Đường Kiếp tên khốn khiếp này, chỉ sợ lúc mới bắt đầu đã muốn mượn tay mình cải tạo hoàn cảnh.

Trong lòng Hà Xung đầy chua xót nghĩ.

Trải qua thời gian dài, y đã phát hiện ra "Âm mưu" của Đường Kiếp.

Thế giới không có bầu trời, không có sao, không có trong núi sông, không có rừng rậm, không có đại dương mênh mông và chim thú.

Thế giới này cằn cỗi đến mây đen cũng là xa xỉ phẩm.

Ở trong hoàn cảnh này, có thể chế tác được gì thay thế vũ tinh pháp trận?

Chỉ là đồ chó má!

Tới đây đã mấy ngày, Hà Xung còn chẳng thấy bóng dáng không gian đại trận đâu —— Đường Kiếp căn bản không cho y tài liệu không gian đại trận, chỉ nói hoàn cảnh bây giờ chưa có điều kiện cho phép.

Hắn là chủ trận, hắn nói không đủ, Hà Xung cũng chỉ có thể nhận mệnh!

Ngẩng đầu, mơ hồ có thể nhìn đến không trung ngoài xa, mặt trời sáu cạnh đang thiêu đốt.

Hà Xung biết đó chính là vũ tinh.

Dưới ảnh hưởng của vũ tinh, thế giới trong Xã Tắc Đồ bị chia làm ba bộ phận.

Trọng yếu nhất chính là Hồng Đoạn Giản.

Ban đầu, đó là do Đường Kiếp trực tiếp dùng thủ pháp cắt kim loại cắt xuống một phần không gian, bao gồm mọi thứ cần có của thế giới, lấy trường sinh bất diệt Vạn Tượng đại trận, phong bế cẩn thận hình thành nên một thế giới độc lập, giống như thế ngoại tiên đảo.

Trong "Hồng đoạn tiên đảo", sinh mạng có thể tự do hô hấp, sinh sản, sinh tồn, diễn hóa các loại sinh mạng.

Nơi đó cũng là nơi thích hợp nhất cho Hà Xung sinh hoạt.

Nhưng Đường Kiếp lấy lý do "Bảo hộ đại trận, phòng ngừa phá hư", kiên quyết không cho y tiến vào.

Ở ngoài đảo thổ địa cho vật chất phù du hình thành.

Đây là những thứ trước đây Đường Kiếp thông qua các loại hình thức nhét vào Xã Tắc Đồ, sau mới dần hình thành. Bản nguyên vật chất tạo thành thổ nhưỡng đỏ xám, triển khai dọc theo "Hòn đảo đơn độc".

Nếu Hồng Đoạn Đảo là thành thị, như vậy chúng nó chính là ngoại thành hoang dã, nếu hòn đảo đơn độc là đảo nhỏ, như vậy chúng nó chính là bờ cát quanh đảo.

Chúng nó hoang vắng, cằn cỗi, trống vắng, không có vật gì.

Nhưng ít nhất chúng nó tồn tại.

Ở cánh đồng bát ngát xa xa, đứng sừng sững một ngọn núi lửa, đó chính là lò luyện của Đường Kiếp, trở lại thành vật chất, nó liền thành người trung tâm thu hút phần lớn vật chất Đường Kiếp cho vào, hướng lên bầu trời phun ra lượng lớn "Hỏa sơn hôi", thứ đó rơi xuống mặt đất hình thành thổ nhưỡng đỏ xám, còn có một lượng hóa thành năng lượng thuần túy nhất căn nguyên nhất thấm vào thiên tế, tạo nhiệt lượng và thiên phong cho thế giới này.

Cho nên ở thế giới này, nhiệt không phải do thái dương cung cấp, mà là do núi lửa cung cấp.

Hòn đảo đơn độc hoang dã, hình thành một mảnh lục địa.

Ở ngoài lục địa chính là nhân vũ tinh mang đến từ vô tận hư không.

Trong hư không cái gì cũng không có, vật chất lò luyện cung cấp còn xa mới nhồi đc tới vùng không gian này.

Nó giống như biển bao quanh lục địa.

Dưới tác dụng của lò luyện, khối lục địa nhỏ bé đang cố gắng, ngoan cường, bất khuất khuếch trương diện tích.

Hòn đảo đơn độc, hoang dã và hư không, cấu thành nên ba bộ phận của thế giới trong Xã Tắc Đồ.

Đối với Hà Xung mà nói, hòn đảo đơn độc không được vào, hư không không thể vào, nơi cằn cỗi hoang dã liền trở thành mục tiêu duy nhất cho y cải tạo.

Cho dù không có Đường Kiếp đốc thúc, vì để mình được sống, y cũng phải nỗ lực công tác.

- Đại nhân, đo đạc pháp trận hoàn thành.
Đi bên Hà Xung, Đặng Ngọc Khánh vô cùng cung kính nói rồi đưa cho Hà Xung một trang giấy:
- Đây là kết quả đo đạc.

Hà Xung tiếp nhận nhìn thoáng qua, toàn thân run lên:
- Lớn như vậy sao?

- Vâng.
Đặng Ngọc Khánh trả lời:
- Ấn tính toán, nếu muốn nhồi hết phiến hư không, lấy tốc độ trước mắt, ít nhất cần mười ngàn năm.

- Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.
Hà Xung âm trầm nói.

- Nhưng chỉ cần hư không còn tại, nơi này sẽ không thể ổn định.
Đặng Ngọc Khánh nói.

Đoàn lão tứ cũng đi tới:
- Đại nhân, hạt giống Hạn Hòe gieo trước đó vài ngày đều chết hết.

- Cả Hạn Hòe cũng không sống à.
Hà Xung cúi đầu lên tiếng.

Hạn Hòe là thưc vật kiên trì chịu đựng gian khổ nhất, gần như chỉ cần có đất là có thể sinh tồn, là đại biểu kiên cường nhất của thực vật, chỉ là thực vật như vậy, ở đây cũng không thể sinh tồn.

- Cần phải có nước.
Đoàn lão tứ thấp giọng nói.

- Nước...
Ánh mắt của Hà Xung dần dần sáng lên:
- Không, chúng ta cần một vùng biển!

- Biển từ đâu tới?
Đặng Ngọc Khánh hỏi.

- Đương nhiên là tự chúng ta chế tạo.
Hà Xung trả lời.

Y nhìn núi lửa xa xa:
- Đã có thiên địa dung lô pháp trận, đương nhiên cũng nên có thiên xuyên hóa hải đại trận. Từ nay về sau, vật chất tiến vào nơi này tách ra xử lý, cần hóa bùn hóa bùn, cần thành nước thành nước, cần năng lượng liền hóa thành năng lượng, đều có phân công. Nếu tự nó không phân biệt được... Ta đến phân!

Ngọc bội bên hông lóe sáng.

Hứa Diệu Nhiên cầm lên xem, phía trên là nhu cầu tài liệu của Hà Xung cùng với tác dụng của nó.

- Kiến tạo một hóa hải đại trận, dùng nước biển bổ khuyết hư không, ý tưởng này không thành vấn đề...
Môi anh đào của Hứa Diệu Nhiên khẽ nhếch, lẩm bẩm nói ra những lời này.

Nàng chau mày tự hỏi Hà Xung có mưu mẹo gì trong đề xuất này. Chỗ không hiểu nàng liền lật Trận Đạo Chân Giải Đường Kiếp để lại ra xem. Tuy rằng nàng cũng có thể trực tiếp hỏi Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp giờ đang cố gắng chuẩn bị chiến đấu Vạn Bảo Thiên, nàng không muốn Đường Kiếp phân tâm.

Một nữ nhân ưu tú, có thể giải trừ lo lắng cho nam nhân của mình.

Đối chiếu qua lại, Hứa Diệu Nhiên nhấc bút viết lên mấy chỗ, tính toán lại một lần, cẩn thận nhìn lại một lần, xác nhận không vấn đề gì mới vung tay bắn ra một ánh lửa.

Một tỳ nữ tiến vào, Hứa Diệu Nhiên đưa ra nói:
- Đi đưa cho Tiên Đào, bảo nàng tự sắp xếp làm, buổi tối đưa đến Thiên phủ sơn.

Danh sách sau một chén trà đã đưa tới cửa hàng Tê Hà, được Tiên Đào quan sát, rồi nhanh chóng triệu tập nhân lực mua đủ tất cả vật tư, ngay đêm đó, tất cả tài liệu đã đưa tới Thiên phủ sơn.

Phụ trách nhận hàng là Y Y.

Đưa hàng hóa vào trong động, lại thông qua Truyền tống trận đưa vào trong, hàng hóa đưa tới tay Hà Xung.

Bình thường Y Y còn thả vào hàng hóa chút hoa cỏ hạt giống, trang điểm cho đồ án thêm xinh đẹp, theo nàng thấy ba thúc thúc trong Xã Tắc Đồ thật là đáng thương, bọn họ giống cu li trong hầm mỏ, trong thế giới không có sức sống, vì lo lắng cải tạo thế giới mà cống hiến tất cả năng lượng.

Nơi hoang có quang trụ sáng lên, ý nghĩa tiếp viện tới rồi.

Trước lúc nhận hàng, Hà Xung lấy ra một tờ giấy mang theo dòng chữ thanh tú viết:
- Ngọc Lộ Bình tuy có thể ngưng khí thành mưa nhưng cũng có thể tái thiết càn khôn, che lấp thiên cơ, các hạ tâm tư khó lường, vật ấy vẫn nên không cần thì hơn, tặng kèm Linh Tiêu Vân Tam Đoàn, cũng có tác dụng hô mây gọi mưa, xin vui lòng nhận cho. Tạo Hóa Tiên Tuyền Sinh Bất Tức, hoá sinh vạn vật, mặc dù thần diệu dị thường nhưng quá đắt, trước đó vài ngày bản cô nương xung Tam Khô đã tiêu sạch rồi, giờ mua không nổi, hơn nữa có mua nổi cũng chỉ giữ cho mình dùng, dù sao đó cũng là thần vật tu luyện pháp thuật thủy hệ. Bản cô nương tu luyện cũng cần tới, thế nên cứ dùng Hàn Thạch Thanh Lưu thay thế. Tử Huy Thạch Điện Trận Cơ nghe không tệ, nhưng sao ta phát hiện nó còn có thể dùng để tạo năng lượng cho Truyền tống trận? Suy xét đến những thứ ngươi muốn trước đó, dường như cũng có liên quan tới Truyền tống trận, ta nói không phải ngươi tính toán tự tạo một cái Truyền tống trận khác chứ? Muốn dùng Truyền tống trận ngươi cứ nói ra, không cần lén lút tự tạo, thật lãng phí, vật đó ta cấm. Còn nữa, mấy thứ đồ ta không nói các hạ cũng tự mình biết. Cuối cùng, trận của Đường Kiếp không kém hơn ngươi, xin khuyên các hạ bỏ đi chút tiểu tâm tư đó.

Oành

Một ngọn lửa dâng lên, đốt giấy thành tro tàn.

Hà Xung cắn răng nói:
- Xú nữ nhân!

Vung tay lên để Đoàn lão tứ và Đặng Ngọc Khánh tới lấy tài liệu.

Đặng Ngọc Khánh thật cẩn thận thu hạt giống Y Y để vào.

Đoàn lão tứ kỳ quái:
- Ngươi thu thứ này để làm gì? Thổ địa giờ không trồng nổi.

Đặng Ngọc Khánh chỉ cười cười, trong đầu lại hiện lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Y Y.

Từ lúc bi bô tập nói thành em bé ngây thơ dễ thương, vô tình Y Y đã lớn thêm một chút, có thêm vài phần thiếu nữ, lộ ra một chút khí chất khuynh thành, ở bên Đường Kiếp lâu mà vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, trong khi ánh mắt của người khác đã sớm khóa lên người của tiểu cô nương.

Đặng Ngọc Khánh cẩn thận thu hạt giống, cảm thụ nhiệt độ trên mặt, trong đầu xuất hiện bóng dáng của Y Y, trên mặt hiện ra nụ cười thỏa mãn...

Không lâu sau, phía đông Hồng Đoạn Đảo có một tòa băng sơn lặng yên đứng sừng sững. Trong băng sơn là một Băng Phong Hàn Tinh, không ngừng tuôn hàn ý ra ngoài, ngưng tụ ra tảng lớn băng sương.

Một dòng sông băng dưới ảnh hưởng của hàn thạch lặng yên hình thành.

Biển băng

Đây là phương pháp tạo ra biển giữa hư không tốt nhất, Hà Xung chỉ nghĩ tới, nhưng Hứa Diệu Nhiên đã thay y đưa ra chủ ý.

Băng và hỏa như hai cực thế giới, ở hai mặt đông và tây hô ứng lẫn nhau.

Thế giới ấm lạnh, hình thành dòng khí.

Dòng khí lưu ở trên đất bằng thổi qua, mang tới gió và mây cho thế giới này.

Đây là cơn mưa đầu của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Sự xuất hiện của nó mang tới biến động lớn cho sinh linh ở khe Hồng Đoạn, cũng may không quá lâu, các sinh linh dần thích ứng tất cả.