Họa công tử đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, lăng không vẽ ra một vòng tròn, chỉ thấy trên bầu trời nổi lên gợn sóng, một hắc động kì dị hiện ra giữa không trung. Có lực hút khủng bổ trào ra từ trong lỗ đen, không ngừng bóc đi từng mảng của huyết thủ, máu loãng như đại dương nổi sóng, dũng mãnh chảy vào trong lỗ đen. Huyết Hà Chi Chủ cũng không dừng lại, tiếp tục ép xuống, bảy phân thân Tâm Ma lúc này cũng không tiếc thân mình nữa, dùng tất cả lực lượng mình có để duy trì huyết thủ. Chỉ thấy lỗ đen kia rốt cục đã đạt đến cực hạn, ầm ầm nổ tung. Ngay khoảnh khắc tan rã, lỗ đen phát ra lực lượng vô tận, xoắn diệt toàn bộ huyết thủ.

Ngay khi huyết thủ tan vỡ, một ngón tay thoát ra, xuyên qua làn gió xoáy kinh khủng, đánh vào lưng Liễu Thiến Y.

- Không!
Moi người đồng thanh hét lớn.

Chỉ thấy trên lưng Liễu Thiến Y chợt lóe lên quang hoa, một tấm kính nhỏ màu vàng hiện ra. Ngón tay chạm vào kim quang kính kia, thời gian lúc này như ngừng lại. Liền đó kim quang kính nổ lớn, vỡ tan, đầu ngón tay kia chạm vào lưng Liễu Thiến Y, đánh nát kết giới hộ thể. Liễu Thiến Y hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu, đồng thời nhảy vào trong Thăng Tiên Điện.

Mọi thứ lúc này như ngừng lại.

Mọi người, ngay cả Huyết Hà Chi Chủ cũng đều dừng động tác, cùng nhau nhìn về phía Thăng Tiên Điện.

Bọn họ không biết Liễu Thiến Y sống chết ra sao, không biết sau khi chịu một kích toàn lực của Huyết Hà Chi Chủ như vậy còn có thể sống sót hay không.

Thời khắc này yên tĩnh một cách khó chịu, mỗi một giây trôi qua đều dài như cả một năm.

Có lẽ chỉ như một hai tích tắc, lại như trải qua vô số năm tháng, mãi cho đến khi phía trên Thăng Tiên Điện s chợt bừng lên một mảng ánh sáng rực rỡ, hội tụ thành một cột sáng thô to kéo dài tới chân trời.

- Aaaa!!!
Mọi người cùng nhau hoan hô ầm trời.

Chỉ thấy cột sáng kia chớp động, trên bầu trời hiện ra vô số ánh sáng rực rỡ, hào quang chiếu rọi, vô số hình ảnh hiện lên, nhanh như phồn hoa loạn cảnh, nhìn không rõ lắm.

- Đây là…
Huyết Hà Chi Chủ cũng bị cảnh tượng mĩ lệ này làm chấn động.

Chỉ tháy vô số hình ảnh kia như thực chất, bồng bềnh hạ xuống, kết quả mọi người nhìn thấy, toàn bộ Tam Tiên Điện đột nhiên biến thành một thế giới hoàn chỉnh.

Trong thế giới này, có núi cao sông lớn, có thành thị, ruộng đồng, có chim bay cá nhảy, cũng có người và xe đi đường.

Vừa biến đổi, mọi người phát hiện mình dường như không ở trong Tam Tiên Điện nữa mà đang ở trong tinh hà của vũ trụ, xem thế gian biến hóa, thương hải tang điền, đảo mắt lại thoát thân ra từ dòng sông thời gian vô tận, đặt mình trong chốn thành thị phồn hoa náo nhiệt.

Bốn phía khắp nơi là người đi đường lui tới, hô to gọi nhỏ, đám đại hành giả và Huyết Hà Chi Chủ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.

Duy chỉ có Đường Kiếp có chút ngộ ra, thì thào tự nói:
- Thiên Diễn Trận…diễn hóa thiên cơ.

Lại nhìn cảnh vật bốn phía biến hóa, trong lòng hắn đã có chút cảm nhận.

Nhưng thời cuộc cũng không cho hắn nhiều cơ hội để tìm hiểu.

Khi đám đại hành giả vẫn đang rung động bởi cảnh tượng trước mắt, đại quân Huyết Vệ vẫn như trức không bị ảnh hưởng, vẫn bước tiến lên phía trước.

Đám Huyết Vệ bước lớn tiến lên, nhìn ảo giác lại như không có gì, tiếp tục đánh về phía đám đại hành giả.

Đối mặt với tình huống này, mọi người cũng hoảng sợ, chỉ có thể tiếp tục lùi về phía sau. Lúc rút lui mới phát hiện, bên trong Thiên Diễn Trận này lại không thể nào bay được. Mọi người chỉ còn biết chạy như điên.

Một tên đại hành giả vừa lui vừa quát:
- Làm cái quỷ gì thế? Phí sức phí của, hao hết pháp lực lại làm ra cái đống ảo giác đó là sao? Ai nói ta biết đi, dựa vào nhiêu đó mà giết chết đám Huyết Vệ này được sao?

Mọi người đều không biết nói gì.

Bọn họ không biết Thiên Diễn Trận rốt cục có ý nghĩa như thế nào, cũng không hiểu Liễu Thiến Y vì sao cho rằng mở trận này ra là có thể đối phó với đại quân Huyết Vệ.

Nhưng đúng lúc này Đường Kiếp lại nhìn ra một chút dị thường.

Hắn chỉ vào phía trước:
- Các ngươi nhìn những Huyết Vệ đó đi.

- Nhìn cái gì? Đường Kiếp đại ca?
Hắc Nhãn mở to hai mắt, chớp chớp nhiều lần cũng không thấy có gì khác thường.

- Bọn chúng đang đi trên đường.
Đường Kiếp trả lời.

Mọi người bị lời này của hắn làm u mê, một người cả giận nói:
- Nói nhảm, chúng không đi trên đường thì đi trên đâu?

- Nhưng nơi đó vốn không phải là đường đi.
Đường Kiếp trả lời, hắn chỉ vào một con đường phía trước nói:
- Trước lúc trận pháp này khởi động, nơi đó là một mảnh trống vắng, phía dưới chính là hư không. Mà hiện tại nơi đó có một phiến cung điện, có kết giới hào quang hộ điện, căn bản không thể vượt qua được.

Đường Kiếp nhất loạt chỉ ra những nơi có đường, trí nhớ của hắn kinh người, nhớ rõ từng nơi, từng vị trí trước khi đại trận xuất hiện.

Điểm qua một loạt, Đường Kiếp nói:
- Nếu đây là ảo trận, vậy tại sao từng chướng ngại đều có thể tiêu trừ, đường vốn không có thì nay lại xuất hiện?

- Chẳng lẽ nói, chúng ra bây giờ không phải bên trong huyễn cảnh, mà là ở thế giới chân thật?
Thủy Yêu chậm rãi nói.

Mọi người đồng thời hít một ngụm hơi lạnh, chỉ cảm thấy da đầu run lên.

- Đường Kiếp đại ca, huynh nói là bây giờ ở đây tất cả đều là thật sao?
Hắc Nhãn lại hỏi.

- Có lẽ không phải là thật, cũng không phải là ảo.
Đường Kiếp lại lẩm bẩm:
- Mà là tương lai.

- Tương lai?
Mọi người cùng bị hai chữ này làm rung động.

- Đúng, tương lai!
Đường Kiếp trả lời:
- Đây là Thiên Diễn Trận, diễn hóa chính là tương lai của mỗi người. Tương lai có vô số khả năng, có vô số phương hướng, bởi mỗi khả năng đều tồn tại, cho nên mỗi một khả năng đều là sự thật. Nhưng cuối cùng lại chỉ có một khả năng là sẽ diễn ra trong tương lai, cho nên mỗi một khả năng cũng đều là giả. Đây không phải là ảo cảnh, mà là không gian tồn tại xen vào giữa chân thật và hư ảo, ở trong này, chân thật và hư ảo có thể chuyển biến lẫn nhau.

Nghe hắn càng nói càng thấy u mê, một hôi lâu sau, Nã Sơn mới oang oang:
- Ta không quan tâm cái gì là diễn hóa chân thật hay hư ảo, ta chỉ muốn biết, làm thế nào mới có thể dùng pháp trận giết chết chúng.

- Thiên Diễn Trận hóa thành trời cao, diễn hóa tương lai, bản thân nó không có khả năng giết địch.
Một thanh âm vang lên phía sau mọi người, quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Liễu Thiến Y vừa đi ra từ một gian phòng, bên khóe miệng còn vương một vệt máu tươi, hiên nhiên một chưởng của Huyết Hà Chi Chủ khi nãy gây cho nàng thương tổn không nhẹ.
- Tuy nhiên đúng như lời Đường công tử nói, tương lai tràn đầy những sự thay đổi, mỗi quyết định của ngươi bây giờ đều ảnh hưởng tới biến hóa trong vận mệnh của ngươi ở tương lai. Thiên Diễn Trận diễn hóa tương lai, bởi vậy cũng đang trong quá trình không ngừng diễn hóa, mà loại diễn hóa này có rất nhiều khi được quyết định bởi những hành động của ngươi.

- Hành động của chúng ra?
Nã Sơn hé mắt.

- Đúng!
Liễu Thiến Y trả lời chắc nịch:
- Trong thế giới này, mỗi việc chúng ta làm đều liên quan đến nhau, bất kì một hành vi, một cử chỉ, một động tác đều sẽ sinh ra ảnh hưởng với tương lai chúng ta, thậm chí là những ảnh hưởng đặc biệt quan trọng. Thiên Diễn Trận thay đổi liên tục, bên trong ẩn chứa vô số đại đạo. Nó là âm dương, đồng thời cũng có hai mặt chân thực và hư ảo; nó là thời không, có thể dừng chân trong dòng sông thời gian, hiểu rõ tương lai; nó lại là vận mệnh nhân quả, ngươi gieo hạt nào, nó sẽ cho ngươi quả ấy.

- Thì ra là như vậy.
Đường Kiếp cũng hiểu được rồi.

Hắn quay đầu lại nhìn đám Huyết Vệ đang xung phong liều chết tiến đến, lẩm bẩm nói:
- Huyết Vệ vô tri vô thức, bản tính giết chóc. Ta không biết Thiên Diễn Trận sẽ cho chúng “quả” gì, nhưng ít nhất ta lại biết “hạt” mà chúng đang gieo.

Theo như Đường Kiếp nói, liền thấy Huyết Vệ với khí thế ào ào đã đại khai sát giới với những người đang đi trên đường ở bốn phía xung quanh.

Đúng vậy, những người đi đường được Thiên Diễn Trận biến ảo ra đang bị đại quân Huyết Vệ chém giết không thương tiếc.

Bọn chúng là những cỗ máy giết chóc, không có chút cảm thông nào với người xung quanh, chỉ biết một đường tiến tới, càn quét sạch bất cứ trở ngại nào mà chúng gặp phải trên đường.

Đám đại hành giả lùi lại, đại quân Huyết Vệ thì tiến lên, gặp xui xẻo chính là hết thảy tồn tại bên trong thành thị ảo cảnh.

Mặc kệ đám người đó là thật hay giả, lúc này tất cả đều bị Huyết Vệ chém giết.

Đường Kiếp phảng phất như được quay lại bên trong Thiên Tru Điện ở Tẩy Nguyệt học viện, nhìn bình dân toàn thành bị tàn sát mà không chút động dung.

Giết chóc cứ như vậy lan ra, máu tươi chảy toàn thành, khắp nơi đều là tiếng kêu khóc bi thảm.

Nếu đây là tương lai, thì quả là một tương lai cực kì thê thảm.

Rốt cục, sự chém giét vô tình của Huyết Vệ đã chọc giận dân chúng trong thành thị này.

Cảnh tượng biến đổi, đám đại hành giả nhìn thấy vô số dân chúng trong thành thị ào ra, có người cầm que cời lò, có người cầm cuốc, người thì bàn xoa cào phân, người mang xẻng, lưỡi liềm, ai nấy liều chết xung phong về đám Huyết Vệ. Bọn họ dùng thớt gỗ, cái vung làm khiên, dùng dao làm bếp, muôi sắt làm vũ khí, lớp sau đè lớp trước nhằm đại quân Huyết Vệ, triển khai một hồi giết chóc máu tanh.

Ảo cảnh trong thời khắc này bỗng như biến thành chân thật, một cuộc khởi nghĩa bình dân oanh oanh liệt liệt cứ như vậy nổ ra.

Đại quân Huyết Vệ vốn lấy quân số xưng hùng, lúc này lại bị cuốn vào lọt thỏm trong biển người mênh mông.

Đường Kiếp nhìn thấy, từ bốn phương tám hướng vô số người dân lao tới, bọn họ rầm rĩ, reo hò, xông lên như thủy triều.

Rất nhanh, đại quân Huyết Vệ giống như một cục đá bị ném vào trong biển, chỉ làm văng lên một chút hoa nước rồi lại biến mất không thấy đâu nữa.