Một đường phi ngựa xuống phía Bắc, sau khi xuyên qua dãy núi miên man là một bình nguyên rộng lớn.

Nơi này chính là bình nguyên Đông Tân tiếng tăm lừng lẫy.

Bình nguyên Đông Tân nổi danh có sản vật phong phú, dồi dào. Nơi này dư thừa linh khí, khí hậu hợp lòng người, sinh ra số lượng lớn linh thực, là một căn cứ tài nguyên trọng yếu nhất của quốc gia nhân loại.

Nhưng mà sau khi lần lượt chiến bại, quốc thổ bị xói mòn, sau này liền biến thành tiền tuyến, vốn là một bình nguyên có sản vật phong phú cũng biến thành một bình nguyên giết chóc sung mãn.

Hiện giờ nơi này đã không thấy được bất kỳ sinh linh hay linh thực nào. Nương theo chiến tranh, ai cũng không có hứng thú liên tục mở rộng, thay vào đó chính là điên cuồng đào, không tiếc giá nào phá hư, tại nguyên có thể thu gặt, có thể vận dụng cũng liền càng ngày càng ít.

Ở phía đông bình nguyên có một tòa tiểu hồ, gọi là Tiên Phong hồ. Nguyên bản nó được gọi là Tam Xóa Tử hồ, sau lại bởi vì một hồi đại chiến đẫm máu mà được gọi là Tiên Phong hồ, bởi vì phía sau nó chính là Đông Tân quan.

Đông Tân quan là một trong ba tiền tuyến quan trọng của nhân loại.

Đây là một tòa cự quan hùng vĩ không thể hoàn thành bằng nhân lực.

Nó tọa lạc ở trên một mảnh đất bằng cách Tiên Phong hồ mười lăm dặm, cả tòa thành thị được bao phủ một vẻ tối đen lạnh như băng, từ xa nhìn lại liền giống như một cự thú màu đen đang phủ phục trên mặt đất.

Chỉ có đến gần xem mới phát hiện “cự thú” này rốt cục như thế nào, tường thành của nó cao tới trăm trượng, đứng ở tường thành nhìn xuống tựa như đứng ở bên bờ vực. Chiều dài tường thành mười lăm dặm, chiều rộng năm dặm, toàn thân do tử kim trộn lẫn với huyền thiết mà tạo thàh, là bức thành được xây thật sự bằng sắt thép.

Chỗ hùng thành sắc thép này không có cửa thành, mới ban đầu sự tồn tại của nó không phải là để mọi người thông hành. Mọi người ra vào đều phải thông qua thủ đoạn tiên gia, cũng bao gồm những người phàm tục kia.

Ở trên tường thành lạnh như bằng là số lượng lớn dấu ấn pháp thuật, trận vân khắc ở trên, tạo thành một tòa pháp trận phức tạp khổng lồ. Nó do bảy trăm sáu mươi tám pháp trận tạo thành, từng pháp trận đều có ý nghĩa và tác dụng khác nhau. Trong đó nếu có bất kỳ một cái nào mất đi hiệu lực cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng với pháp trận khác, nhưng khi liên hợp cùng một chỗ, có năng lực phát huy thêm tác dụng, có thể nói là thủ hộ căn bản của Đông Tân quan.

Chiến tranh tiên giới không có địa lợi, pháp trận chính là địa lợi!

Theo sự tồn tại này, chỗ đại thành hùng vĩ này luôn luôn phải nhận xự xâm nhập tới từ Yêu Tộc, trải qua một lần lại một lần khảo nghiệm. Máu tươi lần lượt nhuộm tường thành thành đỏ thẫm, lại khôi phục bản sắc dưới tác dụng của pháp thuật, chỉ có mảnh thổ địa dưới chân kia đã hiện lên màu đỏ tía.

——————————

Dưới thành Đông Quan lại một tràng Yêu Tộc sắp triển khai công thành.

Yêu Tộc tính bằng đơn vị hàng nghìn tụ tập cùng một chỗ, đang dùng ánh mắt tham lam nhìn đầu thành, nhưng không liều lĩnh. Yêu Vật có thực lực thấp nhất trong đó đã ở phía trên Khai Trí, mỗi trăm con đều có một yêu tướng dẫn dắt. Yêu tướng thấp nhất ở đây cũng là Hóa Hình sơ kỳ, nếu ở thành thị nhân loại tầm thương, chỉ một cái đã diệt được một thành. Mà đội ngũ tối hậu phương ở Yêu Tộc lại là ba con mãnh thú thân cao trăm trượng, bốn vó và một mắt.

Chấn Thiên thú!

Loại cự thú hoang dã này ngoại trừ bản thân có sức chiến đấu hùng mạnh ra còn là trống trận trong quân đội Yêu Tộc. Chúng nó gầm rú có thể làm cho lực lượng trong quân đội Yêu Tộc tăng nhiều, đồng thời làm cho quân đội nhân loại nghe tiếng đã sợ mất mật.

Ở trên lưng ba con Chấn Thiên thú này còn có ba người, rõ ràng là ba vị yêu vương.

Ở bên trái là một bụng phệ, mặt như cáo thau, chân thân là một con Kim Thuyền Thông Nguyệt, gọi là Thôn Thiên Vương.

Bên phải là một tên mặt mày trắng trẻo, giống như văn sĩ, chân thân là một Bái Yêu lông tráng, gọi là Độc Tâm Vương.

Ở giữa là một tên mặt mũi dài, thân thể rộng lớn, chân thân là một Cự tượng tóc xanh, gọi là Cự Lực Vương.

Thời khắc này ba đại yêu vương nhìn nhau, cùng nhau gật gật đầu, tất cả bọn yêu vật đều đồng loạt ra tay, vô số pháp thuật liền như mưa rền gió dữ đánh về phía tường thành, phong hỏa lôi điện trong nháy mắt tràn ngập trên không trung Đông Quan thành, đánh cho tường thể không ngừng thả ra thái quang loang lổ. Nếu không phải có đại trận thủ hộ, vẻn vẹn chỉ cần một lớp công kích thì tường thành sợ đã xong đời rồi.

Nhưng quân đội nhân loại cũng không cam lòng yếu thế.

Trên tường thành lần lượt xuất hiện từng binh lính cài tên lên cung, dùng sức bắn ra, vì thế trên bầu trời liền xuất hiện tảng lớn phi tiễn như châu chấu, như mưa mãnh liệt bắn xuống. Những tiễn này mặc dù do binh lính phàm nhân bắn ra nhưng bọn họ lại dùng Xạ Nguyệt cung được tạo ra chuyên dùng cho binh lính phàm nhân, tên dùng Tru Ma đặc chế, dưới tác dụng của Thiên Vũ Tiến trận uy lực liền được nâng cao rất nhiều, rơi xuống dưới đám yêu vật, chỉ cần không phải yêu vật đặc biệt am hiểu phòng ngự sẽ tạo thành thương tổn nhất định. Tuy rằng thương tổn mong manh nhưng trên mũi tên của bọn họ lại bôi thuốc độc cực lực do tiên gia luyện chế, một khi trúng phải cho dù bất tử cũng sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.

Đối mặt với thế công mưa tên như vậy, nhóm Yêu Tộc cũng sẽ không coi thường mà lấy pháp thuật hung ác công kích, không để cho tên có cơ hội rơi xuống. Số lượng lớn tên chưa tới gần người liền bị phá hủy, nhưng vẫn có một chút mưa tên xuyên qua trở ngại cắm vào trên người một ít tiểu yêu, liền dẫn phát ra một chuỗi tiếng khóc thét.

Đây là tiết mục luôn luôn có trước mỗi một lần chính thức công thành, yêu vật thông qua phương thức này làm tiêu hao lực lượng pháp trận. Tu giả Nhân Tộc lại mượn dùng pháp trận và mưa tên làm tiêu hao pháp lực và số lượng của Yêu Tộc.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, giai đoạn trước khi chiến đấu tiêu hao không nhiều cũng không kịch liệt, chỉ có đầu thành tràn ra thái quang mê ly, mang đến một cảnh sắc hoa mắt.

Trên trăm pháp trận thay phiên nhau oanh tạc xuống, hào quang thủ hộ trên đầu thành Đông Tân thành rốt cục dần dần trở nên ảm đạm.

Lúc này trận pháp thủ hộ đầu thành vẫn phát huy tác dụng như cũ, nhưng đã rất khó để ngăn cản Yêu Tộc cưỡng ép đột phá. Đương nhiên đây không phải nói nhân loại vốn không có sức mạnh, nhưng cũng giống như Yêu Tộc cũng không có đại quân để tiến lên, nhân loại không có khả năng khi đối mặt với loại công kích ở trình độ này liền xuất ra tất cả lợi thế.

Quan trọng nhất là nhóm tướng phòng giữ biết Yêu Tộc vì sao mà đến, càng biết mình nên làm cái gì.

Thời khắc này nhìn thấy pháp trận ảm đạm, Bái Yêu lông trắng tên Độc Tâm Vương cười nhẹ hắc hắc một tiếng nói:
- Có thể bắt đầu rồi.

- Hống!

Ba con Chấn Thiên thú đồng thời phát ra tiếng hô cuồng bạo chấn động thiên địa.

Tiếng hô chấn động này khiến đám binh lính kinh hãi lạnh mình, một số người thậm chí còn ngã ngồi tại chỗ, ngay cả nước tiểu cũng chảy ra, cũng có ít người ý chí yếu, lại không cầm giữ được liền trực tiếp ngã từ trên tường cao xuống dưới. Tường thành trăm trượng, rơi xuống mặt đất liền trực tiếp biến thành thịt nát.

Cùng lúc đó bọn yêu vật lại cùng nhau phát ra tiếng la điên cuồng, bắt đầu khởi xướng tấn công về phía đầu thành.

Chiến tranh mới vừa rồi còn biểu hiện chút trạng thái yên tĩnh nhã nhặn, trong nháy mắt khhi nó kéo mặt nạ dịu dàng xuống liền biểu hiện ra một mặt điên cuồng hoang dã trong chiến tranh.

Số lượng lớn Yêu Tộc lộn xộn tuôn về phía đầu thành, độ cao trăm trượng không cản được thực lực kinh người của bọn chúng, một ít yêu vật chỉ cần nhẹ nhàng nhảy liền bay tới đầu thành, cưỡng ép xé mở pháp trận, thân hình chợt lóe đã hiện ra bênh cạnh một gã binh lính Nhân Tộc, cánh tay chụp tới đã bắt người binh lính kia bỏ vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt. Tư vị ngon lành khiến nó hưng phấn quên hết tất cả, ngay sau đó liền bị mấy trăm mũi tên nhọn đâm phá vào trong ngực, độc tố mãnh liệt khiến yêu vật càn rỡ này trả giá rất nhiều, tử vong ngay tại chỗ.

Càng nhiều yêu vật trực tiếp từ không trung bay tới, chúng nó phát ra tiếng kêu to hứng phấn, đánh về phía binh lính nhân loại phía dưới.

Cùng lúc đó, ở phương xa trên đầu thành, một vì chiến tướng khoác áo màu tím phất phất tay, vô số tu giả ở phía sau hắn đã phi thân lên, nghênh hướng đánh tới Yêu Tộc. Số lượng của bọn họ nhiều hơn so với Yêu Tộc nhiều, lại nghỉ ngơi dưỡng sức tới hiện tại, thời khắc này vừa ra tay liền phóng xuất ra pháp thuật đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Từng tảng lớn quang diễm thuật pháp oanh kích xuống, chỉ thấy công kích luân phiên liền có gần trăm yêu vật chết ngay tại chỗ.

Tuy nhiên bọn yêu vật cũng không phải dễ đối phó như vậy.

Nhóm yêu vật nhanh chóng triển khai phản công, đầu thành Đông Tân quan chính thức xuất hiện một hồi đại chiến máu tanh.

Máu tươi trên bầu trời như mưa to tầm tã rơi xuống, giết chóc điên cuồng khiến bản tính tàn nhẫn của chiến tranh lập tức hiển hiện rõ ràng.

Nhưng khi tất cả mấy thứ này dừng ở trong mắt yêu vương hay lão tướng quân có kinh nghiệm chiến trường kia, lại chỉ có sự thờ ơ, đối với bọn hắn mà nói, một hồi chiến tranh như vậy cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.

Một gã tân bình nhìn trận chiến khí thế hừng hực này liền lạnh run. Hắn nhìn về phía không trung xa xa, lẩm bẩm nói:
- Bọn chúng công không được, bọn chúng công không được.

Lão binh bên cạnh hắn khinh thường nhìn hắn một cái, tiếp lời nói:
- Chúng đương nhiên không công được, nhưng cái này vốn không phải mục đích của bọn nó… sinh mạng, máu tươi và giết chóc mới đúng!

Đối với Yêu Tộc mà nói, mỗi một lần chiến tranh kỳ thật chính là một trận săn bắn. Nhưng thi thể của binh sĩ kia chính là chiến lợi phẩm tốt nhất. Mà đối với nhân loại mà nói, mượn dùng binh lính phàm nhân kiềm chế đúng là thời cơ để số lượng lớn tu giả sát thương yêu vật. Bọn họ không thể ngăn cản yêu vật ăn thịt người, duy nhất có thể làm chính là tận khả năng giết chết yêu vật hơn nữa, mãi đến khi bọn yêu vật không chịu nổi thương vong mà bắt đầu lui lại.

Cho dù là ngươi hay yêu đều hiểu được đạo lý này, cũng bởi vì thế này, Yêu Tộc sẽ không kéo đại quân đột kích, Nhân Tộc cũng không dựa vào pháp trận tử thủ, chỉ thỏa mãn một ít nhu cầu của đối phương, lại đạt được một ít cho mình. Ở trong chuyện này, sinh mạng chết đi bất quá chỉ là một con số nhỏ không quan trọng trong kế hoạch mà thôi.

Ngay cả tu giả cũng có thể vì chiến tranh mà chết, vậy thì phàm nhân có là gì chứ?

Nghe lời nói của lão binh… tân binh liền mờ mịt.

- Ngươi nói quan phủ chiêu mộ chúng ta chính là vì những yêu quái này đó sao?
Hắn không thể tin được hỏi.

- Không thì ngươi cho là cái gì? Thực sự cho rằng bằng một cây cung, mấy mũi tên là ngươi có thể giết chết nhiều yêu vật sao? Chúng nó là yêu, có pháp lực yêu! Tiểu tử thối, học hỏi một chút đi. Đây là chiến tranh tu giới, điều tốt nhất trong chiến tranh này là phàm nhân có thể thả ra mấy mũi tên, có thể làm mồi để những tu giả đó có cơ hội giết chết yêu vật đã là cống hiện. Hiện tại ta và ngươi chỉ có thể chờ đợi, bọn họ giết nhanh một chút, độc một chút để khiến đám yêu vật này lui đi, duy nhất có thể làm chính là có thể giữ cho mình được sống sót.
Nằm giả chết trong đống xác chết, lão binh nói với tân binh.

Chi vi khắp nơi đều là tiếng gào thét của yêu vật, bọn lính không thể lùi về phía sau, một ít tên cũng chỉ có thể giả chết. Tân binh trước mắt này may mắn khi theo lão binh này, đi theo hắn trà trộn ở trong đống người chết, nghe hắn giảng giải cách sinh tồn trên chiến trường.

- Nhưng như thế này cũng sẽ chết đúng không?
Tân binh nói.

Thịt vừa mới chết cũng còn tươi sốt, mà bọn yêu vật lại không kén ăn.

- Cái đó phải xem vận may nữa.
Lão binh trả lời.

Theo lời nói này của hắn, một ưng thú đầu hổ từ trên trời giáng xuống, một phát bắt được thân thể lão binh bay về phía không trung.

- Không!
Tân binh lớn tiếng hô, trơ mắt nhìn thân hình lão binh biến mất trên không trung.

Ngay sau đó một con mèo yêu đã chui lên tường thành, nhằm về phía tân binh, không ngừng phóng đại trong mắt tân binh.

Ngay một khắc khi móng vuốt sắc bén của nó sắp xé mở thân thể hắn, một đại thủ đột nhiên chắn trước mặt tân binh.

Chỉ một chưởng chụp trúng, mèo yêu kia đã trở thành bánh thịt.