Huyết Hà Chi Chủ mắt thấy phân thân đã nhập, lúc này mới hừ lạnh biến mất, chỉ còn bóng dáng Hỏa Thiên Tôn lưu lại nhân gian, bốn Thiên Vương ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Hi La mang chút khẩn trương nhìn Hỏa Thiên Tôn gọi:
- Sư tôn!
- Ta biết.
Hỏa Thiên Tôn trả lời, gương mặt mỉm cười nói:
- Ngươi không làm gì sai. Nếu không có việc này, ta cũng không thể lấy được Táng Thần Diệm.
- Nhưng sư tôn, Đường Kiếp là thủ hạ con mời chào tới, làm vậy chẳng phải là bán đứng hắn?
Hi La lo lắng nói:
- Nếu để người biết, chỉ sợ có ảnh hưởng tới Thiên Hỏa ta.
Hỏa Thiên Tôn cười ha hả:
- Cái gì mà bán đứng. Đường Kiếp kia vốn giấu diếm thân phận lợi dụng Thiên Hỏa Tháp ta chống đỡ chon hắn. Ta cũng không thả bản nhân của Huyết Hà vào, cũng không có tự mình giúp lão bắt người. Còn nữa cho dù những người khác không rõ thì sao? Tự Do Chi Đô cũng được, đấu trường cũng thế, đều chỉ là công cụ dùng để đạt được tài nguyên, tiên lộ mới là mục tiêu. Nếu phân không rõ chủ thứ, chính là bước vào lối rẽ rồi.
Bốn người kinh hãi, đồng thời lên tiếng trả lời đồng ý.
Hỏa Thiên Tôn lúc này mới nói:
- Ta cahcs ngàn dặm làm việc, xưa nay tôn kính công bình và trao đổi đồng giá, chỉ trọng thực lợi không nặng hư danh. Táng Thần Diệm là ngũ hành hỏa đạo cực trí, có thể lý giải của ta với hỏa, sao có thể dễ dàng buông tha.
Nói xong, Táng Thần Diệm trong tay lão tỏa ra quang hoa mãnh liệt, đã bị Hỏa Thiên Tôn vây nhốt.
Một lát sau, Táng Thần Diệm thu lại, hóa thành một ngọn lửa mảnh lam di động trong không trung.
Lúc này Hỏa Thiên Tôn mới thở dài nói:
- Đạo Niệm của ngọn lửa đã cho ta hấp thu, hiện tại ta muốn lập tức bế quan yên tĩnh cảm ngộ. Ngọn lửa ở lại đây, các ngươi chậm rãi tìm hiểu đi.
Hoá ra Hỏa Thiên Tôn muốn tìm hiểu Táng Thần Diệm cũng chỉ trong chốc lát, lão muốn thời gian cũng là để chuẩn bị cho bốn tên đồ đệ. Lão nhập hỏa đạo nhiều năm, đã gần đến cảnh giới chưởng đạo, thứ như Thương Vân Thánh Hỏa ý nghĩa đã không còn lớn, bởi vậy mới để lại chỗ này.
Tay vung lên, Táng Thần Diệm như đám mây màu lam chui vào trong Thiên Hỏa Tháp, rơi vào tay trái bức tượng Hỏa Thiên Tôn, rõ ràng là ngọn lửa không có gì đối khác, chỉ có điều từ nay trên tay Hỏa Thiên Tôn xuất hiện thêm một ngọn lửa.
Bốn vị Thiên vương mừng rỡ, đồng thời quỳ gối:
- Đa tạ sư tôn.
Bóng dáng Hỏa Thiên Tôn dần dần nhạt đi, chân chính ly khai.
Cùng lúc đó, Tự Do Chi Đô truyền đến một tiếng nổ vang, đó là khí tức của đại trận đã dừng lại.
Bốn Thiên Vương nhìn nhau, Nam Thiên Vương đột nhiên thở dài một tiếng:
- Vẫn là đáng tiếc.
Lại không biết nàng đáng tiếc cho Đường Kiếp hay là cho ai.
Một bước bước vào, trước mắt là một thế giới mở rộng.
Đường Kiếp phát hiện đứng trước không trung, trước mắt là một đám núi vờn quanh.
Núi xanh xanh ngắt kéo ngàn dặm, liếc một ánh nhìn không thấy cuối.
Khó trách gọi là Vạn Bảo Thiên, Vạn Bảo Thiên đích xác là một tiểu thế giới độc lập.
Bên người không có bất kỳ ai, mỗi người tiến vào đều bị Vạn Bảo Thiên truyền tống, may mắn thì trực tiếp truyền tới bảo vật, không may thì rơi vào cạm bẫy trong sát trận hay miệng một con yêu vật hung ác.
Trong Vạn Bảo Thiên cũng có yêu vật, có những man thú hoặc yêu vật có thể tránh được việc Lưỡng Nghi phân thần kiếm chém giết. Chúng nó ở trong Vạn Bảo Thiên sinh tồn, sinh sản, khiến cho thế giới càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Tuy nhiên, tuy là tùy cơ hội truyền tống, Đường Kiếp cũng đã có bản đồ, hơn nữa trước khi tiến vào, mọi người đã sớm hẹn địa điểm gặp mặt.
Nhìn bản đồ, Đường Kiếp đoán mình ở khu vực nam bộ Vạn Bảo Thiên, tuy nhiên mới đến, Đường Kiếp cũng không dám xác nhận, còn phải bay lên một khoảng cách mới được.
Đường Kiếp liền ném Đồ Đồ vẫn ôm trong ngực ra.
Chỉ thấy thỏ con đón gió lớn lên, cuối cùng như một em bé to xác nằm sấp trên không trung.
Đường Kiếp giẫm một chân ngồi lên lưng thỏ, đồng thời trong tay áo có một đóa hoa rơi ra, biến thành hình dạng của Y Y cũng ngồi trên lưng thỏ, vỗ vỗ đầu của Đồ Đồ nói:
- Còn không mau đi.
Đồ Đồ buồn bã thở dài, cũng không thấy động tác của nó, dưới chân hiện tầng mây trắng nâng nó lên, tự hướng phía xa bay đi, tốc độ nhanh vô cùng, đúng là so với Thiên Bằng Tiêu Dao Pháp gia tử điện túng thân thuật còn nhanh hơn vài phần, thân mình vững chắc kinh người.
Khó trách người ta nói Mê Thiên Thỏ tộc là tọa kỵ trời sinh, thỏ tộc sức chiến đấu tuy thấp, nhưng năng lực bay lại vô cùng dũng mãnh. Loại năng lực này phải sau khi biến hóa mới có thể chân chính thể hiện ra, hơn nữa thực lực nâng cao sẽ càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng ngay cả hoành độ hư không cũng không phải nói chơi. Mà khi biến hóa, Mê Thiên Thỏ tộc mỗi một lần nâng cao một bậct, thân thể tăng vọt lên rất nhiều, nếu tu thành phân thần, sẽ tu đến thể tích như núi, đến lúc đó lưng có thể đội cả cung điện.
Chính vì đặc tính này của Mê Thiên Thỏ tộc nên Đồ Đồ vẫn lén gạt đi năng lực của mình.
Làm sủng vật vĩnh viễn tốt hơn so với làm tọa kỵ.
Nếu là trước kia, chỉ cần nó không cố gắng tu luyện, đích thật có thể giấu đi thực lực của mình, đáng tiếc bộc phát ra số tiền của phi nghĩa của Đường Kiếp khiến kế hoạch của Đồ Đồ đi tong —— nhiều tiền không có chỗ dùng khiến Đường Kiếp hận không thể đem Đậu Binh biến hóa, sao có thể buông tha vật nhỏ này.
Bị cưỡng bức nâng cao cảnh giới, Đồ Đồ cứ như vậy hiện ra nguyên hình, cũng khiến cho Đường Kiếp biết công năng sử dụng của nó.
Vận mệnh tọa kỵ từ nay về sau không thể tiếp tục sửa đổi.
Ngồi trên người Đồ Đồ bay, Y Y vỗ tay cười nói:
- Thật tốt thật tốt, so với xuyên vân toa còn nhanh hơn, còn không tốn linh thạch.
- Mấu chốt là không cần chỉ huy.
Đường Kiếp nằm trên lưng thỏ, cảm thấy diện tích vẫn hơi nhỏ chưa nằm được, để Đồ Đồ lớn hơn chút nữa, sau đó kéo đuôi lên dựa vào, hai tay chắp sau đầu nhàn nhã nói:
- Điều khiển xuyên vân toa, muội phải nhìn phía trước, nếu chẳng may có đại bàng bay tới còn phải trốn tránh, còn phải mở to hai mắt tìm bảo bối khắp nơi, trốn tránh nguy hiểm. Cuối cùng cũng không so được với tọa kỵ, có thể tự mình phán đoán.
Nói xong vỗ Đồ Đồ nói:
- Đi thẳng hướng tây, theo ánh sáng trên bầu trời mà đi, nhìn thấy bảo quang thì bay qua, nếu có kiếm khí thì trốn.
Đồ Đồ hừ hừ vài tiếng, khóc không ra nước mắt.
Không hổ là thế giới do Tiên Thiên Đạo Binh biến thành, diện tích của Vạn Bảo Thiên so với Thủy Nguyệt Động Thiên lớn hơn không biết bao nhiêu lần, riêng vùng núi đã kéo dài ngàn dặm, rộng lớn khôn cùng, cho dù có vũ tinh mở rộng không gian Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng còn kém xa so với Vạn Bảo Thiên. Mà thế giới trong Vạn Bảo Thiên qua ngàn vạn năm tẩm bổ càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Một đường bay đi, Đường Kiếp đã thấy rất nhiều dã thú và yêu vật quý hiếm.
Thú và yêu cũng không biết do ngàn vạn năm tích lũy hay do ở một nơi như Vạn Bảo Thiên mà có những biến dị độc đáo, có nhiều loại Đường Kiếp chưa bao giờ nghe thấy. Ngoại trừ yêu vật bên ngoài, nơi này còn có hoa cỏ quý hiếm, có rất nhiều thứ bên ngoài hiếm thấy, tuy không phải linh hoa tiên thảo, nhưng cũng khó gặp.
Sinh mạng ở trong này tồn tại theo hình thức hoàn toàn khác, Đường Kiếp Y Y thấy mà cũng phải tấm tắc khen kỳ lạ, ngẫu nhiên gặp được vật hiếm lạ sẽ bảo Đồ Đồ hạ xuống, hảo hảo thưởng thức một phen mới bay đi.
Người bên ngoài vào Vạn Bảo Thiên đều là liều mạng mò bảo bối, còn Đường Kiếp lại không có tâm tư này, hắn có mậu dịch lưỡng giới, lại có Binh Chủ Bí Cảnh trong tay, thật đúng là không thèm muốn bảo bối trong Vạn Bảo Thiên, nói đi tầm bảo không bằng nói cưỡi thỏ ngắm hoa, du sơn ngoạn thủy.
Đương nhiên, nếu gặp được bảo bối, Đường Kiếp cũng không ngại thuận tay lấy đi. Tốt xấu gì cũng đến đây một chuyến, cũng không thể tay không rời khỏi, hơn nữa còn được Tây Thiên Vương coi trọng, nhận của người ta nhiều ân huệ như vậy, không làm chút cống hiến gì cũng khó ăn nói.
Cho nên một đường đi tới, gặp được bảo quang thì lấy.
Vạn Bảo Thiên giống Vô Hồi Cốc, càng đi vào trong giá trị bảo vật càng cao, đương nhiên nguy hiểm cũng càng lớn.
Người bên ngoài vì cầu báu vật đều nhắm thẳng vào trong, Đường Kiếp thì không. Mặc dù hắn có Mê Thiên Thần Thỏ tốc độ phi phàm, nhưng một đường du ngoạn, muốn nhanh cũng không nổi, bởi vậy đã bị người khác bỏ xa.
Ba ngày liền, Đường Kiếp rảnh rỗi du ngoạn hết chỗ này sang chỗ khác.
Hôm nay rốt cục rời khỏi vùng núi kia, Đường Kiếp nhìn thấy dưới chân núi là một con sông lớn.
Ở cạnh sông lớn là rừng hoa màu lam không biết tên, hình thành một biển hoa rực rỡ, chợt nhìn giống như biển cả lay động theo gió.
Không đợi Đường Kiếp nói gì, Đồ Đồ đã tự hiểu, hữu khí vô lực nói:
- Lại muốn xuống dưới ngắm hoa à, ta biết mà.
Đường Kiếp cười đánh đầu nó:
- Con thỏ nhà ngươi, quá là bại hoại khó trách không muốn làm tọa kỵ. Nhưng lần này ngươi đã đoán sai, ngươi không thấy bên biển hoa có bảo quang ẩn hiện sao? Là có bảo vật xuất thế.
- Thấy, tuy nhiên xem quang hoa thì nhiều nhất chỉ là một kiện trung phẩm pháp bảo, lại cũng lọt được vào mắt ngươi.
Đồ Đồ khinh thường nói.
Đường Kiếp cười đáp:
- Lời này nói không sai, chính vì không đáng giá tiền cho nên mới muốn lấy a. Ngươi xem, nếu như kia là bảo bối đáng giá, tỷ như thượng phẩm, cực phẩm thậm chí còn có thần binh xuất thế, tất nhiên là bảo quang bắn ra bốn phía, kinh động bát phương, nói không chừng phải đưa cho người khác hoặc phải đánh một hồi. Cho dù không người phát hiện, cũng sẽ có đại yêu thủ hộ, tóm lại không dễ dàng đoạt được. Trung hạ phẩm pháp bảo tốt hơn, không ai để ý, chúng ta lao xuống đó, dùng ba ngón tay lấy dễ như bỡn, chẳng lẽ không phải là tốt nhất.