Vô Lượng Kiếm phát ra uy lực tuyệt thế, như mây đen ầm ầm đè ép xuống, khiến trong đáy lòng mỗi người đều nẩy sinh cảm giác tuyệt vọng.
Đối mặt với hết thảy, Đường Kiếp chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, bình tĩnh mỉm cười.
Hắn chậm rãi nói:
- Ngươi khẳng định cái ngươi lấy đi chính là chuôi của Vô Lượng Kiếm sao?
Nói rồi, hắn giơ tay lên, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn lại xuất hiện một vỏ kiếm.
Vỏ kiếm này vừa xuất hiện, quang kiếm đầy trời lập tức bị trấn áp.
Thứ lúc trước hắn trấn áp là ảo thuật của Huyết Hà chi chủ, còn giờ phút này lại là chuyện phát sinh chân thực.
- Làm sao có thể?
Thấy một màn này, Huyết Hà chi chủ kêu lên thất thanh.
Nếu như nói lúc trước y giả bộ khiếp sợ, như vậy hiện tại y đã thật sự kinh sợ rồi.
Trong khoảnh khắc vỏ kiếm bay ra, chuôi kiếm cũng xuất hiện ở trong tay Đường Kiếp, cùng chỉ về phía Vô Lượng kiếm trên không trung. Cảnh tượng lúc trước lại được tái diễn, giống như quay ngược thời gian.
Vô Lượng kiếm lảo đảo rơi xuống, đồng thời vỏ kiếm và chuôi kiếm cũng bắt đầu biến hóa, giống như kim dịch chảy xuôi trên thân kiếm, nhường lại vị trí vốn có. Thì ra vỏ kiếm và chuôi kiếm kia đều là do Đế Nhận biến thành.
Để đề phòng Huyết Hà phát hiện, Đường Kiếp đã không sử dụng Phục Chế Thuật mà là biến Đế Nhận thành hình dạng chuôi kiếm. Đương nhiên, nếu Huyết Hà chi chủ không có ý định lừa hắn, mà là thật sự lấy Vô Lượng Kiếm giết hắn, như vậy trong giây phút lấy ra vỏ kiếm giả, Đường Kiếp đã chết rồi. Huyết Hà dùng ảo thuật, cho nên lúc Đường Kiếp lấy vỏ kiếm ra, để tránh bị phát hiện, Huyết Hà cũng dùng ảo thuật kiềm chế kiếm quang. Hai bên phối hợp lừa gạt lẫn nhau, tạo thành một vở tuồng hoàn mỹ.
Kỳ thực vừa rồi Đường Kiếp đã lấy mạng của mình ra để đánh cuộc. Nếu như Huyết Hà thật sự đưa Vô Lượng kiếm ra, như vậy dưới kiếm quang vô tận kia, Đường Kiếp chắc chắn sẽ chết đấy.
May mắn là hắn đã thắng cuộc.
Chiến thắng không phải lúc nào cũng dành cho người có đầy đủ thông tin. Đa số thời điểm, mọi người chỉ có thể dựa vào một vài tin tức để tiến hành suy luận và ra quyết định.
Thông tin của Nã Sơn và Thủy Yêu cũng không thể cho hắn đáp án, lấy quả đẩy nhân cũng chỉ giúp hắn có thêm được một chút manh mối. Dưới tình huống thông tin không đầy đủ, không có kết luận gì chắc chắn, Đường Kiếp phải có dũng khí cực lớn mới có thể lựa chọn như vậy.
Một khắc này, Vô Lượng kiếm từ trên trời rơi xuống, bay về phía chuôi kiếm trong tay Đường Kiếp.
Nhìn thấy Vô Lượng kiếm sẽ rơi vào trong tay Đường Kiếp, Huyết Hà hung ác quát lên:
- Ngươi đừng hòng đạt được!
Lập tức cự thú Huyết Hà xa xa kia đột nhiên buông tha bản thể, nhanh chóng vọt tới phía bên này, chộp lấy Vô Lượng kiếm trên không trung kia.
Biến đổi này quá đột ngột khiến ngay cả bản thể cũng không kịp ngăn cản. Trong tích tắc bàn tay cự thú chộp tới Vô Lượng kiếm, Đường Kiếp vung tay lên, một luồng lực lượng tràn ra, đẩy Vô Lượng kiếm sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát được một trảo này.
Nhưng đúng lúc này, sáu phân thân Huyết Hà chi chủ bỗng đồng thanh rống giận, một bàn tay máu khổng lồ chợt nhấc lên, chộp tới Vô Lượng kiếm, muốn cứng rắn tranh đoạt Vô Lượng kiếm.
Giờ phút này, tinh thần chiến đấu của tất cả mọi người đều dâng lên cao, gần như mọi người đồng loạt ra tay đánh tới bàn tay máu kia.
Hào quang pháp thuật phủ khắp bầu trời, bàn tay máu khổng lồ và cự thú rít gào trên không trung, kiếm quang Vô Lượng kiếm vẫn lóe sáng như trước, vô số lực lượng trùng kích, thời khắc này, cuộc chiến đã lên đến đỉnh cao.
Một trận nổ lớn vang lên, sau đó là vô số tiếng hô quát, cũng không biết bao nhiêu người bị sóng triều pháp thuật thổi bay lên, ngay cả Đường Kiếp và Huyết Hà chi chủ cũng bị đẩy lùi.
Cùng lúc đó, bản thể cũng đã đuổi tới phía sau cự thú, cự thú kia còn chưa kịp bắt lấy Vô Lượng kiếm thì đã bị bản thể dùng Vân Mẫu Tinh Kim chém vào cánh tay, khiến nó đau đớn kêu lên. Nguồn lực lượng khổng lồ lại thổi bay Vô Lượng kiếm, lệch khỏi hướng có chuôi kiếm, bay ngược lên không trung.
Bản thể vội nhảy lên, duỗi tay chụp lấy Vô Lượng kiếm.
Ngay lúc bản thể săp bắt lấy, bàn tay máu của Huyết Hà chi chủ đột nhiên búng nhẹ một cái, không ngờ lại bắn bay Vô Lượng kiếm lần nữa.
Bản thể đang muốn đuổi theo thì cự thú đã gầm thét túm lấy bản thể, ném mạnh hắn xuống đất, làm cho vô số đá vụn bị nghiền ép. Không đợi bản thể đứng dậy, cự thú đã nhảy lên chộp lấy Vô Lượng kiếm.
Nhưng ngay lúc sắp chạm tới, Vô Lượng kiếm đột nhiên đổi hướng, bay về phía phân thân, thì ra nó lại bị chuôi kiếm dẫn đi.
Cự thú tức giận, còn chưa kịp đuổi theo, nó đã bị bản thể nhảy lên, ôm lấy nó cùng ngã bổ nhào về phía trước.
Lúc này không ai có thể ngăn cản Đường Kiếp nắm trong tay Vô Lượng kiếm.
- Kiếm của ta!
Huyết Hà chi chủ kêu to lên, trong mắt lấp lóe hung quang:
- Ta không chiếm được, người khác cũng đừng hòng chiếm được!
Bàn tay máu khổng lồ lại rơi xuống, nhẹ nhàng điểm ra một chưởng. Tuy chỉ là chỉ ra nhưng uy lực lại cường đại gấp mười lần lúc trước.
Giống như một ngọn núi từ trên trời giáng thẳng vào Vô Lượng kiếm.
Không có tiếng gió cuốn mây vần, bốn phía cũng không có triều dâng cuồng bạo, trong khoảnh khắc này, mọi hình ảnh dường như dừng lại.
Một tiếng răng rắc khẽ vang lên, trên thân Vô Lượng kiếm đã xuất hiện một vết nứt.
Sau đó, vết nứt này không ngừng mở rộng, giống như mạng nhện, trong nháy mắt đã trải rộng toàn bộ thân kiếm.
Đường Kiếp cũng biến sắc, hô lớn:
- Không!
Ngay sau đó, Vô Lượng kiếm đã chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ trên không trung.
Vô Lượng kiếm đã bị đánh nát.
Từng tiếng thanh thúy chợt vang lên, chính là Kiếm Linh lúc trước bị luyện hóa phá kiếm mà ra. Mặc dù đã mất đi nhà giam nhưng nó đã bị luyện hóa, cho nên lúc này cũng không chạy trốn như trước, chỉ lặng lặng trôi lơ lửng trên không.
- Đường Kiếp, ngươi đã hủy mưu đồ kế hoạch vạn năm của ta.
Nhìn Vô Lượng kiếm vỡ vụn, Huyết Hà chi chủ điên cuồng gào thét. Kiếm bị đánh nát đồng nghĩa với việc kế hoạch bị phá vỡ, thời khắc này, y đã thù hận Đường Kiếp tới đỉnh điểm.
Lúc trước y đuổi giết Đường Kiếp chỉ là vì muốn lợi dụng, nhưng hiện tại, hắn và Đường Kiếp đã chân chính là kẻ thù không chết không ngừng rồi.
Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Ngươi cho rằng như thế này là xong rồi sao?
Theo lời nói của Đường Kiếp, kim hoa hiện lên trên bầu trời.
Vô số kim dịch ngưng tụ lại, đảo mắt đã biến thành bộ dáng của Vô Lượng kiếm. Đồng thời, Đường Kiếp cũng ném chuôi kiếm và vỏ kiếm đi, để chúng cùng nhau bay lên không trung.
Chuôi kiếm kia bay thẳng lên, cắm lên Vô Lượng kiếm do Đế Nhận biến thành.
Kiếm Linh trên bầu trời lại phát ra một tiếng ngân dài, bay về phía Vô Lượng kiếm mới.
Nhìn thấy cảnh này, Huyết Hà chi chủ ngẩn người một lúc, sau khi tỉnh ngộ liền vội vàng kêu to:
- Không tốt!
Lúc này y muốn ngăn cản nhưng đáng tiếc, đã không kịp nữa rồi.
Xoẹt một tiếng, Kiếm Linh đã bay vào trong kiếm, không ngờ tự động coi Đế Nhận thành tái thể mới.
Sau khi Đế Nhận và chuôi kiếm hợp làm một thể, mặt trên của Đế Nhận lập tức lây dính khí tức của Vô Lượng kiếm. Mà sau khi Kiếm Linh bị luyện hóa, đã trở lại bản tính Kiếm Linh, lấy kiếm làm nhà, nếu không còn kiếm, nó sẽ tự động tìm chỗ ở mới theo bản năng.
Đường Kiếp cho nó cơ hội này, làm sao nó có thể bỏ qua, đương nhiên là sẽ không ngừng tiến vào.
So với lần Huyết Hà chi chủ luyện hóa lúc trước, bây giờ nó đã chủ động hơn.
Huyết Hà chi chủ không ngờ lại có sự thay đổi này, vừa sợ, vừa giận, liền quát to:
- Đây không phải là Vô Lượng kiếm, không thể trở thành chìa khóa bí mật, ngươi đừng hòng nắm trong tay Vạn Bảo Thiên!
Giống như một lời tiên đoán, Đường Kiếp cũng cảm nhận được mặc dù đã thu Kiếm Linh nhưng giữa Đế Nhận và Vạn Bảo Thiên vẫn tồn tại khoảng cách nào đó, không thể thông nhau.
Cho nên gần như là không thể khống chế Vạn Bảo Thiên bằng kiện vật này.
Tuy nhiên, Đường Kiếp lại cười nói:
- Nếu đã không thể khống chế vậy thì ta cũng không cố khống chế nữa, cứ trực tiếp lấy đi là được rồi.
Nói xong, hắn giơ tay tung Sơn Hà Xã Tắc đồ ra.
Sơn Hà Xã Tắc đồ bay thẳng lên trời cao, tỏa ra vầng hào quang cực lớn. Giờ phút này, vô số núi sông trong Vạn Bảo Thiên bắt đầu lung lay, dịch chuyển.
Cảnh tượng này khiến cho Huyết Hà chi chủ cùng tất cả mọi người đều ngây người kinh hãi.
Chẳng ai ngờ thế giới độc lập của Đường Kiếp vẫn còn có thể tiếp tục dung nạp núi sông. Chỉ trong chốc lát, vô số sông lớn núi non bay vút lên, chui vào trong Sơn Hà Xã Tắc đồ.
Không trung sụp đổ, đại địa lật nghiêng, càn khôn nghịch chuyển, núi sông rơi vào cảnh tiêu vong.
Huyết Hà phát ra tiếng kêu gào tức giận bi thiết, không cam lòng nhất từ trước tới nay, máu loãng và hỏa diễm tràn ngập khắp không trung.
- Đây, đây chính là cảnh ta nhìn thấy.
Thủy Yêu kêu to.
Liễu Thiện Y nói không sai, cảnh mà mình và Nã Sơn chứng kiến chưa chắc đã là hai kết quả khác nhau, chỉ là ở hai giai đoạn khác nhau trong tương lai mà thôi.
Giờ phút này, thế giới của Vạn Bảo Thiên đang sụp đổ, phá hủy, tất cả đều đang bị Đường Kiếp điên cuồng, tàn khốc đoạt lấy.
Nếu là ngày trước, hắn sẽ không làm được chuyện này, bởi nếu có hành vi thu lấy Vạn Bảo Thiên, chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự công kích điên cuồng của Kiếm Linh.
Nhưng sau khi có được Kiếm Linh, tuy không thể nắm trong tay Vạn Bảo Thiên nhưng cũng nhờ vậy mà đã tránh được sự công kích khủng khiếp của Kiếm Linh, khiến cho hắn có thể tự do làm bất kỳ chuyện gì muốn làm.
Đem hai thế giới này xác nhập làm một thể, mở rộng, khuếch trương, cường hóa thế giới của mình.
Đây là việc Đường Kiếp muốn làm đấy.
Cho nên hắn sẽ không quan tâm đến chuyện Đế Nhận có thể khống chế được Vạn Bảo Thiên hay không.
Đến khi cắn nuốt được hết thảy, đương nhiên Vạn Bảo Thiên sẽ bị hắn khống chế.
- Không!
Huyết Hà chi chủ kinh hãi hô to.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng không nể tình, không ngừng khuếch trương và cắn nuốt.
Thời khắc này hai thế giới bắt đầu sát nhập, Vạn Bảo Thiện tận thế đi vào.
Quá trình trời đất sụp dổ thoạt nhìn kinh người nhưng trên thực tế, bởi vì Vạn Bảo Thiên quá lớn cho nên cần phải mất thêm một khoảng thời gian khá dài nữa mới có thể thôn tính được toàn bộ.
Ở giữa cảnh tượng thiên tai tận thế, trong lòng mọi người đều lạnh run lên, duy chỉ có Đường Kiếp là mỉm cười, bình tĩnh đứng giữa trung tâm thế giới.
Hắn nhìn Huyết Hà giống như một nhìn một kẻ đáng thương, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thông cảm.
- Ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao?
Huyết Hà chi chủ lớn tiếng gầm thét, giống như một dũng sĩ không cam lòng khuất phục trước thiên uy.
- Ta biết ngươi còn có thủ đoạn cuối cùng, hay là để ta đoán thử xem.
Đường Kiếp nhìn Huyết Hà chi chủ, từ từ nói:
- Muốn đối phó ta, thủ đoạn bình thường không đủ đấy, cho nên ngươi sẽ dùng thủ đoạn kinh thiên động địa và phải trả giá thật nhiều mới có thể dùng được, nếu không ngươi đã không để đến cuối cùng. Ngươi thân là Huyết Hà, có thể hóa thân ngàn vạn lần cùng vô số phân thân, có thể phân được nhiên cũng có thể hợp. Ta đoán, có lẽ ngươi sẽ hợp nhất tất cả các phân thân.
Huyết Hà chi chủ ngẩn ra.
- Đương nhiên nếu chỉ hợp lại cùng một chỗ thì vẫn chưa đủ, trên thực tế, điều đó sẽ không giúp cho thực lực của ngươi tăng vọt. Nhưng nếu như có thêm nó nữa thì đó lại là chuyện hoàn toàn khác.
Đường Kiếp chỉ tay vào cự thú Huyết Hà.
Hắn nhìn Huyết Hà chi chủ, hỏi:
- Ta đoán đúng không?
Huyết Hà chi chủ ngẩn người một lát rồi chợt bật cười ha hả:
- Hay lắm, hảo tiểu tử, quả nhiên là không tệ. Đúng vậy, đây chính là quân bài cuối cùng chưa lật của ta, dung hợp cùng cự thú. Đáng tiếc, nếu làm như vậy, tất cả huyết tinh vốn có của phân thân nhất định sẽ bị tiêu tan hết ở trong thân thể cự thú. Cự thú vô tri, sau khi có được huyết tinh của ta sẽ bắt đầu khai thức, trong tương lai muốn khống chế nó liền khó khăn hơn nhiều, nói không chừng còn có thể đoạt bảo phản trốn. Bởi vì nguyên nhân này cho nên ta không muốn tùy tiện sử dụng thủ đoạn này. Nhưng hiện giờ việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác. Chỉ cần có thể giết ngươi, giành lấy Sơn Hà Xã Tắc đồ, ta sẵn sàng vứt bỏ tất cả cự thú trong tay.
Dứt lời, Huyết Hà hô lên một tiếng rồi cùng với phân thân còn lại đồng loạt bay về phía cự thú Huyết Hà.
Y cũng rất song phẳng, không có mưu đồ để lại một phân thân, bởi y biết rõ chỉ một phân thân Tâm Ma hoặc Hóa Hồn sẽ không đủ để đối phó với Đường Kiếp.
Cho dù y để lại một phân thân thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Chỉ có chiến đấu liều chết một trận mới có được chút hy vọng xoay chuyển bại cục.
Phân thân hóa thành huyết quang, vùi đầu vào trong cơ thể cự thú.
Cự thú đột nhiên ngửa đầu rống lớn lên, giữa lôi âm trùng điệp, một tiếng nói vang lên.
- Đường Kiếp, để ta nhìn xem ngươi còn có bản lĩnh gì!
Cự chưởng trùng điệp giáng xuống.