Mà phương pháp làm này cũng hoàn toàn chọc giận đám Đại Hành Giả.

Lúc trước hắn coi khinh quy củ, cưỡng ép tiến vào, vốn đã khiến mọi người bất mãn, chỉ có điều ngại thực lực đám người kia hùng mạnh nên mọi người chỉ có thể nhịn. Nhưng bây giờ nhìn thấy đối phương đoạt bảo vui vẻ như vậy, thật sự không thể nhịn nổi.

Thương Hỏa Hắc Long Viêm của Hắc Nhãn đánh vào một đại điểu hoàng sắc do cát vàng tụ thành, đại điểu hoàng sắc kia gào thét một tiếng ngã xuống đất, hóa thành một pho tượng đàn cổ. Hắc Nhãn đang muốn lấy đi, chỉ thấy huyết quang chợt lóe, cầm kia đã ở trong tay Huyết Hà, biến mất không thấy gì nữa.

- Sa Hoàng Cầm của ta!
Hắc Nhãn đau lòng kêu to.

Huyết Hà không thèm để ý tới hắn, quay người lại biến mất trong huyết quang.

- Khốn kiếp!
Cùng lúc đó, Huyền Quy thượng nhân kia cũng phẫn nộ hô lên.

Một kiện bảo vật cũng vừa bị Huyết Hà Chủ đoạt đi.

- Hống!
Phẫn nộ hô lên một tiếng, một đạo quang trụ đánh về phía Huyết Hà, cũng là một gã Yêu tộc Hóa Hồn khác ra tay. Yêu này là gấu chó thành yêu, tính tình dữ dằn, vừa thấy Huyết Hà đoạt đồ vật của hắn liền chủ động công kích về phía Huyết Hà.

Thân hình của Huyết Hà chỉ lóe lên một cái liền biến mất không thấy gì nữa, căn bản không rãnh mà để ý tới.

Trong mắt hắn, đám Đại Hành Giả này chẳng qua chỉ là một ít rác rưởi. Nếu không nể mặt mũi của tháp Thiên Hỏa, hắn sớm đã giết sạch toàn bộ bọn hắn rồi.

Thời khắc này vô số phân thân Huyết Hà nhanh chóng tung lên đoạt lấy một kiện lại một kiện bảo vật. Sau khi những bảo vật này bị cướp được, trước khi những thứ này dung nhập vào trong thân thể của hắn, bên trong những phân thân này đều bắt đầu khởi động Huyết Hà, vô số Huyết Hà mặt ngoài thoạt nhìn như ngưng tụ thành một đám thân thân thể, bên trong lại liên hệ lẫn nhau, giống như sóng ngầm. Khi bảo vật theo phân thân tiến vào trong Huyết Hà đỏ thẫm, chảy vào trong Huyết Hà mãnh liệt như mạch nước ngầm, thông qua không gian bí thuật nào đó chuyển vận những bảo vật này đến trong cơ thể một phân thân kỳ Hóa Hồn.

Sau đó có thể nhìn thấy trong thân thể khối phân thân này không ngừng toát ra một kiện lại một kiện bảo vật. Thông qua loại phương thức quỷ dị này, những bảo vật lấy được đều tụ lại ở trong khối phân thân đó.

Khối phân thân này đồng thời cũng là phân thân sở hữu, là phân thân duy nhất không tranh đoạt bảo vật.

Hắn chỉ một đường đi về phía trước, đi lại kiên định, trong ánh mắt mang theo chờ đợi và tham lâu vô tận.

Cuối cùng, hắn đứng lại ở trong một điện thấp.

Điện thấp này thoạt nhìn không có gì lạ, thuộc loại bình thường nhất trong vô số các điện ở Tam Tiên Điện, trong điện này có một tòa lư hương, bên trên còn có một pho tượng nặn.

Tượng đắp là một lão già trắng trẻo mập mạp, thoạt nhìn giống một mặt phật cười, chỉ có đều trong tay cầm một cần câu.

Huyết Hà Chủ dừng lại ở trước tượng nặn, nhìn tượng nặn đó, khẽ thì thào:
- Rốt cục đã gặp lại, Thiên Câu lão hữu.

Đứng ở trước điện, Huyết Hà Chủ nhìn tượng nặn kia, trong mắt đột nhiên lại hiện ra vẻ nhớ lại:
- Hơn một vạn năm, rốt cục ta đã trở lại nơi này. Thiên Câu lão hữu, ngươi không nghĩ tới phải không?

Nói xong hắn mỉm cười hắc hắc.

Tiếng cười kia quỷ dị, âm trầm, mang theo vài phần đắc ý cùng vài phần âm tàn và phiền muộn.

Hắn nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói:
- Năm đó ngươi hao hết tâm tư bày ra Vạn Bảo Thiên này, muốn tự nghĩ ra một thế giới, mượn cái này để thăng tiến giới chủ, thành tựu vô thượng, vì thế ngay cả hảo hữu như ta đây cũng không thèm nói vị trí thật sự, cái này cũng không phải là bạn tốt. Nhưng ngươi không nói thì ta sẽ không có biện pháp sao?

Nói tới đây, Huyết Hà Chủ đã ha hả cười rộ lên.

Hắn cười rất trầm thấp, hai vai không ngừng lay động theo tiếng cười:
- Ta bất quá chỉ là lặng lẽ truyền ra một chút tin tức mà thôi, sau đó liền kéo tới vô số thiên binh đuổi giết…. đúng vậy, là ta bán rẻ ngươi, đưa tới Vạn Giới Vương Đình đuổi giết!

Huyết Hà Chủ chợt cất tiếng cười to, sau đó hắn biến sắc, trở nên vô cùng âm tàn, hung hăng trừng mắt nhìn tượng nặn kia mà nói:
- Thật đáng giận, cho dù ngươi lâm tuyệt cảnh cũng không chịu nói cho ta biết vị trí cụ thể của Vạn Thiên Bảo, hại ta không công đợi trên vạn năm! Trong vạn năm nay, ta cũng không biết đã mượn tay bao nhiêu ngươi mới tìm được. Thật không nghĩ tới ngươi sẽ giấu nó ở trong thung lũng Huyết hà giới, ha ha, quả nhiên là thủ đoạn tốt. Nhưng cho dù như thế thì sao chứ? Không phải vẫn bị ta tìm thấy sao!

Quang hoa trong mắt Huyết Hà Chủ bùng nổ, thanh âm hắn mang theo hung dữ nói:
- Cái đồ ngốc Hồng Thiên Lý kia, nghĩ đến có được một kiện Đạo Binh liền rất giỏi. Hắn căn bản không biết cái gì mới là tốt nhất. Vạn Bảo Thiên! Vạn Bảo Thiên này mới là có giá trị nhất!

Hắn giơ hai tay lên, dữ tợn kêu gào:
- Một thế giới độc lập, đầy đủ tất cả, đã phát triển ra sinh mạng, bắt đầu thuộc về chính mình! Đây là giới! Đây bảo chứng trở thành giới chủ vô thượng, ngay cả Vạn Giới Vương Đình cũng mơ ước, bản thân nó mới là bảo vật lớn nhất, là một thứ siêu việt! So sánh với một thế giới độc lập mà đầy đủ, một kiện Đạo Binh có là gì cơ chứ!

Trong tiếng hô kiêu ngạo, ngông cuồng này, ánh mắt của Huyết Hà Chủ càng phát ra hung hãn dữ tợn.

Hắn thu hai tay lại, nhìn tượng nặn, phát ra tiếng cười ha hả:
- Mà hiện tại ta vào được! Vạn Bảo Thiên cuối cùng cũng thuộc về ta!

Theo hắn nói chuyện, chỉ thấy trên tượng nặn kia chợt xuất hiện quang hoa, một đạo quang trụ bỗng nhiên lao ra.

Cột sáng này rộng lớn, mang theo khí tức vô thượng mênh mông, tác ra quang hoa lộng lẫy nhất làm lóa mắt người khác, mang theo kiếm ý lạnh thấu xương, rõ ràng là uy năng thần kiếm.

Chỉ có điều so sánh với uy năng thần kiếm trong dĩ vãng, giờ phút này uy năng thần kiếm xuất hiện lại đặc biệt mênh mông và hùng mạnh, mang theo ý chí bất hủ, mơ hồ trong đó còn nhìn thấy lộ ra một đoạn kiếm thể, chính là hình thái phân thể của Lưỡng Nghi phân thần kiếm.

Một đoạn kiếm quang này rõ ràng đúng là do bộ phận bản thể trọng yếu nhất của Lưỡng Nghi Phân thần kiếm biến thành, uy năng vô cùng mạnh, cho dù là Tiên Đài cũng có thể chém rụng.

Sau khi Tam Tiên Điện mở ra, kiếm quang vốn bao phủ Tam Tiên Điện liền giảm bớt không thấy, hóa ra không phải biến mất mà là ẩn ở trong tượng nặn này.

Thời khắc này kiếm quang giống như cảm nhận được địch ý của Huyết Hà, rốt cục lại xuất hiện lần nữa, vừa xuất hiện liền di chuyển Tam Tiên Điện, toàn bộ bên ngoài điện đều bao phủ thêm một tầng kiếm ảnh mênh mông, khiến mọi người cả kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cũng may kiếm ý thông linh, không có làm hại người khác, chỉ tập trung vào Huyết Hà Chủ đứng trước thấp điện này.

Kiếm quang nhắm vài, phun ra sát khí tận trời!

Huyết Hà Chủ nhưng lại bật cười ha hả:
- Ý chí điêu tàn, tàn hồn rơi xuống, điều khiến giới, di nguyện bất diệt! Thần kiếm có linh, đại hành thiên đạo, Kiếm Linh tức giới linh, thu được ngươi chính là thu được Vạn Bảo Thiên này!

Nói xong hai tay hắn vung lên, vô số bảo vật trong cơ thể đồng thời bay lên, nhằm về phía kiếm hoa trên không trung.

Đại trận Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo!

Một khắc này hắn đúng là lấy bản thân làm trận đồ, lấy vô số bảo vật đoạt được làm thủ đoạn, ngưng tụ ra đại trận vạn bảo đánh thần kiếm. Chiêu thức ấy là hắn học được từ Đường Kiếp, chỉ nhìn thấy Y Y thi triển qua một lần, Huyết Hà liền nắm giữ pháp môn của trận này, cũng thông suốt hết, lúc này liền dùng thủ pháp của mình thi triển ra.

Huyết quang kéo dài xuống, pháp bảo bay lên, vô số bảo quang liên kết lại một chỗ, hình thành một nguồn sáng thật lớn, giống như lá chắn nghênh đón thần kiếm trên bầu trời.

Cột sáng thần kiếm kia chỉ hơi hơi nghiêng qua một chút, nhẹ nhàng chém ra một kiếm xuống phía dưới.

Chỉ một kiếm này, quang thuẫn do đại trận vạn bảo hình thành dễ dàng bị cắt ra, cạnh sắc của thần kiếm như vào chỗ không người, lập tức chém về phía đỉnh đầu Huyết Hà Chủ.

Huyết Hà Chủ cũng là hoàn toàn không sợ, chỉ cười to nói:
- Quả nhiên vô cùng sắc bén, Tuy nhiên, những thứ lão phu dùng cũng không phải là những bảo bối thật sự của ta.

Nói xong hắn trừng hai mắt, lớn tiếng nói:
- Thần nguyên còn không hiện thế!

Hai cánh tay mạnh mẽ vung về phía không trung.

Chợt nghe một tiếng nổ ầm, trên bầu trời đột nhiên hiện ra một đạo quang hoa.

Quang hoa này như bàn tay đẩy ra mây mù, giống như ánh sáng ngàn dặm,

Nguồn sáng trên không trung từ từ dâng lên, giống như một vòng mặt trời đỏ. Hào quang chiếu vào tất cả mọi người, tựa như bàn tay nhân tình, làm ấm trái tim.

- Tạo Hóa Thần Nguyên!
Tất cả mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn lên một vòng mặt trời đỏ trên không trung kia.

Ánh sáng chói mắt làm cho người ta không thấy rõ trong vòng mặt trời đỏ kia là cái gì, nhưng một khắc này mỗi người đều cảm nhận được lực lượng đến từ tạo hóa đang hiện hữu ở nơi này.

Một bó ánh sáng chói rọi chiếu lên trên đầu thạch thú trên lan can ngọc, ngay sau đó chỉ thấy thạch thú kia đột nhiên giật mình, từ trên lan can nhảy xuống, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng huýt gió điên cuồng phẫn nộ.

Lại một bó quang dừng ở trên một mảnh núi giả, chỉ thấy núi giả kia chấn động, tiếp theo một người đá đã vươn mình đứng dậy, cũng phát ra tiếng gầm rú đối với không trung.

Càng nhiều hào quang rơi ở mọi nơi trong Tam Tiên Điện, không chỉ có trong điện, thậm chí ở bên ngoài cũng có.