Huyết châu vỡ vụn, huyết vụ bắn tung tóe, trong tích tắc này, Đường Kiếp biết mình đã bị Huyết Hà phát hiện. Hắn không do dự nữa, tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt, huyết điểu đã vỡ vụn, tiêu tan.

Nếu để cho Huyết Hà lấy được càng nhiều huyết châu thì việc truy bắt hắn lại càng trở nên dễ dàng.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp đứng dậy, trong tay nặn ấn pháp, lập tức một thông linh tuệ nhãn được tạo ra. Sau khi ném tuệ nhãn này vào trong tầng mây, Đường Kiếp vung tay tung ra một tấm trận đồ. Trận đồ vừa xuất hiện, liền biến thành một mảnh trời xanh mây trắng, hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn che khuất miếng thông linh tuệ nhãn kia.

Dùng trận pháp để yểm hộ thông linh tuệ nhãn.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Đường Kiếp mới vỗ lưng con thỏ, hô:

- Đi!

Giờ khắc này, có lẽ Huyết Hà đã biết vị trí của hắn, nếu không đi nhanh, e rằng không kịp.

Bốn chân con thỏ liên tục nhún nhẩy, mang theo Đường Kiếp lướt nhanh trên bầu trời, chỉ để lại một vệt khí thật dài.

Đường Kiếp rời đi chưa được bao lâu thì phân thân thứ nhất của Huyết Hà đã xuất hiện ở chỗ mà Đường Kiếp đã dừng lại lúc trước.

Y nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhắm mắt cẩn thận cảm thụ một phen. Đột nhiên, y quay đầu nhìn về phía Đường Kiếp chạy trốn, nói:

- Bên kia.

Thân hình y chợt lóe lên, cấp tốc đuổi theo.

Không lâu sau, phân thân Huyết Hà thứ hai, thứ ba, tư cũng lần lượt đi tới. Bọn họ cũng không dừng lại mà là thẳng hướng Đường Kiếp đuổi theo.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp cũng đang theo õi hướng đi của Huyết Hà. Trước khi hai người tiến hành tranh đấu, đầu tiên phải đọ sức trinh sát và phản trinh sát, truy bắt và phản truy bắt.

Nếu xét về thực lực, đương nhiên Huyết Hà cao hơn một bậc, nhưng nếu nói về mặt cẩn trọng và thu xếp thì Đường Kiếp lại càng hiểu rõ hơn.

Lúc người cường đại và người nhỏ yếu đụng nhau, lực lượng lớn hay nhỏ không phải là yếu tố quyết định thắng bại chân chính mà là việc hai bên tập trung tinh thần như thế nào.

Bởi vậy, trong cuộc đấu tranh trinh sát và phản trinh sát này, Đường Kiếp thắng một bước.

Ngồi trên lưng thỏ, hai mắt Đường Kiếp chớp động linh quang, hiện ra hình ảnh Huyền Hà chi chủ. Hắn nhìn thấy Huyết Hà chi chủ đang đứng trên không trung nhìn ngó xung quanh, thăm dò, tìm kiếm rồi đuổi bắt, hắn thì thào nói:

- Có thể khóa vị trí của ta, xem ra là nhờ vào tiên huyết để truy tìm, nhưng cần lặp lại tìm kiếm chứng tỏ cũng không quá chính xác, cần phải dùng pháp hỗ trợ. Kẻ đầu tiên tìm kiếm xong thì những kẻ khác trực tiếp truy kích, chứng tỏ giữa các phân thân cũng có tâm linh tương thông. Về phương diện tốc độ…

Đường Kiếp chăm chú dõi theo Huyết Hà, đại não chuyển động nhanh chóng. Chỉ một lúc sau, hắn đã tính ra, tốc độ của Huyết Hà thật ra còn chậm hơn Đồ Đồ một tí. Đồ Đồ là Thỏ tộc Mê Thiên, trời sinh làm thú cưỡi, năng lực lớn mạnh nhất chính là tốc độ rất nhanh. Đương nhiên điều này cũng có liên quan tới cảnh giới của Huyết Hà hiện giờ. Nếu tất cả phân thân của y ngưng tụ cùng một chỗ, với thần thông vô thượng của mình, chắc chắn có thể đuổi kịp Đồ Đồ, trừ khi Đồ Đồ cũng tiến thêm một cảnh giới nữa.

Nhờ có Đồ Đồ, Đường Kiếp vẫn là người thắng màn truy bắt và phản truy bắt này, bởi vậy, hắn càng có thêm thời gian chuẩn bị.

Hai mắt Đường Kiếp vẫn tập trung vào bóng lưng của Huyết Hà.

Sau khi phân thân thứ tư của Huyết Hà đi qua, Đường Kiếp không thấy có thêm phân thân nào khác.

- Bốn... Y chỉ phái bốn Tâm Ma kỳ lại đây.

Đường Kiếp tự nói.

Là y khinh thường mình sao?

Nói về thực lực, dùng bốn Tâm Ma kỳ đi đối phó với một mình mình cũng là đủ rồi.

Nhưng nếu như vậy thì tại sao y lại ngưng tụ ra rất nhiều lực lượng để đuổi giết mình?

Ngưng tụ ra lực lượng cường đại như vậy, cuối cùng lại chỉ phái ra bốn phân thân Tâm Ma, điều này giống như trong một bữa tiệc thịnh soạn lại chỉ ăn một miếng nhỏ.

Đường Kiếp nhíu mày.

Bất kể như thế nào thì đây vẫn là chuyện tốt. Đường Kiếp vốn còn đang suy nghĩ phải chia ra đánh như thế nào, nhưng hiện giờ xem ra đã không cần phải tính toán nữa, Huyết Hà đã dâng cơ hội tới tận cửa nhà mình.

Bốn Tâm Ma, nói mạnh cũng không đúng, mà nói kém cũng không phải.

Tuy lúc trước Đường Kiếp phải tụ tậm năm nhân lực mới chiến thắng một Huyết Hà chi chủ, nhưng đó là bởi vì Đường Kiếp không xuất toàn lực. Nếu đấu một chọi một với một phân thân Tâm Ma kỳ của Huyết Hà, với sự trợ giúp của Đế Nhận, trận đồ và Y Y, Đường Kiếp vẫn là khá tự tin đấy.

Về phần ba tên còn lại, bản thể sẽ đối phó, có lẽ sẽ xảy ra một trận chiến lớn, nhưng người thắng tất nhiên là mình.

Vấn đề duy nhất là tất cả phân thân Huyết Hà đều tâm linh tương thông, một khi bản thể hành động, tất cả những phân thân Huyết Hà khác sẽ lập tức biết được. Mà thực lực của bốn Tâm Ma này cũng chưa chắc đã đạt tới một phần mười thực lực chân chính của Huyết Hà. Vì một chút thực lực ấy mà làm bản thể bị bại lộ, rốt cuộc có đáng giá hay không? Nhưng nếu không xuất động thì phải ứng phó như thế nào?

Đường Kiếp suy nghĩ thật lâu.

- Hay là chúng ta dùng phương pháp phân ảnh để lừa bọn họ, sau đó đánh bại từng người?

Y Y ở bên cạnh bầy mưu tính kế nói. Đi theo Đường Kiếp mấy năm nay, tiểu cô nương này cũng đã học được rất nhiều binh pháp, hiểu được đạo lý chia ra mà đánh.

Đường Kiếp lắc đầu nói:

- Vô dụng, Huyết Hà không dễ dàng mắc lừa như vậy, cho dù có thể lừa gạt thì cũng không có tác dụng gì lớn. Mọi phân thân Huyết Hà đều tâm linh tương thông, bất kỳ một phân thân nào bị tập kích, các phân thân khác cũng đều biết được, sẽ lập tức đến giúp. Không thể dùng phương pháp này để đối phó với y, không cẩn thận lại còn phải giằng co với một phân thân của y khiến chúng ta mất đi cơ hội thoát thân.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

Y Y buồn rầu nói:

- Hay là… chúng ta để cho bản thể hành động?

Đường Kiếp vẫn lắc đầu, nói:

- Không được, việc đó sẽ chỉ làm cho Huyết Hà chi chủ càng coi trọng chúng ta hơn mà thôi, e rằng lần đuổi giết tiếp theo sẽ không phái ra bốn Tâm Ma mà là bốn Hóa Hồn đấy.

- Chẳng phải hiện giờ cũng đã phái tới rất nhiều rồi đấy sao? Chúng ta nhìn qua đã thấy hơn mười Tâm Ma và một Hóa Hồn.

Y Y lầm bầm nói.

- Nhưng chưa chắc toàn bộ bọn họ đều đi về phía ta.

Đường Kiếp thản nhiên trả lời:

- Ta nhận thấy có chuyện rất kỳ lạ.

- Chuyện gì vậy?

- Lần đầu tiên tìm tới chúng ta, Huyết Hà phải mất mấy tháng, đó là bởi vì y không biết ta đang ở nơi nào. Nhưng sau khi bị chúng ta tiêu diệt lần một, y đã biết vị trí của ta, cho dù một phân thân không thể đuổi tới Tự Do Chi Đô trong vòng ba ngày thì chẳng phải với những thủ đoạn cao siêu của bản thể Tiên Đài Cảnh kia, vẫn có thể đưa phân thân đến Tự Do Chi Đô trong khoảng thời gian ngắn nhất đó sao? Phải biết rằng trong ba ngày kia, bất cứ khi nào chuẩn bị xong truyền tống trận là chúng ta có thể lập tức chạy trốn, nhưng y lại cố tình không tới, chuyện này thật không thể tin nổi.

Y Y giật mình nhìn Đường Kiếp, nhất thời còn chưa hiểu rõ ý hắn.

Đường Kiếp lại nói tiếp:

- Ba ngày… Ba ngày quý giá! Huyết Hà Chi Chủ không bắt lấy, lại đợi tới ba ngày sau, khi ta tiến vào Vạn Bảo Thiên mới đuổi tới. Không biết giữa y và Thiên Hỏa tháp đã có giao dịch gì mà y có thể tiến vào nơi đây. Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Lúc trước có thể dễ dàng đối phó ta nhưng lại không làm, đổi lại là phải trả giá thật lớn để tiến vào đây. Sau khi đi vào, y đã biết vị trí của ta nhưng lại không toàn lực đuổi giết, nhiều phân thân như vậy hoàn toàn có thể tung lưới vây bắt ta, nhưng rốt cuộc vẫn là để cho ta tìm được y trước. Đã phát hiện ra ta nhưng không phải tất cả phân thân đều lại đây đuổi giết mà là chỉ có bốn phân thân Tâm Ma. Có thật là hắn vào đây vì ta không? Phái ra phân thân mạnh như vậy chỉ để đối phó với ta thôi sao?

Y Y há to miệng:

- Ý ngươi là…

Đường Kiếp cúi đầu, nói:

- Ngày trước, lúc giao thủ cùng với Hà Xung, bởi vì đã thấy được một số chuyện, cho nên sau đó ta đã quyết định lừa gạt Hà Xung tiến vào Sơn Hà Xã Tắc đồ. Giam cầm Hà Xung là việc phụ, lợi dụng Hà Xung mới là việc chính, liệu có phải Huyết Hà cũng giống như thế không? Có lẽ y cũng đã nhìn ra một cơ hội, truy sát ta chỉ là một màn kịch, lấy cớ bắt ta để tiến vào Vạn Bảo Thiên này mới thật sự là điều y muốn.

Đường Kiếp đứng dậy nhìn bốn phương, trong ánh mắt lóe lên vẻ tự tin:

- Nhất định là nơi này có vật y muốn, bắt ta chỉ là cái cớ mà thôi.

- Thì ra là như vậy, vốn còn tưởng rằng con trâu ngu ngốc kia bị kích động, hóa ra lại là một lão hồ ly giảo hoạt!

Y Y cũng bừng tỉnh đại ngộ, hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

Đường Kiếp trả lời:

- Mặc kệ mục đích cuối cùng của hắn là cái gì, chắc chắn trận chiến giữa ta và hắn là điều không thể tránh khỏi đấy. Nếu đã vậy, không bằng buông tay đánh cược một lần, trong trận chiến này, ta sẽ giết chết bốn phân thân của hắn mà không cần tới bản thể.

Nói đến đây, trong lòng Đường Kiếp bỗng trở nên hăng hái.

- Không cần bản thể thì phải làm như thế nào?

Y Y cũng giật mình hỏi.

Đường Kiếp tự tin cười đáp:

- Đơn giản là đấu trí đấu lực. Y Y, trước kia ta đã dạy ngươi phương pháp chia ra mà đánh, lần này ta sẽ dạy cho ngươi biết, ngoài cách chia ra mà đánh kia, lão tổ tông chúng ta còn để lại cho chúng ta trí tuệ khác.

Y Y mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Ngàn vạn năm qua, Tinh La Đại Thiên Giới đều theo đuổi đạo trường sinh, bất hủ chi đồ, cho nên không biết nhiều về binh gia binh pháp. Đừng nói là tiên nhân bởi vì không cần mà không biết, ngay cả ở trong thế giới phàm nhân, bởi vì có tu giả tồn tại cho nên cũng không có nhiều người đi nghiên cứu binh pháp. Bởi vậy, bọn họ không hiểu không phải là bởi vì bị thiểu năng trí tuệ, mà là bởi vì bọn họ không được chỉ dạy về phương diện này.

Nhưng Đường Kiếp thì khác.

Mấy ngàn năm lịch sử tranh đấu ở kiếp sau đã khiến cho suy nghĩ của hắn khác với những người ở nơi này.

Sau một khắc, Đường Kiếp lấy ra tấm bản đồ, vừa nhìn vừa nói:

- Đạo binh pháp thiên biến vạn hóa, phương pháp chia ra mà đánh chỉ là một trong số đó. Tinh túy của phương pháp này là ở chỗ thông qua việc phân chia đối thủ để làm suy yếu đối thủ. Nhưng cũng không phải chỉ có duy nhất cách phân chia đối thủ ra mới có thể làm cho đối thủ suy yếu, còn có rất nhiều cách khác, ví dụ như dựa vào thiên thời địa lợi. Ngoài ra, cũng không phải là chỉ có cách làm suy yếu đối thủ mới có thể đánh bại được đối thủ, ta có thể làm cho mình mạnh lên, vì vậy trong trận chiến này, đầu tiên phải chọn được một địa điểm tốt…

Vừa nói, Đường Kiếp vừa chỉ tay rất nhanh ở trên tấm bản đồ.

Cuối cùng, ngón tay của hắn cũng dừng lại ở một góc bản đồ.

Đó là một thung lũng mang dấu hiệu lửa cháy.

Thần Hỏa cốc!

Thần Hỏa cốc là một trong vài hung địa nổi tiếng tại Vạn Bảo Thiên, cũng là một trong số ít những nơi không phải vì thân kiếm mà sinh ra hung địa. Nghe nói năm đó khi Hỏa thiên tôn tiến vào đã chống lại uy năng thân kiếm, làm dấy lên nghiệp hỏa khôn cùng, cuối cùng để lại một chỗ di tích này. Nhưng Nã Sơn lại nói với Đường Kiếp rằng thật ra khi đó Hỏa thiên tôn mới tiến vào, không biết rõ tình hình cho nên đã bị thần kiếm một kích chém trọng thương, máu tươi của y đã biến thành nơi này.

Hiện tại, ở trong Thần Hỏa cốc vẫn có lửa cháy hừng hực, dung nham khắp nơi giống như dung nham địa ngục, cho nên đã trở thành hiểm địa nổi tiếng của Vạn Bảo Thiên.

- Ngoài thân thể bất tử cùng với khả năng phân hóa thành hàng nghìn hàng vạn ra, pháp thuật mạnh nhất của Huyết Hà Chi Chủ chính là huyết hải. Mọi thứ trong biển máu chính là đất trời của y, tất cả biến hóa đều thuận theo ý y. Cho dù là phân thân Tâm ma kỳ nhưng cũng có thể nắm trong tay một chút sức mạnh của đất trời giống như Tử Phủ, uy lực cực kỳ khủng bố. Tuy nhiên vạn vận trong thiên hạ đều tương sinh tương khắc, thủy có thể khắc hỏa nhưng hỏa cũng có thể khắc thủy. Dĩ nhiên biển máu khắc nhất là hỏa, sợ nhất cũng là hỏa, ngược lại ta ngưng luyện hỏa chủng, lại có máu huyết Chu Tước, tác chiến trong lửa chính là việc không sợ nhất, cho nên chúng ta….

Đường Kiếp kéo dài giọng, nói:

- Tác chiến ở ngay chỗ này!

- Ngươi có biển máu, ta có biển lửa.

Đường Kiếp hùng hồn nói, trong đôi mắt đã lóe lên ánh hào quang.