Hắc Nhãn, Thanh Liên và Thủy Yêu lại kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, Hắc Nhãn nhìn về phía Nã Sơn:
- Nã Sơn đại ca, ngươi nói hắn là Huyết Hà Chủ sao?

- Phân thân!
Nã Sơn kêu rên.

- Như vậy nói cách khác…. Chúng ta giết một phân thân của Huyết Hà Chủ?
Hắc Nhãn ngơ ngác nói.

Nã Sơn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hắc Nhãn:
- Ngươi rốt cục đã hiểu.

Hắc Nhãn, Thanh Liên và Thủy Yên ngơ ngác nhìn nhau, nửa ngày sau đồng thanh nói:
- Đồ chó hoang Đường Kiếp!

Khi đang khiếp sợ, huyết thủy ngập trời đã cuốn tất cả đám đông vào trong.

Bốn người không do dự nữa, bay ngược lại đồng thời đánh ra từng đạo pháp thuật ngăn cản huyết thủy lan tràn.

Huyền Quy Thượng nhân kia lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu quy bái kiến lão tổ, kính xin lão tổ giơ cao đánh khẽ, ta không dám đối địch với lão tổ.

- Còn sợ bọn người đối địch với ta sao?
Huyết Hà Chủ cười ha ha nói, pháp thuật cũng không bởi vậy mà ngừng lại, ngược lại cuốn động càng thêm mãnh liệt, từng con Huyết Yêu từ trong biển máu nhảy ra, vũ điệu điên cuồng tiến về phía mọi người, huyết sắc mênh mông bao phủ toàn bộ Tam Tiên Điện.

Trong Đại Hành Giả có không ít Huyết Tộc, biết là Huyết Hà Chủ liền bị hù không dám động đậy, trực tiếp quỳ xuống. Ngược lại nghênh đón cái quỳ này lại là biển máu vô tận trực tiếp cắn nuốt bọn họ, huyết thủy có tính ăn mòn mãnh liệt nháy mắt biến bọn họ thành xương trắng.

Thủ đoạn hung ác tàn bạo này khiến mọi người ngây người.

Một thanh âm trong đám người đã vang lên:
- Quy thuận sẽ chết, phản kháng sẽ sống. Nếu như thế thì mọi người còn do dự cái gì, đừng nói là Huyết Hà Chủ, cho dù là Vô Thượng Thiên, nếu muốn ta chết cũng dám phản con mẹ nó!

- Phản con mẹ nó!
Lời này nổ vang bên tai mọi người, khiến tinh thần mọi người rung lên.

- Đường Kiếp?
Hai mắt đám người Nã Sơn cũng tỏa sáng, thanh âm này rõ ràng là Đường Kiếp.

Chỉ có điều nhìn trái phải xung quanh lại không thấy bóng dáng của Đường Kiếp, thanh âm lại từ bốn phía bay tới, không biết truyền tới từ nơi nào.

Chỉ có Hắc Nhãn đơn thuần nhất, cười to nói:
- Đúng, phản con mẹ nó! Là Huyết Hà Chủ thì như thế nào? Trái phải bất quá chỉ là vài cái phân thân, dám giết chúng ta thì giết hắn trước đi.

Nã Sơn khẩn trương, vỗ sau đầu hắn một cái:
- Ngươi nói nhảm gì đấy?

Hắc Nhãn đánh ra một đạo Thương Viêm về phía Huyết Hà, quay đầu lại nói:
- Nã Sơn đại ca, ngươi vẫn chưa rõ sao? Không phải chúng ta muốn đánh với hắn, mà là lão già này không có ý định buông tha cho chúng ta! Ngươi nhìn rõ ràng một chút đi, những người chết vừa rồi đều là huynh đệ Huyết Tộc của ngươi, bọn họ chết không phải bởi vì bọn họ yếu mà là bơi vì bọn họ thờ phụng lão bất tử. Mà kết quả của việc bọn họ thờ phụng Huyết Hà Chủ chính là sinh mạng máu thịt đều bị lão quỷ này lấy đi!

Nã Sơn ngạc nhiên.

Huyết Hà Chủ phía xa xa đã bật cười ha hả:
- Bọn họ lấy việc cung phụng ta là chính, đem bản thân kính dâng cho ta, nếu không cần gì phải thờ phụng? Ta thu huyết nhục của bọn họ là dung nhập bọn họ vào ta, khiến bọn họ có thể vĩnh viễn phụng dưỡng ta, chẳng lẽ không đúng mong muốn sao? Nếu ngay cả việc chính là hiến thân cũng không có, vậy cũng không phải là tin mà chỉ là giả vờ tin. Đã giả vờ tin liền càng đáng chết! Nã Sơn, ngươi cũng là người trong Huyết Tộc, cung phụng là việc chính. Ngươi đã tín ngưỡng vào ta, vậy liên giao ra tinh khí huyết nhục của ngươi, giúp ta chống đỡ Lưỡng Nghi kiếm khí này. Đợi khi luyện hóa xong Kiếm Linh, thu phục động thiên, tấn thăng giới chủ, xây dựng lại Thiên Đình thì ở trên Triều Vương Đình tự sẽ có một chỗ của ngươi.

Nói xong đã duỗi tay ra chộp về phía Nã Sơn.

Nã Sơn ngơ ngác nhìn Huyết Hà Chủ, như con vật được nặn bằng đất sét không biết né tránh.

Hắc Nhãn nhìn thấy khẩn trương, mãnh liệt xông lại, xuất ra thương hỏa ngăn trở Huyết Thủ, đồng thời đẩy Nã Sơn một cái, đẩy hắn bay ra ngoài, hô lớn:
- Nã Sơn đại ca, ngươi làm sao vậy?

Hắn không biết vừa rồi lúc Huyết Hà Chủ nói chuyện đã tạo thành tấn công rất lớn với Nã Sơn.

Cho tới nay, Huyết Tộc đều xem Huyết Hà Chủ là thần, vô cùng cúng bái, trong mắt bọn hắn có Huyết Hà là việc chính, tự nhiên chịu sự phù hồ của hắn. Cho dù Huyết Hà Chủ chưa bao giờ đáp lại, bọn họ cũng chỉ cho rằng đây là uy nghiêm và kiêu căng của thần linh, vì thế cũng không dám nhiều lời hay nghĩ nhiều.

Mãi đến hôm nay, nghe Huyết Hà Chủ nói ra hắn cách đối xử của hắn với người thờ phụng mình, Nã Sơn mới hiểu được mình đã hoàn toàn sai lầm.

Huyết Hà Chủ chưa bao giờ coi bọn họ là chuyện quan trọng!

Mà cách nói của Huyết Hà Chủ lại nhắm thẳng vào chỗ sai của việc sùng bái mù quáng: Tin ta liền vì ta mà chết, không tin liền càng nên đi chết!

Sùng bái cuồng nhiệt ở trong mắt Huyết Hà đơn giản chỉ là một đám ngu ngốc tự cho là gửi gắm tâm hồn, thần linh thật sự đều là coi thường không thèm để ý tới cái này.

Nhận thức được sự thật còn đả kích mạnh hơn tất cả ma công ảo thuật, hoàn toàn nghiền ép dập nát tư tưởng của Nã Sơn, khiến hắn hoàn toàn bị mất phương hướng, thế cho nên không biết phản kháng đối với công kích của Huyết Hà Chủ.

Cũng may hắn chung quy cũng không phải là tín đồ cuồng, loại tấn công này chỉ làm cho hắn rung động trong nháy mắt, chỉ thất thần trong một lát, ngay sau đó Nã Sơn đã phục hồi lại tinh thần, trong mắt bốc lên chiến ý nồng đậm.

Hắn nhìn Huyết Hà, từng chữ một nói:
- Huyết Hà Chủ, đây là Huyết Tộc trong mắt ngươi sao? Tất cả người cung phục ngươi đều không được ngươi xem trọng sao? Nếu như thế, cho dù ngươi là người đứng đầu Huyết Tộc thì lão tử cũng không thừa nhận! Ngươi là Huyết Hà Chủ thì thế nào chứ, hôm nay đã sẽ lấy lại công đạo cho các Huyết Tộc đã chết, tru sát kẻ tàn ác như ngươi!

Nói xong hắn hét lớn một tiếng, toàn thân dâng lên từng dòng khí, thân hình khôi ngô bắt đầu lớn mạnh, hóa thành một pho tượng người khổng lồ.

Người khổng lồ này cao gần trăm mét, cầm trong tay cự phủ phá núi lớn, huyết khí dưới làn da bốc hơi lên, cuốn ra chiến ý cuồn cuộn.

Ngẩng đầu lên, trong miệng người khổng lồ phát ra lôi âm ù ù:
- Ta, gọi, Nã, Sơn!

Nương theo tiếng hô này, chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo loang loáng.

Như điện giật trên không trung, chiếu sáng cả vùng trời bao la.

- Toái Tinh Phủ!

Trong tiếng hô cuồng bạo, cự phủ khai thiên bổ địa nện xuống, gào thét ra vô số tiếng sấm. Một đường tiến tới, Huyết yêu vỡ tan, biển máu rút lui.

Biển máu vô biên do hai phân thân Hóa Hồn và mười phân thân Tâm Ma hóa thành lại bị một đòn của Nã Sơn bổ thành một đường dài, khiến một mảnh biển máu cũng bởi vậy mà bị phân thành hai.

Cảnh tượng này khiến Huyết Hà Chủ cũng giật mình không nhỏ.

- Nã Sơn đại ca, vậy mới tốt chứ!
Hắc Nhãn hưng phấn hô to.

Những người khác cũng bị cảnh tượng này làm cả kinh si ngốc.

Thủy Yêu đã kêu lên:
- Còn ngốc lăng làm gì? Chuyện lúc này cần làm chỉ có liều mạng!

- Liều mạng!
Mọi người cùng quát lên.

Sau khi nhìn thấy Huyết Hà Chủ không muốn buông tha cho bọn họ, mọi người rốt cục từ bỏ ảo tưởng. Con đường của tu giả vốn là vượt mọi chông gai, con đường thi đấu lại càng là con đường thiết huyết, từng Đại Hành Giả kỳ thật đều có sự kiên cường. Chút kiên cường này xưa nay có lẽ đều ẩn núp, nhưng khi gặp phải tuyệt cảnh sẽ bộc phát ra, tạo ra lực lượng kinh người. Cũng bởi vì cỗ lực lượng này làm cho bọn họ cho dù biết phải đối mặt với cường nhân như Huyết Hà Chủ cũng dám liều mạng. Cho dù đánh không lại ngươi thì trước khi chết cũng phải cắn ngươi một ngụm.

Dưới loại tâm tính này, mười mấy tên Đại Hành Giả bộc phát ra năng lượng vô cùng kinh người và khủng bố.

Hào quang này thậm chí trong nháy mắt lấn át lực lượng biển máu, cứng rắn áp chế thần thông của Huyết Hà Chủ trở về.

Huyết Hà giận dữ, đang muốn toàn lực đánh chết đám Đại Hành Giả này, đột nhiên khóe mắt liếc thấy một chấm đen nhỏ đang chạy về phía mình, trong lòng biết không tốt liền theo bản năng nhanh chóng thối lui.

Chỉ thấy xoẹt một cái, một đạo kiếm quang sắc bén đã xuyên qua Giới Bích hở ra của Huyết Hà Chủ chém về phía hắn.

Cũng may hắn lảng trốn nhanh, khó khăn lắm mới tránh thoát, kiếm quang chém vào trong biển máu, kích khởi vô số huyết quang. Chỉ một kiếm này cũng không biết đã hủy đi bao nhiêu tinh hoa khí huyết của Huyết Hà. Hắn vô cùng đau lòng, đồng thời cũng buồn bực rốt cục Đường Kiếp đã dùng thủ đoạn gì tập kích mình.

Trước khi chấm đen nhỏ kia biến mất, Huyết Hà hút mạnh hút điểm đen đó về phía mình. Khẽ ngửi lại không phát hiện cái gì, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức hắc ám thô bạo.

Huyết Hà Chủ lập tức tỉnh ngộ:
- Mảnh vỡ của linh hồn bị tra tấn, không thể ngờ được ngươi vẫn có thủ đoạn như thế!

Mặc dù Huyết Hà Chủ không giống Đường Kiếp nhiều lần nghiên cứu Kiếm Linh, nhưng cũng hiểu rõ một chút về đặc tính của Lưỡng Nghi Phân thần kiếm, kiếm này nắm giữ cương trực mà sinh trưởng, thích âm dương, cũng bởi vì nguyên nhân này mà ghét hắc ám, tránh xa hủy diệt.

Chính là không nghĩ tới Đường Kiếp cũng hiểu rõ ràng như vậy, không chỉ có như thế, thậm chí còn quăng thủ đoạn hắc ám này đến trên người mình, mượn dắt Kiếm Linh công kích mình.

Huyết Hà Chủ biết một khi Đường Kiếp tiếp tục làm như vậy, tất nhiên sẽ tạo thành phiền toái vô cùng lớn với mình, cho nên việc cấp bách chính là phải bức Đường Kiếp ra ngoài.

Suy nghĩ lúc trước bở vì Đại Hành Giả nhận ra mình mà đứt đoạn liền hồi phục trong óc, Huyết Hà liều mạng nghĩ, rốt cục người nào mới có thể là Đường Kiếp?