- Ngươi chưa từng được ai dạy qua sao?

Trên trận Đả Cốc, Đường Kiếp nâng Nhị Hổ dậy, kinh ngạc nhìn hắn.

Nếu nói không có ai trợ giúp, chính mình giải khai ngọc môn còn có thể nói được, làm sao còn có thể mở Linh Không ra chứ?

Vậy mà Nhị Hổ lại trả lời rất chắc chắn, hắn xác thực không được bất kỳ ai dạy bảo qua cả.

Đạo Hương thôn chỉ là một thôn xóm nhỏ bình thường, ít có tu giả đi ngang qua đây, thôn dân nơi đây và tu giả chỉ có một lần tiếp xúc gần nhất, còn lại chỉ có thể xa xa nhìn thấy tu giả lăng không bay qua.

Dưới tình huống như vậy, tự nhiên không có tu giả lại đây chỉ giáo Nhị Hổ tu luyện.

- Vậy là ngươi làm sao có thể mở Linh Không?
Đường Kiếp hỏi.

- Linh Không sao? Linh Không là cái gì?
Nhị Hổ không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu hỏi.

Sở dĩ hắn phán đoán Đường Kiếp là tu giả bởi vì Đường Kiếp nói phương pháp tu luyện của hắn quá mức thô thiển đơn so, về phần những từ ngữ chuyên nghiệp như Ngọc Môn hay Linh Không Đường Kiếp nói ra, hắn không hề hiểu.

Đường Kiếp thấy hắn như thế chỉ có thể bảo hắn ngồi xuống trước, sau đó chậm rãi hỏi.

Nếu Nhị Hổ không hiểu mấy thứ này, hắn liền trực tiếp hỏi Nhị Hổ đã từng có cảm giác đặc thù gì không, giống như khí tức chạy trong người, dòng khí xông lên suýt nữa vỡ não.

Cái này vừa hỏi quả nhiên có đáp án.

Đạo Hương thôn vốn là thôn nhỏ gần biên giới Phượng Sơn, một mảnh núi lớn liên miên lúc trước Đường Kiếp thấy chính là Thánh Sơn và Phi Mã núi tách rời Phượng Sơn quốc và Yêu Tộc. Mặc dù có núi lớn cách xa nhau, hàng năm vẫn có không ít yêu vật trèo đèo lội suối quá cảnh, đồng dạng nhân loại cũng kiếm ăn trong vùng núi này, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc gặp nhau.

Ba năm trước đây, một lần Nhị Hổ theo cha vào trong núi săn bắn, vô ý liền gặp một yêu vật. Sau một hồi ác chiến, yêu vật kia cố nhiên bị giết chết, các thôn dẫn cũng tử thương thê thảm và nghiêm trọng, phụ thân của Nhị Hổ cũng bị tử vong trong cuộc chiến đó. Bản thân của Nhị Hổ cũng bị trọng thương, nhưng kỳ quái là ở thời điểm chiến đấu, hắn cảm thấy trong người bắt đầu khởi động, suýt nữa đã khiến hắn ngất đi. May là cuộc chiến đấu kịch liệt khiến hắn cắn chặt răng chống đỡ. Mà sau đó Nhị Hổ liền cảm giác thân thể của mình càng ngày càng…. Cường tráng hơn, mà ngay cả trọng thương tưởng chừng sẽ chết của hắn cũng dần dần tốt hơn.

- Ngọc Môn Thiên Xung…
Đường Kiếp thì thào tự nói.

Chuyện Nhị Hổ gặp được chắc chắn chính là Ngọc Môn Thiên Xung. Sau khi mở ra Ngọc Môn, có thể tiếp daaxnlinh khí, đối với phàm nhân mà nói tất nhiên là vật đại bổ, thân thể bởi vậy mà chuyển biến tốt đẹp cũng không có gì lạ.

Cẩn thận cảm thụ một chút, Đường Kiếp phát hiện không ngờ Nhị Hổ mở ra Ngọc Môn trình độ lại đạt tới ngũ chuyển, không có người chủ trì mà lại có thể đạt tới độ cao thế này quả thật làm người ta kinh ngạc.

Đây có lẽ là bởi vì linh khí ở Thanh Vân Giới còn nồng đậm hơn so với Tê Hà Giới. Cái này không phải nói tài nguyên ở Thanh Vân Giới phong phú hơn Tê Hà Giới, mà có thể là bởi vì nơi này thiếu đi một động tiên giống như Thủy Nguyệt Động Tiên.

Tuy Ngọc Môn có thể Thiên Xung nhưng Linh Không lại cần thi pháp mới có thể mở ra. Đường Kiếp nhớ rõ lúc trước mình phải mất bao lâu để mở ra Kiếm Linh, sao thiếu niên này lại vô tri vô giác ngay cả Linh Nhãn cũng mở ra rồi? Thế cho nên hiện tại hắn chỉ dựa vào hô hấp bình thường nhất cũng có thể ngưng kết ra một ít linh dịch, hiện giờ tu vi đã là Linh Tuyền cảnh, chỉ là bởi vì không được kỳ pháp, cũng không sử dụng linh khí, chỉ có thể ma sát mỗi ngày khiến khí lực tăng lên rất nhiều.

Dưới sự truy vấn lặp đi lặp lại của Đường Kiếp, rốt cục Nhị Hổ nhớ lại thời điểm ban đầu khi hắn đấu với yêu vật kia, khi hắn chiến đến cuối cùng bắt được yêu vật kia liền điên cuồng cắn, giống như ăn thứ gì đó. Mới đầu không cảm giác được cái gì, nhưng sau một thời gian ngắn trong bụng liền giống như bị thiêu đốt. Mãi đến hơn một năm mới ngừng lại, nhưng từ đó về sau hắn liền cảm thấy trong bụng mình giống như có đồ vật gì đó, cố tình lại không thể nào xác nhận được, chỉ có điều mỗi lần hô hấp đều cảm giác hình như có lực lượng tiến vào trong đó, nhưng lại không thể đem ra dùng.

Duy nhất có thể làm cho hắn dùng ra được một tia lực lượng này chính là thể lực bị tiêu hao khổng lồ, bởi vậy từ đó trở đi hắn liền khổ luyện mỗi ngày cho đến bây giờ.

Khó khăn nhất chính là, tuy rằng hắn chưa bao giờ biết mấy chuyện về Ngọc Môn hay Linh Không, nhưng đôi lúc cũng có thể nghe được một ít về chuyện tu tiên cần cánh cửa, mơ hồ liền đoán mình có khả năng trong lúc vô ý đã bước chân vào bên trong cánh cửa, chỉ có điều bất hạnh là không có minh sư chỉ đạo nên không thể tu luyện.

Nghe được Nhị Hổ nói chuyện, Đường Kiếp cũng liền không ngừng thổn thức.

Nếu hắn đoán không sai, thứ Nhị Hổ ăn phải chính là nội đan của yêu vật kia.

Yêu vật bị một đám thôn dân giết chết chắc chắn cũng không phải là loại cao cấp gì. Tỷ lệ xuất ra nội đan của loại yêu vật này vốn là không cao, mà có thể giúp người có được nội đan mở ra Linh Không thì lại càng hiếm thấy, ngay cả Đường Kiếp cũng chưa từng nghe nói qua có loại nội đan có thể làm được việc này.

Nhị Hổ này cũng có thể đợc coi là người có vận may.

Thế nhưng càng khiến người khác ngạc nhiên chính là, dựa theo lời nói của Nhị Hổ, loại chuyện này dường như cũng không có gì lạ ở Thanh Vân Giới. Trước kia hắn cũng từng nghe qua một ít loại chuyện xưa, tuy rằng không giống nhau nhưng khí lực sau này được tăng lên rất nhiều, càng luyện càng tăng, sau này được các tiên sư nhìn trúng thu làm đồ đệ cũng không ít.

Cũng bởi vì thế mà Nhị Hổ cũng vẫn đang mong đợi mình có thể gặp được chuyện như thế—— hắn gặp được nửa đoạn trước liền đợt tới phần sau.

Đường Kiếp cũng là bị truyền thuyết do Nhị Hổ kể ra làm kinh hãi ngây người.

Tuy nhiều truyền thuyết không phải là thật, nhưng cũng không phải tự nhiên mà có, theo như lời Nhị Hổ nói, loại chuyện này không tính là ít có ở Thanh Vân Giới, đây chẳng phải là nói Thanh Vân Giới có một ít điều kiện đặc thù có thể khiến người phàm dễ dàng trở thành linh đồ hay sao?

Mặc dù nói loại sự tình này đã mất lực hấp dẫn đối với Đường Kiếp, nhưng nhìn từ góc độ vĩ mô lại có ý nghĩa rất trọng yếu đối với toàn bộ thế giới.

Từng thế giới đều có nơi độc đáo riêng của mình, cũng giống như lợi dụng Binh Chủ Bí Cảnh truyền tống, nếu có thể, Đường Kiếp hy vọng có thể khai quật được giá trị nên có của nó ở trong này.

Nhị Hổ vẫn đang hứng trí bừng bừng muốn bái Đường Kiếp làm vi sư.

Hắn đã cho rằng Đường Kiếp là tu giả.

Đường Kiếp thấy tiểu tử này bướng bỉnh, chỉ có thể đáp ứng truyền cho hắn một bộ pháp môn tu luyện cơ sở.

Hiện giờ một thân của hắn đã sớm nhớ không biết bao nhiêu tâm pháp của Tẩy Nguyệt phái, những thứ khác không nói tới, riêng vố số điển tịch tu luyện bày đặt ở một tầng trong tháp Thiên Hỏa, từ lúc bị trộm hỏa đã bị hắn chỉ huy phục chế thể cướp sạch không còn, tùy ý lấy ra một môn tâm pháp cũng không phải việc khó.

Thời khắc này quan sát một chút tình huống phát sinh trong cơ thể Nhị Hổ, phát hiện thân thể kẻ này cường tráng, tuy rằng Ngọc Môn chỉ mới là ngũ chuyển, nhưng kinh mạch tráng kiện, cũng có thiên phú liền tuyền một tâm pháp thích hợp cho hắn, lại truyền mấy thuật pháp nhỏ, dặn dò hắn chớ nên dễ dàng thi triển ra ngoài.

Nhị Hổ chiếu theo tâm pháp tu luyện, phát hiện mình quả nhiên có thể thao túng linh khí biến hóa trong cơ thể, vô cùng vui vẻ, lúc này liền quỳ xuống kêu to một tiếng sư phụ. Đường Kiếp lại không muốn thu tên đồ đệ này. Thời xưa thu đồ đệ đều rất chú ý, nếu thu thì phải phụ trách. Hắn cũng chỉ là lâm thời đi ngang qua, làm sao lại đồng ý thu người khác làm đồ đệ, chỉ thoái thác mình cũng biết một ít liền tự rời đi. Tuy rằng Nhị Hổ thất vọng nhưng cũng chỉ có thể ảm đạm trở về. Cũng may cánh cửa tu luyện của hắn đã mở ra, nếu giống như trước kia thì cũng không có cách nào.

Trở lại trước phòng, Đường Kiếp nhìn Y Y đang chơi đùa với bọn nhỏ.

Bọn họ đang chơi một trò chơi ném đá, xem ai ném chuẩn hơn liền thắng, ở giữa thắng thua còn có tiền đặt cược, kẻ thua sẽ trở thành ngựa để người thắng cưỡi.

Y Y mỗi một lần ném đều vô cùng chuẩn xác, một đám tiểu hài tử đều thay phiên làm ngựa cho nàng cưỡi, một chú bé con xui xẻo trong đó đều nhanh chóng khóc lên. Một đám nhỏ choai choai vừa thấy Y Y lợi hại như vậy liền không chơi với nàng nữa.

Y Y từ nhỏ đến lớn không chơi đùa nhiều, khó có chút vui vẻ, vừa thấy mọi người giải tán liền không muốn buông tha, vội kêu lên:
- Các ngươi không đi có được không, ở lại chơi với ta một lát nữa.

Một đám trẻ cùng nhau lắc đầu.

Y Y bất đắc dĩ, nghiêng đầu muốn nói:
- Vậy thế này được không, các ngươi chơi với ta, ta sẽ chó các ngươi cái này.

Nói xong đã lấy ra một Hồ Điệp hồng ngọc, quang về phía không trung, Hồ Điệp hồng ngọc kia vừa ra liền vẫy cánh bay lên.

Bọn nhỏ vừa thấy cái này chơi hay liền cùng nhau lớn tiếng hô lên:
- Ta muốn! Ta muốn.

Thứ Y Y xuất ra chính là một pháp bảo truy tung cấp thấp, tác dụng lớn nhất của vật ấy là có thể xuất ra một loại phấn hoa chế định trên người mục tiêu, sau đó dùng Hồ Điệp theo dõi, trong vòng ngàn dặm bất kể núp ở chỗ nào đều có thể tìm thấy, khó có được nhất chính là nó không cần tiêu hao pháp lực, cũng không quan tâm pháp lực, bất kể là ai cũng đều có thể vận dụng bảo vật.

Những thứ trong tay bọn Đường Kiếp đều là các loại bảo vật hiếm có hù chết người. Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận đều chọn lựa ra một ít, tuy vậy vẫn còn thừa lại một ít thứ vô dụng.

Suy xét đến thế giới mới cần tiền vàng, Đường Kiếp bắt bọn nó giữ lại không đổi thành vàng cát, giờ phút này Y Y liền xuất ra một kiện dùng để câu dẫn tiểu hài tử, quả nhiên là phong cách nhiều tiền thế lớn.

Ngoan đồng trong thôn không biết bảo vật quý báu, chỉ biết là Hồ Điệp rất đẹp, đều thích, tuy nhiên đứa nhỏ lớn nhất cũng không ngốc, hừ một tiếng nói:
- Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi lại chỉ có một, vậy cho ai?

Y Y ngẫm lại thấy cũng đúng, liền lấy ra một đống bảo vật cấp thấp, phần lớn đều chẳng có tác dụng gì, lại không cần có pháp lực ủng hộ, nói:
- Mỗi người một cái, được chưa?

- Ô!
Bọn nhỏ liền cùng nhau vui mừng kêu lên.

Đường Kiếp thấy thế liền nhíu mày nói:
- Y Y, trẻ con cầm mấy thứ này dễ gây ra tai họa, mấy thứ này không thể đưa cho bọn nó, vui đùa một chút là được rồi.

Y Y nghe xong chỉ có thể gật đầu.

Một đám trẻ nhỏ kia không biết hắn có ý tốt, cùng trợn trắng mắt với Đường Kiếp, nói hắn là quỷ hẹp hòi.

Đường Kiếp cũng không để ý tới, tự trở về nhà.

Mọi người thấy không có bảo bối cùng không có hứng trí chơi với Y Y.

Y Y có chút ngượng ngùng, dù sao lúc trước nàng đã đáp ứng với bọn nhỏ, thời khắc này lại đổi ý nên có chút khó chịu. Sau khi bị Đường Kiếp nhắc nhở, ngẫm nghĩ một chút liền bắt Hồ Điệp kia nhét vào trong tay đứa nhỏ lớn nhất, nói:
- Ca ca không cho ta đưa cho các ngươi cũng là vì muốn tốt cho các ngươi. Thứ này ngươi cứ giữ lại đi, đừng để cho người khác biết.

Đứa bé kia gọi là Nhị Thụ Tử, cầm Hồ Điệp cao hứng chạy đi, theo sau còn có một đám tiểu tử muốn cướp đồ.

Y Y tự trở lại trong phòng, nhìn Đường Kiếp đang ngồi tự hỏi gì đó, xem hắn tự hỏi nhập thần như thế chắc là không biết nàng tặng một con Hồ Điệp cho người khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, Đường Kiếp phục hồi lại tinh thần, nói:
- Y Y, chúng ta đi thôi.

- Đi đâu?

- Đi qua núi bên kia.