Nã Sơn tức giận liếc mắt.
Thủy Yêu nhìn ra chút vấn đề nói:
- Có phải hay không người này còn có hậu đài rất mạnh?
Bọn họ không biết đây chỉ là là phân thân Huyết Hà, nhưng nếu người chết còn làm Nã Sơn khẩn trương như thế, tự nhiên cũng ý thức được chút vấn đề. Bất quá bọn hắn nghĩ người bị giết chỉ là cường giả hùng mạnh nào đó trong Huyết tộc, bởi vậy có thể sẽ có chút phiền phức. Mà Nã Sơn thân là người Huyết tộc, khẩn trương tất nhiên là khó tránh khỏi.
Nã Sơn ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu.
Lại nói tiếp, bản thể cũng có thể coi là hậu đài của phân thân, bởi vậy lời này cũng không tính là sai.
Thủy Yêu vừa nghe liền che miệng cười nói:
- Còn tưởng rằng đại sự gì, hậu đài nào có thể mạnh hơn Thiên Hỏa Tháp đây?
Thanh Liên lời ít mà ý nhiều:
- Không sợ!
Nã Sơn trừng mắt, xem mấy tên kiêu ngạo này, dáng vẻ ngông cuồng đều coi mình như lực sĩ rồi. Nã Sơn vừa nghĩ bọn họ điên cuồng gào thét với Huyết Hà Chi Chủ "Chúng ta không hỏi địch nhân là ai, chỉ hỏi địch nhân ở đâu", thì rất có cảm giác nói chuyện với trứng.
Mặc dù vậy, Đường Kiếp nói chuyện đã khơi dậy hào khí trong lòng Nã Sơn.
Có một việc Đường Kiếp nói không sai, lực có thể bạt núi giết người, có võ dũng cái thế cũng có khí thế hào hùng, vừa nghe cường địch đã sợ thì không phải hào kiệt.
Bọn Nã Sơn đều từ đấu trường chém giết đi ra, chuyện vì tiền bán mạng đã từng làm không biết bao nhiêu lần, tuy không phải không sợ chết, nhưng ít nhất cũng không tới mức nghe thấy cái chết thì mất hết dũng khí.
Sở dĩ lúc trước Nã Sơn phẫn nộ, một là do Đường Kiếp giấu diếm khiến gã tức giận, hai là uy danh Huyết Hà Chi Chủ quá lớn, thực làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng lúc này y đã bị Đường Kiếp đả động, đắc tội với Huyết Hà Chi Chủ thì sao chứ, tính nguy hiểm thậm chí còn chưa bằng hành trình vào Vạn Bảo Thiên. Loại người như họ vốn liếm máu trên đao, chỉ cần có ưu đãi, nguy hiểm gì cũng dám làm.
Chém chết một phân thân Huyết Hà thì sao chứ?
Mọi người tự mình an ủi đấy, sự tình đã phát sinh, lo lắng hãi hùng không bằng dũng cảm đối mặt. Rốt cuộc Nã Sơn đã là người trải qua bao trận chiến, hào khí trong lòng trỗi dậy, cũng không còn sợ như trước nữa mà lớn tiếng nói:
- Đúng, kẻ thù cường thịnh thì sao, cho dù là Huyết Hà Chi Chủ, Hỏa Thiên Tôn, một khi đối mặt cũng tuyệt không lùi bước.
Đám Hắc Nhãn biến sắc, cùng nhau kêu lên:
- Lời này không thể nói!
"…"
Mặc kệ Nã Sơn nghĩ thế nào, sự việc đã xảy ra, chung quy chỉ có thể kiên trì. May mà Vạn Bảo Thiên sắp mở ra, cho dù Huyết Hà Chi Chủ thủ đoạn thông thiên, trong thời gian ngắn cũng khó mà đuổi tới.
Đương nhiên, biện pháp giải quyết tốt nhất vẫn là tiền.
Đường Kiếp vung tay lên, đám Nã Sơn, Hắc Nhãn được năm vạn hắc thạch tệ.
Ăn thịt người nhu nhược, bắt người tay ngắn (há miệng mắc quai).
Nếu như nói lúc trước Nã Sơn còn tính toán gì, giờ cầm khoản thù lao thì hoàn toàn không còn ý kiến. Đương nhiên, gã cũng không có kén chọn —— cứ sống là được, không lấy là đồ ngốc, cầm là nhận nợ.
Ở đồ ngốc và nhận nợ, Nã Sơn lựa chọn nhận nợ.
Kết quả là, cầm khoản tiền này, Nã Sơn liền ngóng trông ngày Vạn Bảo Thiên mở ra.
Sự tình tốt xấu xem như giải quyết xong.
Bốn người tự về Thiên Hỏa Tháp, Đường Kiếp thì hướng thành đông Thiên phủ sơn mà đi.
Hắn có tòa động phủ trong này, giờ là nơi ở của Hứa Diệu Nhiên, Y Y, đám người Tiên Đào.
Mở cấm chế động phủ, Đường Kiếp cất bước tiến vào, đi tới là Hứa Diệu Nhiên và Y Y.
- Tình huống thế nào rồi?
Hứa Diệu Nhiên lo lắng hỏi, thông qua bí pháp, Hứa Diệu Nhiên đã biết chuyện phát sinh lúc trước, nói là hỏi để biết tình huống, không bằng nói đây là một cách quan tâm.
- Mọi chuyện đều tốt.
Đường Kiếp ôm lấy Hứa Diệu Nhiên, khẽ hôn nàng một cái:
- Chỉ là tống tên Huyết mã não ngu xuẩn mà thôi.
Nói xong liền đưa khối Huyết mã não vào tay Hứa Diệu Nhiên:
- Vừa lúc dùng để luyện chế Huyết Linh đan.
Nhìn Đường Kiếp không thèm để tâm, Hứa Diệu Nhiên cũng thoải mái, gật đầu nhận lấy:
- Ta để ở đó trước.
- Đừng, càng dùng nhanh càng tốt, ta hoài nghi Huyết Hà có thể cảm ứng được Huyết mã não, y dựa vào cái này mà tìm được ta.
Hứa Diệu Nhiên hoảng sợ:
- Ta đưa nó đi luyện.
- Không vội.
Đường Kiếp cười cười:
- Chuyện kia thế nào?
- Chuyện nào?
Hứa Diệu Nhiên đầu tiên ngây ra một lúc, lập tức tỉnh ngộ:
- Ồ, cũng không sai biệt lắm. Chàng đi theo ta.
Nói xong đã duyên dáng bước vào trong.
Đi vào chỗ sâu nhất động phủ, có thể nhìn thấy trên vách động treo một bức tranh, đúng là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Lúc này Sơn Hà Xã Tắc Đồ mở một nửa, mơ hồ có thể thấy được cảnh tượng bên trong, có mấy người đang ở trong đồ lờ mờ bận rộn cái gì đó, đúng là Hà Xung, Đoàn lão tứ, Đặng Ngọc Khánh.
Ở dưới Sơn Hà Xã Tắc Đồ có pháp trận lóng lánh, pháp trận gần như khắc toàn bộ phần mặt đất trong động phủ, trong pháp trận có một cửa động màu đen, thoạt nhìn sâu thẳm khó lường, không biết thông tới nơi nào.
Đứng bên Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên nhẹ nhàng nói:
- Đã thâm nhập dưới đất nghìn trượng rồi... Bọn họ tốt hơn nhiều, như vậy thực sự có được không?
Hứa Diệu Nhiên có chút lo lắng nhìn Đường Kiếp.
- Chỉ là một ít thổ địa mà thôi, không có gì phải lo lắng.
Đường Kiếp vỗ vai an ủi Hứa Diệu Nhiên.
- Nhưng ta không rõ, tại sao phải làm như vậy.
Nhìn Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Hứa Diệu Nhiên khó hiểu nói.
Chỉ có nàng và Y Y rõ ràng nhất, trong khoảng thời gian này thông qua này pháp trận, các nàng đưa vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ cái gì.
Đại lượng thổ địa, vô tận vật chất, thông qua hắc động của pháp trận không ngừng đưa vào bản đồ. Đương nhiên, không phải tài nguyên quý giá gì, chỉ có bùn đất, cỏ cây và gió.
- Bởi vì này đây mới là cấu thành thế giới căn bản.
Đường Kiếp trả lời:
- Nhìn như không đáng giá tiền nhưng là căn cơ cấu thành thế giới. Mà chúng ta phải mượn nó làm phong phú cho thế giới của mình.
Đường Kiếp nói xong, ánh mắt đã dừng lại ở hắc động trên truyền tống trận.
Nó giống như một cái ống cắm vào trong thế giới này, liên tục vận chuyển vào trong những thứ Sơn Hà Xã Tắc Đồ cần.
- Chàng để bọn Hà Xung vào không phải vì kiến thiết cái gì có thể thay thế vũ tinh Truyền tống trận, đúng không?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.
- Đương nhiên không phải.
Đường Kiếp mỉm cười:
- Ta chỉ cần bọn họ tới giúp ta hoàn thiện và cải tạo thế giới trong Xã Tắc Đồ, khiến nó chân chính đầy đủ và phong phú.
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc:
- Vì sao? Chàng cũng biết làm đến bước đó cần bao nhiêu tài nguyên?
- Ta biết, nhưng ta biết ý nghĩa sau đó lớn thế nào.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời.
- Ý nghĩa gì?
Hứa Diệu Nhiên khó hiểu.
Đường Kiếp trả lời:
- Ý nghĩa thứ nhất, biến nó thành căn cứ tài nguyên của chúng ta. Trăm năm phúc địa, ngàn năm động thiên, vạn năm tiên cảnh. Đường Kiếp ta không dám yêu cầu xa vời, nhưng trăm năm phúc địa vẫn có thể làm được.
Hứa Diệu Nhiên liên tục gật đầu, chích xác, Sơn Hà Xã Tắc Đồ ngoài việc trở thành trận đồ còn có tác dụng lớn nhất là trở thành phúc địa. Năm đó đám tu tiên giả cất núi chứa sông đều vì muốn có một động thiên.
Đường Kiếp bỏ lỡ lần đầu cất chứa, nhưng mượn dùng vũ tinh, hắn vẫn như trước không ngừng bổ sung vật chất vào trong. Dưới tình huống như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội biến Xã Tắc Đồ thành phúc địa đây?
Tuy nhiên muốn biến Xã Tắc Đồ trở thành phúc địa cũng không phải chuyện đơn giản.
Lúc trước Đường Kiếp chỉ có cho vào một thác nước, vật chất khiếm khuyết thật sự rất nhiều, cả linh khí cũng không có, thích hợp cho sinh mạng tồn tại chỉ có Vạn Tượng đại trận trường sinh bất diệt với không gian hữu hạn. Vượt ra khỏi mảnh không gian này chính là một vùng hoang vu đất cằn sỏi đá... Thậm chí ngay cả "Chi Địa" cũng không tồn tại.
Tuy rằng vũ tinh có thể mở rộng không gian, nhưng nó cũng chỉ mở rộng không gian chứ không thể gia tăng vật chất, cái này cần ngoại bộ cung ứng.
Ngoại trừ vật chất lấy từ bên ngoài, còn cần có người thi triển tạo hóa, lợi dụng chúng, nếu không chỉ tương đương với chế tạo một đống rác rưởi.
Vậy nên, Đường Kiếp mới lừa gạt Hà Xung tiến vào Xã Tắc Đồ.
Hắn không cần nói cho Hà Xung biết phải làm như thế nào, chỉ cần Hà Xung vào đó, vì sinh tồn bản thân, y sẽ cố gắng thay đổi hoàn cảnh.
Một người có thể thích ứng hoàn cảnh sinh tồn mới có thể thích ứng hoàn cảnh tài nguyên sinh trưởng, ở điểm này, đại đa số nhân loại, cho dù là tu giả đều kém hơn tiên thảo nhiều lắm.
Hà Xung hướng Đường Kiếp đề xuất đủ loại yêu cầu, mà Đường Kiếp cũng tận lực thỏa mãn y.
Điều kiện sinh tồn của Xã Tắc Đồ dần dần thay đổi, thích hợp cho nhân loại ở lại, thích hợp cho cỏ cây sinh trưởng, thích hợp cho sinh mạng tồn tại.
- Ý nghĩa thứ hai thì sao
Y Y tò mò hỏi.
- Ý nghĩa thứ hai là ta lĩnh ngộ lúc cùng Hà Xung giao thủ, cũng vì lần giao thủ đó, ta mới quyết định cải tạo Xã Tắc Đồ.
Đường Kiếp trả lời:
- Ý nghĩa thứ hai là có thể giúp ta đối kháng Tử Phủ.
Đối kháng Tử Phủ!
Bốn chữ này truyền tới tai Hứa Diệu Nhiên Y Y khiến họ dại ra.
Đây là một vùng cực kỳ bần cùng hoang vu, hoang vu đến đến thổ địa cũng là hàng quý hiếm.
Đứng trên không trung, Hà Xung nhìn đất dưới chân, tầng tầng hoàng thổ trộn lẫn bùn cát, loãng như vỏ trái cây.
Trong không gian này, nói là thăm dò thổ địa, không bằng nói là tìm kiếm thổ địa, nói là tìm kiếm thổ địa, không bằng nói là sáng tạo thổ địa...