Phủ Thiên Khu.

Cơ cấu trọng yếu nhất ở Phượng Sơn quốc là tu giả, nơi này là trung tâm phủ Xương Binh, địa lý ưu việt, xây dựng vô cùng xa hoa, ngay cả đại sảnh tri phủ hay nhà quyền quý cũng không thể bằng được.

Lúc đèn hoa mới lên, trong phủ Thiên Khu đã là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, yến ca nhộn nhịp.

Trong đại sảnh phủ Thiên Khu đang bày tiệc rượu, mười mấy tên tôi tớ đang bưng các loại thức ăn tinh mỹ lên.

Chủ nhân yến hội tất nhiên là Đường Kiếp.

Chuyện ở Bạch phủ đã khiến đám người Ông Đồng Nhượng xác định được, những thứ Đường Kiếp muốn lấy tự nhiên thấy tốt thì lấy, Tuy nhiên đám người Ông Đồng Nhượng hiển nhiên cũng không có ý định để vị đại nhân vật như vậy rời khỏi, thịnh tình có lời mời. Không ngờ Đường Kiếp lại dễ dàng đáp ứng dự tiệc.

Ngồi ở vị trí chủ khách, Đường Kiếp đối mặt với Ông Đồng Nhượng và một đám quan viên đang ân cần mời rượu.

Ông Đồng Nhượng gần như không ngồi vào ghế, không ngừng đứng lên mời rượu, ân cần giới thiệu các loại thức ăn:

- Thịt kho tàu phượng ly gan, lấy tim gan của Phượng Ly thú chế thành, còn cần một chút tiểu ly đúng hai tuổi, vô cùng tươi mới, tuyệt thế mỹ vị, Đường tiên sinh nhất định phải nếm thử một chút.

Đường Kiếp vung đũa gắp một miếng, sau khi nếm thử liền gật đầu nói:
- Đích thật là mỹ vị nhân gian.

Mọi người thấy hắn tán thành, trong lòng đều thoải mái một chút, lại có một tướng quân đưa mắt ra hiệu dặn dò tôi tớ lát nữa chế biến thêm nhiều món gan Phượng Ly nữa đưa qua. Không nghĩ tới sau khi nói xong lời này Đường Kiếp lại để đũa xuống mà không ăn nữa.

Tổng binh xương Binh Vệ nguyên cảm thấy kỳ quái nói:
- Sao tiên sinh không ăn nữa? Hay là ngại chiêu đãi không tốt?

Đường Kiếp lắc đầu, nhìn Y Y bên cạnh, tiểu cô nương này đang ăn rất hứng khởi.

- Ăn ngon không?
Hắn hỏi Y Y.

Y Y liên tục gật đầu.

Trên mặt Đường Kiếp tràn ngập dịu dàng:
- Ăn ngon thì ăn thêm chút nữa đi.

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều đình trệ, ngay cả Y Y cũng khẽ cứng người.

Có người khó hiểu hỏi:
- Tiên sinh có ý gì thế?

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Đời tu giả chí ở tiên lộ, không cầu những thứ khác. Thức ăn quyền lực, phồn hoa nhân gian, càng là chỗ đẹp không sao tả xiết sẽ càng là ăn mòn ý chí. Nếu muốn một đường tiến thủ, ta cảm thấy vẫn cách xa mấy thứ này xa một chút mới tốt. Cũng bởi vì nguyên nhân này, thức ăn càng tinh mỹ liền càng không thể chạm vào được, nữ sắc càng mê người liền càng phải kính trọng nhưng cũng giữ khoảng cách…

Hắn nói xong đã nhìn về phía thị nữ xinh đẹp bên cạnh đang không ngừng phóng điện về phía mình.

Thị nữ kia nghe xong lời này của Đường Kiếp, sắc mặt liền biến hóa, lại lui về phía sau mấy bước.

Mà ngay cả đám người Ông Đồng Nhượng nghe được cũng khẽ biến sức, kinh hãi với định lực, tâm chí kiên định của người này.

Thế nhưng Đường Kiếp vẫn chưa nói xong, lại bồi thêm một câu:
- Đương nhiên cũng có người có thể không cần quyền lực, vẫn là không nói thì tốt hơn.

Lời này vừa ra đám người Ông Đồng Nhượng đều biến sắc, không thể ngờ được Đường Kiếp đã nhìn ra mục đích của bọn họ.

Đúng vậy, bọn người Ông Đồng Nhượng cố ý lôi kéo thật ra là muốn Đường Kiếp xuất quan nhập sĩ.

Đối mặt với địch nhân cường đại, biện pháp tốt nhất không phải đánh bại hắn mà là biến hắn thành người một nhà của ngươi.

Tất cả người trong quan trường gần như am hiểu rất rõ về quy luật này, vì lôi kéo Đường Kiếp đã khiến đám người Ông Đồng Nhượng hao hết tâm lực. Sau khi bên này phát sinh chuyện, Ông Đồng Nhượng liền dùng ngàn dặm đưa tin mang tin tức về đô thành Phượng Sơn quốc, lấy được mệnh lệnh chính là không tiếc tất cả lôi kéo người này. Mà ngay cả chức quan, phủ đệ cũng đều đã an bài tốt.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới Đường Kiếp chỉ liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, chưa kịp nói đã bị Đường Kiếp chặn trở về.

Gần vạn năm nay Tê Hà Giới vẫn kiên trì tiên phàm không cùng tồn tại, chuyện của phàm nhân do phàm nhân thống trị, tu giả chỉ cần hương thụ cung phụng, điều tiết mưa, an tâm tu luyện là được không phải là không có đạo lý.

Một nguyên nhân trọng yếu trong đó chính là tránh cho dinh quá nhiều hơi thở phàm tục, mà nhất là loại hơi thở quan trường này.

Quyền lực càng dễ dàng làm ý chí bị mục nát hơn cả thức ăn, tuyệt sắc.

Trên quan trường được coi trọng nhất là mạnh vì gạo, bạo vì tiên, khéo léo đoán ý qua lời nói sắc mặt, nghiền ngẫm ý cấp trên, thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Con đường của tu giả lại xem trọng kiên cường quả quyết, dũng mãnh tinh tiến, kiên quyết đi vào, không sợ bất cứ thứ gì, cho dù có thể nào cũng không thay đổi ý chí.

Cả hai theo căn bản mà nói là xung đột lẫn nhau.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, ở Tê Hà Giới, mặc dù lục đại phái lấy thủ đoạn thông thiên đứng sừng sững trên đỉnh cao nhưng vẫn muốn thoát ly trần thế, chính là muốn tránh tục khí trần thế lây dính tâm linh của mình. Cho dù có một ít nơi liền tránh không được vẫn có một ít lục đục với nhau, nhưng tổng thể mà nói, bởi vì ít người, chuyện ít, mọi người chuyên tâm tu luyện nên các loại chuyện xã giao cũng ít hơn rất nhiều.

Trái lại mấy người ở trước mắt này, bọn họ là tu giả, cũng là quan viên, nhưng một đám lại khúm núm, uống khúc lấy lòng, làm gì còn một tia khí phách mà tu giả cần có?

Nghĩ đến sâu xa hơn một ít, sở dĩ Thanh Vân Giới hình thành cục diện Nhân Tộc suy yếu, Yêu Tộc mạnh lên như hiện tại, chỉ sợ cũng có liên quan tới việc tu giả bọn họ xuất quan nhập sĩ. Tu giả ra làm quan thì có thể còn bao nhiêu thời gian để tu luyện? Tiêu tán đi không chỉ có ý chí mà còn có cả thực lực của bản thân mình.

Bất quá có mấy lời cũng không thể nói hết ra. Đường Kiếp nói ra chỉ là một chút đánh thức, trên thực tế rất nhiều người có thể hiểu được, nhưng bởi sự lãng phí, sang trọng tới kinh tế, muốn một số người buông tha cho thói quen hưởng cuộc sống tốt đẹp lại rất khó.

Thời khắc này nghe được Đường Kiếp nói một phen, trong lòng mọi người đều cảm thấy xấu hổ.

Ông Đồng Nhượng đã đứng lên chắp tay nói:
- Tiên sinh khắc khổ tu hành, chăm chỉ tự nỗ lực, ta tự hổ thẹn không bằng. Chẳng qua hiện này Yêu Tộc thế lớn, Nhân Tộc gặp nguy. Nếu ta không đoàn kết lại chống chọi với Yêu Tộc, Nhân Tộc sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết quả diệt vong.

Lúc hắn nói lời này thái độ rất thành khẩn, không hề có chút ngụy trang nào.

Trước khi Đường Kiếp tới cũng đã được nghe một ít chuyện về mấy vị tướng quân này, biết những người này tuy rằng tật xấu không ít nhưng tổng thể vẫn coi như là làm được chuyện, cũng từng vài lần lên sa trường đối chiến với Yêu Tộc. Mặc dù không hiển hách nhưng cũng được tính là tận tâm tận lực.

Đường Kiếp nói:
- Không ở quan quân nhưng cũng có thể xuất lực vì Nhân Tộc hưng thịnh.

Trâu Nguyên Dã đã tiếp lời:
- Tu giả dân gian giống như vụn cát, khó chịu nổi trọng dụng. Tiên sinh đại tài mà lại ở dân gian thì quá mức ủy khuất rồi.

Đường Kiếp lại không hề phản đối, gật đầu nói:
- Nói cũng phải.

Mọi người mừng rỡ, nghĩ rằng Đường Kiếp đã hồi tâm chuyển ý.

Đường Kiếp lại lắc đầu nói:
- Nhưng mà ta đã quen một người, vẫn không muốn cuốn vào hồng trần quá sâu. Ta thấy không bằng như thế này đi, nếu Yêu Tộc đột kích có quy mô có thể tới tìm ta. Còn ngày thường không có chuyện gì đừng tới phiền ta.

- Vậy còn tiền lương thì sao?
Thẩm Bằng hỏi.

Đường Kiếp trả lời:
- Cái đó còn tùy cần ta làm cái gì, sau đó sẽ thương lượng. Nhưng các ngươi cứ yên tâm, liên quan tới chuyện Nhân Tộc hưng thịnh và diệt vong, giá cả ta muốn sẽ không quá cao, chỉ cần tất cả chiến lợi phẩm thuộc về ta là được.

Lời nói của Đường Kiếp đã hoàn toàn đem mình đặt ở trên vị trí lính đánh thuê, với hắn mà nói đây cũng là kết quả tốt nhất. Cho dù quyền lực hắn không cần nhưng tài nguyên lại không thể bỏ qua được.

- Đó là tất nhiên!
Mọi người cùng nhau đáp ứng.

Tuy rằng không thể khiến Đường Kiếp nhập quan, nhưng ít ra lập trường của Đường Kiếp cũng là đứng ở bên Nhân Tộc, chỉ cần không xảy ra vấn đề là tốt rồi. Hơn nữa câu nói của quan hệ đến chuyện Nhân Tộc hưng thịnh và diệt vong sẽ không lấy giá quá cao của Đường Kiếp cũng làm mọi người an tâm rất nhiều. Với thân phân như Đường Kiếp, những lời nói này cũng không có gì là quá đáng.

Nỗi lòng đã buông ra, mọi người nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều, không còn câu nệ như lúc trước.

Mượn men rượu, vị trấn phủ Ti Đốc phủ Trâu Nguyên Dã kia nói:
- Đúng rồi, tiên sinh nói liên quan tới chuyện Nhân Tộc hưng thịnh và diệt vong sẽ không chào giá quá cao. Vậy có phải ý là ngoại trự chuyện trong đại liên quan tới Nhân Tộc hưng thịnh và diệt vong ra, lỳ thật một ít việc riêng cũng có thể mời tiên sinh giúp đỡ có phải không?

Đường Kiếp cười mỉm trả lời:
- Đó là tất nhiên. Chỉ cần không phải là chuyện gì thương thiên hại lý thì cũng có thể tìm ta. Giá cả cũng phải nhìn chuyện gì mới biết, thế nhưng chắc là sẽ không được tiện nghi lắm.

- Đúng vậy, đúng vậy!
Mọi người cùng nhau cười rộ lên, trong phút chốc trong đầu liền hiện lên vô số ý niệm.

Nghe ý tứ này của Đường Kiếp, chỉ cần có tiền thì hắn vẫn là người dễ nói chuyện, thậm chí ngay cả bọn họ cũng có thể sai khiến Đường Kiếp đi làm một ít chuyện. Nếu đúng như vậy thì sau này mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ không biết bảng giá của Đường Kiếp như thế nào.

Nghĩ vậy lại có người hỏi:
- Không biết tiên sinh định giá như thế nào?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút liền trả lời:
- Cái đó được quyết định bởi thực lực của đối thủ. Đúng rồi, trước mắt nguyệt lệ của chư vị là bao nhiêu?

Vệ Nguyên Chân trả lời:
- Nguyệt lệ của bọn ta là ba ngàn linh tiền, Ông tướng quân là năm ngàn, mỗi lần gặp tác chiến thì căn cứ theo chiến công mà phong thưởng.

Nguyệt lệ của những người này cũng không cao.

Đường Kiếp lại không thèm để ý, chỉ cúi đầu suy tư một chút, nói:
- Vậy cứ lấy gấp mười lần nguyệt lệ đi. Một Linh Hoàn ba vạn linh tiền, một Tâm Ma năm vạn, Hóa Hồn liền một trăm ngàn, cao hơn nữa không nhận. Đây là thù lao chi trả chuyện riêng, còn nếu là chiến trường Yêu Tộc thù lao có thể bớt một nửa, lấy gấp năm lần làm chuẩn. Đương nhiên vẫn là lời kia, trừ phi có mục tiêu chỉ định, nếu không tất cả chiến lợi phẩm đều là của ta. Những thứ khác cứ căn cứ tình huống rồi xử lý.

Mọi người vừa nghe đều kích động.

Không phải quá đắt mà là rất tiện nghi.

Phải biết rằng ở Phượng Sơn quốc, người có thực lực Đại Năng như Đường Kiếp không phải là không có, nhưng chịu vì tiền bán mạng như Đường Kiếp cũng là ít càng thêm ít, mỗi một người đều được quan phủ cung cấp, mỗi ngày khổ tu, trừ phi là đại sự Nhân Tộc hưng thịnh và diệt vong, nếu không sẽ không dễ dàng xuất hiện. Cứ như vậy, ngẫu nhiên một thần xuất thủ cũng muốn đòi thủ lao với giá trên trời mà không xuy xét tới sự cung phụng ngày bình thường.

So sánh lại, giá cả của Đường Kiếp quả thực chính là làm từ thiện!

Bọn họ không biết đây là bởi vì Đường Kiếp tu luyện không giống bình thường, chỉ cần tài nguyên chứ không cần thời gian.

Với các Đại Năng khác mà nói, thời gian chính là tài nguyên, trên con đường tu tiên, mỗi một ngày đều phải cố gắng tranh thủ. Huống chi có khi vừa bế quan xong lại bởi vì có chuyện mà phải xuất quan sớm, tạo nên tổn thất lớn hơn nữa, dĩ nhiên là phải đòi lấy bồi thường với giá trên trời.

Đường Kiếp lại không có băn khoăn này, dù sao hắn dự vào thiên tu luyện cũng không có gì tiến bộ, cần cũng chỉ là tài nguyên, vốn là cần xuất kích chung quanh tìm tài nguyên, bằng không cũng sẽ không chạy tới thành Bách Chiến chém giết.

Có nhờ vả có thể kiếm thêm một ít, chẳng lẽ không phải rất tốt sao?

Cuối cùng Đại Năng khác chỉ có một người, không có phương pháp phân thân, tự nhiên sẽ không dễ dàng giảm giá. Đường Kiếp lại khác, hắn có phân thân, có Quỷ Vệ, có Y Y, có Đồ Đồ, thậm chí còn có Đậu Binh, có thể cung cấp ra chiến lức khiến hắn có thể định ra giá tương đối tiện nghi để tiếp nhận nhiều ủy thác.

Như thế dĩ nhiên là có thể tiền vào như nước, tăng thực lực lên.