Vừa nghe mình phải xuất ra mười một phần máu, Chu Tước si ngốc.
Nếu bàn về tuổi, Chu Tước sống trên vạn năm, nhưng ý thức do hôm nay mới sinh, tâm lý như trẻ con. Tuy có thượng cổ huyết mạch ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ mới như thiếu nữ, làm sao có thể đánh với kẻ như Đường Kiếp.
Nói vài ba câu đã không phải là đối thủ, hoàn toàn đại bại.
Thua thì thua, nha đầu còn không phục hô:
- Không được, không được, không được!
Sâu trong nội tâm, Chu Tước cũng biết việc này quá mức trọng yếu, không dễ dàng gật đầu đáp ứng.
Đường Kiếp cũng không vội, chỉ cười mỉm nói:
- Ta cũng biết lập tức lấy đi mười hai phần máu ảnh hưởng quá lớn với ngươi.
- Ngươi biết là tốt rồi.
Chu Tước sắp khóc rồi.
- Nếu vậy, không bằng chúng ta đổi lại cách chiết? Cô nương có thể trả theo kỳ.
- Trả theo kỳ?
Danh từ mới khiến Chu Tước khó hiểu.
Đường Kiếp giải thích qua, sau đó nói:
- Ngươi xem, chúng ta có thể chia mười hai phần máu thành năm trăm năm. Nói như vậy, hàng năm ngươi chỉ cần trả một lượng rất nhỏ... Đại khái là... Đúng rồi, máu huyết thánh thú bình thường là mười ngàn giọt đúng không?
- Làm sao có nhiều như vậy, cường thịnh thánh thú chỉ có ba nghìn giọt, bản cô nương chế ngự cấm chế, bất nhập phản hư, máu huyết chỉ có 999 giọt, nhiều hơn nữa cũng không được.
Chu Tước không chút tâm cơ bại lộ lá bài tẩy của mình.
Đường Kiếp tính đi tính lại:
- Ồ, vậy ấn một ngàn giọt cũng được, mười một phần mười hai chính là tám mươi ba giọt. Nếu là năm trăm năm thì là sáu năm một giọt, cứ như vậy, ngươi không cần lo cảnh giới hạ thấp.
- Có thể có thể!
Chu Tước vui mừng liên tục gật đầu.
Sáu năm trả một giọt thật không coi vào đâu, đừng nói cảnh giới không hạ thấp, mà khả năng khôi phục cũng đơn giản.
Máu huyết là tổn thất nhiều lắm, khôi phục thì càng chậm. Một lần tổn thất trên trăm giọt, Chu Tước cần mấy trăm năm mới khôi phục, tổn thất một giọt, cũng là hơn tháng có thể khôi phục, tốc độ khôi phục kém tới mấy chục lần.
Như vậy cũng tốt so với mỗi tháng phải hiến máu, đối với người không có ảnh hưởng gì. Nhưng một lần bỏ ra một lượng lớn máu cũng có ảnh hưởng cực kỳ to lớn.
Cho nên Chu Tước cảm thấy hài lòng, hồn nhiên quên mình đã tiếp nhận giá của Đường Kiếp.
Nhìn thấy Chu Tước gật đầu, Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Nếu vậy, chúng ta sẽ tính lợi tức.
- Lợi tức?
Chu Tước trừng to mắt.
- Đúng vậy, trả theo kỳ thì phải trả lợi tức, ngươi không biết sao?
Kế tiếp, Đường Kiếp giải thích cho Chu Tước nghe.
Chu Tước nghe mà ngây ra:
- Lợi tức bao nhiêu?
Đường Kiếp vỗ vai nàng:
- Ta tính cho ngươi, đừng lo lắng, đều là người quen biết cũ, ta cho ngươi một lãi tức thấp. Tạm thời chia ra mà tính, tiền vốn là tám mươi ba giọt,kỳ hạn năm trăm năm, tính ra hàng năm cần hoàn lại...
Đường Kiếp vừa nói vừa tính toán, có Trí Tuệ Đạo hắn tính rất nhanh:
- 0.83 giọt hàng năm, nếu vậy, mỗi năm một giọt.
- Cái gì? Mỗi năm một giọt?
Chu Tước thất thanh kêu lên:
- Vậy không phải cho ngươi năm trăm giọt sao, một nửa máu huyết của ta! Lợi tức kiểu gì vậy? Nhất định ngươi đang lừa dối ta!
Đường Kiếp khinh bỉ nhìn nàng:
- Ta đưa cho ngươi lợi tức thấp nhất rồi.
- Điều đó không có khả năng!
Chu Tước kêu to.
- Tùy ngươi đi hỏi, xem ở đâu có giá thấp hơn.
Lúc này đã có ngân hàng tư nhân, cho vay sinh lợi chẳng phải chuyện lạ.
Lãi hằng năm chia ra, đây là lãi thấp nhất chưa từng, giá lương thiện, chủ yếu vẫn là Đường Kiếp sợ chọc giận Chu Tước nên mới chủ động nhượng bộ.
Nhưng Chu Tước hoàn toàn không tin.
Tổ tiên của nó tồn tại từ thời đại thượng cổ, văn minh chưa phát triển như vậy. Nơi chốn hoang dã, buôn bán không thịnh hành, ngân hàng tư nhân còn chưa bao giờ nghe thấy, không hề khái niệm với cái lợi tức kia.
Mà năm trăm năm với Chu Tước mà nói chỉ là một giấc ngủ.
Cho nên với nó mà nói, vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng ngủ một giấc có thể khiến 83 giọt máu tăng tới 500 giọt.
Vậy nên Chu Tước nói:
- Ngươi gạt ta...
- Nếu ta lừa ngươi, mạng ta sẽ là của ngươi. Nếu ta không lừa ngươi, phải trả đúng số lượng.
Nghe vậy, Chu Tước không khỏi run run một chút.
Nghe hắn nói như vậy, Chu Tước sợ là mình sai rồi.
Tuy nói hàng năm một giọt máu nàng trả được, nhưng nghĩ đến liên tục năm trăm năm bị người rút máu, cảm giác này thật không dễ chịu.
Trong miệng chỉ nói:
- Giờ ra không ra được...
- Không ra được thì có thể ký thần niệm trên người ta? Nếu không đi, ta cũng sẽ cố gắng khai thông nơi đây, thả ngươi tự do. Tuy nhiên trước khi trả xong nợ, ngươi phải đi theo ta.
Ký thác đám thần niệm trên người của Đường Kiếp, nhìn thế giới bên ngoài?
Ánh mắt của Chu Tước sáng lên.
Tuy rằng không thể thoát khỏi nơi này, đi vào thế giới, nhưng được quan sát thế giới bên ngoài cũng tốt.
Huống chi có thần niệm ký thác, Chu Tước sẽ không còn tịch mịch.
Nàng bây giờ cũng không giống trước kia, linh trí mở ra thì càng muốn giao lưu. Có thể phó thác thần niệm cho Đường Kiếp cũng là chuyện tốt.
- Thực sự có thể chứ?
Nàng hỏi.
- Đương nhiên, vì sao không được?
Đường Kiếp cười hì hì trả lời.
Hắn không có Thiên thần chi niệm, nhưng Chu Tước chi niệm cũng là đồ tốt.
Đương nhiên, nuốt hết thì không hy vọng.
- Tốt lắm.
Chu Tước gật đầu:
- Nếu hết thảy như ngươi nói, ta đồng ý.
- Làm sao tin ngươi sẽ không chống chế?
Đường Kiếp nheo mắt.
Chu Tước trả lời:
- Lấy thiên đạo vi minh, đem lời thề gửi tới thiên đạo. Nếu vi phạm minh ước, tất chịu Thiên kiếp trừng phạt!
Lời thề Thiên đạo!
Cũng chỉ có Chu Tước mới có thể gửi ước định tới thiên đạo, cũng là minh ước đáng tin cậy nhất.
Đường Kiếp mừng rỡ, nói:
- Được, cứ làm như thế.
Có lời thề thiên đạo, Đường Kiếp không sợ Chu Tước có thể bay khỏi lòng bàn tay mình.
500 giọt máu chỉ là bộ phận, trọng yếu là chỉ cần chưa trả xong, Chu Tước chưa thể rời khỏi mình.
Thật sự nàng không có ký kết hiệp nghị bán mình, nhưng chỉ cần nàng còn ở bên, còn sợ nàng không phục vụ mình sao? Cho dù không thể coi như nô bộc, xong Đường Kiếp cũng có nhiều biện pháp chế ngự Chu Tước.
Đương nhiên, hiện tại Chu Tước còn chưa lấy được tự do, tạm thời chưa thể ra ngoài.
Đường Kiếp tin tưởng, sớm muộn mình cũng sẽ thông qua chín khảo nghiệm trong Bí Cảnh.
Về thời gian, Đường Kiếp càng không lo lắng. Nếu năm trăm năm còn không phá được mình vẫn có thể trì hoãn thu nợ mà. Chu Tước thấy Đường Kiếp không cần, nàng còn vội vã đi chủ động trả nợ sao.
Chỉ cần còn có nợ nần, Chu Tước không chạy được, mà điểm này, Chu Tước chỉ sợ rất lâu sau mới hiểu ra.
Lập lời thề Thiên Đạo, Đường Kiếp đứng lên nói:
- Được rồi, chuyện này giải quyết xong, chúng ta có thể bắt đầu một chuyện.
- Chuyện gì?
Chu Tước khó hiểu.
- Đương nhiên là đánh một trận rồi.
Hai tay Đường Kiếp khách khách rung động:
- Dựa theo ước định, chống đỡ ba lượt công kích của ngươi mới có tư cách lấy tiên thảo, không phải sao? Mặt khác... cũng là thời điểm khai quan.
Trung ương thung lũng có một tòa bạch ngọc đài.
Trên đài cực hiếm thấy tiên thảo linh dược, chỉ có một vòng sắt lớn.
Nơi này chính là quan khẩu tiến vào tiếp theo.
Trước đó, theo Đường Kiếp từng phân tích, Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận thứ năm thứ sáu Thoát Phàm có thể qua, nhưng đến nơi này, hắn mới biết mình sai lầm rồi.
Trận thứ năm là Bí Cảnh thiên địa khai thủy, độ khó của Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận tăng mạnh.
Bởi vì bạch ngọc đài ở trong cốc, thung lũng lại bị Chu Tước giám thị, muốn thông qua bạch ngọc đài tiến vào cửa tiếp theo kỳ thật chỉ có một cách, chính là kháng trụ ba lượt lửa công kích của nàng.
Ba lượt công kích là tiêu chuẩn qua cửa, chẳng qua từ đầu Đường Kiếp không biết, lựa chọn lấy thuốc.
Tiêu chuẩn đó, Thoát Phàm không thể qua, cũng chỉ khi tăng tới Kim Cương Thể mới có hi vọng.
Vì vậy nên Bí Cảnh mới có đám núi nồng đậm linh khí, theo Binh Chủ bố trí, tiến vào trận thứ năm mới là chân chính tiến vào, chỉ có ở trong này tu luyện tới trình độ nhất định thì mới có tư cách tiến hành qua cửa nguy hiểm tiếp theo.
Về phần Phục Chế Thuật thì dùng để trộm linh dược trong cốc. Dựa vào thiên địa linh khí, tu luyện của Ly Kinh quá mức thong thả. Dựa vào Phục Chế Thuật trộm tiên thảo, lợi dụng tiên thảo hùng mạnh có thể gắng gượng qua ba lượt công kích của Chu Tước, từ đó thuận lợi tiến vào trong cốc, mở ra con đường tiếp theo.
Đây là sắp xếp của Binh Chủ.
Chẳng qua dù có an bài, cũng không có khả năng được hậu nhân hoàn toàn chấp hành.
Binh Chủ cũng không sẽ ngờ Đường Kiếp tiến vào, còn thuận tiện còn dẫn theo đám người Hà Xung.
Chính là vì sự hiện hữu của Hà Xung, cho dù Đường Kiếp hiểu rõ tất cả cũng không lựa chọn mở ra. Dù sao khi đó hắn còn bị Hà Xung áp chế, nếu chẳng may thung lũng cấm chế được giải trừ, lấy thực lực của Hà Xung tất nhiên sẽ độc bá trong cốc, lúc ấy Đường Kiếp liền khóc không ra nước mắt.
Cho nên Đường Kiếp vẫn ẩn nhẫn, chẳng thông qua khảo nghiệm của chim lửa mà lựa chọn lấy tiên dược.
Mãi cho tới hôm nay!
Oanh!
Một ngọn lửa trong cốc dấy lên, Đường Kiếp bước ra đống lửa, than cháy giống như thân thể mỗi lần đi một bước sẽ khôi phục một ít. Đợi khi đi được mười, thân thể đã phục hồi như cũ, áo choàng huyết sắc tái hiện.
Ba lượt công kích đã qua, Đường Kiếp tới trước bạch ngọc đài.
Hắn đi tới trước, nắm lấy vòng sắt, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy —— vòng sắt rõ ràng do Vân Mẫu Tinh Kim chế thành.
Đường Kiếp cầm lấy vòng sắt nhấc mạnh tới trước, nhưng một chút cũng không động.