Ba ngày sau, tổn thương của Nhị Hổ chuyển biến tốt đẹp.

Dược lực của Bách Hoa Ngọc Lộ tinh ngấm vào trong thân thể hắn khiến cho nội tạng của hắn mạnh mẽ, giống như đang ở phía trước Thoát Phàm, hưởng thụ hiệu quả lần đầu tiên phát cốt tẩy tủy. Trừ cái đó ra Nhị Hổ còn hấp thu một chút hỏa nguyên lực kinh người. Cái này khiến thân thể hắn xuất hiện một tia thuộc tính hóa hiếm thấy, sau này sẽ thuận lợi hơn khi học công pháp tính hỏa, đây cũng coi như là trong họa có phúc.

Đường Kiếp chính thức thu hắn làm đệ tử, sau khi truyền cho hắn một bộ bí quyết Liệt Dương liền vội vàng rời khỏi tòa nhà, tiếp tục cuộc hành trình mới.

Phần lớn thời gian Y Y sẽ cùng đi với Đường Kiếp.

Chỉ có một ít thời điểm cũng sẽ mang theo Quỷ Vệ.

Vì thế trong viện cũng chỉ còn lại có Nhị Hổ.

Tuy nhiên sau khi đã trải qua chuyện lần trước, Nhị Hổ cũng không dám… lưu lại ở trong phân viện kia nữa, mỗi lần mang cơm đến đều vội vàng rời khỏi.

Chỉ có điều ngẫu nhiên nhìn lại gian phòng kia, bên tai sẽ vang lên một tiếng thở dài quen thuộc.

Thời gian Đường Kiếp rời khỏi cũng dài ngắn vô chừng.

Nhanh thì… một ngày là được trở về, chậm… lại 3,5 ngày cũng có, một lần dài nhất là lưu lại ở bên ngoài hơn nữa tháng. Khi trở về trên người đầy máu tươi, toàn thân hiện lên sát khí hung hãn, có khi còn có thể mang về một ít thi thể yêu vật để Nhị Hổ làm đồ ăn cho người kia. Chiến tranh giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc kỳ thật chưa bao giờ dừng lại, thời gian ba năm, mặc dù Đường Kiếp chưa từng ra chiến trường chính thức, nhưng thời điểm ở hậu phương lẻn vào trong đám yêu vật cũng khiến máu chảy thành sông, thời gian dài trôi qua, ngay cả Nhị Hổ cũng biết rõ hơn về đám Yêu Tộc đó—— nhất là chế pháp chế biến bọn chúng thành thức ăn.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, khoảng cách thời gian Đường Kiếp về nhà càng ngày càng dài. Từ nửa tháng dài nhất dần dần biến thành nửa tháng ít nhất, một lần dài nhất lại chính là gần hai tháng.

Nhị Hổ biết đây là bởi vì khoảng cách xuất hành của Đường Kiếp cũng càng ngày càng xa.

Hắn đi hết tất cả những nơi mà mình có thể đi tới ở trong Phượng Sơn quốc, thẳng đến nơi không thể tiếp tục đi.

Đến lúc đó…

Nhị Hổ có chút không dám nghĩ tới.

Mỗi một thời gian ngắn Ông Đồng Nhượng đều đi qua đây.

Mặc kệ Đường Kiếp có ở nhà hay không hắn đều mang đến một ít tin tức, một ít ủy thác cùng với thù lao trả tương ứng/

Nhị Hổ biết rõ ở bên trong chút ủy thác này có một phần thường xuyên xuất hiện.

Đó là ủy thác của quốc chủ Phượng Sơn quốc, mời hắn đi tới chiến trường Nhân Tộc và Yêu Tộc tác chiến.

Nhưng bởi vì chỉ là một chiến sự bình thường nên đều bị Đường Kiếp cự tuyệt.

Từng có người bởi vì thế mà cho rằng Đường Kiếp chỉ là tên nhát gan sợ chết, bắt nạt kẻ yếu, chỉ dám ở hậu phương tìm tiện nghi mà không dám đi tiền phương tác chiến với đại quân Yêu Tộc. Về phần một trận chiến ở thành Bách Chiến chỉ là đồn bậy, đâu ai biết thật hay giả.

Chỉ có Nhị Hổ biết, Đường Kiếp không chịu đi không phải hắn sợ chết, mà là hắn biết rằng một khi đi sẽ không có khả năng trở về. Cho nên trước khi đi, hắn nhất định phải thăm dò rõ ràng nơi thực lực của Phượng Sơn quốc.

Mỗi khi tra rõ thêm một chút, hắn liền cách chiến trường Yêu Tộc gần thêm một ít.

Hôm nay Ông Đồng Nhượng lại tới nữa.

Khó có được chính là Đường Kiếp lại ở nhà.

Gió đưa đoạn đối thoại của bọn họ lọt vào trong tay Nhị Hổ đang ở dưới nhà bổ củi.

- Chiến sự tiền tuyến gần đây lại căng thẳng rồi, bọn yêu vật giống như bị điên công kích Đông Tân Quan, tướng sĩ chết thê thảm và nghiêm trọng, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng Đông Quan khó có thể giữ được.

- Không phải bọn người quốc sư và Liễu Tông chủ vẫn chưa xuất động sao? Gấp cái gì chứ.

- Chỉ sợ Yêu Tộc chính là muốn bức mấy vị kia ra tay. Năm đó hai bên đã ước định Phân Thần Tử Phủ không được nhúng tay vào trận đánh của hai tộc. Khi đó số lượng của Tử Phủ và Phân Thần cân đối, thực lực căn bằng nhau, để tránh lưỡng bại câu thương đã định ra cái này. Nhưng trước đây ít năm Yêu Tộc lã xuất hiện thêm hai vị đại yêu Phân Thần, thế lực đỉnh cao dĩ nhiên sẽ nghịch chuyển. Vì có trở ngại lời thề thiên đạo nên mấy vị đại yêu Phân Thần kia không dám dễ dàng vi phạm. Hiện giờ liền để tiểu yêu phía dưới điên cuồng tấn công để bức chúng ta phải phá hủy lời thề trước.

- Không phải còn có quy củ Chiến Tắc Binh Bất Mãn Vạn sao?

- Đúng là có quy củ này, nhưng lại không phải lời thề thiên đạo mà chính là các lão tổ tông Yêu Tộc lập nên để nuôi nhốt thức ăn. Nhưng hiện tại đã có một ít Yêu Tộc bắt đầu không thể quan tâm đến quy định này.

- Bọn chúng không có ý định nuôi nhốt sao?

- Chính là nóng lòng muốn ăn mấy vị Tử Phủ kia của chúng ta, ta nghe nói…. Quốc sư sắp đột phá.

Nói xong một câu cuối cùng này, thanh âm của Ông Đồng Nhượng lại phá lệ trở nên nhẹ nhàng, mày kiếm của Đường Kiếp đột nhiên nhảy lên.

Quốc sư Phong Vô Tương của Phượng Sơn quốc có thể nói là đệ nhất Nhân Tộc Phượng Sơn quốc, tu vi cao thâm, thực lực vô cùng mạnh. Thiếu niên kia có dung nhan hơn người, một khi đã gặp qua sẽ không quên được, có khả năng suy một ra ba, học cái gì cũng đều nhanh nhất, cũng học được tốt nhất. Tu tiên năm mươi năm liền tấn thăng lên Thiên Tâm, hai trăm năm liền thành Hóa Hồn, năm trăm năm tiến vào Tử Phủ, có thể nói một đường thông suốt. Phải biết rằng hắn cũng không có nhiều kỳ ngộ thu hoạch như Đường Kiếp, có thể có tốc độ như thế hoàn toàn dựa vào bản thân. Sau khi trở thành Tử Phủ liền bị Phượng Sơn quốc chủ bái là quốc sư, vào triều làm quan, cũng bởi vậy mà chậm trễ tu hành của bản thân, nếu không đã sớm có thể phi thăng.

Sở dĩ nguyên nhân lớn nhất mà Yêu Tộc còn có chút kiêng nể cũng là vì người này. Nếu như hắn tiếp tục đột phá, như vậy Yêu Tộc thật vất vẻ dựa vào số lượng đạt được ưu thế dẫn đầu liền sẽ bị đánh vỡ lần nữa, đến lúc đó chỉ sợ sẽ đến lượt Nhân Tộc bức Yêu Tộc ra tay.

Cũng vì nguyên nhân này, công kích gần nhất của Yêu Tộc mới có thể mạnh mẽ lên như vậy.

Thời khắc này khẽ trầm ngâm một chút, Đường Kiếp rốt cục gật đầu:
- Được rồi, nếu như vậy thì ta đồng ý.

- Đa tạ tiên sinh!
Nghe được Đường Kiếp nhận lời , Ông Đồng Nhượng liền mừng rỡ. Giao phó của quốc chủ rốt cục hôm nay đã hoàn thành.

Sau khi nói thêm vài câu nữa, Ông Đồng Nhượng vội vàng rời đi, quay trở về báo tin cho quốc chủ.

Đường Kiếp thì nhìn một mảnh sân này, trong lòng phát ra tiếng than nhẹ.

Hắn biết rằng lúc này nói lời từ biệt có khả năng chính là vĩnh viễn.

Sau này chính mình sợ là sẽ không có cơ hội quay về đây nữa.

Nhè nhẹ lau sạch ghế dựa kia một chút, Đường Kiếp đi ra cửa liền nhìn thấy Nhị Hổ đang đứng ở trước người.

Hắn ôm một cây búa lớn, đứng ở trước người Đường Kiếp, noí:
- Sư phụ, người muốn đi sao?

- Ừ.
Đường Kiếp gật gật đầu.

- Có trờ về không?

Đường Kiếp đình trệ, suy nghĩ muốn lừa gạt hắn nói còn có thể trở về, lại nhìn thấy vẻ mặt trên mặt Nhị Hổ, đột nhiên ý thức được sợ là Nhị Hổ đã sớm biết đáp án.

Hắn lắc đầu:
- Sợ là sẽ không trở về được nữa.

- Vậy sư phụ hãy mang ta theo với.
Nhị Hổ nói như đinh đóng cột.

Đường Kiếp lắc lắc đầu:
- Nơi ta đến quá mức hung hiểm, bản thân ta chỉ sợ rất khó bảo toàn được chứ đừng nói là bảo hộ cho ngươi.

Trên mặt Nhị Hổ lộ ra thất vọng nồng đậm.

Nhìn khuôn mặt thất vọng của Nhị Hổ kia, một khắc này tâm của Đường Kiếp cũng mềm nhũn một chút, rất muốn cất hắn vào trong Đồ.

Nhưng cuối cùng lại bỏ qua cho ý nghĩ này.

Thế giới trong Đồ quá lạnh, rất tịch mịch, rất cô đơn.

Thân ở trong đó không phải là cuộc sống mà là ngồi tù.

Hà Xung ngồi tù, Đặng Ngọc KHánh ngồi tù, Đoàn lão tứ ngồi tù, thậm chí chính hắn cũng từng ngồi tù ở bên trong một lần, không thể khiến Nhị Hổ cũng chịu đựng như thế được.

Tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút hắn vẫn nói:
- Thực lực của ngươi còn quá thấp, không đi cùng ta được. Nếu có một ngày tu vi của ngươi tăng lên, mà ta lại chưa chết cũng không rời khỏi, ngươi có thể tới tìm ta. Nếu khi đó ngươi vẫn kiên trì đi theo ta như trước, anh sẽ cho chú đi theo….

Nhị Hổ lại hỏi:
- Phải thế nào mới được xem là tu vi đã đủ rồi?

Đường Kiếp trả lời:
- Thiên Tâm. Chỉ cần ngươi vào Thiên Tâm là đủ rồi.

Thiên Tâm!

Phải ở trong thời gian ngắn đạt tới Thiên Tâm là chuyện nói dễ hơn làm!

Cho dù với cố gắng của Đường Kiếp cũng dùng thời gian gần ba mươi năm mới làm được việc này.

Thời gian ba mươi năm, Đường Kiếp sẽ ở chỗ này lâu như vậy sao?

Nhị Hổ có năng lực đạt được điều đó trong thời gian ngắn như vậy sao?

Không ai biết được.

Nhưng Nhị Hổ cái gì cũng không nói, chỉ cung kính bái lạy Đường Kiếp, sau đó quay đầu rời đi.

Với hắn mà nói, đây là Đường Kiếp đang cho hắn một phần khảo nghiệm.

Hắn phải làm được, chính là phải hoàn thành xong khảo nghiệm này chứ không phải bị hù ngã bởi cái nhiệm vụ rất khó có thể hoàn thành này.

- Chờ một chút!
Đường Kiếp đột nhiên nói.

Nhị Hổ dừng lại.

Đường Kiếp đã giơ tay lên, lăng không viết chữ, trên bầu trời liền xuất hiện một đám tự phù, chiếu lấp lánh trên không trung, cuối cùng hóa làm một đạo lưu quang nhảy vào trong đầu Nhị Hổ.

Lúc này Đường Kiếp mới nói:
- Bản tính ngươi trung hậu, trầm ổn kiên nghị, sở học không nên lẫn lộn, dốc lòng sẽ có tiền đồ. Cửa huyết sát này trước kia ta đã lấy được một môn bí pháp, dĩ sát nhập đạo, uy lực mạnh mẽ, bất quá đã vô dụng đối với ta, hiện giờ liền truyền cho ngươi, nếu tu luyện tương lai có thể trở nên nổi bật. Chỉ có điều phương pháp này có một sai lầm, chính là giết chóc quá mạnh, dễ sinh Tâm Ma, năm đó ta không học nó cũng bởi vì nguyên nhân này, mà ta lại thấy ngươi tâm chí kiên định….

Cửa huyết sát này là năm đó Đường Kiếp đoạt được khi tẩy trừ tháp Thiên Hỏa, có thể nói là một quyền công pháp trân quý nhất trong các điển tịch, tu thẳng một mạch tới Tử Phủ cũng được. Vấn đề duy nhất là đây là một tâm pháp Ma Môn, chú ý chính là lấy sát nhập đạo. Mà Đường Kiếp lại không cần quan tâm tới Ma Môn hay không phải Ma Môn, theo hắn dùng chính là chính, dùng ta là ma. Nhưng công pháp Ma Môn này ảnh hưởng tới tâm tính, dễ Trụy Ma là sự thật, cho nên hắn cũng không dễ dàng theo học, huống chi khi đó cửa tiếp theo hắn gặp lại đúng là Tâm Ma kỳ, làm sao dám tìm phiền toái cho mình chứ.

Mặc dù như thế, Huyết sát vẫn có thể xem như là một môn tâm pháp tuyệt đỉnh, cứ như vậy vứt đi thì thật đáng tiếc. Đường Kiếp chưa được trong phái đồng ý nên cũng không dám truyền môn tâm pháp cao cấp này cho Tẩy Nguyệt phái, nghĩ tới ngĩ lui cũng chỉ có thể truyền huyết sát này cho Nhị Hổ. Hơn nữa trải qua huyết sát cũng là hi vọng duy nhất giúp hắn đạt tới tâm pháp của Thiên Tâm trong thời gian ngắn. Về phần vấn đề nhập ma, trải qua mấy năm quan sát này, Đường Kiếp phát hiện ưu điểm lớn nhất của Nhị Hổ chính là tâm tính kiên định, hơn nữa trước đó đã sớm truyền cho hắn một ít pháp môn tĩnh tâm, nghĩ hắn cũng có thể tự kiềm chế, cũng vì thế Đường Kiếp mới đem cái này truyền lại cho hắn.

Lại lấy ra một túi Giới Tử, bên trong có đầy đủ các loại pháp bảo và phù chú, Đường Kiếp giao lại cho Nhị Hổ.

Lúc này Nhị Hổ lại không nhân.

Hắn lui về phía sau mấy bước, nói:
- Đa tạ sư phụ tặng đồ, nhưng ta không cần.

Ta không cần.

Vài chữ vô cùng đơn giản khiến Đường Kiếp cũng theo đó mà giật mình.

Thiếu niên đã thối lui về phía sau, ánh mắt của hắn kiên định, mang theo một chút dứt khoát.

Rốt cục hắn lại quay đầu đi,

Nhìn bóng lưng của hắn, Đường Kiếp trong lúc nhất thời cũng cảm thấy ngơ ngẩn.

Hắn không biết con đường tương lai của Nhị Hổ sẽ như thế nào, nhưng hắn lại nhìn thấy một thứ trên người thiếu niên này, đó là hy vọng.

Rốt cục tìm kiếm tài liệu trận Truyền Tống và khiến Nhị Hổ nhanh chóng tự mình đạt tới Thiên Tâm, cái nào khó hơn, Đường Kiếp cũng không rõ ràng, nhưng hắn nhìn thấy Nhị Hổ kiên quyết và kiên trì, thấy được ở hắn có dũng khí không bị khó khăn áp đảo.

Ngay cả một thiếu niên cũng biết rằng dù có ngàn khó vạn khổ cũng phải vượt mọi chông gai để đi tới trước, vậy vì sao mình là suy sụp thế này, tại sao mấy năm nay lại không vui?

Tìm không thấy vậy cứ tiếp tục tìm là được.

Một ngày nào đó mình sẽ tìm được sơn sơn thủy thủy Thanh Vân Giới,

Mặc kệ là có hay không, chính mình đi làm, cố gắng liền không thẹn với tâm của mình, tin tưởng nếu Hứa Diệu Nhiên biế được cũng sẽ không trách mình.

Một khắc này trong lòng Đường Kiếp đột nhiên khôi phục hào tình vạn trượng, rống to một tiếng về phía không trung.

- Ngao!

Tiếng hô này rung trời động đất, giống như cự thú sống lại, đong đưa thân mình.

Loại tình cảm phiền muộn thất vọng mấy năm tại khắc này liền trở thành hư không, Đường Kiếp lớn tiếng nói:
- Diệu Nhiên, chờ ta, ta sẽ trở lại!