Đưa tin xong, Đường Kiếp bước nhanh về phía tầng bảy Thiên Hỏa Tháp

Đi vào đại sảnh tầng bảy, Đường Kiếp cũng không dừng lại mà tiếp tục đi theo một hành lang. Vượt qua một đoạn đường dài và đi thẳng vào một cánh cửa nhỏ.

Trước cửa có hai gã thủ vệ đang đứng, đều là Linh Hoàn chân nhân.

Thấy Đường Kiếp tiến đến, hai tên kia cảnh giác, đồng thời nói:
- Khố phòng trọng địa, không phận sự miễn vào!

Nơi này là bảo tàng của Tứ Đại Thiên Vương, Thiên Hỏa Tháp tích lũy ngàn năm, vô số của cải đều cất giữ trong này, Đường Kiếp ở Thiên Hỏa Tháp mấy ngày này, tự nhiên biết rõ tình hình của Thiên Hỏa Tháp. Lúc này hắn bước đến, nói to:
- Tại hạ Tả Toàn Danh, phụng mệnh Đông Thiên Vương tới lấy bảo vật.

- Giao ra Thiên vương dụ lệnh!

- Đó là tất nhiên!
Đường Kiếp vừa đi tới, một mặt lại cho tay vào túi giả như lấy dụ lệnh, chỉ hai ba bước đã tới gần hai gã thủ vệ, tay chợt vung lên, Đế Nhận trong tay, Đường Kiếp tiện tay vung một đường, Đế Nhận đã cắt qua cổ một gã thủ vệ. Một gã khác còn hoảng hốt, đang muốn ra tay, Đường Kiếp liền đâm một chỉ vào ngực y, lập tức ngực tên thủ vệ kia máu bắn ra tung tóe. Không để y kịp hét lên, một mảng lớn sương máu đã nhanh chóng bao trùm tên thủ vệ, sương máu theo lỗ máu kia tiến vào, trong nháy mắt cắn nát y. Hai gã thủ vệ này đều là chân nhân, Đường Kiếp không thể không dùng toàn lực để tránh kinh động kẻ khác.

Huyết Nhục Ma Bàn thổi quét, làm thi thể tiêu thất, Đường Kiếp lại tạo ra hai tiên huyết phục chế thể, biến ảo thành bộ dạng của hai tên thủ vệ khi nãy.

Có thể biến thành hình dạng của người khác, chính là bước tiến lớn nhất trong Phục Chế Thuật của Đường Kiếp, cho mãi tới hôm nay mới có chỗ dùng đến.

Để hai gã thủ vệ tiếp tục canh giữ bên ngoài, Đường Kiếp đẩy cửa tiến vào.

Trước mắt là một khoảng không gian rộng lớn, thậm chí diện tích còn vượt quá cả Thiên Hỏa Tháp. Bản thân Thiên Hỏa Tháp chính là trọng bảo, như giới tử nạp tu di (một hạt cải dung nạp cả thể giới), cường đại vô cùng, bảo tàng nơi này đương nhiên sẽ không ngoại lệ.

Lúc này Đường Kiếp đứng trong kho báu, bốn phía là những kệ bằng sắt, trên kệ chất đầy các bảo vật, màu sắc phong phú.

Đây vẫn chỉ là một vài pháp bảo trung phẩm, bảo khố của Thiên Hỏa Tháp tổng cộng có ba phần, càng vào sâu giá trị của bảo vật nơi đó sẽ càng cao.

Đường Kiếp cũng không lập tức lấy đi pháp bảo. Hẳn biết những bảo vật trong bảo khố này, mỗi thứ đều bị đặt lên đủ loại cầm chế, một khi đụng vào sẽ khởi động cầm chế, đến lúc đó tất cả bảo vật đều bị giữ chặt lấy, không lấy đi nổi, lại còn kinh động cả bốn vị thiên vương. Chỉ có dụ lệnh của thiên vương mới có thể giải trừ cầm chế, tuy nhiên số lượng có hạn. Một khi vượt quá số lượng và đẳng cấp được cho phép của dụ lệnh thì vẫn cũng sẽ khởi động cầm chế như cũ.

Là một người chuyên sâu về trận đạo, Đường Kiếp tất nhiên có biện pháp giải trừ những cầm chế này, vấn đề là mỗi cầm chế đều không giống nhau, cho dù Đường Kiếp muốn phá giải từng cái cũng phải phí thời gian rất lâu. Bảo vật nơi này có cả ngàn vạn, nếu như phá giải đúng quy cách, thì kể cả cho thời gian trăm ngày cũng không đủ để hắn dùng.

Cũng may Đường Kiếp không có ý định làm như vậy.

Hắn dùng Đế Nhận vạch một đao trên cánh tay mình.

Máu tươi chảy ra, hóa thành một đám phục chế thể, trên trăm tên phục chế thể bỗng chốc lấp đầy khoảng không gian này.

Bọn chúng đứng trước từng dãy kệ sắt được bố trí, nhưng không có động tác gì cả, Đường Kiếp thì tiếp tục đi sâu vào trong, tiến vào cánh cửa nhỏ thứ hai.

Nếu như phòng ngoài phần lớn là pháp bảo trung cấp, cấp thấp, thì bảo vật ở tầng giữa lại toàn bộ là thượng phẩm hoặc cực phẩm. Ngoài ra còn có lượng lớn tài liệu trân quý. So sánh với pháp bảo, Đường Kiếp còn coi trọng những tài liệu này hơn. Lúc này phóng mắt nhìn lại, đủ loại tài liệu, trân quý đến mức Đường Kiếp cũng không khỏi ngây ra.

- An Thần Mộc, Tam Tâm Thạch, Hà Quang Phỉ Thúy, Thất Thải Băng Hải Đường…Quả là không ít thứ tốt.
Đường Kiếp không nhịn được phải thốt lên.

Những tài liệu này còn có không ít những bảo vật mà ở cả hai giới Tê Hà, Huyết Hà cũng khó kiếm, còn có tài liệu để bày linh trận, hay thiên địa thần dược. Như Tam Tâm Thạch kia là tài liệu đỉnh cấp để luyện chế đan dược Tâm Ma kỳ, mà An Thần Mộc là trọng bảo để bồi dưỡng thần hồn. Không nghĩ tới đến bảo khố tầng giữa đã có thể tìm được những tài liệu khan hiếm như vậy, thật không biết tầng sau sẽ còn như thế nào nữa.

Như khi nãy, Đường Kiếp lại tạo ra một đám phục chế thể, để lại chúng rồi tiếp tục đi sau vào bên trong.

Đẩy cảnh cửa thứ ba ra, hắn tiến vào nội khố.

Nơi này so với hai nơi khu trước có vẻ ít đi rất nhiều.

Bên trong chủ yếu là bảo vật cấp thần trân, về phần đạo binh thì một cái cũng không thấy. Đoán chừng bảo bối cỡ đó cũng sẽ không ai để trong bảo khố mốc meo mà sẽ mang theo bên người để phát huy tác dụng.

Làn này tổng cộng chỉ có mười hai kiện thần trân, cũng còn ít hơn một chút so với dự đoán của Đường Kiếp. Có lẽ Thiên Hỏa Tháp cũng đang không ngừng bán đi những bảo vật mà họ đạt được để trao đổi các loại tài nguyên quý hiếm, dù sao mục đích tồn tại của tài nguyên vẫn là được mang ra sử dụng.

Phần lớn những thần trân này đều là bảo vật dùng trong chiến đấu, Đường Kiếp còn chưa để vào mắt, nhưng có hai kiện làm hắn cảm thấy có hứng thú.

Một kiện là Thiên Hương Bảo Liên Đăng. Vật này là bảo vật hỗ trợ tu luyện, mỗi lúc tu luyện chỉ cần thắp đèn này lên, treo lên cao, nó sẽ tản mát ra từng trận hương thơm ngát có hiệu quả an thần thanh tâm, khiến cho tốc độ vận chuyện linh khí nhanh hơn. Có vật ấy phụ trợ tu luyện, hiệu suất có thể cao hơn bình thường hẳn hai thành.

Chỉ là không biết Tứ Đại Thiên Vương vì sao lại không cần, lại đặt nó ở trong bảo khố này.

Nghĩ kĩ lại, Đường Kiếp liền hiểu ra, bảo vật cũng có cực hạn của nó, giống như Mục Dương Châu cũng không thể chịu được sức nặng, Bảo Liên Đăng mặc dù tốt, nhưng đối với Tử Phủ cường giả chỉ sợ hiệu quả sẽ không còn được nhiều, những người khác lại phải lấy những công lao cống hiến của mình để đổi lấy, cho dù là đồ đệ của Thiên Vương cũng không thể lấy đi, bởi vậy bảo vật này hiện tại vẫn nằm ở đây, cũng là một món hời cho chính hắn.

Còn một kiện nữa là Ngọc Tiên Các.

Đó là một loại bảo vật dạng cung điện, một khi tế ra sẽ hóa thành một tòa cung điện loại nhỏ. Trước khi Ngọc Tiên Các này bị phá hủy thì người ở bên trong sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào. Năng lực phòng ngự của Ngọc Tiên Các rất mạnh, bên trong được bố trí rộng rãi tiện lợi, cho dù ở trạng thái phi hành cũng có thể tu luyện như thường, lúc này vật ấy nằm trên kệ, nhìn qua giống như một mô hình, hình dáng tuy nhỏ, nhưng đình đài lầu các cần cái gì có cái đó, thoạt nhìn trông rất sống động.

Cái hiếm có của hai bảo vật này chính là không hạn chế cảnh giới của người sử dụng. Như những thần trân dùng trong chiến đấu, với cảnh giới chân nhân mà muốn sử dụng chúng thì bình thường cũng phải trả giá rất lớn, cho dù lấy thực lực của Đường Kiếp, trong tình huống không có Hồi Linh Đan mà muốn sử dụng thần trân thì cũng chỉ đủ lực đánh ra mấy đòn.

Trừ những thần trân đó ra, còn có một vài tài liệu. Tài liệu bên trong này quả nhiên còn quý giá hơn nhiều so với bên ngoài. Ví như Hoàng Long Thánh Thủy, cũng giống như Thương Vân Thánh Hỏa, là dị thủy trong thiên hạ, thần hiệu dị thường, có thể dùng làm tài liệu, cũng có thể làm pháp bảo thần trân, tế lên để đả thương kẻ địch, diệu dụng vô song. Khi nhìn thấy vật ấy, trong đầu Đường Kiếp đã hiện ra vô số thứ như “Cửu Khúc Hoàng Hà Trận”, “ Bích Lạc Hoàng Tuyền Trận”, “Thiên Nhất Sinh Thủy Trận”, “Thất Hải Đằng Long Trận”…

Ngoài ra còn có Hậu thổ chi tinh. Hòn đá nhỏ màu đen đó, ngay từ đầu Đường Kiếp cũng chưa nhận ra được, mãi về sau mới phát hiện ra đó là thứ gì. Hậu thổ chi tinh là một loại tài liệu tính thổ cực kì quý giá, có nó, Đường Kiếp có thể tạo ra những đại trận như “Lưu Hỏa Hoàng Sa”, “Bách Nhãn Trấn Ngục”, “Thiên Lý Hãm Địa”, “Hồng Trần Thanh Sa”…

Ngoài một lượng lớn vật liệu để bày linh trận ra, cuối cùng chính là một vài đan dược quý báu.

Đường Kiếp vui mừng phát hiện trong bảo khố của Thiên Hỏa Tháp vẫn còn có mấy loại bảo vật như Uẩn Thần Lưu Nguyên Đan, Thần Hành Phù.

Uẩn Thần Lưu Nguyên Đan là một loại đan dược tu luyện, phương pháp luyện chế loại đan dược này ở Tê Hà Giới đã thất truyền. Tác dụng lớn nhất của nó kì thực cũng giống như Thiên Hương Bảo Liên Đăng, đều là để nâng cao cảnh giới. Nhưng mức độ nâng cao cực lớn, có thể rút ngắn thời gian tu luyện của tu sĩ đi rất nhiều, hơn nữa lại không có tác dụng phụ.

Về phần Thần Hành Phù, cái tên nói lên tất cả, là một loại bảo vật nâng cao tốc độ phi hành. Nhưng nếu đã được Tứ Đại Thiên Vương trân trọng đặt trong nội khố, khẳng định sẽ không phải là vật phàm. Đường Kiếp chỉ nhìn qua một chút, liền phát hiện ba tấm Thần Hành Phù này không tầm thường. Nó mặt ngoài thoạt nhìn chỉ tăng thêm tốc độ, nhưng trên thực tế lại cho người sử dụng thêm khả năng xuyên qua chướng ngại vật. Nói cách khác, sau khi sử dụng Thần Hành Phù này, việc xuyên tường, thấu vách, phi thiên, độn địa đều không phải nói chơi. Mặc dù đối với người tu tiên phá tường chỉ như phá giấy, có thể không thi pháp mà đi xuyên qua tường có vẻ như cũng không có gì ghê gớm, nhưng nếu là một vách ngăn kiên cố không thể vượt qua thì ý nghĩa lúc đó đã hoàn toàn khác rồi.

Lúc này sau khi đã xem qua tất cả bảo vật, Đường Kiếp cười nhẹ một tiếng, lưu lại một loạt phục chế thể, sau đó xoay người đi về hướng bên ngoài bảo khố.

Ra ngoài cửa, Đường Kiếp đi thẳng đến đại sảnh.

Hắn cũng không nóng nảy mà chầm chậm tính toán thời gian.

Đến lúc cảm giác thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới truyền đạt mệnh lệnh động thủ.

Bên trong bảo khố mấy trăm khối phục chế thể đồng loạt ra tay, chộp tới các bảo vật trên kệ.

Chỉ chốc lát đã có mấy trăm kiện bảo vật bị Đường Kiếp lấy đi, ngay sau đó báo động trong bảo khổ đã nổi lên, tất cả cầm chế đồng thời mở ra.

Vô số phục chế thế của Đường Kiếp cũng không để ý tới, chỉ tiếp tục ra tay, cường hành phá vỡ cầm chế, tiếp tục đoạt bảo.

Mấy trăm cái phục chế thể, nếu bàn về thực lực, cộng lại so ra vẫn kém Đường Kiếp, nhưng về phần phá vỡ cầm chế đoạt bảo vật thì còn tốt hơn một mình hắn không biết bao nhiêu lần. Lúc này cả trăm ngàn cánh tay đồng thời đánh ra, từng đạo vòng sáng cầm chế bị phá vỡ, từng kiện từng kiện pháp bảo bị lấy đi. Chỉ trong chốc lát, ba tầng nội khố của Thiên Hỏa Tháp đã trống rỗng, không còn lấy một vật.

Liền đó có một khối trong đám phục chế thể khẽ vẫy tay, tất cả bảo vật cùng nhau bay vào túi giới tử bên cạnh hắn, cứ như vậy thu lấy hết.

Ngay sau đó tất cả phục chế thể đều đồng loạt phóng về bên ngoài.

Đúng lúc đó có những thủ vệ nghe được tiếng báo động liền chạy tới, chỉ thấy có vô số người lao ra từ trong bảo khổ, nhất thời cả đám đều ngây người ra.

Từ khi nào bảo khố này trở thành chợ bán đồ ăn, nhiều người chen chúc vào như vậy?

Lượng lớn phục chế thể cũng chẳng hề quan tâm đám thủ vệ nghĩ gì, vẫn tiếp tục lao ra bên ngoài.

- Ngăn bọn họ lại!
Một gã thủ vệ hét lớn.

Nhưng mấy trăm khối phục chế thể cùng nhau chạy trốn, không phải là thứ hắn nói cản lại là cản được.

Phục chế thể mang theo túi giới tử kia dưới sự yểm hộ của những phục chế thể khác, điên cuồng xông về đại sảnh, ném túi giới tử trong tay về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp tiện tay tiếp lấy, đi nhanh xuống lầu, cùng lúc đó, đám phục chế thể thì nhằm về bốn phía mà lao đi. Bọn chúng không chạy trốn mà tiếp tục tàn phá, cướp bóc bên trong Thiên Hỏa Tháp. Những nơi khác cũng không phải là không có bảo bối, chỉ là không tập trung nhiều như bảo khố.

- Ngăn bọn chúng lại!
Một gã thủ vệ rống to vọt tới.

Đường Kiếp chắp tay đi qua, ngay khi hắn lướt qua bên người gã thủ vệ, tên đó đột nhiên khựng người lại, lấy tay ôm lấy cổ họng rồi ngã xuống.

Hỗn loạn đã lan xuống bên dưới, Đường Kiếp thản nhiên đi vào tầng dưới chót của Thiên Hỏa Tháp.

Đứng trước bức tượng của Hỏa Thiên Tôn, nhìn hai ngọn lửa hừng hực trên bức tượng đó, Đường Kiếp mỉm cười:
- Ta vẫn tự hỏi đã hắn dùng biện pháp gì để tiến vào Vạn Bảo Thiên? Không hổ là Táng Thần Diệm. Các ngươi đã bán đứng ta vì Táng Thần Diệm, thế thì đừng trách ta không khách khí mang nó đi.

Nói xong hắn khẽ vung tay, chộp về một ngọn Thương Vân Thánh Hỏa.

Nếu như nói khi trước là ăn trộm, thì hiện tại chính là cướp bóc một cách trắng trợn.