Tháng ba ở phủ Xương Bình đúng vào thời gian se lạnh xuân hàn.

Trong không khí mang thêm ít cảm giác mác, mặc dù đã tới trời đông giá rét nhưng vẫn mang theo tính ướt át và thẩm thấy chỉ mùa xuân mới có.

Cũng như thường ngày, Nhị Hổ đẩy cửa chính ra, cầm theo một cây chổi lớn bắt đầu dọn dẹp mặt đất trước viện.

Đã từng là một thiếu niên thật thà chất phác, trải qua một thời gian lâu đã biến thành một tiểu tử thân thể cường tráng khỏe mạnh, khuôn mặt trẻ tuổi không tính là đẹp trai phong độ nhưng lại mang theo đường cong cương nghị, cộng thêm vài phần khí khái đàn ông.

Mặc dù làm việc vặt quét tước vệ sinh nhưng tiểu tử này làm rất nghiêm túc, mỗi khi quét xuống đều theo quy củ.

Nếu nhìn kỹ liền phát hiện kỳ thật chổi này cũng không hề đụng tới mặt đất, thậm chí không dính bất kỳ tro bụi nào. Trên cái chổi giống như có một tầng tráo tử vô hình ngăn cách cây chổi đụng vào bụi bặm.

Một lát sau, Nhị Hổ quét dọn sạch mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên không trung, không nhìn thấy bóng người mình chờ mong liền thở dài, thu hồi cây chổi trở vào trong viện.

Xuyên qua hành lang thật dài, Nhị Hổ trở lại trong sân của mình.

Đầu tiên là hít sâu một hơi, sau đó lại bắt đầu luyện quyền.

Đây là một bộ Kim Cương Phục Hổ quyền, chiêu số vô cùng uy mãnh, cứng rắn, không còn gì tốt hơn để mài gân cốt, tôi luyện thân thể, đồng thời cũng có tác dụng thực chiến rất mạnh.

Nhị Hổ tu luyện bộ quyền này đã hơn một năm, đã sớm quen thuộc hết, chỉ có điều không biết tại sao vẫn cảm giác thiếu đi vài thứ.

Thời khắc này một mạch luyện quyền, khi đánh tới quyền Nộ Hàng Phong Hổ thứ ba mươi sau liền cảm thấy bị hụt một hơi, thân thể lung lay mấy cái, suýt nữa ngã sấp xuống đất.

- Vẫn không thể hoàn thành!
Nhị Hổ ảo não ngồi dưới đất.

Chợt thấy phía sau có người, Nhị Hổ xoay người lại, nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đứng, toàn thân bao phủ bởi áo choàng đen, không thấy được thân thể, ở trên mặt lại che phủ một mặt nạ màu đỏ.

Nhìn đến người này, Nhị Hổ khẽ thở dài một hơi:
- Hóa ra là Quỷ tiên sinh, ngươi làm ta sợ muốn chết.

Quỷ Vệ yên lặng không nói được lời nào, chỉ là đột nhiên xuất ra một tư thế, Nhị Hổ thấy rõ ràng đó chính là chiêu Nộ Hàng Phong Hổ vừa rồi của mình.

Chỉ thấy quyền thế của Quỷ Vệ vừa để xuống liền buông lỏng, làm một động tác tấn công, nghênh diện một cỗ kình phong đánh úp lại, nhưng lại cho Nhị Hổ một khí thể mênh mông như biển lớn.

Nhị Hổ đầu tiên là ngẩn ra, ngay lập tức hiểu được, mừng rỡ nói:
- Đa tạ Quỷ Vệ đã dạy cho ta!

Lúc này dựa theo động tác khua tay múa chân lúc trước của Quỷ Vệ làm lại, cẩn thận cảm nhận ý nghĩa một kích vừa rồi.

Kỳ thật Nhị Hổ cũng không phải là kỳ tài ngút trời gì cả, nhưng hắn lại có được tính tình trầm ổn, kiên nghị không lui, nền tảng rất vững chắc. Năm đó hắn dưới tình huống không biết bất luận tâm pháp tu luyện nào cũng có thể tự mình luyện trong nhiều năm, có thể thấy được đây chính là người trời sinh kiên cường.

Bộ Kim Cương Phục Hổ quyền này thoạt nhìn đơn giản, kỳ thật cũng là chiến pháp không tầm thường tương đương với trong tháp Thiên Hỏa, dễ nhập mà khó thành, không phải là người kiên nhẫn sẽ không thể tu luyện được chiến pháp này.

Thời khắc này lại cân nhắc, đột nhiên oanh ra một quyền, quyền phong chấn động, ẩn ẩn mang theo sấm chớp, Nhị Hổ liền bật thốt lên:
- Thành rồi!

Cuối cùng hắn đã thật sự đánh ra được quyền thứ ba mươi sáu phức tạp này rồi.

Đang muốn cảm tạ Quỷ Vệ đã thấy Quỷ Vệ quay đầu rời đi.

Nhị Hổ biết Quỷ Vệ luôn luôn như thế, cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhìn bầu trời cũng không còn sớm lắm liền đi vào phòng bếp lấy một khối xương thú ném vào không trung, lại cầm dao làm bếp liên tục huy động mấy cái trên không trung, khối xương thú kia khi hạ xuống đã biến thành hơn mười khối chỉnh tề.

Ném vào trong nồi lớn, châm thêm ít nước, Nhị Hổ búng tay một cái, củi ở dưới bếp lửa đã dấy lên ngọn lửa. Nhị Hổ lại thổi ra một hơi vào trong lò, ngọn lửa dưới tác dụng của một hơi này càng cháy cành mạnh, chỉ trong chốc lát liền làm sôi nước, cũng không đợi thịt chín mọng, Nhị Hổ liền đưa tay mò khối thịt lên, sau khi sửa soạn tốt liền rót chút xì dầu vào trong đĩa, lại phất tay, ngọn lửa trong bếp lò liền tắt ngúm.

Nhị Hổ đang cầm một nồi xương sườn này đi vào trong.

Nơi này chủ yếu là đại yêu sinh sống, bên trong ẩn chứa lắng đọng vô số tinh hoa máu thịt, có thể nói là vật đại bổ, cũng bởi vì thế nên cũng không cần nấu quá lâu, một chút là đủ rồi.

Mỗi ngày Nhị Hổ xử lỳ mấy thứ này cũng biết là kỳ trân hiếm có, nhưng lại chưa bao giờ có suy nghĩ ăn vụng.

Thời khắc này bưng thịt đi vào trước một sương phòng, Nhị Hổ cung kính đặt ở trước cửa, cũng không nói nhiều liền lui về phía sau, chỉ có điều trong mắt vẫn không khỏi tò mò như cũ.

Ba năm rồi.

Đi tới nơi này đã ba năm nhưng Nhị Hổ chỉ biết mỗi ngày đều dựa theo chỉ bảo của Đường Kiếp mà đưa đồ ăn tới đây, lại không biết ai ở nơi này.

Hắn thậm chí không xác định được bên trong có người hay không.

Tuy rằng mỗi ngày thức ăn đưa đến đều bị ăn sạch, nhưng Nhị Hổ lại không hề nghe thấy bên trong truyền ra một chút động tĩnh nào.

Hôm nay hắn đang muốn rời khỏi giống như thường ngày, chợt thấy trong phòng có một hỏa quang lớn bắt đầu khởi động.

Nhị Hổ hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong nhà này có động tĩnh, lại không nghĩ rằng động tĩnh to như thế.

Thật giống như có đồ vật gì đó phá xác mà ra, ánh lửa lóng lánh không ngừng nhảy lên, phóng xuất ra năng lượng khủng bố. Làm người ta rung động chính là, gian phòng ốc này giống như bị cái gì đó bải vệ, lửa thể ngập trời như vật nhưng lại không đốt được bất cứ thứ gì trong phòng. Mỗi khi ánh lửa tấn công các nơi trong phòng liền bị một mảnh bạch quang bắn ngược trở về. Ngọn lửa giống như thú bị vây trong lồng, điên cuồng tàn sát bừa bãi, va đập vào nhưng lại không phá được bình chướng vô hình này.

Đột nhiên Nhị Hổ nhìn thấy trên tường khí vô hình kia nứt ra một khe hở nhỏ. Khe hở rất nhỏ mới xuất hiện liền trôi đi, nhưng ngay trong nháy mắt này một cỗ sóng nhiệt đã dâng lên ngoài phòng, cuốn tới, Nhị Hổ thậm chí có thể nhìn thấy trên đường sóng nhiệt tập kích đến, nồi xương sườn kia liền giống như trải qua thời không vạn năm, nháy mắt liền biến thành bột mịn.

Sóng nhiệt tiếp tục đập vào mặt, Nhị Hổ kinh ngạc đứng yên, thẫn thờ không biết gì.

Khi đó hắn nghe được một tiếng thở dài từ từ.

- Sư phụ!
Nhị Hổ bật thốt ra tiếng.

Sau đó hắn liền trợn trắng mắt, cái gì cũng không biết.

————————

Khi mở mắt ra, Nhị Hổ liền thấy chính mình nằm ở trên giường, toàn thân bị bao bọc như cái bánh chưng.

Cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc đứng thẳng đang nhìn hắn.

- Sư phụ đã trở lại rồi!
Nhị Hổ cố gắng ngồi dậy.

Đường Kiếp đè hắn lại:
- Tổn thương không tốt thì đừng có lộn xộn.

- Sư phụ ta bị sao thế? A!
Lời Nhị Hổ còn chưa dứt đã cảm thấy toàn thân truyền tới đau đớn mãnh liệt, đau tới mức hắn suýt nữa bị hôn mê.

- Bị dư ba Táng Thần Diệm đốt một phen, có thể không chết đã rất may rồi.
Đường Kiếp vừa nói vừa lấy ra một lọ ngọc nhỏ bên hông, từ trong bình nhỏ ra một giọt chất lỏng vào trong miệng Nhị Hổ. Nhị Hổ chỉ cảm thấy một cỗ ngọt lành từ phần môi tản ra, dọc theo thực quản một đường lan vào trong cơ thể, đau đớn trên người lập tức tiêu trừ rất nhiều:
- Vừa lúc lần này nhận ủy thác được bình Bách Hoa Ngọc Lộ tinh mang về, hiện tại lại tiện nghi hết cho tiểu tử nhà ngươi rồi.

- Táng Thần Diệm sao?
Vẻ mặt Nhị Hổ mê man, hiển nhiên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Hắn không biết ngay một khắc hắn đưa cơm, phân thân trong phòng tu luyện đã tới thời khắc mấu chốt.

Thời gian ba năm, ngoại trừ bình thường nâng cao tu vi ra, phân thân vẫn luôn cố gắng luyện hóa Táng Thần Diệm.

Nhưng vật ấy không hổ là một trong thần hỏa thiên hạ, mặc dù bí quyết nghịch hỏa đã luyện hóa được suốt ba năm mà Đường Kiếp vẫn không thể thật sự thu phục được đoàn hỏa diễm bạo ngược này, thậm chí trong quá trình thử nghiệm luyện hóa, không cẩn thận khiến một tia nhiệt lực bị tràn ra bên ngoài.

Mặc dù chỉ là dư ba trong dư âm, nhưng chỉ bấy nhiêu nhiệt lực đã đủ để giết chết Nhị Hổ vài chục lần, cũng may phân thân lúc này lại quyết đoán, đúng lúc lại mở thêm một vòng bảo hộ cho Nhị Hổ, tuy vậy một tia sóng nhiệt xuyên thấu qua vòng bao hộ kia vẫn khiến Nhị Hổ bị trọng thương.

Cũng may lúc này bản thể đã hoàn thành ủy thác, đang trên đường trở về, một đường kịch liệt trở về mới cứu được cái mạng nhỏ của Nhị Hổ.

- Hiện tại không nói tới nữa.
Đường Kiếp nói:
- Còn không mau nhanh chóng hấp thu dược lực, vận chuyển linh khí, nạp dược lực cho ngũ tạng. Hỏa độc công tâm, chủ hộ tâm mạch.

Nói xong liền vỗ lên người Nhị Hổ mấy cái, Nhị Hổ chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chạy dọc toàn thân. Đường Kiếp chậm rãi dọc lên từng câu khẩu quyết, Nhị Hổ liền theo khẩu quyết vận chuyển, dược lực không hề phát tán mà chuyển thành tập trung, dời về phía tâm phủ. Mà cái giá phải trả của việc này chính là Nhị Hổ lại lần nữa cảm nhận được thống khổ thật lớn.

- Nhịn xuống, Bạch Hoa Ngọc Lộ tinh là linh dược điều trị nội phủ, ngươi không vào cửu chuyển vốn không thể sử dụng thuốc này, dược lực quá mạnh sẽ khiến ngũ tạng của ngươi bị đốt. Nhưng hiện tại ngươi hỏa độc công tâm, hỏa lực dược dực đang bị xung khắc, họa đến bất ngờ. Nắm chắc cơ hội, chậm rãi hấp thu dược lực và hỏa lực, làm bản thân lớn mạnh thêm, nói không chừng có thể nhân họa mà được phúc, tăng thực lực lên rất nhiều, cũng coi như là một lần kỳ ngộ rồi. Tuy nhiên nếu ngươi không chịu đựng nổi thì cứ nói.

Nhị Hổ cắn răng trả lời:
- Sư phụ, ta chống đỡ được.

- Tốt lắm. Nếu ngươi qua được cửa ải này ta liền thu ngươi làm đồ đệ.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Tuy rằng Nhị Hổ vẫn xưng sư đồ với hắn, nhưng Đường Kiếp kỳ thật vẫn chưa thật sự thu hắn làm đồ đệ.

Thời gian ba năm này cũng coi như khảo nghiệm tâm tính của Nhị Hổ, chỉ có thông qua khảo nghiệm của mình, Đường Kiếp mới xem xét thật sự thu nhận hắn.

Nghe nói như thế Nhị Hổ liền mừng rỡ.

Ba năm rồi, mình đã chờ đợi ba năm, chờ đến ngày này,rốt cục đến hôm nay đã chờ đợi được.

Trong nháy mắt đó dường như tất cả đau đớn không còn đáng sợ như vậy nữa.

Nhìn bộ dáng hưng phấn của Nhị Hổ, Đường Kiếp lại khẽ thở dài.

Nhị Hổ rốt cục chờ đến lúc hắn muốn, vậy còn mình thì sao?

Phải đợi đến bao giờ?

Giống như nhìn ra tâm sự của Đường Kiếp, Nhị Hổ nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, có phải lần này lại không tìm được Long Cốt linh không?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Long Cốt linh…vốn là linh dược vô thượng sinh trưởng ở trên Chân Long Cốt. Không có Chân Long sẽ không có nó, làm sao lại dễ dàng có được chứ.

- Sư phụ đừng vội, Thanh Vân Giới lớn như vậy, ngàn vạn năm có thể sẽ có được một Chân Long.
Nhị Hổ trả lời.

Đường Kiếp cười khổ:
- Chân Long là đại nhân vật thế nào cơ chứ, vị trí tại Tiên Đài, cao cao tại thương, Thanh Vân Giới quá nhỏ sợ là nuôi dưỡng không ra con rồng lớn như thế.

- Vậy cũng chưa chắc. Không phải Triều Thánh Sơn còn có truyền thuyết chứng đạo thánh tiên hay sao? Cái này còn hơn so với Chân Long. Nếu như thế vì sao lại không thể có một Chân Long chứ? Chỉ là Nhân Tộc của ta đang ở thế nguy, thế lực không thể lần tới Thanh Vân Giới, bởi vậy mới khó đi tìm kiếm.
Nhị Hổ cố nén thông khổ cười trả lời.

- Đúng vậy.
Đường Kiếp lầm bầm nói:
- Cuối cùng cũng là do Nhân Tộc của ta thế bé, khó có thể tìm lan tràn toàn bộ các giới. Có lẽ…. Có lẽ ở thổ địa của Yêu Tộc có thể sẽ có?

Trong mắt Đường Kiếp đã phóng xuất ra hào quang.

Nhị Hổ bị lời nói của Đường Kiếp làm kinh hãi:
- Sư phụ, không phải là người muốn đi tới Yêu Tộc đó chứ? Ngàn vạn lần không nên!

Đường Kiếp lại không trả lời, chỉ ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.