Chạy!

Bên trong Thiên Hỏa Tháp, Đường Kiếp chạy đi bằng tốc độ cao nhất, giống như một đạo thiểm điện, nhanh chóng xông qua không gian rộng lớn bên trong tháp, cấp tốc lao về phía trước.

Vừa chạy lên được mấy tầng, chợt nghe chấn động ầm ầm truyền đến từ phía dưới, trong tiếng sụp đổ kịch liệt, một bàn tay cự đại đánh xuyên qua sự ngăn cản của những tầng lầu, phá không mà đến, hung ác chụp về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp đánh ngược lại một quyền, va chạm cùng với cánh tay của pho tượng kia. Thiết quyền của bản thể ngay cả ngọn núi cũng có thể đánh nát, vậy mà khi đụng độ với cánh tay của pho tượng lại bị chấn động bay ngược về.

Bồng!

Một ngọn lửa bùng lên từ cánh tay tượng đắp kia, lửa cháy vô biên hóa thành một quyền đầu to lớn tiếp tục đuổi theo Đường Kiếp. Ngay khi sắp sửa đánh trúng, phía sau đầu Đường Kiếp đột nhiên vang lên một tiếng chim hót, tiểu điểu Hỏa Tinh Linh kia lại xuất hiện, há mỏ ra, hút luôn quyền đầu rực cháy đang bay đến kia.

- Ngao!
Hỏa Thiên Tôn phát ra tiếng gào thét tức giận.

Tuy nhiên hắn cũng biết, khi bản thể chưa đến mà thánh hỏa lại bị đoạt đi, muốn dựa vào hỏa diễm để đối phó với Đường Kiếp thực sự quá khó khăn. Chỉ có thể tắt lửa đi, bàn tay to lớn tiếp tục chộp tới Đường Kiếp.

Tuy chỉ là một pho tượng nhưng thêm vào ý niệm khủng bố mà cường đại của Hỏa Thiên Tôn, lại trở thành một tồn tại mang sức mạnh to lớn gần như vô tận.

Thiết quyền lại một lần nữa phá vỡ những bức tường, làm gạch đá bay loạn khắp không gian.

Phải biết rằng bên trong Thiên Hỏa Tháp là những không gian tự thành, mỗi một tầng không gian đều rộng lớn vô cùng, lần này vách tường bị đánh phá, lập tức làm cho không gian thác loạn, không gian bên trong vốn được ngăn cách với không gian chân thật bên ngoài nay bắt đầu sụp đổ ra bên ngoài, không gian ở những tầng diện khác nhau bắt đầu chồng chéo đan xen.

Vì vậy Thiên Hỏa Tháp bắt đầu xuất hiện một cảnh tượng kì lạ, đứng ở bên ngoài Thiên Hỏa Tháp có thể thấy rõ không gian đang hoạt động bên trong. Ngươi có thể đứng ở một chỗ nhưng có thể đồng thời nhìn thấy những không gian khác nhau ở các góc độ khác nhau.

Thiệt hại càng lớn, không gian bên trong Thiên Hỏa Tháp đang không ngừng kéo dài ra bên ngoài, nó vẫn lan tràn đến phụ cận đấu trường, vì thế hai người đang chiến đấu phát hiện, bọn hắn đang ở trên sàn đấu, trong chốc lát lại hiện ra bên trong Thiên Hỏa Tháp. Công kích của bọn hắn phát ra trên sàn thi đấu đi được nửa đường liền bay vào Thiên Hỏa Tháp, một vài tu sĩ đang tản bộ trong Thiên Hỏa Tháp có khả năng bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải công kích như trời giáng, hơn nữa rất có thể bước này của họ còn đang bên trong tháp thì bước tiếp theo đã hiện ra trên sàn đấu.

Những người đang quan chiến cũng không ngoại lệ, bọn hắn vươn tay liền tấy bàn tay của mình biến mất trong không trung, lại hiện ra ở một vùng xa xôi khác.

Nhưng nếu như không kịp thu tay lại, sau đó rất có thể sẽ bị một khe nứt không gian đột nhiên xuất hiện cắt thành hai đoạn.

Hết thảy quỷ dị như vậy, sàn thi đấu lập tức trở nên đại loạn.

Tai họa bên trong Thiên Hỏa Tháp trong nháy mắt đã lan cả ra bên ngoài, lấy tốc độ như một quả cầu tuyết đang lăn mà lan rộng ra, nhanh chóng bao chùm toàn thành.

Nhưng những tên đầu têu ra hết thảy lại không hề quan tâm, vẫn đang ngươi đuổi ta chạy.

Đỡ được đòn tan vỡ không gian kia, Đường Kiếp vẫn nhanh chóng chạy lên trên.

Nếu nhìn kĩ sẽ thấy trước người Đường Kiếp tất cả đều bình thường, mà ở phía sau hắn, không gian thác loạn như một đầu mãnh thú đang điên cuồng đuổi theo, giống như khi hắn vừa chạy qua một cái cầu thang, những tấm ván gỗ làm nên cầu thang này sẽ rớt xuống, bên dưới lại là vực sâu vô tận hắc ám.

Dưới đáy vực sâu, Hỏa Thiên Tôn như một pho tượng ma thần, đang điên cuồng gầm thét:
- Vô dụng thôi, trong cơ thể ngươi có Thương Vân Thánh Hỏa, bất kể ngươi trốn ở đâu cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ta!

Hắn từ phía dưới từ từ bay lên, quơ mạnh cánh tay cự đại.

Một chân của hắn đã có năng lực hoạt động, sải bước lên đài cao.

- Vậy sao?
Đường Kiếp nhẹ giọng cười, khi bàn tay to đang áp chế, cánh tay phải của Đường Kiếp đột nhiên bùng lên một luồng thần hỏa, chính diện nghênh đón

Táng Thần Diệm!

Sau khi hấp thu Táng Thần Diệm, Đường Kiếp cũng cảm giác khó nhịn được nhiệt lực nóng bỏng trong cơ thể, chỉ dựa vào Thương Vân hỏa chủng có lẽ còn khống chế không nổi, lúc này thấy Hỏa Thiên Tôn đột kích, hiển nhiên không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, liền dứt khoát phóng xuất ra Táng Thần Diệm.

Một ngọn lửa màu lam chợt xuất hiện, dừng ngay trên cánh tay đang đánh úp lại, chỉ thấy ngọn lửa kia lượn quanh một vòng, liền đó cánh tay kia bị tan chảy, dung nham rơi hết xuống.

Uy lực của Táng Thần Diệm quả nhiên danh bất hư truyền.

Hỏa Thiên Tôn “ngao” lên một tiếng quái dị, thu lại cánh tay, đồng thời rống lên về phía ngọn lửa kia, chỉ thấy Táng Thần Diệm đột nhiên lay động một cái, Đường Kiếp còn có cảm giác Táng Thần Diệm sắp rời xa thân thể mình, lập tức biết không hay. Bởi vì bản thể của Hỏa Thiên Tôn chưa đến, ngọn lửa được thả ra này cố nhiên là bị Đường Kiếp khắc chế, Đường Kiếp sử dụng ngọn lửa của Hỏa Thiên Tôn, đồng dạng cũng bị lão không chế. Lấy đạo hạnh của Hỏa Thiên Tôn, tất nhiên là có nhiều phương pháp có thể thao khống ngược dị hỏa. Đường Kiếp không phóng xuất còn tốt, nay phóng ra liền lại cho lão một cơ hội.

Lúc này thấy Táng Thần Diệm bị Hỏa Thiên Tôn không chế, hút dần ra khỏi cơ thể, Đường Kiếp đột nhiên quát lên một tiếng, một chưởng đánh về phía cánh tay phải của mình, liền đó một đạo suối máu bắn ra, Táng Thần Diệm đang một bị phân thành hai, một nửa quay trở lại cơ thể của Đường Kiếp, một nửa thì bay về phía Hỏa Thiên Tôn.

Đường Kiếp dùng cách tráng sĩ chặt cổ tay, trực tiếp bỏ qua một nửa Táng Thần Diệm để tránh cho Hỏa Thiên Tôn cướp đi toàn bộ.

Mặc dù bỏ qua một nửa Táng Thần Diệm, hắn cũng sẽ không để mặc nó lọt vào tay đối phương, mà gào thét đánh ra một quyền. Một quyền này đánh tan đoàn Táng Thần Diệm kia, đoàn lửa kia trong nháy mắt hóa thành vô số đốm lửa bay xuống bên dưới.

Ngọn lửa màu lam như những cánh hoa rơi trên người pho tượng, rơi xuống cánh tay, cánh tay cháy xém, rơi xuống đầu, đầu tan chảy, rơi xuống thân, cả thân bị xuyên thủng.

- Ngao!!
Hỏa Thiên Tôn lại một lần nữa gào thét điên cuồng.

Ngọn lửa màu lam thiêu đốt trên người hắn, hắn trong lúc nhất thời không thể không chế nhiều ngọn lửa một lúc như vậy được.

Đường Kiếp phía trên thì đang bay nhanh chạy trốn, cái chân còn lại của Hỏa Thiên Tôn rốt cục cũng có năng lực hoạt động.

Hắn ngẩng đầu, bước dần lên hư không phía trước, phảng phất trước mắt là những bậc thang, rồi tức giận gầm rú:
- Ngươi trốn không thoát đâu!

Hai chân của pho tượng đạp mạnh một cái, liều mạng phi thân lên cao, phảng phất như cho dù cả pho tượng kia bị hòa tan cũng phải bắt cho được Đường Kiếp.

Ngọn lửa vẫn thiêu đốt như trước, vô tình thiêu hủy pho tượng mang ý chí của Hỏa Thiên Tôn. Một bàn tay che trời cũng đã chụp về phía Đường Kiếp.

Giống như mọc mắt sau đầu, Đường Kiếp đột nhiên bổ nhào về phía trước, tiếp theo thi triển Loạn Phong Bộ, người đã tiến về phía trước một khoảng, một kích của Hỏa Thiên Tôn thất bại, đánh thẳng vào vách tường, lại một lần nữa dẫn phát chấn động trong một khoảng trời.

Đường Kiếp quay đầu lại nhìn, cười nói:
- Nhà của mình mà cũng chịu khó phá ghê đó.

Miệng nói nhưng chân vẫn không ngừng, vẫn tiếp tục xông lên trước.

- Chỉ cần có thể làm thịt ngươi, hủy đi tòa tháp này thì có là gì?
Hỏa Thiên Tôn giận giữ hét lên một tiếng, tiếng hô này mang theo công kích thần niệm mãnh liệt, cho dù đã hợp thể nhưng Đường Kiếp cũng không chịu nổi, bước chân đang chạy đột nhiên chững lại một chút, toàn thân đều bị kìm hãm. Cũng may đây chỉ là công kích của hình chiếu, nếu là công kích thần niệm của bản thể, kết cục của Đường Kiếp giờ này hẳn là đã định.

Biết không tốt, Đường Kiếp cắn răng một cái, cánh tay vung lên, Thần Hành Phù lấy được trong bảo khố đột nhiên xuất hiện trong tay.

Dán vào người mình, Đường Kiếp trực tiếp lao thẳng lên tầng gác của tòa tháp, tưởng như va chạm, Đường Kiếp lại cứ vậy mà xuyên qua tường vách, trực tiếp lên được tầng trên.

Đường Kiếp mừng rỡ, biết rằng Thần Hành Phù quả nhiên hữu hiệu, không chần chờ hơn nữa tiếp tục lao thẳng lên, lúc này cũng không cần dùng đến cầu thang nữa mà trực tiếp bay thẳng lên phía trên, phía sau là Hỏa Thiên Tôn đang một đường mạnh mẽ phá phách đuổi theo.

Từ bên ngoài nhìn vào, toàn bộ Thiên Hỏa Tháp phía dưới đã hoàn toàn trống rỗng, duy chỉ có một người khổng lồ toàn thân lượn lờ ngọn lửa màu lam là còn đang ngửa mặt lên điên cuồng gào thét, không ngừng vung quyền, chỉ là vướng phải những vách tường nên tốc độ so với Đường Kiếp chậm hơn rất nhiều.

Ngọn tháp trôi nổi trong không trung cứ lập lòe như vậy, lúc này đã hoàn toàn hiện lên trước mắt chúng nhân toàn thành.

Phía xa xa, Tiên Đào, Hồng Uyển, còn có Hứa Diệu Nhiên đang nhìn cảnh tượng này. Tiên Đào sợ hãi nói:
- Tiểu thư, không phải là cô gia làm ra đó chứ?

- Không hắn thì còn ai nữa?
Hứa Diệu Nhiên trả lời, trên mặt lộ ra ý cười:
- Ngay cả Hỏa Thiên Tôn cũng đều bị kéo ra rồi, quả nhiên không hổ là nam nhân của ta.

Tiên Đào, Hồng Uyển nghe được cũng không biết nói gì cho phải, nghĩ thầm đây cũng đâu phải là chuyện gì đáng tự hào chứ.

- Người không sợ cô gia gặp nguy hiểm sao?
Hồng Uyển nói:
- Xem ra cô gia vẫn còn đang ở trong tháp, nếu cứ tiếp tục như vậy còn không phải là trở thành rùa trong hũ sao?

- Ta tin tưởng hắn! Hắn nếu đã dám làm nhất định sẽ có biện pháp chạy thoát.
Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Được rồi, đừng xem nữa, đi làm việc cả đi. Nhớ kĩ làm sạch sẽ tất cả những chuyện có liên quan đến Đường Kiếp. Đường Kiếp không ở đây, chuyện mua bán vẫn phải tiếp tục làm.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp rốt cục đã chạy tới tầng 9 Thiên Hỏa Tháp.

Hứa Diệu Nhiên nói không sai, hắn nếu đã dám làm, tất nhiên là đã chuẩn bị sẵn đường lui.

Tầng 9 Thiên Hỏa Tháp, chính là đường lui của hắn.

Hắn sở dĩ chạy lên bên trên, không vì gì khác mà là bởi trên này có một truyền tống trận, thông qua nó, hắn có thể tự do đi tới bất kì địa phương nào.

Nhưng mà vừa mới chạy lên tầng 9, Đường Kiếp phải dừng lại.

Đứng trước truyền tống trận là một người.

Liễu Thiến Y.

Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Đường Kiếp trầm xuống. Lúc này hắn đột nhiên ý thực được, kế hoạch của mình đã bị nàng khám phá toàn bộ.

Nhưng mà Liễu Thiến Y cũng không xông lên, nàng thấy Đường Kiếp, trên mặt lại hiện lên một nụ cười mỉm.

Ánh mắt dường như biết nói, mang đến tâm ý của mình một cách rõ ràng: “Huynh quả nhiên còn sống”

“Nàng không đến chặn đường mình”

Trong lòng Đường Kiếp sinh ra ý nghĩ này.

Chỉ thấy Liễu Thiến Y chậm rãi tránh sang một bên.

Đường Kiếp hiểu được ý tứ của nàng.

Hắn lướt qua bên cạnh nàng như một làn gió.

Vượt qua Liễu Thiến Y, hắn nói:
- Cảm ơn.

Trên mặt Liễu Thiến Y hiện lên nụ cười tươi như hoa, mang theo niềm thỏa mãn vô tận.

Ngay sau đó Đường Kiếp đã đứng trên truyền tống trận, khởi động trận pháp này.

Cùng lúc đó, thiết quyền đục phá vách tường, bóng dáng mãnh liệt của Hỏa Thiên Tôn lao đến.

Nhìn thất Đường Kiếp đang đứng trong truyền tống trận, Hỏa Thiên Tôn rốt cục hiểu được kế hoạch của hắn là gì, bật thốt kêu lên:
- Không!

Bàn tay to đã chộp về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp phất tay với Hỏa Thiên Tôn:
- Tạm biệt!

Theo lời tạm biệt này, quang hoa chợt lóe lên, thân ảnh Đường Kiếp biến mất.

Mắt thấy Đường Kiếp biến mất như vậy, Hỏa Thiên Tôn điên cuồng gầm thét:
- Đừng có mơ chạy trốn được!

Hỏa Thiên Tôn dồn toàn lực đánh ra một quyền về phía truyền tống trận, lực xung kích cuồng bạo trực tiếp đánh vào không gian thông đạo.

Ngay sau đó, đang bay trong không gian thông đạo, Đường Kiếp liền cảm thấy không gian quanh người chợt chấn động, một vòng xoáy không gian mạnh mẽ cuốn tới, phía trước không gian thông đạo chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một lỗ đen giống như vực sâu.

Đường Kiếp lại không thể khống chế nổi, ngã vào trong lỗ đen vô tận kia.