Biển băng phía Động lặng lẽ khuếch trương.

Tốc độ cũng không nhanh, vật chật cung ứng đã tới bình cảnh, mặc dù Đường Kiếp cũng không dám ngang nhiên cắn nuốt thổ địa mà chỉ có thể vụng trộm đào lầy vật chất ở dưới Thiên Phủ sơn. Nhưng nói thế nào đây cũng là khởi đầu tốt.

Nhìn thuỷ vực khuếch trương, trong lòng của Hà Xung cũng có cảm giác thành tựu —— y đang ở sáng tạo một thế giới, một chân thật thế giới.

Không phải ai cũng có cơ hội này.

Kiến tạo biển băng, thế giới đã có nước, hoang dã đã xuất hiện màu xanh.

Tuy chỉ mới lốm đốm nhưng có thể đoán tương lai không xa, màu lục sẽ rải khắp mặt đất.

Đó là kỳ tích sinh mệnh.

Biển băng khuếch trương, lục địa hoang dã dần biến hóa.

Thổ địa càng lâu càng dày, những địa phương dày nhất dần hình thành núi, chỗ mỏng hình thành hồ nước, theo nước xuôi dòng hình sông và rừng rậm, hoàn cảnh dần tốt lên.

Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu, với Hà Xung mà nói, khi biển băng hoàn thành còn một việc gấp phải giải quyết.

Vũ Tinh thay thế thái dương, nó không nóng lên, cũng không vận động.

Nó chỉ cấp ánh sáng hữu hạn, không xoay tròn quanh thế giới, cũng không lặn và mọc, không có ngày và đêm.

Cho nên ánh sáng ảm đạm này là vĩnh hằng.

Hoàng hôn vĩnh hằng.

Giải quyết xong vấn đề nước, Hà Xung quyết định chuyển sang ánh sáng, nhiệt lượng và thời gian.

Vì thế y thiết kế một pháp trận, dưới tác dụng của nó, không trung sẽ có mặt trời mới, song song cũng vũ tinh tạo thành vòng quay. Vũ Tinh như mặt trăng, ánh sáng dịu nhẹ, pháp trận là ngày, sáng chói thiên địa.

Đương nhiên, muốn hoàn thành phải có tài liệu đầu vào.

- Quả thực điên rồi.
Cầm danh sách tài liệu, Hứa Diệu Nhiên kinh hô.

- Thay thế mặt trời, tạo sao, mặt trăng, quá điên, nhưng ta thích.
Đường Kiếp cười nói.

Đây là ngày hôm sau khi gặp được Huyết Hà.

Đường Kiếp hoàn toàn không ngờ mình sẽ thấy thứ này.

- Sao, mặt trăng, mặt trời sao có thể dùng nhân lực tạo nên. Chàng không định làm theo những gì y nói chứ.
Hứa Diệu Nhiên trừng mắt hỏi.

Đường Kiếp cười nói:
- Vì sao không được? Thái dương có lớn có nhỏ, lớn tung hoành nghìn vạn dặm, tự thành một thế giới. Nhỏ nhất cũng là hỏa cầu, cũng có thể tạo ra nắng gắt. Xã Tắc Đồ dù không nhỏ, nhưng không thể so với vạn giới khác. Mặc dù không có thần thông dời sao đổi nguyệt, nhưng tạo một mặt trời nhỏ chiếu sáng ngàn dặm cũng không thành vấn đề.

- Chiếu sáng ngàn dặm, chi phí cũng không nhỏ, có quan trọng không?
Hứa Diệu Nhiên lo lắng.

- Rất quan trọng.
Đường Kiếp trả lời:
- Kỳ thật Hà Xung không đề cập, ta cũng muốn làm chuyện này. Giờ y đề xuất, vừa đúng lúc.

- Chàng muốn làm?

- Ừ! Tuy nhiên không phải thái dương.
Đường Kiếp trả lời:
- Ta sớm muốn ở toàn bộ Sơn Hà Xã Tắc Đồ chế tác một pháp trận thời gian khiến Sơn Hà Xã Tắc Đồ thời gian trôi nhanh hơn so với bên ngoài.

- Cái gì?
Hứa Diệu Nhiên kinh hãi.

Đường Kiếp lại lơ đễnh:
- Nếu muốn tạo một căn cứ tài nguyên, không nắm trong tay thời gian sao được. Nếu muốn vạn năm tiên thảo, thật sự phải đợi vạn năm sao. Có thể khống chế thời gian mới là điều ta muốn. So sánh ra, một mặt trời có là gì, chỉ là một phần của pháp trận thôi.

Hứa Diệu Nhiên bị khẩu khí của Đường Kiếp hoàn toàn dọa cho kinh hãi:
- Tiêu phí như vậy sẽ rất lớn, cả lục đại phái cũng không làm nổi.

Bao gồm Thiên Nhai Hải Các, Tê Hà lục đại phái còn chưa có động thiên có thể khống chế thời gian. Không phải bọn họ không muốn mà là pháp trận quá khó kiến thiết, so với thay thế vũ tinh không gian đại trận càng khó, phí tổn cũng lớn hơn.

Đường Kiếp muốn tạo không gian đại trận thay thế vũ tinh, muốn khống chế thời gian là thật.

Đường Kiếp trả lời:
- Nàng nghĩ sai rồi một chuyện, Diệu Nhiên. Lục đại phái không thể hoàn thành, không chỉ vì tiền mà còn vì nhiều vấn đề bên ngoài và nội bộ.

Một siêu cấp đại trận mất nhiều tiền, ảnh hưởng lại càng lớn.

Lấy phái Tẩy Nguyệt và Thiên Nhai Hải Các cũng chưa chắc không đủ tài lực kiến thiết, nhưng thực tế lại có muôn vàn sự tình khiến cho bọn họ không thể kiến thiết. Tỷ như thế lực đối địch phá hư và uy hiếp, không ai ngồi không nhìn đối thủ phát triển, thời gian đại trận lại là công trình lớn, phí di chuyển lớn, một khi phát sinh rất dễ dàng đưa tới công kích. Đến lúc đó chớ nói đối thủ một mất một còn, thậm chí ngay cả những người khác cũng có thể sẽ nhúng tay phá hoại, đồng minh cũng chưa hẳn đáng tin.

Ngoài ra, lục đại phái kiếm tiền tuy nhiều, dùng tiền cũng không ít.

Trên thực tế, càng nằm ở đỉnh quyền lực càng thiếu tiền, tỷ như trong lịch sử các Hoàng đế, phàm là chuyện cân não chẳng ai cảm thấy mình có nhiều tiền —— khắp nơi đều có chỗ phải dùng tiền, tiền vào túi luôn thấy không đáy.

Mà thời gian đại trận, một thế lực lớn cũng phải hóp bụng buộc chặt thắt lưng mới tích lũy đủ của cải kiến thiế, bỏ qua sự uy hiếp thì cũng không dễ dàng xây dựng, dù ai cũng biết sau khi thành công có chỗ tốt gì.

So sánh ra, Đường Kiếp thì khác.

Nói kiếm tiền, thương mại hai giới tuy có lợi nhuận những vẫn kém lục đại phái. Nhưng lục đại phái phải người cần nuôi nhiều, một trăm ngàn đệ tử, triệu Chấp Dịch, lợi nhuận thu về chân chính rất nhỏ.

Đường Kiếp chỉ phải nuôi sống ít người, kiếm được đều là lợi nhuận thuần, bởi vậy tài chính dư dả hơn lục đại phái nhiều.

Tiếp theo hắn thiết kế thời gian đại trận trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tương đương với một động phủ xách tay.

Động phủ xách tay có ưu đãi là không sợ kẻ đối đầu quấy rầy.

Nếu như phái Tẩy Nguyệt muốn tạo, vậy khẳng định là ở Thủy Nguyệt Động Thiên, một khi Thú Luyện Môn tiến công, muốn chạy cũng không được. Đường Kiếp thì chả lo, cứ xách theo là đi.

Cuối cùng Đường Kiếp là cá nhân, hắn không giống môn phái, không chịu kiềm chế bên trong phe phái.

Tỷ như phái Tẩy Nguyệt tạo đại trận, rất có thể phái học viện và cấp tiến ủng hộ, phái bảo thủ sẽ phản đối. Phản đối cũng thôi đi, có điều lòng dạ nhỏ mọn sẽ cản trở sau lưng.

Quyền lực càng phân tán, làm một đại công trình cũng càng gian nan.

Đường Kiếp thì không phải lo lắng, hơn nữa bản thân hắn chính là đại sư trận đạo, ngoài ra còn có một ưu thế lớn: Tuổi trẻ, nhập đạo. Có hai điểm này, chỉ cần hắn nguyện ý, chi phí đầy đủ thì có thể kiến thiết thời gian đại trận.

Nghe qua phân tích của Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên tự hỏi trong chốc lát mới nói:
- Chàng dự tính cần bao lâu mới có thể hoàn thành?

- Thuận lợi mà nói..., hai trăm đến ba trăm năm sẽ hoàn thành.
Đường Kiếp trả lời:
- Đấy là đã số tiền kiếm được đều đổ vào đó hết.

- Đa số? Bao nhiêu?

- Tám phần.

Hứa Diệu Nhiên hít một hơi:
- Chàng có biết đó là bao nhiêu tiền không?

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Đương nhiên, nhưng ta biết chắc, tiền có thể tạo được tác dụng trong tương lai càng lúc càng hữu hạn. Phái Tẩy Nguyệt mười chín Thiên Khôi, mỗi người có được cự phú, nhưng mấy trăm năm qua, có thể thăng tiến Tử Phủ cũng chỉ có một Minh Dạ Không. Thiên địa linh dược chưa bao giờ dùng tiền mua được mà lại cân nhắc. Như Cửu Thiên Phượng Loan thảo, tung ra giá trên trời cũng chưa chắc mua được. Tàng Thanh Phong trải muôn đời, từng có của cải lớn thế nào mà không đổi được một viên Bách Chuyển Thiên Hồi Thăng Long Đan. Tiên đồ xa xôi, càng đi vào trong càng không dễ đi. Ta rõ ràng điểm ấy cho nên mới quyết định. Huống chi nơi này thành công, diệu dụng vô cùng, hôm qua ta đã nói với nàng rồi.

- Nhưng chàng tu luyện Ly Kinh, cũng cần tài nguyên.

- Cho nên ta để lại hai thành. Không cần lo lắng, người khổng lồ trăm mét không phải ta. Kim Cương Thể, còn có Tiên Linh Thể và Đại Đạo Chi Thể.... Nàng cho rằng có thể sử dụng đống tiền lớn lên được sao? Thậm chí Tiên Linh Thể, cần có vô số tiên dược mới tựu thành. Cho nên... Ta càng muốn làm nữa!
Đường Kiếp thấm thía nói.

- Vậy Hà Xung sao? Y chỉ muốn phân âm dương, định càn khôn, phân chia thời gian. Nếu cho y biết chàng tạo đại trận thời gian. Nếu ta là y, ta tuyệt đối không tiếp nhận.

- Ban đầu sẽ không, nhưng khi y yêu mảnh thổ địa kia, mọi thứ chẳng là gì.

- Yêu mảnh thổ địa kia?
Hứa Diệu Nhiên hơi kinh ngạc:
- Sơn Hà Xã Tắc Đồ là mảnh đất cằn sỏi đá? Hà Xung yêu cái gì chứ?

- Không ai ghét bỏ con của mình... Chỉ cần y chân chính toàn tâm toàn ý dốc sức vì nó, y sẽ yêu nó như con của mình. Dù giờ đứa bé hơi xấu xí, cằn cỗi một chút, nhưng nếu ta không ngừng bổ sung dinh dưỡng, một ngày nào đó, nó sẽ khỏe mạnh đứng lên.

Nghe vậy, Hứa Diệu Nhiên cũng dừng lại.

Một hồi lâu, nàng rốt cục gật đầu nói:
- Ta thừa nhận chàng nói đúng, nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ Hà Xung đã yêu nó chưa?

- Đương nhiên, cho nên chuyện này tạm thời sẽ không cho y biết.

- Vậy làm sao kiến thiết pháp trận?

- Ta tự mình tới.

- Chàng?
Hứa Diệu Nhiên muốn nói gì đó, đột nhiên nhận ra, bật thốt lên:
- Bản thể?

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Chuyện thung lũng hợp đạo đã tiến hành không sai biệt lắm, vừa lúc hai ngày sau nhập Vạn Bảo Thiên, ta tính toán để bản thể xuất động, thông qua Xã Tắc Đồ qua lại. Có bản thể, xây dựng cải tạo đại trận không thành vấn đề. Chúng ta chỉ cần hai ngày này tận khả năng đưa tài liệu vào là được rồi.

- Chàng muốn mang bản thể vào Vạn Bảo Thiên? Vì sao không trực tiếp dùng Truyền tống trận?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không được, Vạn Bảo Thiên không thể so với Binh Chủ Bí Cảnh, Bí Cảnh vì thông Truyền tống trận, nên rào chắn yếu ớt dễ xuyên thấu. Vạn Bảo Thiên thì hoàn toàn ngược lại, Đạo Binh biến thành, phong ấn trấn áp, mặc dù dùng Huyết Hải đại trận cũng phải hai mươi năm mới mở ra. Chỗ như thế, Truyền tống trận không mở nổi, biện pháp duy nhất vẫn là mang Xã Tắc Đồ mang vào.