Tiệc rượu qua đi, biết được Đường Kiếp vừa mới vào thành, chưa có nơi ở phủ Xương Bình, Ông Đồng Nhượng sau khi hỏi được điều Đường Kiếp yêu thích liền trực tiếp tặng cho Đường Kiếp một tòa nhà lớn làm phủ đệ.

Tòa nhà lớn này nằm ở vùng ngoại ô của thành Xương Bình, ngay trước là con sông, sau lưng lại có một ngọn núi, dựa vào sông núi thế này thì đây chính là một nơi phong cảnh vô cùng tốt. Diện tích tòa nhà cũng rất lớn, có mười tám sương phòng, chỗ trung ương là một vọng lâu lớn, bên trái là hoa viên, trong vườn có đình viện hoa mỹ, phong cảnh tuyệt đẹp.

Trong viện còn có hơn hai mươi tên người hầu, tuy nhiên đều bị Đường Kiếp lấy lý do muốn thanh tĩnh mà cự tuyệt.

Ngày hôm sau Ông Đồng Nhượng lại đưa tới một phần lễ vật mới: danh sách tài sản Bạch phủ.

Người của Bạch gia không bị xử tử, nhưng đại bộ phận gia sản lúc ấy đều bị Y Y tuyên bố tịch thu. Thành Xương Bình tiếp nhận phán quyết của nàng, tự nhiên cũng chấp hành theo, tài sản bị tịch thu đều đưa tới nơi của Đường Kiếp.

Lễ vật lần này Đường Kiếp nhận.

Vài ngày sau, thôn dân của Đạo Hương thôn tới tìm, lão trưởng thôn lệ rơi đầy mặt cảm tạ Đường Kiếp đã vì bọn họ chủ trì công đạo. Nhị hổ đã khỏe hẳn lại ngã quỵ xuống đất, kiên quyết phải đi theo Đường Kiếp, muốn làm người hầu của Đường Kiếp, Đường Kiếp cũng không để ý liền cho hắn ở lại một nơi trong nhà. Tòa nhà lớn cũng cần phải có người quét dọn thường xuyên.

Vì thế mỗi sáng sớm, Đường Kiếp đều có thể nhìn thấy một thiếu niên thuần phác yên lặng dọn dẹp đại viện, sau khi kết thúc liền phối hợp đi qua một bên đánh quyền.

Nhìn bóng dáng đó, trong đầu Đường Kiếp liền hiện ra cảnh tượng lúc trước khi mình đi theo Hư Mộ Dương.

Cảnh tượng này giống với dĩ vãng, chỉ có điều thân phận lại đã hoàn toàn đảo ngược, người hầu nam trẻ tuổi năm đó hiện giờ đã thành đại nhân vật vạn người kính trọng và ngưỡng mộ.

Sau đó không lâu, phủ Xương Bình có tân tri phủ tới nhậm chức.

Chuyện đầu tiên khi nhậm chức là đến tiếp kiến Đường Kiếp, ngôn ngữ khiêm tốn, cử chỉ cung kính. Sau khi đạt được vài câu khen ngợi và khuyến khích của Đường Kiếp mới đổ mồ hôi mà đi.

Theo một ngày lại một ngày trôi qua, tin tức Đường Kiếp tàn sát thành Bách Chiến cũng dần dần truyền ra, mỗi ngày đều có người ngưỡng mộ tới hỏi thăm. Nhìn lễ vật, lúc ban đầu Đường Kiếp còn tiếp đãi vài lần. Càng về sau càng cảm thấy phiền liền đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ Ông Đồng Nhượng và một vài người khác, còn lại đều một mực không tiếp, mỗi ngày chỉ khổ tâm tu luyện.

Sau khi có trụ sở cố định, phân thân cũng từ trong Xã Tắc Đồ đi ra, tìm một sương phòng bế quan, không cần tiếp tục tiêu hao linh khí bên trong Đồ, bản thể thì lại tiếp tục nhận Cương Phong tẩy luyện, chỉ có điều không điên cuồng giống trước nữa.

Theo từng ngày trôi qua, năng lực chống cự của Đường Kiếp với Cương Phong cũng dẫn dần được nâng cao, từ nửa khắc đồng hồ đã tăng dần lên tới một khắc, tuy nhiên thịt yêu cũng theo đó mà ngày càng ít, mắt thấy cũng sắp sạch sẽ.

Ngoài ra yêu đan lần trước đạt được cũng bị hắn lấy ra, cộng thêm một ít dược thảo, sau khi tắm rửa sạch, rốt cục cảnh giới của Đường Kiếp lại có tinh tiến, thể trạng biến thành hai mươi mốt mét.

Mặc dù góc độ không lớn nhưng cũng coi như tiến bộ đáng mừng. Thân thể sau khi tiến tới kim cương hậu kỳ, khó khăn khi nâng cao một bước tăng lên rất nhiều, yêu cầu với tài nguyên cũng cao hơn. Tu luyện của Ly Kinh liền giống như vĩnh viễn không bao giờ đủ, dùng thái độ tham lam vô tận đòi lấy số lượng lớn tài nguyên.

Điều này cũng đồng nghĩa nếu không tìm kiếm thêm tài nguyên, tu luyện của bản thể rất nhanh sẽ lại đình trệ.

Cũng chính vào lúc này, Ông Đồng Nhượng lại tìm tới cửa.

——————————

Trên đại sảnh Đường phủ, Ông Đồng Nhượng đầu tiên là uống một ngụm trà do Nhị Hổ đưa lên, lúc này mới chậm rãi nói:
- Mấy ngày nay tiên sinh ở tốt chứ?

Đường Kiếp thổi nhiệt khí trong chén thản nhiên trả lời:
- Đã phiền Ông tướng quân quan tâm, tòa nhà này ta ở rất thoải mái, thời điểm không ở đây chắc ta sẽ rất tưởng niệm nó.

Ông Đồng Nhượng cả kinh:
- Tiên sinh muốn rời đi sao?

Đường Kiếp nhún nhún vai:
- Không thể nói rõ là rời khỏi, chỉ là nghĩ muốn di chuyển mà thôi. Cộng thêm tu luyện rất phí tiền, cũng cần chủ động ra ngoài tìm kiếm tài nguyên.

- Hóa ra là như vậy.
Ông Đồng Nhượng nhẹ nhàng thở ra:
- Đúng vậy, phí mua tài nguyên tu luyện chiếm phần lớn, cũng vì nguyên nhân này mà đời tu giả của ta mới phải bôn ba vì năm đấu gạo.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp đặt chén trà xuống:
- Tuy nhiên năm đấu gạo của tu giới này cũng không dễ có được.

Ông Đồng Nhượng đã mỉm cười:
- Cái này cũng thật trùng hợp, vừa lúc gần nhất có việc nhỏ có thể kiếm được mấy đấu gạo, không biết tiên sinh có hứng thú hay không?

- Nói một chút đi.

Ông Đồng Nhượng liền thuật lại một chút chuyện, không lâu trước đây có một đám Yêu Tộc chui vào trong núi rừng phía nam của phủ Xương Bình, thực lực rất mạnh, tác loạn chung quang. Phủ Xương Bình cũng từng phái người bao vây giật trừ, nhưng đám yêu vật này rất gian xảo, một khhi gặp người nhiều thế lớn liền trốn kín không ra. Đợi đến khi ít người lại xông lên. Thân là thủ thành phụ trách phủ Xương Bình, không thể để tiêu hao như vậy được, lại không biết rõ về đám yêu vật này nên khó có thể giằng co, chỉ có thể nhờ đến Đường Kiếp.

Với thực lực của Đường Kiếp, chỉ cần không gặp phải đại yêu phân thần, còn lại là yêu vật gì cũng có thể giết chết, không cần quan tâm rốt cục đối phương có bao nhiêu bản lĩnh, hơn nữa hắn một mình đi tới, yêu vật cũng không thể biết cơ mà chạy.

Đường Kiếp nghe xong hỏi:
- Giá cả tính như thế nào?

- Phí thì cứ tính như trước. Sau khi chuyện thành công sẽ có ba vạn linh tiền làm tạ lễ.

- Được.
Đường Kiếp lập tức đồng ý.

Buổi chiều cùng ngay, Đường Kiếp liền để Y Y cưỡi Đồ Đồ dẫn theo Đậu Binh đi tới, ngay cả Quỷ Vệ cũng không phái ra. Một ngày sau đám Yêu Tộc kia liền hoàn toàn biến mất. Đường Kiếp cũng chưa tự mình ra tay, liền cứ như vậy thoải mái kiếm được một số linh tiền lớn, thuận tiện còn có thêm một đám yêu thi.

Lần này tốt đẹp chính là mở đầu cho hợp tác chặt chẽ, từ lúc này trở đi Đường Kiếp và phủ Xương binh lui tới càng thêm chặt chẽ.

Làm thống lĩnh Thiên Khu vệ ở phủ Xương Bình, Ông Đồng Nhượng kỳ thật thường xuyên gặp phải một ít vấn đề phiền toái khó có thể giải quyết. Phát sinh thường xuyên nhất đúng là có tu giả hùng mạnh nào đó đi ngang qua, vũ lực cao cường, không chịu sự quản thúc. Thiên Khu vệ được thành lập chủ yếu chính là nhằm vào loại chuyện nào. Nhưng cho dù Ông Đồng Nhượng Tâm Ma kỳ cũng vẫn có một ít nhân vật hắn không thể giải quyết được.

Lúc này sự hiện hữu của Đường Kiếp lại có ý nghĩa tích cực. Mặc kệ người nào, đến nơi này mà còn muốn ngang ngược kiêu ngạo, trước tiên phải nhìn xem có thể ….. đánh thẳng vũ lực cao nhất ở nơi này hay không hãy nói. Trước kia vũ lực cao nhất ở nơi này là Ông Đồng Nhượng, nhưng bây giờ lại là Đường Kiếp, tăng lên không phải chỉ nửa lần hay một lần. Cũng vì thế mà có không ít tu giả kiêu ngạo bị Đường Kiếp đánh. Đương nhiên mỗi một tu giả tác oai tác quái cũng đều mang tới nguồn thu nhập dồi dào cho Đường Kiếp. Đường Kiếp thích nhiệm vụ này bởi vì lúc này hắn không cần khỏi thành mà vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Trừ cái đó ra, đối phó chủ yếu vẫn là các yêu vật theo các phương hướng tiến vào Phượng Sơn quốc. Nhiều năm trước tới nay chiến đấu giữa nhân loại và Yêu Tộc chưa bao giờ ngừng lại. Không phải đại chiến quy tụ mười vạn trở lên thì chính là loại chiến đấu nhỏ không thể đình chỉ. Đám Đại Năng thì khinh thường đối phó, thực lực thấp lại khó đối phó, hơn nữa yêu vật gian xảo, liên tiếp giết không hết, cứ thể dần trở thành phiền toái lớn nhất của Phượng Sơn quốc. Mãi đến khi có sự xuất hiện của Đường Kiếp, vì mọi người mà giải quyết xong đống phiền toái này. Đường Kiếp cũng rất thích nhiệm vụ này bởi vì hắn có thể thu vào được hai phần.

Còn có một ít ủy thách đến từ các nhà quyền quý phú hộ. Đủ loại ủy thác đều có, giá cả cũng không giống nhau. Có khi là cứu con nối dòng của nhà mình bị Yêu Tộc bắt đi làm nô lệ, có khi là hộ tống cho mua bán của nhà mình, lại có cái chỉ cần mời Đường Kiếp lộ mặt để nhà mình tăng thêm chút sáng chói. Đường Kiếp cũng rất thích những nhiệm vụ này, bởi vì những người này bình thường ra giá tiền cực kỳ cao mà nhiệm vụ lại cực đơn giản.

Ngoại trừ ủy thác của phủ Xương Bình ra, kỳ thật ủy thách đến từ bên ngoài Xương Bình cũng rất nhiều. Chỉ cần là chuyện thuận tiện có lợi Đường Kiếp đều nhận. Cái này khiến hắn rất nhanh liền trở thành một trong những người được hoan nghênh nhất trong Phượng Sơn quốc.

Bản thân Đường Kiếp tự nhiên cũng bởi vì vậy mà lập tức hóa giải được vấn đề tiền bạc.

Có đầy đủ tiền là có thể mua tài nguyên khắp bốn phía, có thể nâng cao chính mình. Mang theo số lượng lớn linh tiền, Đường Kiếp bắt đầu quét qua các loại tài nguyên và linh dược tu luyện của phủ Xương Bình.

Đường Kiếp rất nhanh đã chứng mình được sự thật một tu giả hùng mạnh có năng lực ảnh hưởng tới thị trường.

Chỉ có thời gian mấy tháng tài nguyên tu luyện của phủ Xương Bình gần như đã bị mua sạch không còn, giá của tất cả linh dược trên thị trường đều tăng lên không ngừng. Phủ Xương Bình đành phải ra bên ngoài mua thêm số lượng lớn tài nguyên để cung cấp cho thị trường.

Đối mặt với giá cả tăng vọt, ngay cả chính Đường Kiếp cũng không thể kinh ngạc năng lực tiêu hóa kinh khủng của mình mang tới kết quả chính là: Mua cái gì cái đó liền phát triển, bán cái gì thì cái đó liền rớt giá —— trong khoảng thời gian này giá ủy thác cũng có chút khuynh hướng trượt xuống.

Nhưng theo số lượng lớn tiền tiêu tốn ra ngoài, thực lực của Đường Kiếp cũng tăng lên rõ rệt. Chỉ trong năm tháng chân thân của Đường Kiếp đã đạt tới độ cao hai mươi bốn mét. Tuy rằng tiến độ như vật vẫn còn chậm so với trận chiến ở thành Bách Chiến, nhưng vẫn vững vàng. Dù sao đánh bất ngờ vào Yêu Tộc, chuyện như vậy chỉ có thể xảy ra một lần mà thôi.

Cứ theo đà này, chỉ cần thời gian mười năm Đường Kiếp liền có thể tiền vào thân thể kim cường đỉnh cao, cho dù là giá cả nguyên liệu dâng lên thì hai mươi năm cũng đủ rồi.

Thời gian hai mươi năm từ Hóa Hồn sơ kỳ thăng lên đến Hóa Hồn đỉnh cao, đối với bất kỳ ai mà nói đều là một tốc độ hoảng sợ, đây chính là chỗ cường đại của Ly Kinh.

Bận rộn với chuyện…. ủy thác và thu hoạch tài nguyên, nhưng Đường Kiếp vẫn không quên mình còn một nhiệm vụ trọng yếu khác: Tìm kiếm nguyên liệu xây dựng nên trận Truyền Tống.

Thế nhưng ở trong chuyện này Đường Kiếp lại gặp phải phiền toái lớn.

Chế tạo trận Truyền Tống cự ly siêu viễn cần một ít tài liệu cực kỳ hiếm thấy, trong đó có những thứ cho dù phóng nhãn khắp toàn bộ Tinh La Đại Thiên Giới cũng không dễ có được. Thanh Vân Giới hiển nhiên không phải là nơi có tài nguyên phong phú, mà nơi nhân loại ở lại chỉ là một góc, cho dù có tìm khắp phủ Xương Bình thì Đường Kiếp cũng không thể tìm được bất kỳ tin tức một loại nào trong đó, chứ đừng nói đến việc mua được.

Mượn dùng các loại ủy thác, Đường Kiếp bắt đầu thăm dò ra phía ngoài.

Nhưng mà cho dù hắn tìm kiếm như thế nào vẫn không có bất kỳ phát hiện nào. Bọn chúng giống như chưa từng tồn tại trên thế giới này, có chút tài liệu thậm chí tu giả ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Cho dù hắn một lần lại một lần ra giá, chỉ mong có chút tin tức cũng tốt, nhưng đợi chờ mãi cũng chỉ có thất vọng.

Thời gian cứ như vậy dần dần trôi đi, hết thảy tựa hồ đã nói cho Đường Kiếp biết nơi này không có tài liệu hắn cần, càng tìm càng không có cơ hội quay về.

Mong đợi về nhà lần lượt tiêu biến hầu như không còn trong khi chờ đợi, mà con đường tu luyện lại thuận buộm xuôi gió, Đường Kiếp trở nên càng ngày càng mạnh.

Tiên lộ này giống như đã định trước là hành trình của người cô đơn, đi được càng cao thì rời nhà cũng càng xa.

Đường Kiếp cố gắng tu luyện, bất chấp mọi thứ để tu luyện, thông qua phương thức này để tiêu khiến bớt tịch mịch trong lòng.

Chỉ có điều ở sâu trong nội tâm thường thường sẽ xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.

Ngươi có biết ta đang nghĩ tới ngươi hay không?

Ta không có chết, chỉ là đang ở một chỗ rất xa không thể nào trở về….