Nhìn bóng ba người dần biến mất sau khi tiến nhập trận đồ, Đường Kiếp thở phào một cái, việc đại sự trọng yếu nhất ở trong lòng xem như đã hoàn thành.
Thu hồi Xã Tắc đồ, Đường Kiếp đang dịnh đi làm việc khác, đột nhiên trong lòng chợt động liền mạnh mẽ xoay người nhìn lại.
Trên bầu trời, con hỏa điêu kia vẫn đang rực cháy treo ở trên không trung.
Nó cứ như vậy nhìn Đường Kiếp, Nam Minh Ly Hỏa lập lòe ở giữa hai con mắt.
Nó và Đường Kiếp, hai bên cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nhau.
Một hồi sau, rốt cục Đường Kiếp cất giọng nói:
- Hình như ngươi cầm đi chiến lợi phẩm thuộc về ta.
Lời này vừa ra khỏi miệng, hai cánh của con chim lửa kia đột nhiên giang rộng ra, toàn thân dâng lên một ngọn lửa nồng đậm cháy rực.
Một khoảng trời trên không trung bị ngọn lửa này chiếu sáng rọi, ở trong Bí Cảnh, từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn dâng lên nhưng lại không hề làm tổn thương mọi vật một chút nào.
Ngọn lửa trên không trung không ngừng vặn vẹo biến hóa dần ngưng tụ ra thân ảnh một nữ tử. Đồng thời ngọn lửa trên không trung cũng ngưng kết ra một bộ sa y màu đỏ, nhẹ nhàng bay xuống đáp trên người nàng, một thiếu nữ với mái tóc rực đỏ bước ra.
Thiếu nữ mặc trên mình bộ váy dài màu đỏ đứng trên không trung nhìn hắn, bộ dạng như thể nhìn vật gì đó lạ lẫm lắm, trên mặt tươi cười tràn lan, tiếng cười khanh khách trong trẻo từ trong miệng phát ra.
Giọng nói cởi mở tươi vui thanh thoát, mang theo ý cười khó nói nên lời truyền đi lay động trời đất, làm cho cả Bí Cảnh đều tràn đầy vui vẻ.
Sau khi cười được một lúc, thiếu nữ mới quay đầu nhìn lại.
Nàng nhìn hắn giống như tiên nữ từ chín tầng mây nhìn xuống phàm trần, một bàn tay khẽ đưa lên che làn môi đỏ mọng, âm thanh cực kì dễ nghe truyền tới:
-Thật là nhỏ mọn, vừa mới mở miệng ra đã đòi này đòi nọ người ta .
Cảnh tượng trước mắt khiến Đường Kiếp cũng ngây người.
Phục hồi tinh thần, Đường Kiếp mới nói:
- Ngươi là chim lửa?
Trên không trung, thiếu nữ bật cười, phất phất tay nói:
- Thật là vô lễ, chim lửa gà lửa cái gì, thật khó nghe, người ta vậy nhưng cũng rất nổi danh đấy. Ngươi có thể gọi ta là Chu Tước.
Quả nhiên là Chu Tước sao?
Đối với đáp án này, Đường Kiếp cũng không cảm thấy kì lạ.
Từ ngày hắn biết đến Bạch Hổ, liền không chỉ một lần nghĩ tới chim lửa trong Binh Chủ Bí Cảnh có lẽ chính là Chu Tước trong truyền thuyết.
Hiện giờ rốt cục cũng đã xác nhận, khẩu khí của Đường Kiếp cũng đầy ngụ ý:
- Hóa ra ngươi cũng có thể biến hình nói chuyện đấy.
Đường Kiếp với chim lửa cũng có duy nhất một lần trao đổi với nhau. Chính là lúc không không hiểu đạo âm dương nên đã thỉnh giáo chim lửa. Bởi vì lúc ấy là dùng tâm niêm giao lưu nên Đường Kiếp vẫn cho là tuy rằng chim lửa là đại yêu nhưng cũng không thể biến hình, mở miệng được.
Không nghĩ tới hôm nay, nhận thức đó lại bị đánh vỡ.
Chu Tước mỉm cười duyên dáng nói:
- Hình thể của ta bị phong ấn, vốn cũng không thể mở miệng nói chuyện được, lần trước dùng tâm niệm giao lưu với ngươi đã là cực hạn. Nếu không phải nhận được Thiên Thần Chi Niệm, căn bản không thể biến hóa, càng không thể nói chuyện được.
Nói xong lại tự cúi đầu thưởng thức thân hình của chính mình, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, hiển nhiên đối với hình dạng sau khi giải thoát khỏi phong ấn cực kỳ vừa lòng. Nàng vốn là đại yêu siêu cấp, vì một duyên cớ nào đó nên chỉ có thể hiện hình dạng vốn có của bản thân, thậm chí cả suy nghĩ cũng bị hỗn độn lơ mơ, hiện giờ rốt cục được phục hồi, làm sao lại không vui.
- Hóa ra là như vậy
Đường Kiếp hiểu ra.
- Hóa ra ngươi có có thể biến thành hình người nguyên nhân là do Thiên Thần Chi Niệm.
- Đúng vậy.
Chu Tước bĩu môi trả lời:
- Nếu không có nó, bây giờ bổn cô nương vẫn còn bị phong ấn. Nhưng mà thần niệm này cũng hơi kém một ít, thời gian bổn cô nương duy trì hình dạng này cũng có hạn. Ôi! Nếu như có thể lại có thêm nhiều thần niệm hơn có phải tốt không, chỉ cần thêm bốn năm cái cũng đủ rồi.
Ấnh mắt Đường Kiếp sáng lên:
- Chuyện này cũng đơn giản, hiện còn rất nhiều thần niệm ở trên kim thân của Thiên Thần. Ngươi chỉ cần qua đó hút thần niệm trên kim thân là được.
Chỉ cần có thể khiến Thiên Thần Cung gặp phiền toái, Đường Kiếp tuyệt đối vui lòng dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Chu Tước tức giận lườm hắn một cái:
- Ngươi muốn dẫn ta đi chết sao? Thiên Thần Cung kia là địa phương nào, Đại Năng đều tập hợp chỗ đó, giả nếu như ta xông đi, không bị hủy cốt lột da, không bị lửa đem xào nấu mới là lạ.
Nàng đường đường là thánh thú hệ hỏa, thế mà lại mở miệng nói sợ bị người dùng dầu với lửa xào nấu, cũng thật thú vị.
Đường Kiếp cười nói:
- Thánh thú Chu Tước chính là sự hiện diện tối cao của Tiên Đài, còn có thể sợ một Thiên Thần Cung nho nhỏ?
Chu Tước che miệng cười nói:
- Ngươi là muốn diệt Thiên Thần Cung đến phát điên rồi? Nếu ta là đứng trong Tiên Đài trên cao kia, ta còn có thể bị nhốt ở cái địa phương khỉ ho cò gáy này sao lại còn bị phong ấn đến ý thức cũng không có? Chớ nói ta không có năng lực lớn đến như vậy, cho dù coi như là có thì cũng không đi. Thiên Thần Chi Niệm này cũng chỉ đủ để ta biến hình với nói chuyện mà thôi, còn xa mới đạt được khả năng giúp ta thoát khỏi cảnh tù vây khốn khó này.
Thì ra quả nhiên nàng ta vẫn bị vây ở chỗ này.
Đường Kiếp nhịn không được hỏi:
- Tại sao ngươi lại bị vây ở chỗ này?
Sắc mặt của Chu Tước đột nhiên tối sầm lại, nàng quay đầu nhìn về dãy núi lửa đầy dung nham nóng bỏng ở đằng kia, trong ánh mắt dâng lên hào quang nhớ lại:
- Ta cũng không biết ... Từ lúc ta có nhận thức, ta đã ở chỗ này rồi. Ta mơ hồ còn nhớ rõ, lúc thời điểm ban đầu, ta chỉ là một quả trứng, nằm ở bên trong dung nham kia, hấp thu nhiệt lượng của dung nham. Cũng không biết trôi qua bao nhiêu năm, rốt cục có một ngày, ta tỉnh lại, phá xác mà ra.
- Vừa mới sinh ra, ta còn rất ngây ngô, cái gì cũng không biết, vẫn cho rằng chỗ này đã là cả thế giới rồi. Nhưng mà cũng chính từ lúc đó, trong lòng ta chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là thủ hộ mảnh đất này, phòng ngừa bất kì người nào đến chỗ này phá hoại, chỉ có người được thông qua mới cho phép tiến vào…. Rất kỳ quái, ta cũng chưa bao giờ gặp qua bất cứ ai nhưng lại có nhận thức như vậy. Cũng chẳng có chuyện gì làm, ta cũng chỉ có thể ngủ say ở trong nham thạch mà lớn lên. Thẳng đến không lâu…. thì ngươi đến.
Hào quang trong mắt Chu Tước càng phát ra mê ly.
- Hóa ra ngươi cũng giống Bảo nhi, cũng là hậu duệ thánh thú.
Nhưng khác với tộc của Bạch Hổ, từ lúc mới bắt đầu hậu duệ của Chu Tước đã bị Binh Chủ nhốt trong Bí Cảnh, cũng bị phong ấn lại khiến chúng trở thành người thủ hộ bên trong.
Lại nói tiếp, quả thực so với Bạch Hổ thì sự tồn tại của nàng càng đáng thương hơn. Mặc dù nhiều thế hệ của nhất tộc Bạch Hổ bị tù nhưng ít ra chúng vẫn còn có nhận thức của chính mình, vẫn có thể tiếp xúc với bên ngoài. Chu Tước thì lại bị giam cầm hàng vạn năm, từ lúc sinh ra đến bây giờ hầu như chưa từng gặp qua bất cứ ai.
Bây giờ nàng có thể giống như một người bình thường, hoàn toàn là bởi vì Chu Tước giống với Bạch Hổ, khi huyết mạch được thức tỉnh, sau khi thức tỉnh tự khắc trí nhớ trong huyết mạch được phục sinh.
Cũng có thể chính vì điều này nên lúc nàng biết bên ngoài kia vẫn có một thế giới khác thì liền cảm thấy cô đơn, buồn bã.
Cố tình phong ấn lực lượng giam cấm nàng, làm cho nàng không thể thoát khỏi.
Thiếu đi hoàn cảnh giao lưu nguyên thủy, lại thêm ảnh hưởng phong ấn ý thức, Chu Tước trở nên giống như đại đa số động vật, nguyên bản đã có ý thức trí tuệ lại trở về mông muội, thần trí được khai sáng lại trở về hỗn độn, mờ mịt.
Đường Kiếp đến khiến Chu Tước lần đầu tiên có cơ hội tiếp xúc với nhân loại.
Bị quản chế bởi phong ấn Tiên Thiên, lúc đó Chu Tước sẽ hết lần này đến lần khác máy móc theo bản năng chấp hành sứ mạng của mình.
Mặc dù như thế, lần cùng Đường Kiếp giao lưu, trí óc mông muội Chu Tước đã bắt đầu có một tia buông lỏng. Đối với tự do, giao lưu cũng đã bắt đầu nảy sinh khao khát, them muốn.
Dưới tình huống này, thần trí Chu Tước từng ngày từng ngày tỉnh táo lại, cho dù phần đa nó đều trong trạng thái nguyên thủy, mông muội, nhưng ít ra nó cũng đã nhận được sựu tồn tại của Đường Kiếp, Hà Xung. Có được nhận thức cơ bản nhất này, là cũng đã biểu hiện nó đã có trí tuệ cơ bản nhất.
Mười hai năm trước, Đường Kiếp từng tiếp xúc qua với Chu Tước, thỉnh giáo đạo âm dương.
Đó là do phong ấn không cấm chế việc này, phong ấn chỉ bắt nàng có nhiệm vụ bảo vệ chứ không ngăn chặn trí tuệ được mở mang.
Bản năng giao lưu của Chu Tước khiến nàng quyết định giúp Đường Kiếp.
Nhưng nàng cũng vẫn còn rất may mắn, mặc dù ý thức vẫn bị vây trong nửa mù nửa mịt, khó phân biệt, nhưng chính ra cũng giống người mất đi trí nhớ vẫn biết ăn cơm phải làm thế nào. Dù Chu Tước bị như thế nhưng lối suy nghĩ, cách lí giải đại đạo lại không bị ảnh hưởng.
Ngược lại nếu khi đó Đường Kiếp đề nghị Chu Tước cùng nhau nói chuyện phiếm thì đúng là chuyện khó với nó. Khi đó nó cũng có tư duy nhưng lại không rõ rệt, phong ấn cũng không cho phép nó giao lưu với Đường Kiếp. Nhưng khi Đường Kiếp thỉnh giáo đạo âm dương, thiên địa chí lí thì Chu Tước lại cực kì tỉnh táo, đây là điều duy nhất mà nó có thể làm được trong trạng thái mông muội, hơn nữa cũng là do không bị phong ấn hạn chế.
Có điều Đường Kiếp không biết, lần giao lưu tâm niệm đó không chỉ có Đường Kiếp được lợi không nhỏ mà còn có cả Chu Tước, linh trí từ lâu đã bị đóng kín được mở ra, trí nhớ giống như thủy triều tuôn ra, trí tuệ một lần nữa được khai sáng.
Bắt đầu từ lúc ấy, nàng bắt đầu quan sát, học tập và suy nghĩ.
Đáng tiếc là thế giới Bí Cảnh vẫn đơn điệu như cũ.
Mặc dù có Đường Kiếp , Hà Xung ở đây nhưng Chu Tước có thể giao lưu học hỏi vẫn ít như ban đầu. Hơn nữa vốn cũng không qua lại gì mà cũng chẳng có chuyện gì để nói. Do đó mặc dù trong Bí Cảnh có con người nhưng không khí thì vẫn trầm mặc như cũ.
Điều này khiến cho linh trí của Chu Tước khôi phục có chút chậm, nếu cứ theo tốc độ như vậy, có lẽ phải mất hơn trăm năm nàng mới có thể khôi phục hoàn toàn, mà trong quá trình khôi phục mà gặp trắc trở thì có thể phản ngược trở lại, một lần nữa rơi vào trạng thái mông muội.
Cũng may Đường Kiếp không có im lặng như cũ nữa.
Hắn ra tay rồi.
Mang theo phân thân đánh nhau với Hà Xung.
Hai bên đánh nhau rất kịch liệt ở trong thế giới của Bí Cảnh cũng đồng thời đánh vào ý thức của Chu Tước, đem mây đen che phủ trần trí của nó tản đi, càng thanh tỉnh hơn. Mà Thiên Thần Chi Niệm này cũng chính là đợt tấn công cuối cùng và cũng là mạnh nhất đáng vào bức tường ngu muội của nó.
Trong khoảng thời gian ngắn khi nàng nuốt vào Thiên Thần Chi Niệm, ý thức của nàng trải qua một đợt kình biến mà người khác khó có thể tưởng tượng được khiến nàng cuối cùng cũng hoàng toàn thanh tỉnh mà cũng trưởng thành thêm một bước, thậm chí có thể thoát khỏi ảnh hưởng của phong ấn, biến thành hình người mở miệng nói chuyện, vì thế cũng khó trách nàng cao hứng đến như vậy.