Chiến hắn rất vui vẻ, Phượng Sơn quốc cũng chịu không ít tiếng xấu vì hắn. Chẳng qua chiến tranh chính là chiến tranh, nhân loại Phượng Sơn quốc và Yêu Tộc đã sớm trở thành thế nước lửa, toàn bộ nhân loại đều lấy diệt yêu diệt ma là nhiệm vụ của mình, ai cũng không thể bởi vì địch nhân trả thù liền chỉ trích người trong nhà giết địch.
Trước Đường Kiếp cũng từng có cường nhân Hóa Hồn tự mình phó hiểm bốn phía giết chóc Yêu Tộc, cũng từng đưa tới sự điên cuồng của Yêu Tộc, nhưng cũng không ai bởi vậy mà hoạch tội.
Giết yêu chính là công lao lớn nhất!
Về phần phản ứng của địch nhân căn bản đã không trọng yếu. Bởi vì bất kể ngươi đối với chúng thế nào thì chúng nó đều không bỏ qua cho nhân loại.
Cũng vì nguyên nhân này, lão tướng áo tím cũng không trách tội Đường Kiếp, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái vì sao đến lúc này Đường Kiếp mới xuất hiện. Từ mấy năm trước hắn đã ngóng trông vị đại cao thủ này gia nhập liên minh rồi.
Bất kể nói thế nào Đường Kiếp có thể tới là chuyện tốt, trong lòng lão tướng quân cũng chợt nhẹ đi.
Cùng lúc đó, ba vị yêu vương cũng chú ý tới biển hiện của Đường Kiếp.
Kim thiềm yêu Thôn Thiên vương mặt rộng tai to đã nhíu đôi mắt nhỏ lại nói:
- Người này là ai? Sao lại dũng cảm như thế mà trước kia chưa từng thấy qua.
Cự Lực vương Vương Tắc nói:
- Ta cũng thấy thế, không biết Độc Tâm lão đệ thấy thế nào.
Độc Tâm vương kia đã rung đùi đắc ý nói:
- Nếu ta đoán không sai thì người này chính là kẻ đã tàn sát thành Bách Chiến của chúng ta bốn năm trước, giết chết Tử Diệm vương, Đường Kiếp.
- Hắn chính là Đường Kiếp sao?
Thôn Thiên vương kinh hô:
- Là người mà Ngân Nhãn Yêu Hoàng treo giải thưởng một khối huyết thạch yêu sao?
Cự Lực vương kia đã cười to nói:
- Rất tốt, rất tốt! Hãy để ta hạ gục người này đổi lấy huyết thạch yêu của Ngân Nhãn Yêu Hoàng.
Nói xong đã nhảy xuống khỏi Thôn Thiên thú, hóa thân thành một con cụ thú ma mút lông xanh, phóng về phía Đường Kiếp.