Đường Kiếp chậm rãi buông kiếm xuống rồi thả Tả Toàn Danh ra, trở lại chỗ ngồi cũ.

Lúc này Tả Toàn Danh mới thở phào một hơi, y đang muốn giải thích thì Đường Kiếp đã phất tay ngăn cản y:

- Ta biết ngươi muốn nói gì, đừng lo, ta sẽ không giết ngươi vì chuyện này.

Y Y đi tới bên người Đường Kiếp, nói khẽ:

- Ca ca đừng lo lắng, ngươi sẽ không chết đâu, đừng quên ta đã nhìn thấy ngươi và ta cùng đi gặp Bảo Nhi.

- Nhưng có thể đó là người kia, đúng không?

Đường Kiếp nói.

Y Y lập tức trầm mặc không nói.

Bởi vì Đường Kiếp ngoài bản thể còn có cả phân thân, ai có thể đảm bảo người cùng Y Y đi gặp Bảo Nhi kia chính là bản thể, còn người chết là phân thân đây?

Nếu là lúc trước thì chuyện sống chết của một phân thân cũng không quá quan trọng.

Nhưng sau khi đã trải qua nhiều năm tháng, phân thân kia đã trưởng thành không thua kém chủ thể chút nào, Đường Kiếp cũng không thể tùy tiện coi đó chỉ là một phân thân mà thôi.

Chủ thể và phân thân như hai cánh tay của một người, đã sớm không có gì khác nhau, tổn thất bất kỳ một cái nào cũng đều là trọng thương.

Thời khắc này Đường Kiếp không nói nữa, chỉ nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ.

Sau khi tích cóp một lúc lâu, lực nhân qua lại bắt đầu chuyển động, lúc này là chảy ngược dòng, từ quả đẩy nhân.

Vô số hình ảnh lấp lóe, Đường Kiếp nhìn thấy từng cảnh tượng chiến đấu đẫm máu diễn ra ở ngay trước mắt mình. Hắn nhìn thấy Huyền Hà chi chủ đang điên cuồng cười lớn, nhìn thấy nhóm người mình gian khổ chiến đấu dưới luồng uy áp mạnh mẽ của Huyết Hà. Thực lực kia vô cùng cường đại, tất cả những thứ mình đã bố trí đều bị Huyết Hà chi chủ đánh nát…

Đột nhiên, một hình ảnh chợt hiện ra trước mắt Đường Kiếp, khiến cho hắn chấn động toàn thân, cả người đều ngơ ngẩn.

- Nghĩ ra gì rồi sao?

Liễu Thiện Y vội hỏi.

Sau đó nàng bỗng nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng kinh hãi.

Quang hoa lưu chuyển trong hai mắt của Đường Kiếp, đồng tử màu trắng và con ngươi màu đen hóa thành hai con cá âm dương một đen một trắng, không ngừng chuyển động giống như Thái Cực đồ.

Liễu Thiện Y ngây ra nhìn, chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, choáng váng, không biết mình ở nơi nào.

Trong một khắc này, dường như nàng đã trở về thời thơ ấu của mình, nhìn thấy mình đang chân trần chạy trên thảm cỏ xanh tươi, đằng sau là một đôi nam nữ nhìn nàng âu yếm. Đột nhiên, một con chim khổng lồ từ trên trời lao xuống, kéo lên một cơn lốc, giữa khung cảnh bụi mù này, nàng bị con chim lớn kia túm lên, bay về phía ngọn núi nơi xa, để lại nơi này tiếng kêu gào đau đớn, bi thương. Nàng bị con chim lớn ngậm lấy, nó bay mãi cho đến khi gặp được tổ chim ở cuối vách núi. Một cặp chim non coi nàng là đồ ăn, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó con chim lớn kia chợt thả nàng xuống. Trong tích tắc nàng rơi xuống, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng quát lớn:

- Súc sinh!

Tiếp đó là một tiếng nổ vang, nàng mở mắt, đã thấy mình nằm ở trong vòng tay của một mỹ phụ trung niên.

- Sư phụ!

Liễu Thiện Y hoàn toàn ngơ ngẩn.

Những chuyện hồi nhỏ đã sớm mơ hồ, phai nhạt, nhưng vào lúc này đã tái hiện, từng cử động, âm thành đều rõ ràng rành mạch, không hề có chỗ sai sót.

Nhìn sư phụ yêu thương ôm mình như vậy, Liễu Thiện Y liền bật khóc.

- Liễu cô nương, Liễu cô nương, ngươi làm sao vậy?

Những tiếng gọi dồn dập khiến Liễu Thiện Y tỉnh lại, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn đang ngồi ở trước bàn rượu, vòng xoáy đen trắng trong mắt Đường Kiếp đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt tràn ngập vẻ quan tâm nhìn mình.

- A!

Liễu Thiện Y đỏ mặt cúi đầu, nói:

- Không, không có gì.

Đường Kiếp nhìn nàng, dịu dàng nói:

- Ta vừa nghịch chuyển nhân quả, từ quả đẩy nhân, dưới ảnh hưởng của lực nhân quả, những người khác có thể cũng bị ảnh hưởng một chút.

- Thì ra là như vậy.

Liễu Thiện Y thấp giọng trả lời:

- Đường công tử ngộ tính kinh người, không thể tưởng được ngoài trận đạo ra, ngươi còn am hiểu âm dương ngũ hành, còn hiểu nhân quả, vận mệnh con người.

- Ta không dám nhận là hiểu vận mệnh con người, còn đạo nhân quả thì đúng là có hiểu được chút ít. Ngược lại là qua chuyện hôm nay, ta cũng đạt được chút bổ ích trên đạo này.

Đường Kiếp thản nhiên trả lời.

Đạo nhân quả khác với những đạo khác bởi nó lấy ngộ làm việc chính. Ngộ thông chính là đã thông, ngộ không thông thì cho dù có thêm nhiều thời gian tu luyện khắc khổ hơn nữa, cũng vẫn là chẳng có tác dụng gì.

Sau khi tự mình tìm hiểu về đạo nhân quả, mặc dù biết là rất có ích nhưng Đường Kiếp mãi vẫn không thấy tiến bộ. Hôm nay hắn tiến vào trận Diễn Thiên, xem được tương lai, nghịch chuyển nhân quả, không ngờ trong lúc vô ý lại học được thêm nhiều điều bổ ích.

Bởi vậy cho nên lúc Liễu Thiện Y nhìn vào đôi mắt liên tục thay đổi của hắn mới có thể bị rơi vào trong quá khứ, thấy được hình ảnh thời thơ ấu của mình. Chỉ có điều nàng không biết rằng những chuyện kia cũng đã rơi vào trong mắt Đường Kiếp, giờ phút này Đường Kiếp chỉ giả vờ không biết mà thôi.

Thấy bầu không khí đã dịu lại, Nã Sơn liền lên tiếng hỏi Đường Kiếp:

- Thế nào?

Đường Kiếp trả lời:

- Biết được một chút manh mối nhưng vẫn không dám xác định.

Nã Sơn lập tức cười nói:

- Việc tương lai biến đổi thất thường, vốn đã là chuyện không thể xác định. Có được chút đầu mối sẽ tiện cho việc phòng bị.

- Đúng vậy.

Đường Kiếp gật đầu.

- Nếu thế, tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Có người lên tiếng hỏi.

Đường Kiếp nhìn mọi người xung quanh, nói:

- Các ngươi đã khôi phục xong chưa?

- Tốt rồi, đánh tiếp ba trăm hiệp nữa cũng không thành vấn đề!

- Vậy thì còn chờ gì nữa? Đi chiến đấu sảng khoái thôi!

Đường Kiếp đứng lên, lớn tiếng nói.

- Đúng, đánh một trận sảng khoái cùng lão tiểu tử kia!

Mọi người cùng nhau đứng dậy, hô to.

Liễu Thiện Y cũng đã khôi phục vẻ rung động như trước, nàng cười nói:

- Nếu như thế, ta sẽ ngừng trận này.

Nàng hất nhẹ hai tay, lập tức một mảnh hào quang giống như dải ngân hà từ không trung rơi xuống.

Tiếp đó, mọi người thấy mình bay lên cao, càng lúc càng cách xa mặt đất, rời xa thành thị phồn hoa kia. Tất cả mọi phát sinh đều ngược lại so với lúc bọn họ tiến vào đại trận Thiên Diễn, bọn họ từ mặt đất bay lên không trung, bay qua những đám mây, xuyên qua vách tường mênh mông vô ngần trong không trung.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy mọi thứ trước mắt bắt đầu sụp đổ.

Những cảnh tượng bong ra từng mảng, giống như vỡ vụn thủy tinh.

Đám người Đường Kiếp cảm thấy mình như đang đứng ở rìa ngoài thế giới, quan sát mọi phát sinh ở nơi đây.

Lúc trước tiến vào là tân sinh, sau khi rời đi là hủy diệt.

Một khắc này, đột nhiên trong lòng Đường Kiếp chấn động, hắn hô lên:

- Chờ đã.

Liễu Thiện Y hơi ngạc nhiên, hỏi:

- Chờ cái gì? Đại trận Thiên Diễn đang đóng lại, không thể dừng được.

Đường Kiếp vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh vỡ tan kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy quá trình tân sinh và hủy diệt này ẩn chứa chân lý vô cùng ảo diệu của đại trận Thiên Diễn.

Nó là tảng đá thế giới, lấy biến hóa làm trung tâm, là ngọn nguồn vạn vật, là trung tâm đại đạo.

Là vận mệnh!

Đột nhiên Đường Kiếp phóng lên phía trước.

- Đường Kiếp!

Liễu Thiện Y giật mình kêu to.

Đại trận Thiên Diễn đang sụp đổ, nếu lúc này Đường Kiếp xông vào, nhất định sẽ hóa thành hư vô cùng với đại trận này.

Đường Kiếp một mình lao thẳng xuống, thế giới xung quanh vẫn không ngừng sụp đổ, hắn lắc mình tránh né những mảnh vụn kia. Bóng dáng chớp động, dường như Đường Kiếp có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.

Đột nhiên Đường Kiếp giơ tay lên, một đạo quang hoa bắn ra từ trong thân thể của hắn xuống phía dưới. Tiếp đó, trong đại trận kia cũng chợt phát ra một cột sáng, một điểm sáng từ trong thế giới phía dưới bay lên, nhanh như chớp phóng thẳng tới Đường Kiếp, chui vào trong cơ thể hắn.

Thân hình Đường Kiếp chợt lóe lên, cả người trở nên cừng đờ. Trong tích tắc này, toàn bộ thế giới cũng ngừng vận chuyển.

Nhưng chỉ là nháy mắt một cái, tất cả mọi thứ lại khôi phục như thường, thế giới sụp đổ càng nhanh hơn trước, Đường Kiếp có thể cảm nhận được những khe nứt hư không đang xuất hiện ở xung quanh người mình.

Đây là điềm báo thế giới sắp hoàn toàn sụp đổ, nếu hắn không lời đi ngay bây giờ, chắc chắn hôm nay sẽ rơi vào hư vô cùng với đại trận Thiên Diễn này.

- Đường Kiếp!

Liễu Thiện Y điên cuồng hô lên.

Đường Kiếp quay người, lại bay lên bầu trời.

Mỗi phút dài như cả một năm.

Tốc độ của hắn cực nhanh, phía sau là những tảng đá không ngừng sụp đổ, tạo thành một mảnh hư vô đen tối.

Cùng lúc đó, bóng dáng đám người Liễu Thiện Y ở phía trước lại bắt đầu mờ đi.

Bọn họ đang rời khỏi đại trận.

- Nhanh lên!

Mọi người cùng nhau hô to.

Đường Kiếp tăng tốc hết mức.

Nhìn thấy những bóng dáng phía trước càng ngày càng mờ nhạt, một số gần như trong suốt, Đường Kiếp biết rằng một khi bọn họ hoàn toàn biến mất, con đường thối lui bị gián đoạn, mình sẽ không còn đường lui.

- Ca ca!

Y Y gào lên.

Nàng vung tay lên, một nhánh dây leo lập tức bay về phía Đường Kiếp, nhưng chiều dài của dây leo này lại không đủ.

Ngay khi Y Y tung dây ra, thân ảnh của nàng trở nên trong suốt, biến mất hoàn toàn.

Sợi dây không ngừng lan tràn giống như một đạo lục sắc bay giữa không trung, nhưng dường như ở sau lại có một con quái vật trong suốt đang không ngừng cắn nuốt nó.

Trong tích tắc màu lục kia hoàn toàn biến mất, Đường Kiếp đột nhiên xông lên, phóng qua không gian hành lang, nắm lấy phần cuối sợi dây.

Con quái vật trong suốt cũng vọt tới, nuốt gọn cả thân hình Đường Kiếp.

Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của Đường Kiếp đã biên mất hoàn toàn.

Khoảng không hư vô đên tối kia cuốn tới, che mất toàn bộ thế giới này, không còn lại gì cho hậu thế.

Bịch!

Đường Kiếp ngã xuống mặt đất.

Ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhận ra mình đã trở lại Tam Tiên Điện.

Cảnh vật bốn phía vẫn như trước, xa xa là bản thể đang đánh với cự thú Huyết Hà. Bởi vì lực lượng hai người này quá khổng lồ cho nên Liễu Thiện Y không dám mang họ vào đại trận Thiên Diễn, nếu không đại trận Thiên Diễn đã sớm sụp đổ rồi.

Đối với Đường Kiếp, điều này cũng không phải là vấn đề, bởi một hồn có hai thể nhưng vận mệnh lại chỉ có một mà thôi.

Cho dù là bản thể tiến vào đại trận Thiên Diễn thì vận mệnh cũng sẽ tiến hóa như vậy thôi, bởi vì ở bên trong đại trận này, hai người vốn là một người.

Bất kể người khác thấy thế nào, ở trong mắt thiên đạo, thần hồn mới là căn cứ quyết định sinh mệnh đấy.

Nếu không, Huyết Hà phân thân ngàn vạn lần, chẳng lẽ nói sẽ có ngàn vạn lần sinh mệnh sao?

- Đường Kiếp!

Liễu Thiện Y xông lại, nói:

- Ngươi làm gì thế? Ngươi có biết vừa rốt thiếu chút nữa là đã tự sát rồi không?

- Ta biết.

Đường Kiếp thản nhiên trả lời:

- Nhưng muốn có được lợi ích lớn thì cần phải càng mạo hiểm hơn.

- Lợi ích gì mà có thể khiến ngươi mạo hiểm sống còn như vậy?

Liễu Thiện Y hô lớn.

- Là loại lợi ích có thể giúp chúng ta đánh bại Huyết Hà, vậy đã đủ lớn chưa?

Đường Kiếp nói xong liền giơ tay lên, một vầng sáng chậm rãi dâng lên từ trong tay của hắn.

Vầng sáng này giống như vật còn sống, liên tục vặn vẹo giống như con giun, không ngừng phát ra ánh sáng rực rỡ, cũng không rời khỏi lòng bàn tay của Đường Kiếp,

- Đây là…

Mọi người kinh ngạc, không biết đây là thứ gì.

- Vận Mệnh Đạo Tắc.

Đường Kiếp trả lời:

- Vận Mệnh Thiên Bàn để lại, là trung tâm của đại trận Thiên Diễn.

Mọi người đều hoảng sợ, Đường Kiếp có thể mang nó ra sao?

Hắc Nhãn bật thốt lên:

- Nó có thể làm gì?

- Rất nhiều việc.

Đường Kiếp trả lời.