Triều Thánh Sơn.

Tương truyền sáu ngàn năm trước có Nhân Tộc Đại Năng chứng đạo nhập thánh ở chỗ này, có vạn tiên hạ xuống lên đài Đại Năng giảng đạo, làm phép cho vô số tu giả, hậu nhân liền gọi nơi đây là Triều Thánh Sơn, trên núi có một bãi đá là đài giảng đạo. Cái gọi là chứng đạo là chỉ phía trên Tiên Đài, chưởng đạo đại thành, phong hiền xưng thánh, là vì chứng đạo thánh tiên, địa vị còn ở trên thần trên trời, cũng chỉ có loại người như thế mới có thể phá đạo không thể truyền dạy , lên đài giảng đạo.

Thế nhưng Thanh Vân Giới chỉ là một tiểu chới bình chướng Cấp Tử Phủ, theo lý mà nói không thể xảy ra những loại chuyện thánh tiên chứng đạo, nhưng nếu có Đại Năng ngộ đạo đắc đạo ở chỗ này thì cũng không phải là không có. Cho nên rốt cục là đồn bậy, khuếch đại hay là xác thực cũng rất khó nói, dù sao chân tướng cũng đã sớm bao phủ cả chiều dài lịch sử rồi.

Diện tích mênh mông, Triều Thánh Sơn núi cao rừng rậm tạo cùng với Phi Mã Sơn hẹp dài hiểm trở tạo thành đường ranh giới giữa hai tộc Nhân Yêu.

Cho dù như thế, hàng năm vẫn có số lượng lớn Yêu Tộc phóng qua rào, xuyên qua khu rừng thật dài kia đi vào trên đất nhân loại, sắn thức ăn và bắt giết nhân loại khắp bốn phía.

Nghe nói sở dĩ Nhân Tộc có thể sống chung với Yêu Tộc không phải là bởi vì Nhân Tộc có thể đấu lại với Yêu Tộc, mà là Yêu Tộc cũng giống như lục đại phái Tê Hà Giới, dùng hòa bình để nuôi nhốt thức ăn. Cũng bởi vì nguyên nhân này, mỗi một thời gian ngắn Yêu Tộc vẫn sẽ đến công kích Nhân Tộc, nhưng không diệt quốc mà lại bắt đi số lượng lớn nhân loại.

Bước chậm lại ở trong rừng cây rậm rạp Triều Thánh Sơn kia, Đường Kiếp nhàn nhã đi dạo.

Y Y đi theo bên người, tò mò ngước cái đầu nhỏ lên:
- Ca ca, vì sao chúng ta lại phải đến nơi này?

- Ta muốn nhìn một chút những Yêu Tộc đó.
Đường Kiếp trả lời.

- Nhìn Yêu Tộc?
Y Y khó hiểu:
- Yêu Tộc có cái gì mà xem chứ?

- Vậy thì xem xong rồi sẽ biết.
Đường Kiếp từ từ trả lời.

Gặp được Nhị Hổ khiến Đường Kiếp cảm thấy có một chút ly kỳ và khó hiểu, chỉ dựa vào một viên nội đan của Yêu vật mà có thể mở ra Linh Không thật khiến hắn có cảm giác không thể tin nổi. Lòng hiếu kỳ khiến hắn phải tới nơi này nhìn xem có thể tìm được đầu mối gì, cho dù không chiếm được cái gì, chỉ cần có được chút nội đan cũng tốt.

Sau khi thân thể đột phá tới kim cương hậu kỳ, hiện tại bản thể Đường Kiếp rất cần các loại dinh dưỡng. Cỏ cây khó tìm kiếm, yêu đan dễ có được, nếu Thanh Vân Giới chiếm phần đông là yêu vật, vậy qua núi đã là lãnh địa của Yêu Tộc, Đường Kiếp tự nhiên muốn lại đây đánh tống tiền, thuận tiện cũng làm chút cống hiến cho Nhân Tộc.

Ôm ý nghĩ như vậy, Đường Kiếp đi vào Triều Thánh Sơn.

Theo một đường xâm nhập, càng đi vào trong địa thế càng hiểu yếu. Rừng cây rậm rạp che phủ ánh sáng khiến trong rừng trở nên âm u lạnh lẽo. Đi lại ở trên lá rụng thật dài liền truyền tới tiếng bước chân sàn sạt. Xa xa có ve đang kêu, thỉnh thoảng lại có chim chóc bay lên.

Một con vẹt da hổ hoa mỹ bay qua trong rừng, Y Y nhất thời vui mừng liền ngoắc ngoắc kéo nó xuống, để ở trong tay đùa một hồi lâu mới thả ra.

Hai người vừa đi vừa đùa nên cũng không tịch mịch, đến khi đi sâu vào một chút liền nghe ở phương xa có tiền hổ gầm, tiếp theo là một cỗ gió tanh truyền đến.

Y Y hít hà một chút, nói:
- Là một Thông Linh hạ phẩm.

Hôm nay là bản thể Đường Kiếp ra bên ngoài, phương diện thuật pháp còn kém xa so với phân thân, vừa không có Thiên nhãn cũng không có thần thức, bởi vậy ở phương diện xem xét địch lại không bằng Y Y. Đây cũng là chỗ cực hạn của Thể Tu, tuy rằng dựa vào khí lực dũng mãnh và sức mạnh khổng lồ, ở trong chiến đấu có thể vô cùng dũng mãnh, thậm chí ngay cả cương phong cấp Tử Phủ cũng có thể xông qua, nhưng ở phương diện khác thì còn xa mới bằng.

Thời khắc này nghe được là Thông Linh hạ phẩm, Đường Kiếp lắc lắc đầu, cấp bậc của yêu vật này đừng nói là hắn không có chút hứng thú, mà ngay cả Y Y cũng không hề có hứng đối phó.

Quả nhiên một lát sau, một mãnh hổ con ngươi màu trắng đã uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mắt hai người.

Không chờ nó có động tác, Y Y liền vung tay lên, một dây leo đã đâm về lão hổ kia. Ngay lúc sắp đâm trúng mãnh hổ kia, Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Đợi một chút,

Dây leo dừng lại ở trước đầu hổ 3 phân, đồng thời Đường Kiếp đã thả ra khí thế của bản thân mình.

Khí thế hùng mạnh uy mãnh kia vừa ra, lão hổ vừa rồi còn cuồng ngạo kiêu hãnh lập tức sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

Đường Kiếp đi qua sờ sờ lão hổ kia, xác định nó không có nội đan, lấy Xã Tắc Đồ ra:
- Thả ở nơi này.

Y Y hiểu được liền vung day leo ra, lão hổ kia đã bị đưa vào trong Đồ.

Trước kia hoàn cảnh trong Xã Tắc Đồ cằn cỗi, ngoại trừ Hà Xung ra, vật sống khó tồn tại, chỉ có thể chịu vật chết. Nhưng hiện giờ hoàn cảnh trong Xã Tắc Đồ rất tốt, có thể trực tiếp đưa vật còn sống vào trong Đồ. Đương nhiên Xã Tắc Đồ không phải là bảo vật bắt người, vật còn sống đưa vào cần khống chế tuyệt đối, chỉ cần đối phương còn có một chút năng lực chống cự đều không thể đưa vào. Còn đối với hổ yêu mà nói, tạm thời cũng không cần yêu vật quá mức hùng mạnh, bởi vì nếu như vậy có thể sẽ phá hư cân bằng sinh thái trong Đồ.

Giá trị của yêu vật cấp thấp bị phát hiện khiến cho tiểu yêu trong rừng lập tức gặp xui xẻo lớn.

Trước kia Đường Kiếp không hề giết những tiểu yêu này, nhưng hiện tại đã có ý nghĩa, trái lại liền bắt đầu săn bắt mạnh hơn.

Cùng nhau đi tới, không ngừng xâm nhập vào sâu, phàm là yêu vật Đường Kiếp đều đưa vào trong Đồ. Càng về sau Đường Kiếp lại nghĩ muốn tiên một bước, nếu tiểu yêu có thể đưa vào trong Đồ thì không phải cứ là yêu đều có thể đưa vào trong Đồ hay sao? Mà Xã Tắc Đồ có yêu lại không có đồ ăn cũng không thích hợp.

Vì thế hành vi của Đường Kiếp lại càng khiến người khác giận sôi lên, phàm là vật còn sống đều bị hắn không khách khí nhét vào trong Đồ.

Mãi đến khi hắn ném vào trong Xã Tắc Đồ một con ốc sên, Y Y liền không kìm nổi mà ho khan vài tiếng, lúc này Đường Kiếp mới xin lỗi thu tay lại nói:
- Ta chỉ là muốn phong phú giống mà thôi.

Y Y liếc mắt tỏ vẻ ta không hề tin những lời nói của ngươi.

Một đường vơ vét mà đi, rừng cây trong Triều Thánh Sơn tựa hồ cũng an tĩnh đi nhiều, đáng tiếc chính là yêu đan mà Đường Kiếp muốn mãi vẫn không tìm được.

Cho đến khi đi vào trước một mảnh sườn đồi màu trắng, Đường Kiếp liền gặp một đám Nham Sói trong này.

Một đám này chủ yếu là do bầy Nham Sói Thông Linh thượng phẩm tạo thành, Lang Vương đã nhập Khai Trí, đáng tiếc ở trước Đường Kiếp vẫn chỉ là cặn bả, bị một chưởng của Đường Kiếp giết chết, phá bụng lấy đan, những con còn lại đều bỏ vào trong Đồ.

Cầm nội đan, Đường Kiếp quan sát cẩn thận, không nhìn ra bất cứ chỗ bất đồng nào với các yêu đan khác liền sử dụng, dùng Ly Kinh luyện hóa hấp thu. Lực lượng mà yêu đan này có thể cung cấp cho Đường Kiếp chỉ như muối bỏ biển, nhưng ngay lúc Đường Kiếp đang hết sức hấp thu lại mơ hồ cảm thấy có đồ vật gì đó chợt lóe lên trong người.

Cảm giác chợt lóe lên này rất kỳ lạ, cũng rất mỏng manh, nếu Đường Kiếp không cẩn thận cảm thụ sẽ không cảm thấy, trên thực tế Đường Kiếp cũng hoài nghi mình là thật sự cảm thụ được hay chỉ là ảo giác nhất thời.

Nếu một viên vẫn chưa đủ, tự nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm thêm một ít.

Kế tiếp Đường Kiếp liền tiếp tục cố gắng tìm kiếm.

Bọn họ nhanh chóng lướt qua biên giới Tam Tiên Điện, đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống, phương xa là một cánh đồng lớn bát ngát, xa hơn nữa là một tòa thành thị.

Thành thị Yêu Tộc!

Lãnh địa Yêu Tộc, yêu vật đã không thể dễ đối phó giống như bên trong vùng núi, bọn chúng có trật tự, có kỷ luật, càng có vô số đại yêu có thực lực dũng mãnh, thậm chí sáng lập ra thành thị thuộc về mình.

Về phần yêu vật lúc trước khi Đường Kiếp bắt giết ở trong núi rừng, nghiêm khắc mà nói đều không thuộc về Yêu Tộc. Bởi vì dựa theo quy củ của Yêu Tộc, chỉ có yêu vật từ Khai Trí trở lên mới được coi là Yêu Tộc, không vào Khai Trí chỉ có thể coi là yêu vật, không thuộc tộc nào.

Thành thị Yêu Tộc trước mắt này dùng đá lớn màu đen xây nên, tường thành cao chừng hai mươi trượng, thoạt nhìn cao lớn hùng vĩ, nhưng lại không có pháp trận.

Tường thành không có pháp trận đối với tu giả cùng cấp chỉ để bài trí, kẻ xây nên thành trì của Yêu Tộc hoặc là vô tri, cho là có tường thành là đủ rồi; hoặc là kiêu ngạo, ngông cuồng, dùng phương thức này để làm nhục Nhân Tộc. Theo tình hình thực tế thì hơn phân nữa là thuộc về vế sau.

Trên cửa thành viết ba chữ to “Thành Bách Chiến”

Thành thị gần đường ranh giới yêu nhân mà lại lấy tên như vậy ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Đứng ở trên đỉnh núi, hai mắt Đường Kiếp nhìn thành Bách Chiến đã hừng hực một ngọn lửa.

Y Y có chút bận tâm liếc nhìn Đường Kiếp một cái:
- Ca ca, chúng ta thật sự sẽ đi vào sao?

- Đương nhiên, vì sao lại không đi chứ?
Nhìn thành thị Yêu Tộc dưới chân núi kia, Đường Kiếp lặng lẽ cười:
- Phải như thế mới thú vị.

Trên mặt Y Y hiện ra một tia bất đắc dĩ.

Tính cách của tu giả thường thường chịu ảnh hưởng của công pháp tu hành. Bản thể Đường Kiếp tu luyện Ly Kinh nhiều năm, vô tình đã bị ý chí Binh Chủ ảnh hưởng, trở nên dũng cảm vô dũng. Tuy rằng bình thường hắn vẫn mang vẻ mặt thư sinh, nói chuyện cũng nhã nhặn, nhưng chỉ cần đụng tới chiến đấu, thiên tính cuồng bá của Đường Kiếp sẽ xuất hiện.

Một tòa thành thị Yêu Tộc, có thể nói bên trong có ngàn vạn yêu vật, riêng về yêu vật biến hóa không biết có bao nhiêu. Nhiều yêu vật như vậy, cho dù thực lực không bằng Đường Kiếp nhưng dùng số lượng cũng đè chết hắn.

Nhưng dường như Đường Kiếp hoàn toàn không có suy nghĩ qua vấn đề này.

Sau một trận cười to hắn liền sải bước về phía thành thị dưới chân núi kia.

Trước của thành Bách Chiến, mấy yêu binh đang nhàm chán bày trạm canh gác.

Đối với chúng mà nói, nhân loại phía đối diện vĩnh viễn sẽ không có gan tấn công lại đây, thế cho nên canh gác ngày chỉ đơn giản mà nhàm chán như vậy.

Một con gấu yêu bước đi chậm rãi hô:
- Thời gian này thật sự là nhàm chán chết rồi. Thật là nhớ tới lãnh địa Nhân Tộc bên kia, sảng khoái giết chóc một phen. Vừa nghĩ tới thịt bọn người kia liền chảy nước miếng.

Một con Lộc yêu quơ sừng trên đỉnh đầu khinh thường nói:
- Nếu đi chỉ sợ ngươi liền không về được.

- Ngươi nói cái gì?
Gấu yêu giận dữ.

Lộc yêu chua ngoa nói:
- Chẳng lẽ lại sợ ngươi sao? Giọng điệu quá lớn, chỉ một mình ngươi đừng nói là có thể diệt được Nhân Tộc hay không. Chỉ sợ lúc trở ra không chỉ không ăn được gì mà ngay cả nội đan tu luyện nhiều năm cũng bị người khác rút đi.

Hai yêu vật trừng mắt nhìn nhau, không ai phục ai.

Đúng với lúc này một yêu đột nhiên chỉ về dưới thành:
- Nhìn kia!

Chỉ thấy một người dắt một nữ nhi đang từ phía xa đi tới.

Lúc đi tới gần, bầy yêu thấy rõ ràng là một nhân loại, còn nữ nhi kia lại là một cây cỏ tinh.

Lũ yêu ngạc nhiên, cùng nhau ngây người, Gấu yêu kia ngơ ngác nói:
- Chẳng lẽ là ta hoa mắt? Vì sao ta lại thấy một nhân loại và một cây cỏ tinh đi tới?

- Ngươi không có hoa mắt.
Vẻ mặt Lộc yêu trầm trọng nói:
- Kia đích xác là một nhân loại và một cây cỏ tinh.

- Đây là có chuyện gì?
Một Lang yêu bên cạnh lại gần hỏi:
- Chẳng lẽ nhân loại kia ăn tim gấu gan báo hay sao?

Lại có một Ưng yêu phi tới, chỉ nhìn thoáng qua liền cười nói:
- Một lũ ngốc, các ngươi còn không nhìn ra sao, người này rõ ràng chính là nô lệ của cây cỏ tinh.

Yêu Tộc không sinh sản, sau khi bắt được Nhân Tộc, trừ ăn ra cũng có lưu lại làm nô lên, cho tới hôm nay trong thành Bách Chiến còn có rất nhiều nhân loại nô lệ trong đó.

Thời khắc này Ưng yêu kia vừa nói, bầy yêu nguyên bản còn muốn phát ra cảnh báo cùng nhau bừng tỉnh, cùng nhau yên lòng. Dù sao thì tinh vật số lượng ít, vẫn phụ thuộc vào Yêu Tộc, cũng có thể coi như người một nhà.

Chỉ có Gấu yêu kia còn hơi giật mình hỏi:
- Làm sao ngươi biết nhân loại kia là đầy tớ, không thấy hắn mang vòng cổ mà.

Ưng yêu giận dữ:
- Cái đồ ngốc nhà ngươi đương nhiên là nhìn không ra rồi, đôi mắt ưng của ta vô song làm sao có thể nhìn lầm, đừng nhìn cây cỏ tinh kia chỉ là bộ dáng nữ hài, kỳ thật cũng là một đại yêu biến hóa, nàng còn hơn xa so với ta và ngươi. Mà kẻ kia chỉ là một nhân loại Thoát Phàm, cho dù không có vòng cổ cấm pháp thì hắn cũng không dám phản kháng.

Ưng yêu này “Pháp nhãn vô song” nhìn xem thật đúng như vậy, bản thể Đường Kiếp đích xác chỉ là Thoát Phàm Cảnh, luận cảnh giới còn kém xa so với Y Y.

Lũ yêu vừa nghe lập tức cùng nhau gật đầu, đều cho rằng Đường Kiếp chính là nô lệ của Y Y.

Gấu yêu kia tiếp tục hỏi:
- Vậy sao không đi ra hỏi thăm một chút thử?

Ưng yêu tức giận dùng cành tát nó một cái:
- Muốn đi thì ngươi đi, đừng có hỏi ta.

Đám đại yêu tính tình cũng không quá tốt, nếu như tức giận tiện tay liền giết, cũng không có yêu nào ngẩng đầu vì chúng nó.

Nghe xong lời này lũ yêu liền cùng nhau không nói lời nào, để mặc cho Đường Kiếp và Y Y đi vào.

Cứ như vậy dễ dàng tiến vào cửa chính, ngay cả Đường Kiếp cũng cảm giác kỳ quái, hỏi Y Y:
- Vì sao bọn chúng không đối phó với chúng ta?

Hai tay Y Y vung lên:
- Không biết nữa. Có lẽ là sợ ngươi?

Đường Kiếp sờ sờ cằm:
- Ta thấy không phải.

Hắn còn có chút tự biết mình.

- Vậy ngươi nói là vì sao?

-…. Có lẽ là ham hòa bình.