- Vậy không bằng mang ta theo!
Hứa Diệu Nhiên nói:
- Ta muốn cùng chàng mạo hiểm.
- Đồ ngốc.
Đường Kiếp cười nói:
- Nếu như nàng cũng đi, nơi này ai chịu trách nhiệm? Thương mại hai giới rất quan trọng, không ai chống đỡ là không thể được. Nếu như nàng lo lắng, luyện chút linh đan diệu dược cho ta đi. Sinh mạng chi đạo tuy mạnh nhưng hao phí thọ nguyên quá lớn. Nếu có thể, ta còn nguyện ý uống thuốc. Trước kia ăn không nổi, giờ phải coi thuốc như kẹo ăn mới được.
Hứa Diệu Nhiên nghe hắn nói thú vị, không kìm nổi cười khúc khích.
Biết hắn muốn tốt cho mình, cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ nói:
- Vậy mang Y Y và Đồ Đồ đi, giờ bọn họ cũng biến hóa rồi, cũng có thể trở thành tay chân đắc lực cho chàng.
Y Y và Đồ Đồ trước đó vài ngày đã thành công biến hóa, chuyện này Đường Kiếp cũng biết. Y Y thực lực tăng vọt, quả thật có thể làm trợ thủ cho Đường Kiếp.
Về phần Đồ Đồ, sau khi nó biến hóa, Đường Kiếp còn chưa gặp qua.
Nghe Hứa Diệu Nhiên nói, Đường Kiếp mới nhớ tới:
- Đúng vậy, còn có tiểu thỏ, biến hóa thế nào mà không tới gặp ta?
Hứa Diệu Nhiên che miệng cười khẽ:
- Nó không dám tới gặp chàng.
- Ồ, vì sao?
Đường Kiếp tò mò hỏi.
Hứa Diệu Nhiên lúc này mới ho nhẹ một tiếng nói:
- Còn không đi ra cho ta.
Chỉ thấy dưới nền đất đột ngột vươn ra hai cái tai dài.
Hai tai vừa nhú, Đường Kiếp tim đập thình thịch.
Rõ ràng so với trước lớn hơn rất nhiều.
Hứa Diệu Nhiên vung tay lên:
- Còn lề mề cái gì? Đi ra!
Chỉ thấy nền đất nứt ra một cái động lớn, thân hình của Đồ Đồ lộ ra.
Đường Kiếp thất thần, ngạc nhiên nửa ngày mới nói:
- Đồ Đồ... Ngươi... Ngươi sao thay đổi lớn như vậy?
Thỏ yêu trước mắt không ngờ biến thành một con thỏ thân dài hơn trượng, quỳ rạp trên mặt đất, rất không tình nguyện cúi đầu.
Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Đây chính là nguyên nhân nó không muốn gặp chàng... Mê Thiên Thỏ tộc có thể xuyên qua không gian không ngừng, không chỉ biết định vị hư không mà còn có tốc độ phi phàm.
Nghe vậy, Đường Kiếp nhớ lại lời con thỏ này từng nói.
- Ngày đó ta cùng với tiểu chủ nhân vì tìm bảo bối vượt qua Hoành Độ hư không...
- Cùng với tiểu chủ nhân vượt qua Hoành Độ hư không...
- Hoành độ hư không...
Thanh âm luẩn quẩn bên tai Đường Kiếp, giờ hắn đã hiểu ra.
Hiểu vì sao lúc trước Tàng Thanh Phong lại mang theo nó.
Không chỉ vì nó có thể định vị hư không, mà vì y có thể cưỡi nó tới.
Đường Kiếp thốt lên.
- Khó trách nó không có bản lãnh nhưng vẫn hứng thú thăng tiến…Mê Thiên Thỏ tộc, nó là chủng tộc thú cưỡi trời sinh.
Cuối cùng đã tới ngày Vạn Bảo Thiên mở ra.
Đường Kiếp theo ước định đi vào tầng tám Thiên Hỏa Tháp, chỉ thấy nơi này đã đứng đầy người.
Tây Thiên Vương ở một góc đại sảnh, ở bên cạnh y là đám người Nã Sơn.
Nhìn thấy Đường Kiếp, Tây Thiên Vương cười cười, ra hiệu hắn lại đây.
Đường Kiếp đi tới bên Tây Thiên Vương cúi người nói:
- Tây Quân mạnh khỏe.
- Mọi chuyện đều tốt.
Tây Thiên Vương cười nói:
- Chuyện của ngươi, Nã Sơn đã nói với ta.
Trong lòng Đường Kiếp nhảy dựng, Tây Thiên vương nói:
- Đừng lo, vị kia tuy mạnh nhưng Thiên Hỏa Tháp cũng không sợ y. Cái khác không dám nói, chỉ cần ngươi đang ở Thiên Hỏa Tháp, có thể bảo hộ cho ngươi chu toàn.
Đường Kiếp nghe xong trong lòng thán phục, Tây Thiên Vương quả nhiên dễ nói chuyện.
Lại không quản trong lòng Tây Thiên Vương nghĩ như thế nào, ít nhất công phu mặt ngoài, nếu đổi là người khác đã sớm phải cảm động đến rơi nước mắt.
Giờ là lúc dùng người, Đường Kiếp muốn được Tây Thiên Vương bảo hộ thì phải ở trong Vạn Bảo Thiên hăng hái cố gắng. Mặc kệ sau này thế nào, cứ ép hết giá trị của Đường Kiếp hãy nói.
Đương nhiên, ngoài mặt Đường Kiếp vẫn tỏ vẻ cảm ơn.
Vào đội ngũ Tây Thiên Vương, Tây Thiên Vương vung tay lên, một cỗ hơi thở mông lung bao phủ mọi người, dùng để phòng ngừa tìm kiếm.
Vì để tránh bị nhằm vào, không ai dễ dàng bộc lộ ra lực lượng của mình, mặc dù tu giả kiêu ngạo nhất trong tình huống này cũng phải biết khiêm tốn, tiến vào Vạn Bảo Thiên rồi mới có cơ hội kiêu ngạo.
Lúc nói chuyện, ba vị Thiên vương khác cũng đã tiến vào.
Đây cũng là lần đầu Đường Kiếp thấy ba vị Thiên vương khác.
Trừ Tây Thiên Vương là Huyết tộc, ba vị Thiên vương khác, Đông Thiên vương là nhân loại, thoạt nhìn giống thư sinh, Bắc Thiên vương là Yêu tộc, trông như một cự hán mặt đen.
Quả nhiên này Hỏa Thiên Tôn không phân chủng loại, chủng tộc, dạng gì cũng có thể thu làm đồ đệ.
Nam thiên Vương là nữ tử Ma tộc, sau lưng nàng hơn phân nửa cũng là nữ nhân.
Nam Thiên Vương là Ma tộc, trên mặt khắc đầy hình xăm giống như hoa văn, lúc Đường Kiếp nhìn hoa văn kia liền cảm thấy nó như rắn giãy dụa, cả đám như sống lại, Đường Kiếp chỉ nhìn mấy lần đã cảm giác tâm thần như bị kéo đi.
Cũng may tinh thần hắn hùng mạnh, chỉ một chút thất thần đã khôi phục lại, lập tức ý thức đó không phải hoa văn mà là đạo vân.
Đây là vị thiên tôn nhập đạo!
Nữ nhân này đem đạo vân trực tiếp khắc vào mặt, chỉ không loại đạo vân gì, lúc vận chuyển rất hấp dẫn, mê hoặc quyến rũ.
Đường Kiếp sở dĩ có thể dễ dàng thoát khỏi, hoàn toàn là do nữ nhân này chưa phát động.
Theo sau hắn tỉnh táo lại là đám người Nã Sơn, về phần hành giả chọn sau này thì cả đám vẫn hoa mắt thần mê, vẫn là ba Thiên vương đồng thời hừ một tiếng, lúc này mới tỉnh táo lại.
Đông Bắc hai vị Thiên vương cũng không biết đến đâu, Bắc Thiên vương tính tình trực tiếp, nói:
- Liễu sư muội, kính xin ngươi kiềm chế mị công, ngươi làm như vậy, ta nghi ngờ ra tay với đám hành giả.
Nam Thiên Vương che miệng cười nói:
- Ai u, ai sử dụng mị công chứ, cũng do người ta trời sinh sức hấp dẫn lớn. Chính mình không có định lực, còn trách người khác hấp dẫn.
Nói xong Nam Thiên Vương sóng mắt lưu chuyển, đầu tiên là ở một thiếu niên tuấn tú sau Đông Thiên vương, lập tức lại nhìn một lão giả sau Bắc Thiên vương, cuối cùng dừng lại trên người của Đường Kiếp, bật cười:
- Ba vị ca ca thật sự tìm những người này mới đến sao.
Hoá ra vừa rồi nàng cố ý thử, ba Thiên Vương tuy có ý che giấu, nhưng trong nháy mắt đó, phản ứng vẫn bại lộ một chút nền tảng của mọi người.
Mặc dù nói định lực cường không có nghĩa là thực lực mạnh, nhưng chắc chắn dưới tay Nam Thiên Vương cũng có tồn tại sở trường về mị công, lần này thí nghiệm là có thể biết người nào có thể chống cự, người nào không thể chống cự, người nào thì cần cẩn thận gấp bội.
Đối với người ỷ lại mị công mà nói, mấy tin tức này cực kỳ trọng yếu, ít nhất lúc các nàng thi triển mị công không thể phán đoán sai lầm để bị tập kích.
Tóm lại chỉ bằng phép thử, Nam Thiên Vương đã thăm dò qua quân bài bí mật của ba vị Thiên vương, mà ba người hoàn toàn không hiểu rõ thực lực của những người phía Nam thiên vương, ba người không có cách nào khác, ai kêu Nam Thiên Vương mị công vô ảnh vô hình, khó có thể phòng bị.
Đúng lúc này, Đường Kiếp đột nhiên ho nhẹ một tiếng, sợ quấy rầy bốn vị Thiên vương, vội lấy ra một cái khăn tay che miệng lại, tận lực không để phát ra tiếng.
Chỉ có điều khăn tay kia rơi vào trong mắt Nam Thiên Vương, Nam Thiên Vương ngẩn ra, lập tức ý thức được cái gì, thầm nói không tốt, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ áo lục phía sau quả nhiên hai mắt nhìn chằm chằm vào khăn tay ngẩn người, trong lòng ám khí, khẽ dậm chân một cái, chợt nghe BA một tiếng vang nhỏ, khăn tay của Đường Kiếp biến mất.
Thiếu nữ váy lục như ở trong mộng mới tỉnh, ý thức được mình mắc mưu, sắc mặt cũng biến đổi.
Nam Thiên Vương hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp, ác độc nói:
- Hảo ảo thuật, ngay cả Thiên gấm hương la cũng có thể ảo hóa ra.
Thiên gấm hương la là thần vật trong truyền thuyết, thiên phú mê hoặc quyến rũ, loại vật này với người khác vô dụng, nhưng với người tu luyện mị công là vô thượng chí bảo. Vật ấy không còn thấy xuất thế, tu giả bình thường nhận không ra, Đường Kiếp năm đó cũng là học bá cấp nhân vật, phái Tẩy Nguyệt điển tịch phong phú, mới cho hắn thấy qua món đồ đó nên mới có thể ảo hóa ra được. Hành giả của Nam Thiên Vương chưa chắc có bao nhiêu người có thể nhận ra, nhưng tinh thông kỹ thuật quyến rũ hơn phân nửa sẽ không nhìn lầm.
Đường Kiếp vừa rồi biến ảo ra vật ấy, trọng bảo như thế, chớ nói kia thiếu nữ váy lục, mà ngay cả Nam Thiên Vương cũng trúng chiêu, đầu tiên là ngây ra một lúc mới nhận ra đó là ảo thuật. Dù có phản ứng nhưng thiếu nữ kia vẫn là là bại lộ thân phận, đừng nói là Đường Kiếp, hai vị Thiên vương khác cũng nhìn ra, thiếu nữ này hẳn là mị công chi nữ duy nhất dưới tay Nam thiên vương.
Mặc dù chỉ là một chút giao phong nho nhỏ, thành bại không quan hệ đại cục, nhưng vô hình đã ảnh hưởng đến sĩ khí, khí thế vừa mới bị Nam thiên vương áp chế lập tức trở về, đám người Nã Sơn tinh thần phấn chấn, mà ngay cả Đông Bắc nhị vị Thiên vương đều ha hả mỉm cười.
Bắc Thiên vương nói thẳng:
- Hi La, ngươi tìm được tiểu tử tốt.
Tây Thiên Vương cũng gật gật đầu:
- Ảo thuật chi đạo, giả quá hoá thật, chỉ vào lòng người. Đường Kiếp, làm tốt lắm.
Đường Kiếp chắp tay trả lời:
- Tạ Thiên Vương tán thưởng.
Duy có kia thiếu nữ váy lục hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng.
Nã Sơn cười nói:
- Cẩn thận đó Đường Kiếp, ta thấy nàng kia hận ngươi rồi, nói không chừng vào Vạn Bảo Thiên sẽ tìm ngươi làm phiền.
Đường Kiếp nhún nhún vai:
- Khiến một cô bé quyến rũ am hiểu mê hoặc chăm chú, ta nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo đây? Là nàng càng là cố gắng muốn giết ta, hay lại là muốn biểu hiện quyến rũ hơn?