Từng cơn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt, mang đến hơi thở bùn đất ướt át, còn hòa chung với hương thơm của các bông hoa.
Tự nhiên, đẹp đẽ, một thế giới đầy sức sống.
Giống như một con ếch ngã chỏng vó ở dưới đáy đáy giếng, Đường Kiếp tham lam hít thở bầu không khí trong lành tươi mới kia, đồng thời cũng căn cứ vào khả năng của khứu giác đánh giá thế giới chưa kịp nhìn bằng mắt này.
Chịu ảnh hưởng của Cương Phong, bầu trời ở đây cũng màu xanh, tầng mây vừa cao lại vừa dày, linh khí cũng hơi nồng đậm, có lúc có thể nhìn thấy chim chóc bay qua.
Như vậy một hồi lâu, Đường Kiếp mới đứng dậy.
Lúc này Đường Kiếp toàn thân trần trụi, chỉ mặc mỗi Vân Mẫu Tinh Kim Chiến Giáp, nhưng cũng bị ngọn Cương Phong kia thiêu đến không còn ra dáng vẻ gì, méo mó như một cục sắc lơn. Đường Kiếp cởi chiến giáp ra, thúc dục linh khí, trực tiếp kết thành một bộ y phục ở bên ngoài cơ thể, lúc này mới nhảy ra hố đất mà bản thân mình nện thành, nhìn ngắm chung quanh.
Đây là một mảnh điền dã, trên ruộng đất trồng đầy một loại thực vật màu vàng không biết tên, nhìn vào giống như là gạo vậy. Phía khác của điền dã là cả một mảng núi canh liên tiếp, rừng rậm bao trùm dày đặc.
Vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, Đường Kiếp vừa lấy ra Xã Tắc Đồ trong Thần Cung ra, nhẹ nhàng lắc nhẹ, Y Y từ bên trong nhảy ra ngoài.
Nhìn chung quanh, Y Y phát ra tiếng tán thưởng lớn:
- Ô, nơi này đẹp quá! Ca ca, chúng ta bây giờ đang ở nơi nào?
- Cũng không biết nữa. Chúng ta mới đến, đối với tình hình nơi này không biết gì hết, việc cấp bách chính là tìm người hiểu tình hình nơi này.
Đường Kiếp trả lời.
- Ở đâu có người?
Đường Kiếp chỉ điền dã nói:
- Xem kìa, những thực vật này, bằng bằng phẳng phẳng, ngay thắng chỉnh tề, không giống như là sinh trưởng tự nhiên, có thể là do người trồng, từ hình dáng mà thấy, giống như một loại lương thực nào đó, nếu như như vậy, gần đây không xa không phải là có nông gia sao, qua đó hỏi là được rồi.
Nói xong thân thể Đường Kiếp run lắc, phân thân theo bản thể trong cơ thể đi ra, Đường Kiếp đã lui ra trạng thái hợp / thể .
Sau đó phân thân quay người lại đi vào Xã Tắc Đồ.
- A?
Y Y ngạc nhiên nói:
- Ca ca lần này sao lại đảo ngược lại vậy?
Trước đây đều là phân thân ở bên ngoài chủ trì đại cuộc, bản thể toàn lực tu luyện. Lúc này đây tình thế không ngờ đảo ngược, trở thành bản thể bên ngoài còn phân thân ở bên trong.
Đường Kiếp trả lời:
- Bản thể phân thân vốn là một người, ai trong ai ngoài là căn cứ vào nhu cầu. Lúc trước lựa chọn bản Thể Tu luyện phân thân bên ngoài, là do trong Bí Cảnh có đủ linh dược cần thiết cung cấp cho bản Thể Tu luyện, hiện tại chúng ta không có cái gì, chỉ thích hợp phân thân tu luyện, tất nhiên phải đảo trình tự lại một chút rồi. Huống hồ khi ta đột phá Cương Phong, bản thể do vậy đã đột phá đến hậu kỳ thể Kim Cương, ta nghi ngờ Cương Phong màu xanh này cùng có thể bị Ly Kinh hấp thu mà lợi dụng. Nếu là như vậy, vậy thì lợi dụng nó thử xem, tất nhiên không thể giấu bản thể trong tranh rồi.
- Huynh đột phá đến hậu kỳ?
Y Y nghe vậy mừng rỡ, nhảy dựng lên ôm lấy cổ của Đường Kiếp.
Hai người đùa giỡn một hồi mới ngừng lại, Y Y hỏi:
- Đây chẳng phải là nói, toàn bộ tầng gió này là linh dược đại bổ của huynh sao?
Đường Kiếp cười khổ nói:
- Không tốt như vậy đâu. Ta vốn dĩ có thể đột phá, chủ yếu vẫn là bởi vì lúc ấy vốn là đến cửa thiếu một cước, nhưng không thể nói Cương Phong này mang đến sức mạnh mạnh bao nhiêu cho ta. Thực tế ta hấp thụ nhiều như vậy, gia tăng chẳng qua chỉ một chút. Tuy nhiên Ly Kinh Luyện Thể có một ưu điểm, chính là gia tăng hấp thu năng lượng đối ứng. Do vậy Cương Phong mang đến cho ta sức mạnh tuy yếu, năng lực chống đỡ Cương Phong lại mạnh lên rất nhiều, đây mới là mấu chốt ta có thể sống sót được.
- Hóa ra là như vậy.
Y Y nghe xong cảm thấy đáng tiếc.
Đường Kiếp lại nói:
- Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là một loại đạo nâng cao, cho dù chỉ là gia tăng kháng gió, cũng đáng để huynh cố gắng. Cho nên đợi thời cơ thích hợp, còn phải lên đó coi sao.
Nói xong Đường Kiếp đã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trên, không khỏi nghĩ đến lúc trước tất cả những gì mình tu luyện đều dựa vào linh dược, nhưng khả năng chuyên về gia tăng chống đỡ tiến bộ rất ít. Cho dù năm đó ở Vô Hồi Cốc nâng cao kháng tính lôi điện, theo thực lực tăng trưởng, từ lâu đã không kịp theo tình thế, chỉ sợ đã rơi dữ dội xuống mức bình thường thậm chí là thấp hơn bình thường.
Lần này đột phá Cương Phong, lại cho Đường Kiếp một gơi ý mới.
Ngoại trừ theo đuổi lực sức mạnh tăng lên, nâng cao cấp bậc cảnh giới bên ngoài, bản thể có lẽ ở phương diện khác cũng phải có chút nâng cao.
Cương Phong chính là cách ma luyện tốt nhất, trước đây Đường Kiếp chưa bao giờ nghĩ qua nó còn có thể đem đến lợi ích cho mình, tin đồi Cương Phong khủng bố từ trước đến giờ đều khiến cho người mặt mày biến sắc, không ai dám khinh suất mà đụng đến. Còn trải nghiệm lần này lại khiến cho Đường Kiếp nhìn thấy chuyện mà trước đây mình chưa từng thấy.
Quả nhiên đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, có một số việc thật là không trải qua cũng không biết. Phát hiện lần này khiến Đường Kiếp vô cùng hưng phấn, hắn đã bắt đầu tưởng tượng bản thân sau khi tu luyện xong Cương Phong.
Tinh La Đại Thiên Giới Cương Phong rất nhiều, nếu như cứ như vậy, cứ luyện tập, thực lực có thể nâng cao đến mức khó mà tưởng tượng.
Những thứ này đều là chuyện sau này, việc bây giờ phải làm là tìm hiểu người ở gần đây hiểu về tình hình nơi này, Đường Kiếp dắt Y Y ven theo con đường giữa điền giã mà đi.
Đi được không bao xa, liền thấy khói bếp lượn lờ ở bay lên.
Đường Kiếp và Y Y thoáng nhìn nhau, đồng thời bước đi nhanh lên.
Một lát sau, hai người đã đứng trước một thôn nhỏ.
Cửa thôn có sáu bảy đứa con nít đang chơi đùa, thấy Đường Kiếp và Y Y lại, cũng không sợ hãi, ngược lại cùng nhau dừng lại nhìn bọn họ, nhất là nhìn Y Y nhiều hơn, giống như là chưa bao giờ nhìn thấy một tiểu cô nương đẹp như thế.
Một gã tiểu đồng bước ra, nói oa oa gì với bọn họ, nhưng lại nghe không hiểu là đang nói gì.
Đường Kiếp sử dụng Linh Khiếu Thông Ngôn Pháp, chốc lát đã hiểu được tiểu đồng nói gì, đang hỏi bọn họ là ai, tới nơi này làm gì.
Đường Kiếp trả lời:
- Huynh muội chúng tôi là lữ khách từ phương xa đến, dọc đường đi ngang qua đay, muốn hỏi gần đây có thành thị không.
Tiểu đồng nghe xong liền chạy về trong thôn, một lát sau, chỉ thấy một đám người từ trong thôn đi ra, đứng đầu là một ông già tóc trắng xóa.
Hai bên sau khi nói chuyện, Đường Kiếp biết rằng vị lão gia nhân kia chính tên là Trình Kiện, là trưởng thôn của thôn này, còn thôn này thì có tên là Đạo Hương thôn.
Đường Kiếp do không biết phong thổ địa phương, cũng không dám nói bừa chuyện xưa, cho nên chỉ nói mình tên Đường Kiếp, từ nơi rất xa đến đây, trên đường du ngoạn, không cẩn thận bị lạc đường. Đơn giản một câu, tình hình bên anh tôi không biết thì tình hình bên tôi tôi nói cũng chưa chắc anh biết.
Lão nhân kia rất biết điều, gặp tình huống như vậy cũng không hỏi nhiều.
Đường Kiếp dù chưa nói thân phận, nhưng người tu làm việc đều có phong phạm, vẻn vẹn vài lời nói và việc làm đã thấy không tầm thường, Y Y bên cạnh tuy là con bé, nhưng lanh lẹ tinh anh, vừa nhìn là biết không phải con bé hay làm nông ngoài ruộng rồi, hai anh em hai người như vậy, dám đí trong núi lớn này, tất nhiên không phải là người bình thường. Thế giới này cũng có người tu tiên, lão trưởng thôn tuy chưa thấy nhưng cũng phải nghe qua, lão trưởng thôn sống đến chừng này tuổi, tất nhiên cũng biết đạo đãi khách, do vậy ngôn từ khách khí, lễ nghĩa đúng chỗ, cũng không vì vậy mà hai người Đường Kiếp có chút khó chịu, cón về những gì Đường Kiếp hỏi, biết đều đáp hết.
Vì thế Đường Kiếp rất nhanh đã biết nơi này là Thanh Vân Giới.
Khác với Tê Hà Giới, ở Thanh Vân Giới, thế lực lớn thực sự là quốc gia chứ không phải là môn phái. Hơn nữa Thanh Vân Giới chỉ có một quốc gia, chính là Phượng Sơn quốc. Tất cả người tu đều là vì quốc gia mà phục vụ, tuy rằng cũng có vài môn phái nhỏ, nhưng đều thực lực bình thường, hết thảy đều bị quản chế bởi quan phủ địa phương. Bản thân quốc chủ lại có những người tu hành hùng mạnh, điểm này so với quốc chủ ở Tê Hà Giới đều là con rối, hoàn toàn không thể giống nhau.
Trừ điểm đó ra, điểm khác nhau lớn nhất so với Thanh Vân Giới chính là ở đây thật ra là do yêu tộc thống trị.
Không giống như Tê hà Giới do con người thống nhất đất nước, cũng không giống Tê Hà Giới như vậy tam tộc địa vị ngang nhau, Thanh Vân Giới thật ra là thiên hạ của Yêu tộc. Nơi này có bốn phần năm lãnh thổ là bị Yêu tộc chiếm cứ, nhân loại liều chết chống cự, cũng đành phải một nơi mây xanh ở riêng.
Đường Kiếp rơi xuống đúng ngay trên quốc thổ của con người, nếu rơi xuống quốc thổ của yêu tộc, thứ đợi hắn chính là yêu tộc đếm cũng đếm không hết rồi. Đương nhiên, rốt cuộc là ai may mắn thì khó mà nói.
Phượng Sơn quốc tổng cộng có 36 châu, hơn 200 quận, Đạo Hương Thôn thuộc về một thôn nhỏ của huyện Ngô Đồng, phủ Xương Bình, An Châu, bởi vậy tám mươi dặm hướng nam chính là phủ Xương Bình. Về phần Xương Bình phủ còn có gi, người tu cao nhất của Phượng Sơn quốc là cấp bậc gì, có ai, những thứ này không phải một ông lão trong thôn có thể biết được.
Sau khi giới thiệu chi tiết rõ ràng, Trình trưởng thôn nói:
- Nơi này núi nghèo nước xa, xung quanh không người. Quan khách nếu không ngại bỉ thôn đơn sơ, có thể ở lại bản thôn trước.
Đường Kiếp đã muốn đi rồi, nhưng hắn thấy Trình trưởng lão nhiệt tình như vậy, cũng không cự tuyệt. Không giống với lúc đầu của Huyết Hà giới, hắn ở đây không bị ai truy sát, có thể an tâm vừa tu luyện vừa du sơn ngoạn thủy. Nếu như đã đến rồi, không nhân cơ hội này tham quan khắp nơi, du lịch thế giới khác, không phải đáng tiếc lắm sao?
Dựa trên ý tưởng này, Đường Kiếp cũng không loại trừ việc ở đây vài hôm.
Trình trưởng thôn kia liền sai người dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ cho Đường Kiếp, để cho Đường Kiếp và Y Y ở đó.
Một đêm vô sự.
Sáng sớm hôm sau, Đường Kiếp tĩnh tọa xong đã thấy Y Y cùng với các tiểu đồng mà hôm qua quen biết nô đùa ở bên ngoài phòng.
Đi ra cửa phòng, nghênh tiếp là một vài thôn dân đi qua, cười nói chào hỏi với hắn. Một vị đại thẩm bưng một chén nước cơm nóng hầm hập qua cho hắn, kêu hắn uống một cách rất nhiệt tình. Đường Kiếp uống một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm, chưa kịp nói lời cảm tạ, đại thẩm kia đã rời đi.
Người trong thôn xưa nay giản dị, Đường Kiếp mặc dù là người xa lạ, bọn họ vẫn đối xử với Đường Kiếp vô cùng hiếu khách và nhiệt tình, khiến Đường Kiếp cũng rất cảm động.
Tả hữu vô sự, Đường Kiếp liền đi vòng quanh, thưởng thức phong cảnh của thôn nhỏ, không bao lâu, đã đi đến trên một trận cốc.
Một chàng trai trẻ tuổi cường tráng đang trên trận giơ một khối đá được mài nhẵn trên dưới tung bay. Khối đá này nặng chừng trăm cân, nhưng trong tay người trẻ tuổi thì như lag không cầm vật gì cả, múa may nhẹ như gió.
Đường Kiếp đi tới cũng không quấy rầy hắn, ở bên cạnh nghỉ chân nhìn. Người trẻ tuổi kia có lẽ là hơi ngượng ngùng, múa vài cái liền buông, nói:
- Ngài chính là Đường tiên sinh hôm qua đến phải không, tôi nghe mẹ tôi nói rồi.
Đường Kiếp mặc áo xanh, cử chỉ lại nhã nhặn, làm cho người ta cảm giác giống như thư sinh, bởi vậy người trong thôn đều gọi hắn là tiên sinh.
Nói xong, người tuổi trẻ kia lại nghĩ gì đó, chỉ mình nói:
- A đúng rồi, tôi tên là nhị hổ.
Đường Kiếp gật gật đầu, nói:
- Nhị hổ xin chào. Đúng rồi, tại sao ngươi phải múa khối đá này.
- Cái này à.
Nhị hổ sờ sờ đầu cười nói:
- Tôi đang tu luyện.
- Tu luyện?
Đường Kiếp nhíu mày:
- Ta thấy ngươi ngọc môn sớm mở, linh không đã tích, dẫ là linh đồ, sao lại dùng biện pháp tu luyện đơn giản này để tu luyện chứ.
Nhị hổ nghe vậy cả kinh:
- Tiên sinh là tu sĩ?
Không chờ Đường Kiếp trả lời, hắn đã quỳ xuống đất, hét lớn:
- Xin tiên sinh dạy cho tôi tu luyện như thế nào!