Đầu tiên chính là Đường Kiếp có được thần thức.

Mặc dù chỉ là thần thức nông cạn nhất, nhưng khoảng cách thần thức so với thức hải xa hơn rất nhiều.

Thời khắc này chỉ có hơi kéo dài ra, Đường Kiếp cảm thấy chung quanh mình vài trăm thước, tất cả mọi tồn tại và biến hóa đều trong cảm nhận của hắn.

Trách không được mọi người thường nói, Đại Năng trước mặt, hết thảy kỹ xảo đều là vô dụng.

Riêng có năng lực cảm nhận tất cả ở xung quanh, thì các thủ đoạn như đánh lén của Tâm Ma trở lên trước mặt người tu hành khó mà có hiệu quả. Cũng may mà thần thức tuy có thể cảm nhận xung quanh, nhưng không vì vậy mà phá ngông Đồng Hư, khi Đường Kiếp tưởng ngụy trang tiếp cận, lại chỉ dựa vào thần thức mà thì không thể nào khám phá, cho nên mới có thể giúp Đương Kiếp liên tiếp đạt được quỷ kế.

Mặt khác, cảm giác thần thức là cần chủ động phóng thích, bởi vì năng lượng thần hồn hữu hạn, thần thức cũng có hạn, cho nên lúc dễ dàng thì không ai không có việc gì mà thả thần thức lung tung.

Cuối cùng chính là cường độ và độ rộng của thần thức.

Đường Kiếp thử kéo dài thần thức cực hạn lớn nhát của mình, phát hiện có thể kéo dài hai dặm, kéo dài thêm nữa thì không được, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Khác với linh thức, cường độ bức xạ của thần thức sẽ thay đổi theo sự lớn mạnh của thần hồn mà không ngừng tăng trưởng.

Là người ở thời kỳ mới vào Tâm ma, tuyệt đại đa số người có thể có độ dài 200 mét coi như là không tệ, Đường Kiếp lại có cơ bản trên ngàn mét.

Trong chuyện này nguyên nhất một phần lớn chính là thời gian hắn ngưng tụ thần hồn quả thực là quá nhanh.

Đây cũng là chuyện không còn cách khác, Đường Kiếp lúc đó thiếu cách phòng ngự có hiệu quả, rõ ràng biết phía trước có hổ, cũng chỉ đành kiên trì lao đến phía trước. Kết quả chính là ngưng tụ được thần hồn mạnh mẽ từ trước đến nay chưa từng có, phải biết có rất nhiều người đang trong quá trình Tâm Ma không có cách nào ngưng tụ thành hình người. Cộng thêm căn bản hùng hậu của Đường Kiếp, còn về Tâm Ma vừa hình thành có thể đạt đến độ cao mà từ trước đến nay chưa từng có.

Hắn không biết những người như Tiêu Biệt Hàn Lăng Tiêu khi mới bắt đầu thần thức mạnh bao nhiêu, nhưng có thể tưởng tượng, tuyệt đối sẽ không mạnh mẽ hơn bản thân.

Một lần vượt qua ải không hoàn mỹ, ngược lại lại tạo ra kết quả càng huy hoàng, điểm này khiến Đường Kiếp cũng bất ngờ.

Đây, có lẽ cũng chính là vận mệnh.

Nhìn vào Mệnh Vận Đạo Tắc đang vô cùng mờ nhạt, Đường Kiếp không khỏi oán thầm nói.

Nếu Tâm Ma kỳ đã qua, kế tiếp sẽ chuẩn bị tiến vào trong thế giới màu xanh rồi.

Căn cứ phân tích của Đồ Đồ, Thanh sắc cương phong này cần ít nhất thực lực Tử phủ mới có thể đi qua, nhưng mà rốt cuộc cần Tử Phù cấp độ nào, Đồ Đồ cũng không biết rõ.

Với thực lực bản thể phân thân hợp thể của Đương Kiếp, chỉ dựa vào phòng ngự mà nói, so với sơ kỳ Tử Phủ không kém bao nhiêu, nhưng mà hậu kỳ Tử Phù mới có thể vượt qua gió lốc Thanh sắc, vậy thì đợi chết trong đó sao.

Hết lần này đến lần khác đi vào nơi mà không biết tình hình, giờ này khắc này, Đường Kiếp cũng chỉ có thể nhắm mắt xông đến thôi.

Thời gian tiếp theo, Đường Kiếp chuẩn bị toàn lực ứng phó.

Ba ngày sau, Ngọc Tiên Các cuối cùng cũng đã bay đến bên trên thế giới màu xanh, lúc này nhìn không thấy toàn cảnh của thế giới, chỉ nhìn thấy một mảnh thanh quang lóng lánh trước mắt, phát ra một ánh sáng và sức nóng lớn, giống như là mặt trời màu xanh ở trên đầu vậy.

Đứng ở ngọc tiên các, Đường Kiếp nhìn mặt trời màu xanh chói chang kia, hắn biết rằng, một khi tiến vào, sẽ thấy con đường không thể quay lại. Cắn chặt răng, hắn cuối cùng lấy Xã Tắc Đồ ra, bản thể dĩ nhiên xuất hiện.

Hai thân thể lại lần nữa hợp lại làm một, một luồng sức mạnh vô biên cũng theo đó mà xuất hiện, cứng rắn đem làn sóng nóng vồ đến trước mặt ngăn cản bản thân.

Tiếp theo Đường Kiếp lại lấy Ngọc Tiên Các ra, vật này đã biến thành một tòa nhà nho nhỏ thu vào trong tay của Đường Kiếp, cùng với Xã Tắc Đồ, thu vào trong cơ thể thần cung.

Sau khi thăng tiến tâm Ma, có thể sử dụng thần thức mở ra một không gian độc lập trong cơ hội, thu kiếm pháp khí bảo vật, so với túi giới tử thì linh hoạt hơn nhiều, do thần hồn mới thành, sức mạnh chưa ổn định, khiến cho thời gian hạn định hữu hạn, bởi vậy đại bộ phận người tu hành Tâm Ma vẫn luôn mang theo túi Giới Tử như cũ. Nhưng trong một số tình huống đặc biệt, lấy chỗ đựng vẫn là cần thiết.

Ví dụ như tình hình bây giờ.

Uy lực của Cương Phong quá mức hùng mạnh, túi Giới Tử để bên ngoài nhất định sẽ bị phá hủy, cần phải bỏ vào trong cơ thể Thần Cung để bảo đảm an toàn.

Nếu như không tiến vào Tâm Ma, Đường Kiếp cũng chỉ có thể lựa chọn đơn độc vào trong, để tất cả mọi thứ bên ngoài, đợi sau khi tiến vào chế tạo xong Vận chuyển Trận, dùng phương thức vận chuyển để nhận đồ ra. Tốn thời gian tốn sức không nói, còn nguy hiểm, lỡ như có một vị Đại Năng này qua đây,
- Hả, ở đây có thiên trân vô chủ bay ở thế giới bên ngoài? Thật là may mắn mà.
Bảo bối thành của người ta rồi.

Ngoài ra đem theo bảo vật có một ưu điểm, chính là khi xông vào Cương Phong có thể sử dụng, cũng có thể nắm chắc thêm vài phần.

Lúc này Đường Kiếp đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, không do dự nữa, lao đầu vào trong Cương Phong màu xanh đó.

Cương Phong như một ngọn lửa quét qua, giây phút đó Đường Kiếp cảm thấy giống như là trở lại Thần Hỏa Cốc, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là ngọn lửa cuồn cuộn. Chỉ có điều trong hộ giới của Cương Phong rõ ràng mạnh hơn Thần Hỏa Cốc rất nhiều, uy thế vô biên trong một thời gian ngắn đã thể hiện ra uy lực khổng lồ.

Vòng bảo hộ của Đường Kiếp trong cơn Cương Phong yếu như là vỏ trứng vậy, gió vừa thổi thì vỡ tan dập nát, cơn lốc gào thét khủng bố thổi qua thân thể của Đường Kiếp, như là sắt chà xát lên da thịt vậy. Cho dù là đá vân mẫu kim tinh chiến giáp cũng không thể ngăn cản trận gió thẩm thấu, những phần bên ngoài chiến giáp chịu thương tổn nghiêm trọng, mỗi một trận gió thổi quét qua, giống như là hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao cuốn qua Đương Kiếp, đều từ trên người Đường Kiếp lấy đi một tảng máu thịt lớn.

Nếu không phải giây phút này Đường Kiếp dưới trạng thái hợp thể của Đường Kiếp, thì cho dù là tu sĩ Đại Năng dưới cơn gió như thế này, cũng sợ rằng đi dởi nhà ma rồi.

Giờ này khắc này, điều duy nhất Đường Kiếp có thể làm là không ngừng rơi xuống phía dưới, lấy tốc độ nhanh nhất để xông qua khu Cương Phong, đồng thời càng không ngừng phát ra vòng bảo hộ. Tuy là vòng bảo hộ này là một kích đã vỡ, nhưng mà chỉ cần làm suy yếu một chút sức mạnh của Cương Phong cũng tốt rồi.

Càng rơi xuống, luồng gió càng mãnh liệt.

Đường Kiếp giống như rơi vào máy xay thịt vậy, luồng Cương Phong điên cuồng mà hung tàn xoắn đến từng thớ máu thịt trên người Đường Kiếp.

Từ xa nhìn lại, Đường Kiếp giống một vì sao rơi từ trên trời bay xuống, trong luồng gió không ngừng thiêu đốt bản thân, những máu thịt chính là ngọn lửa tróc ra từ trên người hắn, trong khu Cương Phong vẽ ta một đường đỏ dài dài, là máu tươi, cũng là lửa cháy!

Mắt thấy dần dần chống đỡ không nổi, tay Đường Kiếp vừa thả, Ngọc Tiên Cát đã xuất hiện, bao trùm hắn lại. Mượn sự bảo hộ của Ngọc Sơn Các, Đường Kiếp đã nhanh chóng uống vào viên thuốc, đồng thời sử dụng sinh mệnh chi đạo của bản thân, để vết thương của cơ thể mau chóng hồi phục.

Đợi cho khôi phục gần xong rồi, Đường Kiếp liền thu Ngọc Tiên Các lại, tiếp tục rơi xuống.

Đợi đến khi chống đỡ không nổi thì Đường Kiếp lại thả Ngọc Tiên Các ra.

Lặp đi lặp lại như thế, cứ chống đỡ để tiến lên phía trước.

Nhưng mà ngọc tiên các tuy mạnh, lại không có năng lực hồi phục mạnh như Đường Kiếp vậy, mỗi lần tiêu hao của nó đều là thật cả, khó mà khôi phục được.

Rốt cục, sau một tiếng “bang” chấn động, Ngọc Tiên Các bảo vệ Đường Kiếp cuối cùng cũng chia năm xẻ bảy trong quá trình rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã khiến thần trân này bị phá nát thành bột mịn.

Mất đi bảo hộ của ngọc tiên các, Đường Kiếp tiếp tục rơi xuống, lúc này đã không còn đường quay đầu lại, chỉ có thể xông đến cùng, mới có thể có hy vọng tìm thấy đường sống.

Đường Kiếp cắn răng toàn lực bay xuống.

Cơn gió thổi cháy quần áo của hắn, thổi hết tóc của hắn, thổi nát da của hắn, thổi mù cặp mắt của hắn, thậm chí ngay cả xương cốt cũng bắt đầu hiện ra trong cơn Cương Phong, từng tầng từng tầng, từng mảnh từng mạnh, khả năng khôi phục mạnh cũng không thể chống lại sự khủng bố của cơn hủy diệt, Đường Kiếp từ da dẽ đầy đủ chỉ còn bộ xương khô vẫn theo phương hướng đó rơi nhanh xuống. Bộ xương trắng đã hiện rõ ràng ra, thậm chí ngay cả nội tạng cũng từ từ xuất hiện dưới cơn Cương Phong, nếu không phải hắn tu luyện đến mức phi thường như ngày hôm nay, lại có Vân Mẫu Chiến hộ pháp bảo vệ nơi yếu hại, thì sớm đã cháy thành tro rồi.

Nhưng mà điều này cũng tới mức cực hạn của Đường Kiếp.

Khu Cương Phong dài dăng dẳng không biết lúc nào mới kết thúc, Đường Kiếp đã là thành nỏ mạnh hết đà. Đối mặt tình huống này, Đường Kiếp không khỏi cười khổ, xem ra vận khí của mình không tốt lắm, trận giớ này, sợ là người tu đến mức Tử Phì trung kỳ mới có thể qua được.

Đã không có thần trân, Đường Kiếp đã mất đi lực lượng bảo hộ, cho dù phóng ra Xã Tắc Đồ cũng không thể bảo vệ mình.

Ở thời khắc nguy cấp này, điều Đường Kiếp có thể làm chỉ có vung quyền điên cuồng, lấy tất cả lực lượng và linh khí của mình bộc phát ra.

Giờ này khắc này, hắn đã bất kể là công pháp gì, , Cửu Lê Tâm Kinh, Vô Cực Hồn Thiên Công, Huyết Nhục Ma Bàn, cửu trọng Thiên kiếp đao, phàm là thức gì hắn biết, đều dùng hết ra, với thái độ cuồng bạo nhất đối phó với trận gió mạnh mẽ này, coi nó giống như là kẻ địch, toàn lực xuất kích.

Cho dù chết, cũng muốn giữ thái độ chiến đấu!

Thời khắc này, Đường Kiếp bỗng nhớ ra Binh Chủ, nhớ tới người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất kia sừng sững trên trời đất rống lên một tiếng.

Hai tay bất giác làm theo tư thế đó, đó là động tác cơ bản khi tập Ly Kinh Luyện Thể.

Đáng tiếc hiện tại không có linh dược cung cấp cho hắn gột rửa, động tác này không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp cảm thấy có một sức mạnh tiến vào trong thân thể hắn.

Là trận gió mày xanh kia, khi thổi qua cơ thể của hắn, không ngờ lại có một chút đi vào cơ thể, hòa thành sức mạnh không biết, chãy phía trong cơ thể của hắn.

- Đây là…
Đường Kiếp ngạc nhiên.

Hắn không biết đây là cái gì, nhưng ngay sau đó, bản năng của hắn thi triển Ly Kinh.

Trong sự rơi xuống vô cực, Đường Kiếp lại thi triển Ly Kinh.

Theo những động tác thi triển, Đường Kiếp cảm giác càng ngày càng nhiều sức mạnh đang chảy vào cơ thể hắn.

Hắn vẫn chịu sự tập kích của Cương Phong, thương tổn có tăng không giảm, nhưng năng lực phản kháng và khôi phục tự bên trong cơ thể cũng theo đó nâng cao, không ngờ giúp hắn nâng cao khả năng chống đỡ cơn gió khủng bố càn quét này.

Vì thế Đường cứ thực hành Ly Kinh một lần lại một lần, cho đến lúc đột nhiên ầm một tiếng, giống như có gì bị đánh vỡ vậy, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy mình giống như bước chân vào một cảnh giới hoàn toàn mới, tất cả trước mắt tựa hồ đều biến thành không như trước.

Ngày vẫn là ngày, gió cũng vẫn là cơn gió đó, nhưng mà tong mắt Đường Kiếp, cơn gió màu xanh này đã không còn khủng bố như trước, nó trở nên chậm, cũng trở nên yếu.

Đường Kiếp biết rằng, hắn đã đột phá!

Thân thể còn đang bay nhanh xuống dưới, cơn gió khủng bố cũng không còn uy hiếp hắn nữa.

Cứ xuyên qua trận gió dài dăng dẳng này, cuối cùng,trước mắt Đương Kiếp sáng lên.

Hắn nhìn thấy mình thoát khỏi phàm vi của trận gió, đến một không trung mênh mông, xuyên qua các tầng mây, mà đỉnh đầu thì là trận gió màu xanh kia.

Rốt cục thoát khỏi khu Cương phong rồi!

Trong nháy mắt, mắt của Đương Kiếp đã ươn ướt.

Hắn liền nhìn ngọn gió xanh ở trên đỉnh đầu, động nhưng không động, cứ theo tư thế tự do của bản thân rơi xuống, cánh đồng xa xa bát ngát, thì thấy bóng dáng của một người từ trên trời rơi xuống, ầm ầm nện xuống, như thiên thạch rơi xuống vậy, mang đầy khói bụi.