Đường Kiếp và Y Y cưỡi mây đạp gió bay về Đạo Hương thôn, tốc độ trở về nhanh hơn rất nhiều so với lúc đi.

Đi tới nửa đường, đột nhiên Đường Kiếp tâm huyết dâng trào, liền bay thẳng tới trận gió lốc trong không trung.

Dọc theo đường bay, hắn cảm thấy một nguồn năng lượng khổng lồ mãnh liệt bao phủ quanh thân, lúc này Đường Kiếp mới biết uy lực của trận gió này khủng bố tới mức nào. Không có hợp thể, thực lực của Đường Kiếp lúc này đã giảm hơn trước rất nhiều, nhưng vào thời khắc này, nhìn cơn lốc kia, Đường Kiếp hít dài một hơi rồi lao đầu vào trung tâm vùng bão táp.

Vừa tiến vào, trận gió từ bốn phương tám hướng điên cuồng đánh úp lại, giống như vô số yêu ma nhe răng gào thét, điên cuồng cắn xé thân thể Đường Kiếp, Đường Kiếp vội vàng vận chuyển Ly Kinh.

Ly Kinh vừa vận chuyển, quả nhiên Đường Kiếp cảm nhận được một chút năng lượng tiến vào trong cơ thể mình.

Khác với lần trước, lần này Đường Kiếp không cảm thấy lòng như lửa đốt nữa, thay vào đó, hắn bắt đầu để tâm cảm thụ sự tồn lại của nguồn năng lượng này.

Sau khi chăm chú cảm thụ, Đường Kiếp nhận ra sự tình quả nhiên không ngoài dự liệu. Thật ra trận gió này không làm lực lượng tu vi của hắn tăng lên nhiều, nhưng những năng lượng Ly Kinh hấp thu lại chính là ngọn lửa tinh hoa của trận gió, có thể làm tăng năng lực của chống cự của mình đối với trận gió này.

Trường kỳ tắm rửa ở bên trong trận gió, theo thời gian trôi đi, Đường Kiếp không cần hợp thể vẫn có thể tự do qua lại ở bên trong trận gió này, nếu đụng phải công kích cùng loại, Đường Kiếp không còn phải lo ngại nữa.

Hiểu được điểm này, Đường Kiếp đương nhiên không khách khí, thỏa thích tu luyện ở trong trận gió này.

Mỗi khi không chịu đựng được, Đường Kiếp sẽ rời khỏi khu vực gió lốc, sau khi khôi phục lực lượng, hắn lại xông vào vùng gió lốc, tiếp tục tu luyện.

Đảo mắt đã hơn mười ngày trôi qua.

Trong hơn mười ngày này, Đường Kiếp gần như là không ngủ không nghỉ, điên cuồng tu luyện. Ở trong gió lốc đau khổ dày vò tự thân, ra khỏi gió lốc khôi phục năng lực rồi lại tiến vào trong, giống như một vòng luân hồi vô hạn, vĩnh viễn không mệt mỏi.

Mỗi lúc khát hoặc đói, Đường Kiếp dùng yêu vật để lót dạ. Lực lượng huyết khí của yêu vật cực kỳ cường thịnh, rất thích hợp để bổ sung cho phần năng lượng bị mất đi. Số lượng hơn một ngàn xác yêu vật lúc trước đạt được đã bị Đường Kiếp ăn mất khá nhiều, ngay cả bản thân Đường Kiếp cũng cảm thấy kinh hãi.

Xem ra nếu muốn tu luyện trường kỳ ở bên trong trận gió này thì cần phải có thêm đại lượng máu thịt yêu vật đấy.

Quả nhiên Ly Kinh này vẫn có hạn chế, làm gì cũng cần phải có tài nguyên.

Cũng may sau trận chiến diệt thành vừa rồi, Đường Kiếp đạt được khá nhiều yêu vật, hơn nữa huyết khí yêu vật mạnh mẽ, hơn mười này cũng không bị hư thối, cho nên Đường Kiếp đã dùng bí pháp phong ấn, giữ lại dùng dần.

Trải qua hơn mười ngày khổ tu, ban đầu Đường Kiếp chỉ có thể ở lại trong gió lốc chừng hai, ba phút, giờ phút này đã kiên trì tới khoảng nửa chén trà, có thể nói là tiến bộ rõ rệt.

Tuy nhiên hơn mười ngày liều mình khổ tu cũng làm cho tinh thần của Đường Kiếp lên tới cực hạn, không phải người nào cũng có thể chịu đựng được việc bị gió lốc bạo xé thân thể, đau đớn vô cùng, ở mức độ nào đó có thể so với khổ hình lăng trì. Hơn nữa, mặc dù Đường Kiếp có ý chí kiên định nhưng nếu tiếp tục tu luyện thì sẽ rất khó kiểm soát bản thân, rất dễ mất mạng.

Cho nên Đường Kiếp cũng đành ngừng việc tu luyện, nghỉ ngơi vài ngày để lấy lại tinh thần. Hắn cùng Y Y tiếp tục quay trở về Đạo Hương thôn.

Lúc Đường Kiếp trở lại thôn đã là xế chiều, thấy trong thôn treo đầy cờ trắng, mơ hồ có tiếng than khóc truyền đến, tựa như có người nào đó mới qua đời.

Đường Kiếp vội đi vào, chỉ thấy một đám người đang đứng trước từ đường trong thôn, trên từ đường còn có sáu bài vị.

Sáu người đã chết? Đường Kiếp ngẩn người ra, lập tức đoán trong chuyện này e rằng có uẩn khúc gì đó.

Ngồi dưới sáu bài vị trong từ đường là trưởng thôn Trình Thiện đang lắc đầu rơi lệ, một đám người khác thì quỳ gối khóc lóc không ngừng, sáu cỗ thi thể nằm phía sau đã được phủ vải trắng.

Rốt cuộc Y Y cũng không nhịn được, vội hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Một gã thôn dân nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy Đường Kiếp và Y Y thì giống như gặp phải quỷ, vội lùi lại vài bước, quát lên:

- Bọn họ đã trở lại!

Sau đó liền chạy về phía từ đường.

Tất cả thôn dân cùng quay đầu nhìn vào Đường Kiếp, sắc mặt đều biến đổi kịch liệt. Một đại thẩm trước đây từng đưa cơm nước cho Đường Kiếp, lúc này đột nhiên nhào tới muốn đánh hắn nhưng bị những người khác giữ chặt lại, vị đại thẩm đó giẫy giụa mãi mà không ra được thì liền khóc rống lên.

Đường Kiếp hỏi:

- Xin hỏi nơi này đã xẩy ra chuyện gì vậy?

Đám thôn dân kia thù hằn nhìn hắn, cũng không ai nói chuyện, vẫn là ông lão trưởng thôn ho khan một tiếng, nói:

- Đừng như thế, không mau mời khách tiến vào.

Lúc này các thôn dân mới nhường đường.

Đường Kiếp đi tới bên người ông lão trưởng thôn, nhìn linh vị phía sau, hắn nói:

- Hình như lúc ta không ở đây, nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Lão trưởng thôn thở dài, đáp:

- Đây đều là số mệnh rồi, hai vị cũng là có ý tốt, cũng không trách được các ngươi, chỉ là mọi người hơi kích động, kính xin tiên trưởng bỏ qua cho.

Đường Kiếp nghe vậy liền nhăn mặt lại:

- Nghe thôn trưởng nói vậy, dường như chuyện sáu vị thôn dân này chết đi có chút liên quan tới chúng ta. Nhưng mấy ngày nay ta đều không ở trong thôn, không biết vì sao đã đưa tới tai họa.

- Là do con bướm của các ngươi đưa đã gây ra chuyện.

Đại thẩm ở phía sau kia khóc lớn lên:

- Con ta thật dang thương, bị người của Bạch gia đánh chết rồi.

- Con bướm?

Đường Kiếp hơi ngạc nhiên, sau đó liền thấy Y Y căng thẳng cầm lấy tay mình. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y đã trở nên trắng bệch.

Đường Kiếp lập tức nhớ tới hơn mười ngày trước, trong tay Y Y có cầm Ngọc Hồ Điệp.

Hắn trầm giọng hỏi:

- Ngươi đã cho bọn họ Ngọc Hồ Điệp sao?

Y Y cúi đầu trả lời:

- Bọn họ muốn… Ta nghĩ đưa cho bọn họ một cái thì cũng không có chuyện gì. Ta đã dặn dò hắn không được để cho người khác nhìn thấy.

Đường Kiếp ngạc nhiên, cuối cùng thở dài một tiếng.

Lúc này mới quay đầu nhìn Trình Thiện, nói:

- Kính xin trưởng thôn kể rõ sự tình.

Lúc này ông lão mới nói qua chuyện đã trải qua.

Thật ra chuyện này cũng khá bình thường.

Hai ngày trước là ngày Đạo Hương thôn lên thành. Vào ngày này, không ít thôn dân cùng nhau kết bạn đồng hành vào thành bán thổ sản vùng núi và mua thêm vài món đồ gia dụng. Ngày đó cha mẹ Nhị Thụ dẫn đứa con cùng vào thành.

Trong khi thôn dân bán hàng, Nhị Thụ một mình chơi đùa ở chỗ gần đấy.

Tuy Y Y đã dặn hắn không được khoe ra nhưng tính tình trẻ con làm sao có thể nhịn được. Hàng hóa trong thành phong phú rực rỡ, hắn thích thú vô cùng nhưng lại không mua nổi, liền lấy con bướm ra muốn trao đổi.

Đúng lúc này, thiếu gia nhà họ Bạch đi ngang qua, nhìn thấy vật kỳ lạ ấy thì lập tức muốn mua. Nhị Thụ không chịu bán, thiếu gia Bạch gia kia lại không nhẫn nại, liền phất tay ra lệnh cho đám thủ hạ đánh tiểu tử kia một trận, sau đó bỏ lại hai mươi hai lạng bạc, đoạt lấy con bướm rồi rời đi.

Nếu chỉ dừng ở đây thì đã không xảy ra chuyện.

Sau khi Nhị Thụ bị sỉ nhục, liền khóc sướt mướt trở về tìm cha mẹ.

Thôn dân Đạo Hương thôn tính tình rất nỏng nảy, vừa thấy đứa nhỏ bị người bắt nạt như vậy thì dồn dập xắn tay áo đuổi theo, hai bên đánh đập tàn nhẫn, một thoáng đã mất đi ba mạng người, hai mạng Đạo Hương thôn, một mạng Bạch phủ.

Sau đó quan phủ ra mặt, phán định thôn dân Đạo Hương thôn tham tiền cướp giật, phán định Đạo Hương thôn thua kiện, hơn nữa còn hành hình tại chỗ, đánh chết tới ba người.

Những thôn dân còn lại trở về lại gặp người vợ đang mang thai của một thôn dân đã chết. Sau khi nghe được hung tin, thai khí bị tác động, người vợ đó khó sinh mà chết, Đạo Hương thôn lại mất đi hai tính mạng.

Sáu xác bẩy mệnh, cả thôn vô cùng đau buồn.

Nghe xong tin dữ này, Đường Kiếp và Y Y cũng hoàn toàn giật mình.

Y Y đờ người ra, nói:

- Ta không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này… Ta thật sự không nghĩ có thể như vậy… Ca ca.

Nàng nắm chặt tay Đường Kiếp, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, trông cực kỳ đáng thương.

Nhìn bộ dạng thương tâm của Y Y, trong lòng Đường Kiếp cũng mềm nhũn. Hắn vuốt nhẹ khuôn mặt của nàng, nói:

- Ta biết, ta biết rằng ngươi không cố ý, nhưng ngươi phải biết rằng không phải chuyện gì cũng có thể dùng lý do không có ý để thoái thác trách nhiệm. Làm sai là làm sai, phải dũng cảm đứng lên gánh vác, hiểu chưa?

- Ừ.

Y Y ngậm lấy nước mắt, gật đầu.

Lúc này Đường Kiếp lại quay về phía Trình Thiện, nói:

- Lão trưởng thôn, ta đã hiểu được rõ sự tình. Chuyện này là do Y Y tặng con bướm mà thành, cho nên Y Y cũng không tránh khỏi liên quan. Nàng tặng người không nên tặng, đương nhiên có nửa phần trách nhiệm nhưng chỉ là nửa phần mà thôi, quý thôn dân cũng làm việc lỗ mãng, cũng nên tự suy ngẫm lại.

Lão trưởng thôn gật đầu đáp:

- Lão hủ hiểu, cuối cùng vẫn là do bọn họ quá vọng động rồi, nếu không sự tình sao có thể đến tình trạng như thế. Bọn họ giận chó đánh mèo với hai vị cũng chỉ là bởi nhất thời bi phẫn, kính xin chớ để trong lòng.

- Không sao.

Đường Kiếp trả lời:

- Bất kể là nói thế nào thì việc này cũng có trách nhiệm của Y Y, cũng là trách nhiệm của ta. Ta sẽ tự đảm đương việc này, lấy lại công bằng cho mọi người.

Lão trưởng thôn ngẩn người nhìn Đường Kiếp, nói:

- Tiên sinh chớ nên kích động, Bạch gia kia chính là thế gia vọng tộc trong thành, từ xưa đến nay quan nghiệp cấu kết, nếu không, cẩu quan kia cũng không dám tùy ý lấy đi ba nhân mạng Đạo Hương thôn ta. Tuy tiên sinh không phải là phàm nhân, nhưng cũng không nên chui đầu vào hang rắn.

Ông ta có thể cảm nhận được Đường Kiếp nhất định không phải là phàm nhân, nhưng rốt cuộc cũng không biết năng lực của Đường Kiếp như thế nào, cũng lo Đường Kiếp không đấu nổi đám người kia. Quan trọng nhất là nếu không đấu lại, e rằng Đạo Hương thôn sẽ rước lấy phiền toái càng lớn hơn nữa.

Các thôn dân một lần kích động đã mất đi sáu mạng người, nếu Đường Kiếp lại muốn kích động, e rằng toàn bộ Đạo Hương thôn đều gặp phải tai họa diệt vong.

Đường Kiếp biết ông lão e ngại, liền thản nhiên nói:

- Lão trưởng thôn yên tâm, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không làm liên lụy đến các ngươi…

Ý hắn là hắn sẽ không lấy danh nghĩa Đạo Hương thôn đi hành sự. Đúng lúc này, một thôn dân từ phương xa đột nhiên chạy tới, lớn tiếng hô:

- Không xong rồi, không xong rồi, không thấy Nhị Hổ đâu.

Mọi người cùng quay đầu nhìn lại, lão trưởng thôn đã run rẩy đi lên trước:

- Biết hắn đi đâu không?

Thôn dân kia lắc đầu:

- Không biết, nhưng không thấy đao săn và cung tiễn treo trên tường.

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, lão trưởng thôn gõ mạnh cây gậy, nói:

- Hỏng rồi, nhất định là đi tìm Bạch gia gây phiền phức rồi. Trong những người mất kia có chú của hắn. Sau khi cha mẹ Nhị Hổ mất đi, hắn đã được chú hắn nuôi lớn.

Đường Kiếp vội hỏi:

- Đi bao lâu rồi?

Thôn dân kia lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Hỏi lại một vòng, cũng không ai để ý Nhị Hổ rời đi lúc nào, chỉ biết là từ đêm qua đã không ai nhìn thấy Nhị Hổ. Khi đó mọi người đều vội vàng bố trí linh đường, tâm trạng nặng nề, chưa từng chú ý qua.

- Nói như vậy, lúc này chắc hẳn hắn đã ở Bạch gia rồi.

Đường Kiếp chậm rãi nói.