Thiếu niên đã từng có sinh khí dồi dào giờ lại đang hấp hối.

Hai cánh tay của hắn bị cắt đứt, trên người hiện đầy miệng vết thương máu chảy đầm đìa, vừa nhìn liền thấy ghê người.

Nhìn tổn thương đó, trong lòng Y Y cũng tràn ngập phẫn nộ.

Dây leo đầy gai nhọn như cây roi quất xuống, quật ở trên người bị công tử Bạch gia kia, kéo xuống một mảng thịt lớn trên lưng hắn, Bạch Chiêm Quân kia đâu chịu nổi khổ sở thế này, hắn đau tới mức kêu trời trách đất, đái ngay tại chỗ.

Một đám gia nhân Bạch gia bên cạnh đều khóc hô cầu xin tha thứ, cho dù bọn họ có ngu ngốc cũng biết là hồ điệp kia rước lấy tai hoa, Bạch gia gia chủ lại luôn miệng nói:
- Đều là lỗi của khuyển tử, tiên cô muốn đánh muốn giết gì cũng được, nhưng ta vô tội!

Y Y hừ một tiếng, chỉ Nhị Hổ nói:
- Nói nghe hay thật, vết thương trên người hắn là vì sao, chẳng lẽ các ngươi cũng không biết à?

Mọi người lập tức ngây ngẩn.

Lai lịch của Nhị Hổ này bọn họ tất nhiên là biết, bằng không cũng không ra đòn hiểm như thế. Dưới con mắt của người Bạch gia, bất quá cũng chỉ là một mãng phu hoang dã lại dám tới trêu chọc Bạch gia, tất nhiên là muốn giáo huấn một trận, nhưng lại không biết sẽ trêu chọc tới sát thần, ngay cả tiên sư mình mời về canh giữ cũng không địch lại, chỉ một chiêu liền bị giam giữ.

Hiện giờ toàn bộ Bạch phủ đã hóa thành rừng rậm, che khuất bầu trời, rộng lớn vô biên, thần thông như thế quả nhiên là chưa bao giờ nghe thấy, sợ tới mức mỗi người đều tê liệt, chỉ có thể không ngừng cầu xin.

Y Y làm sao lại đồng ý buông tha bọn họ, tiểu nha đầu khó được hồi làm chuyện tốt, liền làm cho bọn họ biến thành tai họa, trong lòng xuất hiện phẫn nộ trước nay chưa từng có, hóa thân thành ma nữ khống chế dây leo điên cuồng quất xuống mọi người, quất đến mức mọi người xung quanh đều chết đi sống lại.

Đang hết sức quất xuống, xa xa đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã đang bay tới, đi đầu chính là một chiến tướng mặc áo bào trắng, đi theo phía sau là mười tên lính, mỗi người đều là tu giả, chỉ có điều cảnh giới lại rất thấp, chỉ là linh đồ mà thôi. Thời khắc này vừa bay tới Bạch phủ, chiến tướng kia đã quát:
- Kẻ nào dám gây rối ở Bạch phủ? Còn không bó tay chịu trói, cùng ta đi gặp Tri phủ đại nhân!

Nhìn người nọ xuất hiện, trên mặt người của Bạch gia đều hiện ra vẻ vui mừng.

Phượng Sơn quốc là quốc gia vi tôn, tu giả ở trong triều làm quan, phong tước phong tướng đều là chuyện thường, giờ phút này đột nhiên xuất hiện một tiểu đội, đó là một đội ngũ tu giả chuyên môn giải quyết vấn đề quan gia, gọi là Thiên Khu vệ.

Thiên Khu vệ quyền cao chức trọng ở Phượng Sơn quốc, thực lực lại hùng hậu, tiểu tướng áo bào trắng này là một gã tiểu kỳ sử ở Thiên Khu vệ, chức quan không lớn, nhưng uy phong lại không hề nhỏ. Thời khắc này vốn cho là mình tới rồi thì đối phương sẽ lập tức chịu thua, không nghĩ tới Y Y chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiện đà nói:
- Tri phủ sao? Ta tất nhiên là muốn gặp. Sáu mạng người ở Đạo Hương thôn, Bạch phủ lấy hai mạng, còn Tri phủ cũng lấy hơn ba mạng. Nếu ta không biện bạch với hắn một phen sẽ khiến…… thôn dân đã chết đi của Đạo Hương thôn phải thất vọng.

Tiểu tướng kia ngẩn người:
- Ngươi nói cái gì?

Y Y đã vươn người đứng dậy, chỉ vào không trung nói:
- Tuy nhiên trước đó ngươi cứ đứng ở đó cho ta.

Chỉ thấy trong rừng cây xoạt xoạt xuất hiện vô số cành bắn về phía tiểu tướng áo bào trắng trên không trung. Tiểu tướng áo bào trắng kia kinh hãi nhanh chóng lui lại, nhưng không kịp, nháy mắt đã bị dây lep kia cuốn lấy, cho dù tiểu tướng áo bào trắng kia vận đủ khí lực nhưng không cách nào bứt đứt, ngược lại còn khiến dây leo buộc càng thêm chặt, đè nén khiến hắn gần như không thở nổi. Tay Y Y vừa thu lại, dây leo màu xanh cuốn tới, tiểu đội kia cũng bị kéo vào trong rừng treo cao trên cây cùng với người Bạch gia, chịu sự chỉ trỏ của người bên ngoài.

Thời điểm tiểu kỳ sử kia đến, Bạch gia đều nghĩ mình sắp được cứu trở, không nghĩ chỉ vừa đối mặt đã bị Y Y bắt, lập tức tuyệt vong. Tuy nhiên cũng có người lại bởi vì thế mà cao hứng—— đắcc tội với Thiên Khu vệ và đắc tội Bạch gia hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Cho dù thực lực của tiểu cô nương này cao tới đâu cũng không thể đối phó được với vô số cường nhân của Thiên Khu vệ.

Y Y lại không thèm để ý tới mấy thứ này, thời khắc này bắt lấy đám người của tiểu tướng áo bào trắng kia, suy nghĩ một chút nói:
- Tri phủ nhà ngươi phán án bất công, đích thị là đã thu bạc của Bạch gia, nay bản cô nương liền ở trong này thăng đường phá án một lần nữa.

Nói xong ba tầng hoa đình đã hóa thành đại sảnh, mặt trên còn treo một bảng hiệu, phía trên có bốn chữ Minh Kính Cao Huyền. Vài cộng Lục Ngạc lại từ trên mặt đất mọc lên, hóa thành nha dịch, chỉ có điều tướng mạo cũng là nữ tử, nhìn nhau cùng cười ra tiếng. Lúc này mới chậm rãi tách ra đứng ở hai bên, không có uy phong của nha dịch bình thường nhưng lại mang theo vẻ xinh đẹp của nữ tử trong chiếc khăn trùm.

Kỳ hoa tứ bảo hóa thành quan phục trên người Y Y, khẽ duỗi tay ra, một quả dây lep đã nhảy tới trên tay này, biến thành thức gõ, tay nhỏ bé chụp xuống, thước gõ vỗ thật mạnh vào trên thư án do thân cây hóa thành, lớn tiếng nói:
- Thăng đường!

- Uy!
Phía dưới vang lên tiếng hô của nữ nha dịch, chỉ có điều thanh âm kia như thế nào cũng không có hơi thở uy vũ.

Y Y đã lớn tiếng nói:
- Hôm nay bản quan phúc thẩm án tranh chấp ba ngày trước của Bạch phủ và Đạo Hương thôn. Mang khổ chủ, thôn dân Nhị Hổ của Đạo Hương thôn ra!

Hai gã nha dịch đã mang theo Nhị Hổ xuất hiện, một lưới cây mây đã dâng hắn lên cao cao, khiến trong quá trình thẩm vấn án này nhân dân toàn thành đều có thể nhìn thấy.

Tổn thương của Nhị Hổ lúc này dưới tác dụng của thuốc trị thương do Y Y mang tới đã tốt lên rất nhiều, thời khắc này quỳ xuống trước người Y Y, lớn tiếng nói:
- Ta ơn cứu mạng của tiên cô!

Y Y khoát tay:
- Bớt nói nhảm đi, thẩm ác trước đã. Nhị Hổ, nói hết rõ đầu đuôi gốc ngọn chuyện mà Đạo Hương thôn các ngươi gặp phải ra, hôm nay tại phủ Xương Bình bản quan sẽ giải oan cho ngươi ngay trước mắt dân toàn thành.

Nghe nói nhưu thế, hai mắt của Nhị Hổ tỏa sáng, lớn tiếng trả lời:
- Vâng!

Liền nói hết chuyện lúc trước ra, sau đó đều có pháp thuật đưa hết thảy lời hắn nói khuếch tán ra ngoài khiến nhân dân toàn thành đều có thể nghe được.

Mới đến khi nói đến tri phủ Xương Bình phán oan, giết người bừa bãi khiến Đạo Hương thôn chết sáu người, Nhị Hổ đã khóc lớn lên.

Vô số người dân phủ Xương Bình đang nghểnh cổ lắng nghe đều rơi lệ.

Y Y vỗ thước gõ vào bàn:
- Mang nghi phạm Bạch Chiêm Quân lên!

Hai nữ nha dịch đang muốn dẫn người lên liền thấy xa xa có một đội nhân mã lực lưỡng bay tới. Đi đầi là một gã đại hán mặt đen, tay cầm một thanh đao chém núi, phía sau còn có ba tên tiểu tướng, trên trăm binh lính, người chưa tới mà thanh âm đã tới trước:
- Yêu nữ lớn mật, dám tác loạn ở phủ Xương Bình, bắt cóc nhà lương thiện, tự mở công đường!

Nghe được thanh âm này, tiểu tướng áo bào lúc trước vô cùng hưng phấn kêu lên:
- Vương chưởng kỳ cứu tiểu nhân với!

- Bắt cóc nhà lương thiện, tự ý mở công đường sao?
Trong mắt Y Y đã hiện lên một tia sát ý.

Nàng nhìn về phía người đàn ông mặt đen kia:
- Hảo cho một câu bắt cóc nhà lương thiện, tự lập công đường, xem ra các ngươi cũng là cá mè một lưới!

Nói xong nàng vung tay lên, từng mảng dây leo lớn lại lần nữa vụt qua, trực tiếp đáh tới những người kia.

Chỉ có điều quan quân lần này mạnh hơn so với lúc trước rất nhiều.

Người đàn ông mặt đen kia quát một tia, đao chém núi đã chém ra mảng lớn quang hoa về phía dây leo, khiến dây leo kia trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp lại gần người.

- Vương chưởng kỳ thật uy vũ!
Đám người Bạch phủ và xung quanh thấy thế đều kêu lên.

Lúc trước người chiến đấu với Y Y đều bị chiêu thức dây leo ấy bắt loạn xạ, cho tới khi nhìn thấy có người ngăn cản được chiêu thức ấy, tất cả mọi người đều cho rằng mình đã gặp được ánh mặt trời.

Y Y hừ nhẹ một tiếng:
- Dám quấy rầy hứng trí của bản quan, nhất định không thể tha!

Nói xong thước gõ trong tay đã đập mạnh xuống.

Cái vỗ này khiến cả rừng cây đều lay động, vô số hoa lá bay xuống, sau đó lại gào thét bay lên không trung, hội tụ thành một đóa hoa lớn, tạo thành một đồ án cự long trên không trung, phóng về phía người đàn ông mặt đen.

Chính là Khởi La Thiên Chức.

Pháp thuật thiên phú của Y Y sau khi Y Y thăng tiến liền biến hóa, uy năng của phương pháp này càng ngày càng hùng mạnh, ngay cả chân nhân Linh Hoàn cũng khó mà chống đỡ.

Thực lực của đại hắn mặc đen cho dù mạnh hơn so với áo bào trắng, nhưng cũng chỉ là một tu giả kỳ Khai Thức, làm sao có khả năng chắn được loại công kích này.

Chỉ thấy từ trong biển hoa tuôn ra từng vòng tấn công, đao chém núi của người đàn ông mặt đen kia đã bị bể thành vô số mảnh vỡ dưới tác dụng của hàng vạn đóa hoa, một kiện pháp bải trung phẩm cứ như vậy bị hủy đi. Biển hoa tiếp tục quét qua, cuốn về phía sau mọi người, tàn sát bừa bãi, cuốn trôi vạn vật, toàn bộ không trung của phủ Xương Bình đều hiện ra một mảnh hoa triều rực rỡ khiến người xem đều sợ ngây người.

Đợi cho biển hoa tán đi, không còn rực rỡ, mọi người mới nhìn thấy một đoàn hơn trăm người, tính cả Vương chưởng kỳ mặt đen đều bị Y Y bắt, cùng treo ở trong rừng.

Hy vọng vừa mới xuất hiện lại lần nữa dập tắt khiến người của Bạch gia khóc không ra nước mắt.

Bên này Y Y vẫn tiếp tục thăng đường, cho người mang Bạch Chiêm Quân bị trói tới, chất vấn khiến hắn thừa nhận hành vi phạm tội.

Bạch gia công tử kia làm sao còn dám chống chế, cuống quít nói ra sự tình, cũng thừa nhận đã tặng cho Đỗ tri phủ một khối đá Ngọc Tùng chạm khắc tốt để cảm tạ. Đá Ngọc Tùng là vật liệu đá quý báu, giá trị không thấp mà còn chứng minh được thân phận, là thú vui đứng đầu của quan gia. Lời này vừa nói ra khiến dân chúng toàn thành đều theo đó mà ồ lên.

Tuy rằng mỗi người đều biết làm quan sẽ không làm sạch sẽ, nhưng công khai và mật có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Bạch Chiêm Quân không khí phạch đẩy Đỗ tri phủ lên nơi đầu sóng ngọn gió, có thể tưởng tượng, cho dù kết quả tiếp theo có như thế nào thì kết quả của vị Đỗ tri phủ này cũng không tốt lắm.

Đây cũng là dụng ý Y Y làm như vật, chính là muốn thông qua phương thức này kéo vị Đỗ tri phủ kia xuống. Một quốc gia không thể nào dùng vũ lực để giải quyết hết thảy, khi tất yếu cũng phải áp dụng một chút thủ đoạn.

Sau khi trải qua một chuyện Hồ Điệp kia, Y Y rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Lúc này dân chúng đang xôn xao, ở phương xa đột nhiên lại có một đại đội nhân mã bay tới.

Lần này người lại càng nhiều hơn, khoảng chừng cả ngàn người. Dẫn đầu là một chiến tướng, rõ ràng đã là chân nhân Linh Hoàn cấp Thiên Tâm, phía sau còn có ba vị Chưởng kỳ, mười hai tiểu Kỳ Sử.

- Là Lâm thống lĩnh, ngay cả Lâm thống lĩnh cũng đích thân đến.
Người của Bạch phủ lại lần nữa hô nhỏ, chỉ có điều lúc này đây sự hung phấn cũng mọi người lại có thêm một chút lo lắng.

Nếu chỉ đối phó với một Linh Hoàn, Y Y không sợ, tuy nhiên phía sau còn có nhiều người như vậy, ít nhiều cũng có chút phiền phức, nghĩ thầm muốn thả Hắc Nguyệt ra. Chỉ có điều động tĩnh của Hắc Nghiệt quá lớn, có thể phá hư cả tòa thành thị, chỉ sợ sẽ không thu thập được hết.

Đúng lúc này bên tai truyền đến thanh âm của Đường Kiếp:
- Dẫn Linh Hoàn kia xuống dưới, giao cho ta, những người khác để ngươi thu thập.

Y Y mừng rỡ, hướng về phía không trung kêu lên:
- Này đầu lĩnh kia, có dám xuống dưới đánh một trận với ta không?

Lâm thống lĩnh kia nghe xong, hừ một tiếng:
- Tinh vật nho nhỏ mà cũng dám lớn lối như vậy.

Người cũng đã hừng hực bay xuống phía dưới.

Y Y ở trước mặt nhân dân toàn thành hô lên lời này, nếu hắn không dám xuống thật sự quá mất mặt.

Y Y thấy hắn xuống dưới liền nhảy dựng về phía dưới rừng cây, người đã biến mất không thấy gì nữa.

Lâm thống lĩnh kia thấy thế lại càng điên cuồng đuổi theo xuống, đồng thời lại phát ra thuật pháp phòng ngự mạnh hơn nữa để tránh có gian dối.

Chỉ có điều mãi tới khi vọt tới trong rừng cũng không thấy cơ quan cạm bẫy gì, chỉ có một gã nam tử ở dưới tàng cây cách đó không xa, ngồi trước gốc cây kia, trên gốc cây còn đặt một bàn cờ, nam tử cúi đầu nhìn bàn cơ giống như đang suy nghĩ làm sao để phá giải ván cờ.

Y Y đứng ở bên người nam tử đó, cười cười với Lâm thống lĩnh, sau đó đã lao ra khỏi rừng cây, bàn tay nhỏ khẽ vẫy, lại là một Khởi La Thiên Chức vung về phía không trung.

Lâm Quan giận dữ, đang muốn tiến lên ngăn cản Y Y, nam tử kia đã nói:
- Nếu tướng quân đã tới đây thì mời lưu lại đi.

Thuận tay đánh ra một chưởng.

Lâm Quan ngã xuống đất.

Khi mở mắt ra lần nữa, Lâm Quan phát hiện mình đã bị treo ngược trên tàng cây.

Bên người là tiểu tướng áo bào trắng và người đàn ông mặt đen, bọn họ nhìn mình với vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Tướng quân cũng tới rồi à!