Nguyên nhân chính vì điều này nên đạo Trí Tuệ của Đường Kiếp mới có thể nhập đạo âm dương không lâu sao thì thành công. Phải biết rằng nhập đạo âm dương chính là phải mượn sự trợ giúp của Đạo Binh Vạn Tiên Đỉnh thì mới làm được. Nếu không có Vạn Tiên Đỉnh, tiến cảnh của Đường Kiếp trên Đạo Trí Tuệ không biết sẽ bỏ xa đạo Âm Dương tới mức nào.

So sánh xuống dưới, mặc dù Đường Kiếp có thiên phú ở mặt trận pháp nhưng do hạn chế về mặt tài nguyên nên khả năng vận dụng thủy chung cũng bị hạn chế.

Mãi cho đến hành trình tới tháp Thiên Hỏa này, mở ra buôn bán giữa hai giới, Đường Kiếp nhận được rất nhiều tài nguyên, điên cuồng luyện chế đồ trận, lĩnh ngộ của hắn cũng tăng vọt lên, không chỉ ngộ đạo thành công mà còn là rất nhanh liền đạt tới đại thành, cũng coi như khổ công tích lũy mà đạt được.

Từ khắc nghe được Đường Kiếp nói như vậy, Hà Xung ngây ra như phỗng, trong miệng lẩm nhẩm nói:
- Không thể ngờ…không thể ngờ… Không ngờ ngươi có thể làm đến bước này.

- Chung quy cũng chỉ mới mở cánh cửa chân lí mà thôi.
Giọng nói của Đường Kiếp man mác:
- Một ngày còn chưa chính thức nhập đạo, một ngày còn không lên được nhà, cuối cùng vẫn không tính là nhân vật gì. Vả lại cho dù nhập đạo thì vẫn là còn thiếu rất nhiều đạo vân. Nếu đạo đạo là nhà, rộng lớn, sâu sắc, mái nhà này còn dài vạn trượng, đi một bước cũng khó. Tiên lộ (con đường tu tiên)… vẫn còn dài lắm.

Sau khi nhập đạo âm dương, đối với đại đạo, Đường Kiếp cũng lĩnh ngộ được sâu hơn.

Nếu nói đại đạo là một ngôi nhà, ngộ đạo lại chính là đứng ở mặt ngoài của ngôi nhà đó, có thể nhìn được mọi vật bên trong.

Mà nhập đạo chính là có thể bước vào ngôi nhà đó.

Mỗi một đạo vân đều là một bước đi.

Đường đạo rất lớn, có đi ngàn vạn bước cũng không đi hết được, mà có thể đi đến điểm cuối, chính là đã bước lên đến đài cao nhất.

Ở trên đài nhìn xuống tứ phương, đó chính là đã chưởng đạo (nắm được đạo).

Đó chính là cách lí giải của Đường Kiếp đối với ba điều ngộ, nhập, chưởng, còn lại thì tiếp tục tìm hiểu, còn hắn cũng chưa hiểu rõ hết được.

Đồng thời Đường Kiếp cũng biết yêu cầu thấp nhất của Thiên Tôn kỳ thật không phải là nhập đạo mà là ít nhất phải ngưng luyện ra được vạn đạo đường vân, hoặc có thể là ngưng luyện ra được một đại đạo mà các quy luật có thể vận dụng hoàn chỉnh, đó mới gọi là Thiên tôn.

Ngàn đường vân, đây chính là đòi hỏi cơ bản để có thể nắm vững Vạn Tiên Đỉnh, cũng là yêu cầu nền tảng cơ bản của Thiên Tôn, đối với Đường Kiếp mà nói thì còn cách rất xa.

Nhưng mà hắn cũng không vội, bây giờ hắn còn trẻ, vẫn có thời gian để bước đi từng bước.

Lúc này nghe Đường Kiếp nói như vậy, Hà Xung ổn định lại tinh thần rồi mới nói:
- Ngươi đã có trình độ bậc này còn muốn ta làm chi?

Đường Kiếp trả lời:
- Mặc dù đạo hạnh của ta đủ nhưng tu vi vẫn còn thấp.

Đạo hạnh không phải cảnh giới, cũng không thay thế được cảnh giới, vô luận thời khắc nào, địa phương nào, tu vi cảnh giới đều làm cơ sở. Không có tu vi cảnh giới làm cơ sở đạo hạnh, giống như thư sinh nói suông, không có chút ý ý nghĩa nào. Tất nhiên, nếu không có tu vi đạo hạnh thì cũng giống như ba quân không tướng, hành tẩu không có kết cấu.

Lấy một ví dụ đơn giản, lúc trước bản thể của Đường Kiếp có thể sống lại là nhờ dựa vào đạo sinh mệnh, nhưng mà đạo sinh mệnh này cũng không phải một mình vận dụng mà là mượn một loại pháp thuật chữa bệnh, đạo sinh mệnh chỉ làm cho phạm vi tác dụng của pháp thuật này được nâng cao, mà nguyên bản của nó có nhiều việc không làm được.

Nếu như không có pháp thuật này, ngộ đạo không gian của Đường Kiếp cũng vô dụng. Chẳng qua pháp thuật chữa bệnh của Đường Kiếp quá thấp, toàn bộ đều dựa vào hỗ trợ của đạo sinh mệnh nên cũng phải trả giá rất lớn. Trái lại nếu Đường Kiếp có thể nắm giữ được pháp thuật chữa bệnh cường đại hơn, thì cứ tính là đạo sinh mệnh của hắn có tịnh tiến thì khả năng phân thân cũng ít phải trả giá nhiều năm thọ nguyên như vậy.

Từ trước, đạo và pháp luôn có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, trừ phi đạt tới trình độ đủ cao, bằng không đạo không có khả năng thoát li pháp mà đơn độc tồn tại.

Cảnh giới của Đường Kiếp, phân thân mới chỉ linh hoàn, mà bản thể thì càng không cần phải nói. Mặc dù nói thực lực của thân thể kim cương ngang với Tâm Ma kỳ, nhưng đặt ở trận pháp, cũng không hề có ý nghĩa gì.

Đại trận không gian có thể thay thế vũ tinh, cảnh giới hiện nay của hắn không thể bày bố được, cho nên cần có sự trợ giúp của Hà Xung.

Đương nhiên cũng là ngầm có một mục đích khác, chính là mượn cơ hội này tiếp tục học trộm kiến thức trận pháp của Hà Xung, không đem ép khô y, chắc chắn Đường Kiếp sẽ không dừng lại.

Lúc nghe được Đường Kiếp nói như vậy, Hà Xung suy nghĩ một chút nói:
- Chỉ thay thế vũ tinh?

- Chỉ thay thế vũ tinh.
Đường Kiếp rất khẳng định lặp lại.

Hà Xung ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Sau khi hoàn thành thì sao?

Đường Kiếp trả lời:
- Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi biết rất nhiều bí mật của ta cho nên cũng không thể thả ngươi, ta sẽ đem ngươi vây ở bên trong không gian núi non này , từ nay sống cuộc đời ngoại thế. Đương nhiên nếu ngươi cần cái gì, ta cũng sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.

Vừa nói chuyện, phân thân vừa thả ra một tấm gương đồng.

Đoạn hội thoại của hai người đều được thu lại dưới ánh chiếu của gương đồng, Đường Kiếp cất giọng nói:
- Tấm gương này sẽ làm bằng chứng.

- Thật đúng như vậy?
Hà Xung nhận lấy gương đồng, vẫn như cũ một chút cũng không dám tin nhìn Đường Kiếp.

Nếu Đường Kiếp nói thả y đi, Hà Xung khẳng định không tin. Đúng như lời Đường Kiếp nói, y đã biết quá nhiều bí mật ở chỗ này.

Nhưng nếu giam giữ tại Bí Cảnh thì rất có thể. Dù sao thì giữa Hà Xung và Đường Kiếp cũng không có thù hận gì không thể hóa giải, chẳng qua mỗi người đều vì chủ của mình, tranh giành ích lợi mà thôi.

Hà Xung nhìn Đường Kiếp:
- Làm thế nào ta tin tưởng được ngươi?

Đường Kiếp cười:
- Ta cần ngươi tin tưởng sao? Hoặc là giúp ta hoặc là chết, bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn này. Ngươi có thể lựa chọn không tin, chọn cự tuyệt, ta giết ngươi rồi lại tìm một người có thể giúp ta. Thiên hạ rất lớn, cũng không phải chỉ có duy nhất một mình ngươi. Ngươi cũng có thể lựa chọn tin tưởng, giúp ta bày trận. Mặc kệ sau khi bày bố hoàn thành trận pháp ta có hay không giết ngươi, nhưng ít nhất nhất hiện tại...ngươi vẫn đang còn sống.

Hà Xung ngạc nhiên.

Đúng vậy.

Căn bản Đường Kiếp cũng không cần thiết lừa y, để hiện tại có thể được sống, cũng đủ để Hà Xung bán mạng được rồi.

Thời khắc đứng giữa sống chết có một sự khủng bố rất lớn, lúc thực sự đứng trước cái chết, không ít người có thể bình tĩnh tiếp nhận, chỉ cần có một tia hi vọng, bọn họ đều có gắng nắm lấy.

Nếu Đường Kiếp khiến Hà Xung phản bội Thiên Thần Cung, có lẽ y sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng hiện tại chỉ là bày trận, thật sự Hà Xung không lý do lấy chết để chống chế.

Lúc này ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng thở dài một tiếng nói:
- Được rồi, ta đồng ý. Tuy nhiên Đoàn lão tứ và Đặng Ngọc Khánh, ta hy vọng ngươi cũng có thể thả bọn họ.

Đường Kiếp trả lời:
- Bọn họ có thể làm trợ thủ cho ngươi.

Thấy hắn đáp ứng dễ dàng như thế, Hà Xung cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên lý ra mà nói, Hà Xung còn cảm thấy hơi kỳ quái.

Đối với sự hiểu biết của hắn về Đường Kiếp, tỗng vẫn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy

Lấy vũ tinh ra, chẳng qua là lợi dụng năng lực truyền tống của nó.

Nhưng nếu muốn dùng truyền tống của vũ tinh, cũng không cần phải triệt để mang nó đổi ra mới được, chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị, ví dụ như sau khi chuẩn bị đầy đủ sao tinh, đến lúc đó lấy vũ tinh ra không phải vấn đề gì khó. Hơn nữa bản thân vũ tinh cũng cần một thời gian dài để bỗ sung năng lượng mới có thể truyền tống được, bình thường để nó ở trong tay không có tác dụng gì cả, do đó mới lợi dụng năng lực không gian của bản thân nó, đặt trong trận pháp khai mở không gian chính là tác dụng lớn nhất của nó.

Hiện tại cách làm của Đường Kiếp ngược lại có chút vứt bỏ căn bản để cầu lấy chi tiết nhỏ nhặt (bỏ gốc cầu ngọn).

Tuy nhiên nếu hắn thích, Hà Xung cũng chiều theo hắn, chỉ có điều nói:
- Vậy ngươi nói phải bố trí như thế nào?

Đường Kiếp trả lời:
- Trận này khó bài bố, trước khi bày trận, đầu tiên phải tìm một chỗ thích hợp bài trận, sau đó quan sát địa hình, manh mối rõ ràng, rồi sau đó mới vận dụng từng chỗ sao cho phù hợp, định đoạt bày bố đại trận. Phải làm được những điều này, trừ phi bản thân đã bước vào kì cảnh, nếu không khó mà làm được, hơn nữa cũng không phải ba, năm ngày có thể hoàn thành. Ta lại không tiện mang các ngươi đi khắp nơi nên việc này sợ là muốn phiền toái các ngươi rồi.

- Ý của ngươi là...
Đầu tiên, Hà Xung cũng ngây cả người nhưng lập tức tỉnh lại, tay chỉ lên Xã Tắc đồ nói:
- Ngươi không phải là muốn...

- Đúng vậy.
Đường Kiếp cũng rất khẳng định gật đầu nói:
- Chính là muốn mời các ngươi đi vào thế giới bên trong đồ, chỉ có ở đó, ngươi mới nắm rõ được tình huống bên trong đồ, thăm dò, chuẩn bị, tìm cách, cuối cùng mới có thể toàn lực bày trận, ta cũng mới có thể mang theo các ngươi đi lại chung quanh.

- Nhưng ở chỗ đó cái gì cũng không có, chỉ là một nơi hoang vu cực kỳ nguy hiểm, căn bản không thích hợp cho mấy người nhân loại chúng ta sinh tồn.
Ba người Hà Xung đồng thời kêu lên.

Trong thế giới của Sơn Hà Xã Tắc đồ chung quy chỉ là thỏa mãn tình hình bày trận mà xây dựng thế giới, đơn sơ cực độ, nghiêm khắc mà nói, căn bản cũng không phải là một thế giới chân chính. Sinh tồn một thời gian ngắn ở trong đó thì cũng được, nếu sinh tồn một thời gian dài thì dù là ngươi tu hành cũng khó mà làm được.

- Điều kiên hoàn cảnh không tốt thì thay đổi điều kiện. Con người có thể chế ngự thiên nhiên, há chỉ vì một câu nói mà lo lắng. Sau khi đi vào trong đồ, có lẽ có nhiều chỗ bất tiện nhưng mong cắn răng nhẫn nại chút. Nếu cần cái gì cứa việc nói với ta, lực đáp ứng các ngươi.
Đường Kiếp mặt không đổi sắc nói.

- Hiện tại... mời mọi người nhập đồ.