Cho dù thế nào thì Đường Kiếp và Y Y cứ như vậy mà vào yêu thành.

Tuy rằng chiến ý nổi lên nhưng không thể phát tác làm cho người ta có chút khó chịu, nhưng nếu đã vào thành, Đường Kiếp cũng không để ý mà đi dạo xem phong cảnh trước.

Thành thị Yêu Tộc có bất đồng rất lớn với nhân loại, nơi này không có chợ ồn ào náo động, không nhìn thấy từng dòng người đi lại, chỉ có các loại yêu vật muôn hình muôn vẻ các loại đang đi lại trên đường, bên người thường còn dẫn theo một ít nhân loại nô lệ.

Từng yêu vật đi ngang qua bên người Đường Kiếp đều quăng đến cho hắn ánh mắt kinh ngạc.

Mới đầu Đường Kiếp còn chưa hiểu vì sao, mãi đến khi nhìn thấy trên cổ mỗi nhân loại đều có một vòng cổ, lại nhìn về phía Y Y, rốt cục có chút hiểu ra.

Dường như Y Y cũng hiểu cái gì đó, ánh mắt nhìn Đường Kiếp có chút cổ quái.

Vì thế hai người cùng cười hai tiếng ha ha.

- Làm sao bây giờ?
Y Y hỏi.

- Không vội, nhìn kỹ rồi nói sau.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời.

Vừa lúc cách đó không xa có một quán rượu, Đường Kiếp liền cùng Y Y tiến vào.

Tự có một gã tiểu nhị nhân loại tiến lên, nơm nớp lo sợ nói với Y Y:
- Xin hỏi đại nhân cần gì?

Y Y cầm thực đơn xem xét, chỉ thấy mặt trên viết rõ ràng là rau xanh xào lòng người, xào lăn gan người, súp Thiên Ma não người, hấp ấu đồng và tên một loại đồ ăn nữa, sợ tới mức suýt nữa đã vứt thực đơn đi.

Sắc mặt Đường Kiếp lại trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nhị”
- Đây là đồ ăn các ngươi cung cấp sao?

Tiểu nhị kia không biết vì sao lại đắc tội hai người này, sợ tới mức lạnh run, đúng lúc này lại chợt nghe một tiếng rống to bên người:
- Thật to gan, dám va chạm với bản đại gia à?

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Trư yêu đang đứng ở bậc thang, trước ngực còn dính một chút nước súp, quỳ ở trước người nó là một tiểu nhị Nhân Tộc đang cuống quít dập đầu, trong tay còn cầm chén canh, hiển nhiên nước súp dính trên người Trư yêu kia là do hắn làm đổ.

Trư yêu kia rất tức giận, nắm tiểu nhị kia lên, đột nhiên há to miệng ra cắn xuống đầu tiểu nhị kia, cắn loạn một trận ở trong miệng, chảy ra ngoài một đống máu tươi, tiếp theo lại nhanh chóng ăn hết phần thi thể còn dư lại.

Tiểu nhị lúc trước đưa thực đơn cho bọn hắn lại càng run rẩy hơn, chỉ có mấy yêu vật trên bàn bên cạnh cất tiếng cười to, giống như không có việc gì cả.

Ông chủ tửu lâu kia là một yêu vật biến hóa, ra nhìn chỉ nói “một khối linh thạch” liền xoay người rời đi.

Yêu Tộc không cần linh tiền mà lấy linh thạch ra giao dịch, Trư yêu kia nghe xong liền bĩu môi nói:
- Thật đắt.
Thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đem ra thanh toán.

Lại là một gã tiểu nhị mới bị đẩy ra phục vụ.

Thực đơn vẫn là thực đơn kia, Đường Kiếp và Y Y lại không hề ăn uống.

Y Y nhìn Đường Kiếp, giật mình vì sao đến bây giờ hắn vẫn còn duy trì điềm tĩnh, nói:
- Chúng ta đi thôi.

Đường Kiếp không nói câu nào liền đứng lên.

- Ca ca, ngươi không phẫn nộ sao?
Y Y ngạc nhiên hỏi.

- Phẫn nộ?
Đường Kiếp hỏi lại:
- Vì sao ta phải phẫn nộ?

- Nhưng bọn chúng ăn thịt người.
Y Y nói.

Đường Kiếp cười nói:
- Cũng không phải là lần đầu tiên ngươi biết yêu vật ăn thịt người.

- Nhưng lúc trước…

- Trước kia chúng ta nhìn thấy cũng chưa phải là mang người lên bàn ăn mà thôi. Nhưng đây cũng có cái gì kỳ quái đâu? Yêu Tộc có trí tuệ, tất nhiên cũng sẽ làm việc theo nhân loại. Trước kia không có là vì yêu vật ở Tê Hà Giới và Huyết Hà Giới chưa có tư cách này, chúng nó bình thường đều là bị mang lên bàn ăn… Nhân loại có thể ăn thịt yêu, vậy vì sao yêu không thể ăn thịt người cơ chứ?

Y Y nghe được liền trợn mắt há hốc mồm, nàng có thế nào cũng không nghĩ tới Đường Kiếp sẽ nói như thế.

Đường Kiếp cũng chỉ cười ha hả nói:
- Đương nhiên ta cũng không phải nói là ủng hộ bọn chúng làm vậy. Ta chỉ nói là xét theo góc độ của Yêu Tộc, làm như vậy hoàn toàn là bình thường. Người muốn ăn vạn vật thì vạn vật tất nhiên cũng có thể ăn thịt người, không cái nào cao đắt hơn cái nào cả, chỉ có ai cường đại hơn mà thôi. Cho nên người trở thành món ăn của yêu không phải bởi vì yêu tàn nhẫn mà là vì người quá yếu. Ở trong này ta không muốn nói chuyện chính nghĩa mà chỉ luận về mạnh yếu.

Y Y bị đạo lý của Đường Kiếp làm hôn mê:
- Vì sao ngươi nói rất có đạo lý mà ta lại cảm thấy không thoải mái nhỉ?

- Bởi vì ngươi đã hoàn toàn đứng ở góc độ nhân loại mà suy xét vấn đề.
Đường Kiếp trả lời:
- Ngươi suy tính cho Nhân Tộc, đương nhiên sẽ không nghe theo ngôn luận của ta, ta suy tính cũng là thiên hạ đạo, càng siêu thoát hơn nhân đạo. Đương nhiên, thân là một phần tử của nhân loại, bất kể nói thế nào, khi nhìn thấy tình cảnh này ta nhiều ít cũng nên biểu hiện một chút lòng căm phẫn, cho nên lát nữa khi giết bọn nó ta sẽ dùng sức một chút.

Theo lời này vừa ra, một cỗ lực lượng đã bắt đầu khởi động trong cơ thể Đường Kiếp.

Lực lượng này không hiểu mà đến, mang theo thanh âm kỳ dị, rầm rầm vang lên trong cơ thể Đường Kiếp, trừ Đường Kiếp ra không ai có thể nghe thấy.

Đường Kiếp lại nghe rất rõ ràng, đó là thanh âm Mệnh Vận Đạo Tắc ở trong cơ thể hắn đạt tới cực điểm.

Mệnh Vận Đạo Tắc này đạt tới lúc này vô cùng ảo diệu, thế nhưng Đường Kiếp vẫn không thể thật sự hấp thu, luyện hóa, mãi tới thời khắc này, theo Đường Kiếp nói chuyện lại phóng xuất ra lực vận mệnh nhè nhẹ, ngấm vào trong thân thể của Đường Kiếp, Đường Kiếp chỉ cảm thấy tâm trí nổ vang một trận, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều dĩ vãng chưa từng lý giải được, đạo lý hắn khắc khổ truy tìm vào lúc này lại hoàn toàn thông suốt, chỉ trong tích tắc Đường Kiếp đã tiến thêm một bước trên đại đạo.

Một bước này cũng không có tác dụng cụ thể vào phương diện nào, nhưng lại cực kỳ toàn diện, bất kể là cảnh giới, pháp thuật hay Đạo Niệm Đường Kiếp đều có thể ký giải sâu hơn một chút, một ít vấn đề nan giải vẫn chưa hiểu trong quá trình tu luyện vào thời điểm này cũng có đáp án, thậm chí ngay cả tu vi cũng tăng lên một ít.

Một khắc này nhìn lên không trung, Đường Kiếp hoàn toàn giật mình.

Hắn không rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra, Y Y thấy hắn đột nhiên không nói cũng tò mò nhìn hắn.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn:
- Cây cỏ tinh kia, vì sao lại phóng túng nô lệ, không bắt hắn mang theo vòng cổ?

Quay đầu nhìn lại, một Ngưu yêu đang quát to chỉ vào Y Y.

Yêu này chỉ là Khai Trí trung phẩm mà lại dám hô to gọi nhỏ với Y Y, rõ ràng chính là kẻ có mắt không tròng.

Y Y hừ một tiếng, cũng không để ý tới nó.

Ngưu yêu kia nhìn thấy Y Y không để ý tới, quay đầu nhìn về phía Đường Kiếp, trong mắt đã lộ ra vẻ thèm thuồng:
- Nhân loại này được nuôi dưỡng rất khỏe mạnh, còn có thịt hơn so với mấy tên nô lệ bên kia. Hay là để cho ta ăn đi, bọn ta sẽ cho ngươi một khối linh thạch.

Nói xong bàn tay to đã chộp về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng không trốn, để mặc bàn tay to của Ngưu yêu kia rơi trên vai mình, quay đầu lại nhìn Ngưu yêu kia một cái, nói:
- Ba cân bảy lạng.

Ngưu yêu kia ngẩn ngơ:
- Cái gì?

Đường Kiếp vung tay lên, toàn thân Ngưu yêu kia chấn động mạnh một cái, không dám tin cúi đầu nhìn thấy, chỉ thấy bàn tay của Đường Kiếp đã để ở trong ngực của mình.

Sau đó chậm rãi lấy ra một khối Ngưu Hoàn trong thân thể hắn, nói:
- Ta nói nó ba cân bảy lạng.

- Làm sao…. Lại thế?
Trong miệng Ngưu yêu máu tươi chảy như điên, muốn cướp bảo bối của mình về nhưng lại phát hiện mình không thể làm gì được, cứ như vậy mềm nhũn ngã xuống.

Lần này chúng yêu đều kinh hãi.

Không ngờ một nhân loại lại giết một yêu vật, ở thành Bách Chiến đây được xem là một chuyện mới mẻ giống như một con gà giết chết một người ở quốc gia của nhân loại.

Tất cả yêu đều ngây người, chỉ có Y Y tiếp nhận Ngưu Hoàng trong tay Đường Kiếp, lấy ra một cái cân, đặt lên liền kinh hô:
- Đúng là ba cân bảy lạng, làm sao mà ngươi biết được?

- Đoán mà thôi.
Đường Kiếp trả lời, vung tay lên đã ngăn trở một trảo do Gà yêu bảy màu đánh tới, thuận tay nắm liền bóp vỡ móng vuốt của Gà yêu bảy màu kia, đau đến mức nó kêu la thê thảm.

Lúc này một đám yêu vật đều kịp phản ứng, nhân loại này không phải đầy tớ, đều rít gào đánh về phía Đường Kiếp.

Trong nháy mắt đó, rất nhiều loại thuật pháp được xuất ra, nện về phía Đường Kiếp.

Chỉ có điều thực lực của đám yêu vật này quá thấp, đối với Đường Kiếp chỉ giống như gãi ngứa cho hắn mà thôi, hắn ngay cả thuật pháp phòng ngự cũng không cần, cứ như vậy mà đỡ đòn, điên cuồng chém giết bầy yêu kia.

Phong cách chiến đấu xưa này của Thể Tu đều là ngắn gọn linh hoạt, sắc bén, cũng không thấy Đường Kiếp dùng thuật pháp gì, chỉ thấy hắn đánh tới một quyền, yêu vật dính phải không bị chết ngay lập tức thì cũng bị tổn thương.

Một Lang yêu mặt xanh Khai Trí thượng phẩm khua chiến côn nện về phía Đường Kiếp, đánh vào sau đầu của hắn, chợt nghe một tiếng vang dội, không những đầu Đường Kiếp không có việc gì mà chiến côn kia còn bị cong, Đường Kiếp phất tay đánh ra một quyền nên ở trên mặt Lang yêu kia, toàn bộ đầu của Lang yêu cứ như vậy mà nổ tung.

Một con Chồn yêu xông lại, mông vểnh lên, một mảnh khói vàng nồng nặc đã cuốn tới, làn khói này không chỉ hôi thối vô cùng mà còn mang theo kịch độc, nghe thấy liền hôn mê, Đường Kiếp chỉ ngửi một cái liền lắc lư thần mình. Chồn kia mừng rỡ kêu lên:
- Tốt lắm, tốt lắm.
Ngay sau đó Đường Kiếp đã đá một cước vào bụng Chồn yêu kia, chỉ một cước liền đá xuyên bụng nó, Chồn yêu kia có nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao hắn trúng độc của mình mà vẫn mạnh như thế, nhưng lại không biết Đường Kiếp lay động là do có chút hoa mắt, hoàn toàn không liên quan tới việc trúng độc.

Lại một con Nhím yêu xông lên, khom người lại, mũi nhọn đầy lưng giống như mưa tên gào thét xông tới, đánh vào trên người Đường Kiếp tạo ra một trận tiếng vang đinh đinh đang đang. Đợi cho mưa tên kia ngừng lại, con nhím kia đã trọc lóc, lại nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy hắn đứng ở trước mặt mình cười tủm tỉm:
- Ngươi bắn xong rồi sao? Vậy tới phiên ta!
Tiện tay xuất ra một mũi nhọn từ trong hậu môn của yêu vật kia đi vào.

- Rống!
Trong tiếng hô lớn, cũng là Trư yêu lúc trước đã ăn một nhân loại trong tửu lâu xông đến, hắn cái nanh thật dài đâm về phía Đường Kiếp. Chỉ tiếc Đường Kiếp cũng không cho nó cơ hội, không chờ răng nanh tới gần người đã chụp ra một chưởng, trực tiếp chụp vào trong lồng ngực Trư yêu kia, thuận tay nhổ xuống hai cái răng nhọn đâm vào trong cơ thể hai yêu đang đánh tới phía sau.

Chỉ trong khoảng nửa khắc, một đám yêu vật đã bị Đường Kiếp đánh tan tác, Y Y lại ở một bên liên tục không ngừng kiềm chế thi thể, có thể đoạt được yêu đan liền đoạt, có thể lột da liền điên cuồng lột. Bởi vì đang ở thành địch nên Đường Kiếp cũng không xuất Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra.

Mắt thấy một đám yêu vật bị giết sạch sẽ, đúng lúc này, một thanh âm vang dội chợt vang lên:
- Thủ đoạn tốt, khí lực tốt! Hóa ra là một Thể Tu, tuy nhiên chỉ bằng chút năng lực ấy mà dám đến thành Bách Chiến giương oai sao?

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa ở trên một tòa thành, một yêu tướng hình người mặc thoi giáp sáng rực, trong tay cầm chiến mâu đang lạnh lùng nhìn mình. Tiếp theo là hàng trăm…. Yêu Binh đều xuất hiện, đảo mắt đã vây hết cả nơi này.

Yêu tướng kia chỉ chiến mâu về phía Đường Kiếp nói:
- Giết hắn!

Vô số Yêu Binh đã điên cuồng tuôn ra.