Nhưng mặc dù vậy, chỉ bằng vào đạo được ẩn chứa trong này cũng đã khiến pháp môn này trở thành hàng cực phẩm, có thể trở thành pháp môn trấn phái. Đáng tiếc nằm trong tay tên Tả Toàn Danh này lại hoàn toàn không phát huy được uy năng, giống như viên ngọc sáng bị phủ bụi lâu năm.
Đường Kiếp không hứng thú với pháp, nhưng với đạo lại một mực theo đuổi.
Sau âm dương là ngũ hành, mà muốn hiểu rõ ngũ hành, thì ngũ hành thần vật chính là lựa chọn tốt nhất.
Đế Nhận thuộc về Kim trong ngũ hành, hắn có thể tìm hiểu, nhưng với những yếu tố khác hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Thiên Dương Nghịch Hỏa Quyết trước mặt này chính là chỗ dựa để hắn nắm bắt được Hỏa.
So sáng một chút, thì dị hỏa cũng chẳng phải thứ gì quá ghê gớm.
Lúc này Đường Kiếp cũng không nói toạc ra, chỉ thu hồi trang sách, vẫn không quên vứt lại thêm một câu:
- Lưu Ly Diệm này không tệ, nhưng để ngươi dùng quả thực có chút lãng phí, hay là giao cho ta đi.
“Dựa vào cái ta phải cho ngươi?” Tả Toàn Danh thầm mắng to, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể cắn răng lấy Lưu Ly Diệm ra, trực tiếp giao cho Đường Kiếp. Đang muốn xem Đường Kiếp làm thế nào thu lấy ngọn lửa này, không nghĩ tới Đường Kiếp chỉ lấy ra một cái bình nhỏ, tùy ý đặt Lưu Ly Diệm vào. Bảo vật trên người Đường Kiếp nhiều không kể xiết, một bảo bình chứa được Dị hỏa cũng không phải là một thứ khó kiếm.
“Lão tử sau này nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù”. Tả Toàn Danh thầm kêu xui xẻo, trong lòng nghĩ thầm. Chỉ có điều vừa nghĩ tới trên người mình bị đặt vô số cầm chế, ngay cả Tử Phủ, Tiên Đài cũng chưa chắc đã gỡ bỏ được, y không khỏi cúi đầu chán nản.
Đường Kiếp thấy y vẻ mặt ủ rũ của Tả Toàn Danh, liền vỗ vỗ vai y an ủi:
- Ngươi cũng chớ nên nản lòng, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo ta, về sau tất không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
Nói xong liền thò lay vào túi giới tử lấy đồ.
Tả Toàn Danh vẫn nghĩ Đường Kiếp cho y bảo vật để bù lại tổn thất, nhất thời không khỏi mong đợi, chỉ thấy Đường Kiếp lục lọi lấy ra một vật nói:
- Ngươi vừa theo ta, cái này coi như tăng ngươi vậy.
Nhìn bảo bối mà Đường Kiếp đưa cho mình, Tả Toàn Danh không khỏi kích động đến mức run rẩy.
“ĐMM, đây là kiếm của lão tử cơ mà!”
Bất kể thế nào, việc của Tả Toàn Danh coi như đã giải quyết xong. Có nhiều thủ đoạn kiềm chế như vậy, Tả Toàn Danh vốn sợ chết nhất định sẽ không dám đối nghịch lại.
Đường Kiếp nhân tiện nói luôn:
- Việc ở nơi này đã xong, chúng ta cũng nên rời đi. Ngươi vốn là người của Đông Thiên Vương, hiện giờ trước tiên cứ quay lại đó làm việc của mình, ta không nói gì thì ngươi trước hết không cần bộc lộ thân phận.
Tả Toàn Danh nghe thấy hắn nói như vậy, đúng là muốn cho mình nằm vùng ở chỗ Đông Thiên Vương, trong lòng thấy mừng rõ, như vậy y cũng không bị Đường Kiếp sai khiến nhiều. Tuy rằng y biết bị lộ chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng tiêu dao được thêm ngày nào thì hay ngày đó, do đó vội vàng đáp ứng ngay.
Đường Kiếp liền cùng y thống nhất một vài ám hiệu và thủ pháp liên hệ, mặt khác lại đưa cho y một vài tấm bùa. Tâm Hữu Linh Tê là bí pháp không truyền ra ngoài, ngay cả Tịch Tàn Ngân cũng phải để hắn gia nhập Tẩy Nguyệt Phái mới dám truyền thụ, vậy thì lão tiểu tử này thì cũng không có hi vọng rồi.
Mọi thứ xong xuôi, Tả Toàn Danh liền tự rời đi.
Sau khi từ biệt tên Tả Toàn Danh, Đường Kiếp cũng rời khỏi thung lũng này, tiếp tục đi dạo xung quanh, vừa thăm thú vừa thử tu luyện Thiên Dương Nghịch Hỏa Quyết hôm nay thu hoạch được.
Thiên Dương Nghịch Hỏa Quyết này không quá khó khăn, chỗ mấu chốt là phải ngưng kết ra một thần hỏa chủng (hạt giống thần hỏa) ngay ở trong cơ thể. Thần hỏa chủng một khi luyện thành là có thể thu nạp các loại dị hỏa, tìm hiểu hỏa đạo, trong quá trình này không ngưng làm cho dị hỏa cường đại hơn, đề thăng bản thân.
Bởi sư môn của Tả Toàn Danh xuống dốc lại gặp đại nạn, có nhiều việc y cũng không hiểu được bao nhiêu, do đó tuy có vận cứt chó, số đỏ hơn người nhưng kiến thức về tu luyện vẫn ít đến đáng thương. Cũng chỉ biết hấp thu Lưu Ly Diệm cho bản thân dùng, lại không biết tìm hiểu, tiêu hóa, hấp thu cũng như nâng cao.
Đường Kiếp đương nhiên sẽ không như vậy.
Phương pháp ngưng kết thần hỏa chủng có vài loại, cách đơn giản nhất chính là mỗi ngày vào lúc chính ngọ lên đỉnh núi để hấp thu dương khí rồi luyện hóa, từng bước ngưng kết mà thành, cách nguy hiểm nhất chính là tới dung nham hỏa ngục để hấp thu hỏa lực ngưng kết thần hỏa chủng. Tuy nhiên cách tốt nhất vẫn là lấy dị hỏa làm thức ăn, hấp thu lược lượng dị hỏa để chuyển hóa thành hạt giống.
Nhưng cho dù dùng cách nào cũng đều là biến hỏa lực thành lực lượng của mình, là một thách thức rất lớn đối với kinh mạch trong cơ thể.
Tả Toàn Danh bởi vì sư môn xuống dốc, kế thừa gián đoạn, lựa chọn khi trước chính là cách thận trọng nhất, hấp thu dương khí để luyện hóa hạt giống, còn Đường Kiếp thì tính toán trực tiếp cắn nuốt Lưu Ly Diệm để cô đọng.
Hỏa tính của Lưu Ly Diệm cường đại, tu sĩ bình thường khó có thể vận dụng. Nếu như Tả Toàn Danh dám trực tiếp cắn nuốt Lưu Ly Diệm, thì kết cục không gì khác chính là ngũ tạng đều bị đốt cháy thành tro bụi.
Lúc này, cái hay của việc là đệ tử chính tông Tẩy Nguyệt Phái bắt đầu bộc lộ rõ ràng.
Xuất thân danh môn chính tông, Đường Kiếp sớm đã làm cho căn cơ của mình vô cùng chắc chắn, kinh mạch được trải qua linh khí cọ rửa không ngừng đã trở nên vững chắc vô cùng. Hơn nữa khi mới tiến vào Cửu Chuyển, Đường Kiếp chủ tu tâm chuyển, hỏa mạch là vượng nhất, Thiếu Hải Động Kim Quyết lấy hỏa dung kim, nên hỏa khí càng vượng, do đó Đường Kiếp đã có cơ sở rất tốt cho việc xây dựng thần hỏa chủng.
Bởi vậy Đường Kiếp không chút khách khí dùng Lưu Ly Diệm làm hỏa chủng chi nguyên để ngưng luyện.
Hắn mỗi ngày lại lấy ra một tia Lưu Ly Diệm, luyện hóa nó theo phương pháp trong Thiên Dương Nghịch Hỏa Quyết, hấp thu từng chút một vào trong cơ thể, rồi hợp lại ở Linh Hải trong thể nội, hình thành một đám mây màu lửa.
Linh Hải của Đường Kiếp hiện giờ, khác xa với người khác.
Sóng trong Linh Hải sôi trào, mơ hồ có một tinh thể màu đen nửa chìm nửa nổi, đó là Tinh Hóa Sa Tằm có hiệu quả tinh hóa linh khí, khiến cho linh khí trôi nổi trong Linh Hải giống như núi băng.
Mà phía trên Linh Hải là một phiến mây màu máu. Đó là dị tượng hình thành khi Đường Kiếp đạt được Huyết Nhục Ma Bàn. Cấu thành nó chính là tinh huyết của Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Sau cuộc chiến trong thung lũng, bản thể theo hiệp nghị của lấy được một giọt tinh huyết của Chu Tước. Giọt máu này bản thể không sử dụng mà để dành cho phân thân. Ba giọt tinh huyết của ba thần thú hội tụ thành một mảng mây máu cự đại trong Linh Hải của Đường Kiếp, cũng thể hiện trong cỗ thân thể này ẩn chứa một lực lượng cường đại chân chính.
Hiện giờ lại thêm một tầng lực lượng nóng bỏng khác chậm rãi tiến vào trong Linh Hải.
Khác với khi trước Đường Kiếp trong lúc hấp thu đã ăn phải quả đắng, lần này trong quá trình hấp thu hắn càng thêm cẩn thận. Hỏa khí kia sau khi tiến vào Linh Hải cũng không dung hợp với lực lượng nào khác mà trôi nổi lẻ loi giữa Linh Hải và huyết vân, hóa thành một đám lửa nhỏ, lặng lẽ thiêu đốt, Linh Hải ở bên dưới không ngừng cung cấp linh khí cho nó.
Quá trình đào tạo hỏa chủng cũng là một khoảng thời gian không ngừng tiêu hao linh khí, cũng là lúc thân thể phải chịu thêm gánh nặng. Cũng may Đường Kiếp tu luyện Cửu Lê Tâm Kinh, lại là Thiên Linh Pháp Thể, còn có thể thừa nhận được gánh nặng này. Chỉ là nếu như phải chiến đấu…quả thực ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến chiến lực.
Đường Kiếp tính toán một chút, để hoàn toàn cô đọng được hỏa chủng ước chừng cần khoảng sáu mươi ngày, tuy nhiên nếu muốn đại thành thì cần không ngừng đề thăng và ma luyện trong thời gian rất dài. Đường Kiếp cũng không hề vội vàng, cứ như vậy chậm rãi luyện hóa Lưu Ly Diệm, bồi dưỡng hỏa chủng.
Luyện hóa dị hỏa, Đường Kiếp cũng vẫn không ngừng chu du thế giới bên ngoài.
Không mất nhiều thời gian, về cơ bản Đường Kiếp đã xem xét hết bên ngoài của Vạn Thiên Bảo, hắn lại quyết định đi sâu vào bên trong.
Càng vào trong, bảo vật trong Vạn Bảo Thiên lại càng nhiều.
Đương nhiên, nguy hiểm cũng càng lớn, người hắn cũng gặp nhiều hơn.
Hôm nay Đường Kiếp đang cưỡi thỏ phi hành, từ xa đã nhìn thấy một ngọn núi.
Trên ngọn núi kia quái thạch lởm khởm, vách đá dựng đứng, phía dưới là rừng trúc san sát, nước chảy róc rách, quả là một nơi danh thắng ưu mĩ, lại có thêm bảo quang ẩn hiện, xem ra là nơi ẩn dấu bảo vật. Đường Kiếp liền vỗ thỏ con hạ xuống.
Đúng lúc này bỗng thấy có ba người bay về hướng này, xem ra cũng bị bảo quang trên núi này hấp dẫn. Đường Kiếp nhận ra một người trong đó, chính là thiếu nữ váy xanh nọ. Đi cùng nàng là hai gã nam tử, cũng là đại hành giả mà Nam Thiên Vương đưa tới.
Đường Kiếp thấy kì lạ là tại sao lại gặp được nàng ở chỗ này. “Với thân phận cùng địa vị của nữ tử này, hiện tại lúc này hẳn là nên ở khu vực trung tâm của Vạn Bảo Thiên mới đúng chứ, sao lại loanh quanh ở khu vực trung bộ này?”
Kì lạ thì kì lạ, hắn cũng không có hứng thú tranh chấp với đối phương, nếu đối phương muốn pháp bảo kia, vậy thì cho nàng vậy. Nghĩ đến đây hắn liền ngừng lại.
Không nghĩ tới thiếu nữ váy xanh sau khi nhìn thấy Đường Kiếp thì mắt sáng lên, quay đầu lại nhìn hai người phía sau nói vài câu, chỉ thấy hai người kia tách ra, một người bay xuống phía dưới, thiếu nữ váy xanh thì đi cùng một người bay về phía Đường Kiếp.