Từ trong thôn đi ra, Đường Kiếp và Y Y bay thẳng tới phủ Xương Bình, không bao lâu đã nhìn thấy một tòa thành lớn phía xa xa.
Tường thành của tòa thành lớn kia được xây bằng loại đá lớn màu đen, cực kỳ chắc chắn. Trên tường thành còn khắc pháp trận, ẩn hình long xà, trên tường thành là binh lính cảnh giữ quy củ, đứng san sát bên nhau. Cả tòa thành đều được bảo vệ bởi một đại trận phát ra từ tòa nhà cao nhất, so với Bách Chiến thành, tòa thành này được bảo vệ chặt chẽ hơn rất nhiều.
Khi bay tới gần, có thể nhìn thấy bố cục bên trong thành cũng được bố trí dựa theo phép tắc tiên gia, mỗi một con đường đều là một trận văn, mà mỗi một lối rẽ lại chính là một chỗ mắt trận, nơi nào cũng đều có huyền cơ.
Với nhãn lực của Đường Kiếp, đương nhiên là chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra không nên bay trên khoảng không tòa thành này, nếu không tất sẽ gặp phải công kích từ đại trận bên trong thành, cho nên sau khi tới trước cửa thành, Đường Kiếp liền bay xuống.
Mặc dù cổng thành có thủ vệ canh gác, nhưng thấy Đường Kiếp bay từ trên trời bay xuống như vậy thì cũng biết hắn là tu giả, cũng không dám gây khó dễ, không thu lệ phí, cứ mặc cho hắn tiến vào.
Chỉ là vừa vào cổng thành, một chiếc gương treo lơ lửng trên cổng thành đột nhiên phát ra luồng sáng rực rỡ, chiếu vào người Y Y. Y Y kêu lên một tiếng, hơi sợ hãi, vội trốn sau lưng Đường Kiếp.
Cùng lúc đó, một đám binh lính trên cổng thành đồng loạt giơ cung tên nhắm vào Đường Kiếp. Mũi tên kia lưu quang sáng chói, hiển nhiên là vật phi phàm. Quan quân cầm đầu là một tu giả, cất giọng nói:
- Yêu vật phương nào? Còn không mau hiện nguyên hình.
Đường Kiếp trả lời:
- Nàng là muội muội ta, không phải là thuộc Yêu tộc.
Mặc dù ở Thanh Vân Giới, Yêu tộc rất lớn mạnh, nhưng cũng không phải là không có tu giả nào thu phục yêu vật để mình sử dụng, bởi vậy loại chuyện này cũng không hiếm thấy. Tuy nhiên cũng có rất nhiều yêu vật đóng giả sủng vật, khống chế loài người tiến vào trong thành, tranh thủ thời cơ làm loạn đấy. Bởi vì nguyên nhân này cho nên vị quan quân kia cũng không dám coi thường, nói:
- Nếu như vậy, kính xin các hạ theo ta đi đăng ký danh sách.
Lúc này đây y muốn ghi chép lại danh tính, lai lịch của Đường Kiếp, thậm chí còn phải đặt xuống dấu ấn theo dõi mới có thể thả hắn rời đi.
Đường Kiếp nhíu mày. Hắn biết quy củ này cũng thuộc về phòng ngự cần thiết, nhưng làm sao có thể cam lòng để cho đối phương đặt xuống dấu ấn truy tung.
Hắn đang suy nghĩ xem nên ứng đối thế nào thì chợt thấy một tên binh lính chạy tới nói nhỏ vào tai sĩ quan kia.
Sĩ quan nghe xong thì mặt mày biến sắc, quay sang nói nhỏ với binh lính kia:
- Ngươi chắc chắn là không nhìn lầm chứ?
Người binh lính kia liên tục gật đầu, nói:
- Tiểu nhân không dám lừa gạt, chính xác là bọn họ. Nếu đại nhân không tin thì có thể hỏi những người khác cũng đã từng gặp hai người này, bọn họ có thể chứng thực cho tiểu nhân.
Sĩ quan kia quay đầu lại nhìn Đường Kiếp, sắc mặt đã thay đổi. Y tươi cười nhảy từ trên tường thành xuống, đi tới bên người Đường Kiếp, nói:
- Không biết là…
Đường Kiếp cắt ngang lời y, nói:
- Ngươi đã biết ta không phải nội ứng Yêu tộc rồi, có thể cho ta vào thành được chưa?
Vừa thấy tình cảnh này, hắn biết ngay người binh lính kia chính là một trong những nô lệ nhân loại đã trốn về từ Bách Chiến thành. Khi Yêu tộc xâm lấn, binh lính là lực lượng chống cự chính, bị bắt giữ làm tù binh cũng là nhiều nhất, cho nên có người gặp qua hắn cũng không phải là chuyện quá ngạc nhiên.
Chuyện Diệt Bách Chiến thành đã xảy ra hơn mười ngày trước, vùng hẻo lánh xa xôi như Đạo Hương tin tức tắc nghẽn thì không nói làm gì, nhưng hiện giờ ở phủ Xương Bình, chắc chắn là nhà nhà đều biết tới thông tin này đấy.
Sau khi biết hắn là vị tu giả đã diệt Bách Chiến thành, tên sĩ quan kia không dám làm khó hắn, cũng muốn lên tiếng nịnh nọt. Chỉ có điều Đường Kiếp nóng ruột muốn đi cứu Nhị Hổ, làm gì có thời giờ nói những lời vô nghĩa cùng y, bởi vậy mới nhanh chóng cắt ngang lời y.
Sĩ quan kia nghe vậy thì vội vàng nói:
- Đương nhiên là được, mời tiên sinh vào thành.
Đường Kiếp và Y Y lập tức rời đi.
Sĩ quan kia cố ý nói thêm vài lời với Đường Kiếp nhưng thấy Đường Kiếp đi rồi thì cũng không dám đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn cường giả diệt Bách Chiến thành này cứ như vậy biến mất trong tầm mắt. Y còn muốn bẩm báo với thượng quan nhưng nghĩ lại vừa rồi người này không đợi mình nói xong đã cắt lời, hiển nhiên là không muốn bại lộ thân phận. Nếu mình đi thông báo, không may chọc giận vị đại năng này, e rằng cuộc đời sẽ chẳng còn ngày lành nữa.
Vả lại y cũng đã biết hình dáng người này, tương lai tuy không dám phái người truy bắt hắn nhưng vẫn có thể gửi đi mật lệnh, nhắc nhở các nơi bên trong thành phải lưu ý, tóm lại là vẫn có thể tìm được người. Đến lúc đó có lòng hầu hạ, may ra còn đạt được lợi ích, so với việc truyền ra thông tin này để đám đại gia tranh nhau tới xum xoe, hiển nhiên là tốt hơn nhiều, nói như vậy, đây chính là cơ hội của mình. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dương dương đắc ý, tự khen bản thân thông mình.
Sau đó y hạ lệnh cho tên binh lính kia không được truyền tin.
Đường Kiếp không quan tâm tên sĩ quan này nghĩ gì, chỉ cùng Y Y bước nhanh vào thành.
Phủ Xương Bình này cũng được coi là chốn phồn hoa, dọc theo đường đi, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt. Bên đường là những người bán hàng rong đang rao hàng, lão thái thái móm mém mời chào đậu hũ, trên cầu đá là nghệ nhân biểu diễn tạp kỹ, lại có tiếng một tiên sinh đang nói chuyện bên trong tửu lâu truyền ra.
- Có thể nói trận chiến này làm kinh thiên địa, quỷ thần khiếp. Nhưng dũng sĩ kia rất nhanh đã hóa thành một người khổng lồ trăm trượng, chỉ một chưởng đã đánh cho đám yêu binh gào khóc thảm thiết, lại một quyền long trời lở đất, lại mộc cước khiến núi sông biến sắc, nhật nguyệt vô quang. Ngay cả Tử Diệm Sư Vương là tuyệt đỉnh yêu vương cũng bị ba quyền của người nọ dễ dàng đánh chết, bị chết vô cùng thê thảm….
Nghe thấy lời nói này, Đường Kiếp và Y Y nhìn nhau cười một tiếng.
Nhân loại bị Yêu tộc ức hiếp lâu, đột nhiên có việc đại sự như thế, đương nhiên là mọi người đều tán dương. Mấy ngày nay chắc hẳn câu chuyện người khổng lồ trăm trượng đánh ba quyền giết chết Tử Diệm Sư Vương liên tục được kể đến, già trẻ lớn bé trong thành đều thích nghe.
Y Y nói với Đường Kiếp:
- Ngươi đã trở thành anh hùng rồi.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Quan tâm đến hư danh này làm gì, mau hỏi xem Bạch Chiêm Quân Bạch gia ở chỗ nào, nhanh chóng xử lý việc quan trọng.
- Dạ.
Rất nhanh hắn đã biết được Bạch gia là nhà thứ ba trong hẻm Đại Liễu Thụ phía tây phủ Xương Bình.
Hai người cũng không khách khí, lập tức tìm đến nơi.
Tới nơi, trước đại môn có hai con sư tử bằng đá màu đỏ, ở hai bên còn có hai giã gia đinh đội mũ quả dưa, mặc áo ngắn màu xanh, trong tay tiếu côn, trông khá uy phong.
Đường Kiếp đi lên trước, hỏi:
- Xin hỏi nơi này có phải là Bạch gia?
Một gã gia đinh nhìn Đường Kiếp, trả lời:
- Đúng, ngươi là người phương nào?
- Bạch Chiêm Quân Bạch gia?
Đường Kiếp lại hỏi.
Gia đinh kia hậm hực đáp:
- Nực cười, mặc dù họ Bạch tại phủ Xương Bình này rất nhiều nhưng không có Bạch gia thứ hai! Nói sau đi, rõ ràng là ngươi có mục đích, đừng trách…
Y còn chưa dứt lời, Đường Kiếp đã gật đầu nói với Y Y:
- Y Y, chuyện lần này là trách nhiệm của ngươi, mọi chuyện đều do ngươi giải quyết!
Nói xong hắn bước lùi bước.
Y Y vẫy nhẹ hai tay, hai cành dây leo lập tức bay ra, trói chặt hai gã gia đinh rồi ném sang một bên.
Sau đó lại đánh ra một chưởng phá tan cửa chính.
Y Y sải bước tiến vào, Đường Kiếp thì không nhanh không chậm theo sát đằng sau.
Vừa bước vào bên trong cánh cửa, Y Y đã lớn tiếng quát:
- Bạch Chiêm Quân đi ra cho ta!
- Kẻ nào dám làm loạn tại Bạch gia.
Một đám gia đình nghe thấy động tĩnh đều cầm tiếu côn lao ra, xông lại mới thấy kẻ tiến vào là một tiểu cô nương trắng mịn, hai cánh tay trắng nõn như củ cải trắng, khuôn mặt lại xinh xắn tinh xảo giống như được vẽ lên. Có tên háo sắc buông gậy gộc, cười nói:
- Nhóc con đến từ nơi nào vậy, trong thật thú vị, bộ dạng không tệ, để thiếu gia nhìn thấy nhất định là sẽ rất thích.
- Nhưng tuổi còn hơi nhỏ. Không sao, nuôi thêm mấy năm là có thể dùng. Không đúng, không nuôi dưỡng vẫn có thể dùng.
Một đám người thi nhau cười lớn.
Y Y chỉ hừ một tiếng rồi vỗ nhẹ tay, chỉ thấy lòng bàn chân gia đinh đó chợt bắn ra một đám cây Lục Ngạc. Đám cây này vừa thò ra đã lập tức kẹp chặt xung quanh chân người này.
Trong đại viện Bạch gia lập tức vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.
Chỉ có điều bị những thực vật kia giữ chặt, những gia đinh muốn chạy cũng không thể chạy được. Đám cây Lục Ngạc vẫn tiếp tục sinh trưởng, đã cao gần tới bụng, sau đó bắt đầu nở rộ, lộ ra những cái miệng lớn dính máu, khiến cho đám gia đình sợ hãi khóc thét lên.
Một đóa Lục Ngạc trong số đó há miệng cắn vào người một gã gia đinh, gã gia đình đó chính là kẻ lúc trước đã nói lời dâm ô với Y Y, thời khắc này là kẻ đầu tiên xui xẻo. Chỉ thấy miệng đóa hoa kia đã kép ra một tảng thịt lớn từ trên đùi y, nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống toàn bộ, sau đó tiếp tục cắn một ngụm vào bụng y, cứ như vậy từng miếng từng miếng ăn người này.
Những người khác sợ tới mức hồn bay phách lạc. Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên:
- Kẻ nào dám đến quấy rối Bạch gia.
Một thanh kiếm từ trong phòng bay ra, nhằm thẳng vào Y Y.
- Là Lý tiên sư, là Lý tiên sư xuất thủ!
Đám gia đinh rối rít reo hò.
Nhưng ngay sau đó, thanh kiếm kia chỉ lượn vòng quanh Y Y mà không rơi xuống. Y Y nhìn lên đỉnh đầu, hừ lạnh nói:
- Mễ lạp chi quang!
Nàng búng tay một cái, thanh kiếm kia đã bị cắt thành hai đoạn.
Lập tức tiếng kêu rên của tu giả kia truyền đến từ sau viện.
Tuy tu giả kia là Thoát Phàm nhưng làm sao có thể đọ sức với Y Y. Y Y chỉ vừa ra tay, tên tu giả kia đã bị thương nặng. Y cũng biết mình gặp phải cường nhân, cũng không dám đối địch, nhanh chóng bay lên trời muốn rời khỏi nơi đây. Chỉ có điều Y Y không muốn để y rời đi, một cây mây bay ra bắt lấy tu giả đó lại rồi kéo xuống, trong cả quá trình này, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn tên tu giả đó một cái.
Lúc này Y Y mới thản nhiên tiến vào trong phủ. Dọc theo đường đi, nhìn thấy có nô bộc gia đình, nàng đều dùng dây trói ném sang một bên, kẻ nào nói năng lỗ màng cũng đều bị nàng dạy cho một bài học, tuy không lấy đi tính mạng nhưng cắn rơi mấy khối thịt là chuyện không thể tránh khỏi.
Trong nháy mắt, Bạch gia đại loạn, Y Y đi tới đâu là gieo thực vật tới đây, trong nháy mắt, khắp nơi Bạch gia đều bị Y Y gieo trồng thực vật. Chúng nó thỏa thích sinh trưởng, điên cuồng kéo dài lên không trung, tận tình phô diễn lực lượng kinh người của mình đối với thế nhân.
Vì thế tất cả mọi người trong hẻm Đại Liễu Thụ đều nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào trên khoảng không Bạch phủ đã bị bao phủ bởi một màu xanh lục. Vô số thực vật sinh trưởng, nhanh chóng biến toàn bộ Bạch phủ thành một mảnh rừng rậm. Mỗi một cây đại thụ đều buộc chặt một gã người nhà Bạch phủ, trong đó đương nhiên có vị công tử Bạch Chiêm Quân kia. Bọn họ bị treo lơ lửng trên không, mặc cho người chỉ trỏ, một khắc này, tất cả mọi người đều biết Bạch gia gặp phải phiền toái.
Rừng rậm vẫn không ngừng mở rộng và kéo lên không trung, giờ phút này một nửa tòa thành thị đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Mà trung tâm mảnh rừng rậm này chính là một tòa hoa cung Phỉ Thúy.
Y Y khoanh chân ngồi trên ba tầng cung điện màu lục, trong tay là khối Ngọc Hồ Điệp kia.
Nằm ở dưới chân nàng là một người.
Nhị Hổ.