Khâm phục thì khâm phục, trong mắt của Đường Kiếp lại không có chút nuối tiếc khi đối thủ chạy trốn.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Y Y:
- Đạt được rồi hả?
- Đó là đương nhiên.
Y Y quay cái đầu nhỏ trả lời.
Duỗi tay ra, trong lòng bàn tay đã xuất hiện thảo trủng.
Đây là hạt giống đậu khiên tư.
Đậu khiên tư là một loại thực vật rất bình thường, không được tính là linh thực, đậu nhiều lông tơ, có năng lực hấp thụ rất mạnh, một khi dính vào sẽ không dễ dàng thoát khỏi. Nó có thể tản ra một loại hơi thở đặc thù trong không trung, kéo dài không tiêu tan, hơi thở này thường nhân khó có thể nhận ra, nhưng Y Y lại có thể cảm nhận được.
Trải qua Mạc Khâu huyết chiến, Đường Kiếp vẫn luôn tự hỏi tu giới triển khai thủ đoạn truy kích và truy kích ngược như thế nào, đậu khiên tư là phương pháp hắn và Y Y tìm được —— đơn giản, an toàn, không dễ phát hiện, phí tổn rẻ.
Lúc Tả Toàn Phong và Đường Kiếp chiến đấu, Y Y đã vẩy lên lão nhân loại đậu này, tuy nhiên khi đó chỉ là phòng bị theo bản năng, ai nghĩ lão tiểu tử đó thật có thể chạy thoát, hơn nữa còn là cách thức hiếm thấy.
Biết Y Y đã hạ đậu lên người lão, Đường Kiếp cười nói:
- Tốt lắm, lần này ta muốn xem y chạy như thế nào. Đi!
Hai người nhảy lên thỏ con, lái mây đuổi theo.
Lão nhân cũng thật giảo quyệt, chạy không bao đã biến đổi phương hướng. Nếu không có đậu khiên tư chỉ dẫn, muốn tìm cũng khó.
Dù vậy, lão nhân vẫn chạy như điên không ngừng nghỉ, trong tình huống không người đuổi theo chạy nửa canh giờ, trốn vào một tòa núi lớn rồi biến mất không thấy gì nữa.
Đường Kiếp nhìn quanh, phát hiện nơi y trốn cách nơi chiến đấu không xa, lão nhân này đã chạy một vòng rồi quay trở lại, cũng cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên lão nhân không khỏi đây, chưa chắc vì nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất —— Logic này không có gì đáng nói, Tinh La Đại Thiên Giới càng không có ai tin vào lời nói ngu xuẩn này, cho nên Đường Kiếp cảm giác lão nhân có mục đích khác. Không phải là y phát hiện ra ở đây có cái gì chứ?
Nghĩ vậy hắn cũng không có lập tức đuổi theo mà cẩn thận tới gần, trốn trong một tầng mây quan sát.
Vừa nhìn, Đường Kiếp nhận thấy không đúng.
Ngọn núi này nhìn như bình thường, nhưng trong núi rừng lại giấu huyền cơ khác, một sơn một thủy là chí lý đại đạo, rõ ràng là một chỗ tự nhiên có thể tạo ra tuyệt trận hiểm yếu.
Tuyệt trận không do con người tạo nên, mà là thời cơ mà sinh. Đã đúng thời cơ, bên trong hơn phân nửa còn có chí bảo, không nói là cấp Đạo Binh thì cũng là thần trân.
Khó trách lão nhân lén lút, bị đánh bại còn lưu luyến không chịu rời đi, do là phát hiện ngọn núi này có huyền bí.
Suy xét đến lúc trước, y xuất hiện hơn phân nửa là ngăn cản mình tiếp cận núi này. Kỳ thật nếu chỉ đi ngang qua, Đường Kiếp chưa chắc có thể nhìn ra ảo diệu nơi đây, dù sao nơi thiên thành, dung nhập tự nhiên, vốn bí mật khó phát hiện. Nhưng Tả Toàn Danh vì cầu vạn toàn, ngược lại cho mình manh mối, nếu y biết được, nhất định rất hối tiếc.
Huyền bí trong núi muốn vạch trần cũng không dễ, tuy nhiên Đường Kiếp không vội.
Nếu Tả Toàn Danh phát hiện ra nơi đây, tất nhiên là y đã có nghiên cứu với nó, cho nên hắn chỉ cần ở đây tĩnh tâm xem động tĩnh.
Tả Toàn Danh cũng thật kiên nhẫn, về tới đây cũng không có động tác, chỉ lặng yên ẩn núp. Ước chừng qua một ngày, người này mới một lần nữa xuất hiện, cũng đã thay đổi tướng mạo, nhưng lại biến thành một nho sinh trung niên, trên môi còn chòm râu ngắn nhếch lên.
Nếu không phải Đường Kiếp đã quen thuộc, còn không dám xác định người này chính là Tả Toàn Danh.
Người này vừa xuất hiện, đầu tiên nhìn quanh xác nhận không có ai theo dõi mình mới rón ra rón rén bên vào trong núi.
Rơi xuống một chỗ trên núi, Tả Toàn Danh nhìn ra ngoài, đứng chắp tay giống như xem biển mây, nhưng Đường Kiếp là ai chứ, chỉ liếc mắt đã xác định vị trí y đứng là chỗ cố định trên núi.
Cố định, tọa vọng bát hoang, vạn vật trong lòng, là vị trí trọng yêu trong đại trận. Từ nơi này ra tay, bất kể làm gì cũng là tốt nhất.
Bởi vậy có thể thấy Tả Toàn Danh cũng là người giỏi trận đạo, hiểu được thiên địa chi lý, cho nên mới có thể vừa ra tay đã chỉ yếu hại.
Thời khắc này y đứng cố định, thoạt nhìn giống như đang nhìn biển mây, hai tay đã sớm đánh ra một đạo linh khí dầy đặc quanh thân, tìm kiếm tìm dấu vết. Nếu Đường Kiếp chưa cùng y giao thủ, biết thói quen của người này thì đã bị y che mắt rồi.
Nghĩ đến y giảo quyệt, vào trận cũng phải giả vờ giả vịt như thế, Đường Kiếp cũng thầm tán thưởng, tuy nhiên thủ đoạn "Càn không trong tay áo" không sai, Đường Kiếp coi như học được rồi.
Một lúc sau, chợt nghe ngọn núi rung động, một chỗ khác trên đỉnh núi đột nhiên nứt ra một cái động lớn.
Tả Toàn Danh thấy thế mừng rỡ, đã tự bay vào trong sơn động.
Đi tới trước sơn động, Tả Toàn Danh cũng không vội đi vào, đầu tiên là ở cửa động bố trí vài pháp trận nhỏ, che dấu vết động lại mới cất bước mà vào.
Pháp trận bố trí có chút khéo léo, dấu diếm hơi thở, nếu người ngoài đi ngang qua, trước đó không biết tình huống thì không có khả năng phát hiện. Bất quá đối với Đường Kiếp mà nói, nửa điểm ý nghĩa cũng không có.
Thời khắc này thấy Tả Toàn Danh đã nhập động, Đường Kiếp cười ha hả một tiếng, từ không trung nói với Y Y và thỏ con:
- Các ngươi ở bên ngoài trông coi, đề phòng chuyện bất ngờ, ta đi xem trong đó có vật gì tốt.
Rồi đi vào trong động.
Trong sơn động một mảnh hắc ám, chỉ có một lối đi thông sâu vào trong.
Đường Kiếp vận chuyển Thiên Mục, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Đang đi tới, thình lình nghe phía trước có tiếng gào to, tiếp theo là một loạt tiếng rầm rầm vang lớn.
Một lát sau, thanh âm ngừng lại.
Đường Kiếp cẩn thận đi tới, thì thấy trên mặt đất có hơn thi thể mười con nhện.
Những con nhện này con nào con đấy to như cái thớt, Đường Kiếp liếc mắt một cái đã nhận ra đó là nhện kịch độc. Loại nhện độc này bề ngoài cứng rắn, lưỡi dao khó làm thương tổn, đồng thời còn kịch độc, cũng không hiểu sao kích thước lớn như thế. Mà giờ khắc này Đường Kiếp thấy giáp xác nhện độc đều đã vỡ vụn, có thể thấy thực lực Tả Toàn Danh khá dũng mãnh, không chỉ có có dị hỏa và na di, cả công kiên thuật cũng không khuyết thiếu.
Trừ lần đó ra, Đường Kiếp phát hiện có mấy cái tuyến độc của nhện đã biến mất. Tuyến độc qua thời gian dài sẽ mất đi hiệu lực. Dù Tả Toàn Danh lấy đi cũng không mang tính thực dụng, mà thể hiện bản tính tham lam. Đường Kiếp có cảm giác khinh thường sâu sắc, sau đó đem số tuyến độc còn lại lấy đi.
Tiếp tục đi, rất nhanh Đường Kiếp lại nghe được âm thanh chiến đấu.
Khi chiến đấu dừng lại, Đường Kiếp nhìn đến một gốc cây ác linh hoa đã bị đốt thành than, héo rũ trên mặt đất. Ác linh hoa là thiên hạ hung thực, cực khó đối phó, hiện giờ lại bị đốt thành than, là ngọn lửa từng sử dụng đối phó Y Y lúc trước, chỉ có điều uy lực lớn hơn vài phần, từ rễ cây nhìn lên, ngọn lửa này còn có hiệu quả ăn mòn.
Tả Toàn Danh không biết phía sau có người theo dõi, chiến đấu không nương tay, thực lực cứ thế bày ra trước mắt Đường Kiếp.
Đi không bao xa, Đường Kiếp lại gặp được một đống loạn thạch.
Nhìn kỹ, tảng đá có phần giống hệt mặt người, gần đó còn có cánh tay, đùi đá, chỉ có điều bị đánh vỡ tim, rơi rụng một bên.
- Không ngờ là thạch quái.
Đường Kiếp tự nói.
Thạch quái do núi đá phụ cận biến thành.
Có cơ quan và không ít các loại quái vật cổ quái làm Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc.
Nhiều yêu ma quỷ quái tập trung ở đây, hơn phân nửa không phải trùng hợp, rất có thể liên quan tới bảo vật trong núi.
Bảo vật có linh, sẽ tản mát ra hơi thở đặc thù, hấp dẫn các loại hung vật tới bảo vệ mình, hấp dẫn chúng đến làm theo ý mình.
Nếu vậy, dù bảo vật này không phải Đạo Binh thì cũng là thần trân như Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Ý thức được điểm ấy, trong lòng Đường Kiếp nhảy nhót, hận không thể bảo Tả Toàn Danh động tác mau một chút.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, phương xa rốt cục xuất hiện một bầu trời.
Tới đó, chỉ thấy trước mắt là thung lũng đẹp như vẽ.
Bên trong thung lũng phong cảnh cực đẹp, trong cốc có các loại hoa tươi đua nở. Ở xa trong thung lũng có một thác nhỏ chảy xuống tạo thành đầm nước.
Trên sơn cốc có một đám tiểu hầu tử đang chơi đùa, phía dưới là Tả Toàn Danh đang đứng thẳng, ngửa đầu nhìn.
Y đến không phải xem tiểu hầu tử, mà là xem một vật giữa vách núi.
Là một khối đá xanh, cứ như vậy trôi nổi trên không trung, tản mát ra một cỗ hơi thở huyền ảo khiến người ta nhìn mà sinh lòng kính trọng và ngưỡng mộ, ccó cảm giác muốn cúng bái.
Là bảo vật đó.
Tuy rằng chưa biết vật ấy có tác dụng gì, nhưng vừa nhìn, Đường Kiếp đã cảm nhận được lực lượng chứa đựng trong đó, chỉ liếc mắt đã có thể xác định đây là thượng phẩm thần trân.
Thần trân cũng có phân chia cao thấp, giống pháp bảo phân cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, cùng cấp độ, phẩm chất lại có phân chia cao thấp.
Tam thần kiếm là hạ phẩm thần trân, tuy nhiên trong hạ phẩm thần trân trung thuộc bậc trung. Bây giờ do cảnh giới Đường Kiếp không đủ nên chưa hoàn toàn phát huy ra uy lực của tam thần kiếm.
Thái Huyền Chung lại là hạ phẩm hạ đẳng.
Mục Dương Châu là hạ phẩm thượng đẳng.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ là thượng phẩm thượng đẳng.
Kỳ thật xét uy năng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, liệt vào cực phẩm thượng đẳng cũng không quá phận.