Hắn rít gào, hắn phẫn nộ, hắn cuồng ngạo, hắn dâng trào!

Tuy rằng mỗi một lần lực lượng đến từ thiên địa muốn đánh bay hắn, nhưng ngay sau đó hắn lại một lần nữa nhảy lên, tiếp tục đối mặt với thiên địa vũ động.

Đối mặt với thiên địa thần thông, có lẽ Đường Kiếp đánh không lại, nhưng không nhận thua.

Bất kể thiên địa thần thông hung hãn thế nào, hắn cũng không lui về phía sau, đang chiến đấu điên cuồng, Đường Kiếp càng đánh càng hăng, ngay cả Hà Xung cũng kinh hãi không ngừng.

Nhưng bất kể dũng mãnh thế nào, trước thiên địa hùng vĩ cũng chỉ có vận mệnh thất bại, Hà Xung trong lòng cười lạnh.

Nếu chỉ có một Đường Kiếp, có lẽ thực tế sẽ như thế.

Nhưng Đường Kiếp không chỉ có một người.

Ở phía sau hắn, phân thân tung thủ ấn, một chuỗi pháp thuật đang không ngừng tạo ra.

Rốt cục, bản thể lại một lần nữa bị đập bay, phân thân chỉ về phía chân trời, bầu trời xa xa bắt đầu hạ xuống một Vân Tùng Thiên Đao.

Khác trước, Vân Tùng Thiên Đao lần này hạ xuống chia thành hai màu đỏ trắng, màu trắng âm u lạnh lẽo như băng hàn, màu đỏ như lửa cháy hừng hực.

Tám mươi mốt thanh băng sương thiên nhận, tám mươi mốt thanh liệt diệm chiến đao ở trong tầng mây bùng nổ sấm sét, từ không trung gào thét rơi xuống mang theo những cột khói màu đen, tình huống này trông như Thiên kiếp giáng lâm.

Băng sương lạnh đương nhiên là Vô Cực Hồn Thiên Công, lôi điện là Lôi Cương Kinh, Đường Kiếp học công pháp phụ trợ, yêu khí màu đen là Hắc Ngục Đoạn Sát Đao, công pháp Ma tộc, khi tổ hợp một chỗ, thậm chí còn có Vân Tằng Thiên Đao, Cửu Lê Tâm Kinh và Âm Dương Đạo.

Giờ khắc này vô số pháp thuật hỗn hợp tạo thành một pháp thuật uy lực siêu tuyệt, Đường Kiếp cho nó một cái tên rất hình tượng: Cửu Trọng Thiên Kiếp Đao.

Cửu Trọng Thiên Kiếp Đao là một trong những thành tựu Đường Kiếp khổ tu ở Thiên Hỏa Tháp.

Thiên kiếp Đao vô cùng khủng bố, mặc dù lấy thực lực của Hà Xung cũng phải cố hết sức ngăn cản.

Mỗi một lần chịu Thiên Đao công kích đều bộc phát ra ngọn lửa mãnh liệt, mặc dù không hùng mạnh bằng bản thể, nhưng lực lượng khủng bố này cũng trong nháy mắt phóng đại vô số lần, riêng lấy uy lực công kích đã vượt qua uy lực bản thể.

Từng đạo sấm sét lôi quang đánh vào Hà Xung, giống như thiên lôi đánh xuống, bức Hà Xung không xuất ra được lấy một nửa tinh lực phòng thủ.

Kết quả chính là công kích bản thể nháy mắt tăng cao, tam trọng binh gào thét điên cuồng xoay tròn như gió xoáy, phá núi mở sông, chém tới Hà Xung.

Hà Xung không kìm được, ác khí trên mặt lóe lên.

Y biết mình không thể kéo dài đường sống, thần niệm nâng cao cảnh giới cũng có cực hạn, một khi không duy trì được, cảnh giới hạ xuống sẽ chẳng thể nào là đối thủ của Đường Kiếp.

Bản thể lực lượng thân thể lớn, trong lúc nhất thời không giết được, so sánh ra, phân thân công cường thủ yếu, không bằng giết hắn trước.

Nghĩ vậy, Hà Xung quay đầu nhìn về phía phân thân.

Không có bất kỳ động tác nào, chỉ là hai mắt lóe lên, phong vân cuồn cuộn có một đạo điện quang đã đánh tới phân thân Đường Kiếp.

Dùng mắt hành động, quý ở chỗ nhanh mà khó che chắn.

Ầm.

Điện quang trên người phân thân bùng nổ, Hà Xung bật cười ha hả, có bởi vậy mà bị bản thể đập một côn cũng đáng.

Nhưng mà ngay sau đó, phân thân trong tầng mây quay vài vòng liền hồi phục lại, giống như vô sự, hai tay vẫn như trước cầm Cửu Trọng Thiên Kiếp Ấn, Vô Tận Thiên Đao hạ xuống. Một vòng Cửu Trọng Thiên Kiếp Đao lại tới, lại phóng thích, Đường Kiếp không chút tiếc rẻ pháp lực của mình điên cuồng công kích.

- Làm sao có thể?
Hà Xung cả kinh hồn vía đều muốn bay.

Y hiểu uy lực của mình, đừng nói Linh Hoàn, ngay Tâm Ma kỳ cũng đỡ không nổi.

Ngay sau đó, y nhìn thấy bộ quần áo phân vỡ tan, rõ ràng là mặc một bộ giáp trụ.

Giáp trụ lóe ra ánh sáng màu vàng, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, hình thức giống như Thiên Thần Giáp. Nhưng Hà Xung biết rằng, đó không phải Thiên Thần Giáp.

Bình thường Thiên Thần Giáp đỡ không nổi một kích của mình, mà một chưởng vừa rồi còn chưa để lại chút dấu vết gì trên giáp.

Vậy rốt cuộc là cái gì?

Lúc ánh mặt trời phản trên giáp mang theo ánh hào quang chói mắt, Hà Xung rốt cục thấy rõ.

- Vân Mẫu Tinh Kim!
Y khàn giọng nói.

Tuyệt đối không ngờ, phân thân mặc áp giáp làm từ Vân Mẫu Tinh Kim.

- Không riêng hắn có, ta cũng có!
Bản thể lên tiếng cười:
- Chém!

Cán đao dài chém qua đỉnh đầu Hà Xung.

- Hô!
Hà Xung quát lên một tiếng, nâng quyền xông lên.

Quyền phong và đao ảnh chạm vào nhau, ánh đao không ngờ phá được quyền ảnh, rơi thẳng xuống cánh tay của Hà Xung.

- NGAO!
Hà Xung hống lên, một cánh tay đã bị bản thể dùng một đao chặt vỡ.

Y điên cuồng lùi về phía sau, ý nghĩ xoay chuyển, mất đi cánh tay nhanh chóng được tạo ra, cùng lúc đó, nơi xa phân thân đã tế lên một vật.

Đó là một tấm bản đồ, một tấm bản đồ lóe ra vô số ánh sao rạng rỡ.

Tấm bản đồ vừa ra đã tràn ngập thiên địa, vô số cột sáng dâng lên, bám theo ánh sáng ngút trời.

Có Long Trường Thương của Bành Phái Trứ Ngũ Trảo, có Thư Triền Cao Dực như Tam Túc Kim Ô của Nhật Cao Thăng, có Tráng Hán Cự Phủ của Ngưu Đầu Nhân Thân, có Ngân Tiên Chỉ Thiên của Bán Xà Nhân, có Sơn Tiêu Tẩu Thú Bái Nhật Nguyệt Nhi Phi Thăng, có Sơn Xuyên Cự Nhạc Vũ Thương Khung, hữu Thần Tháp làm nhiễu vật bay trên trời, có Vạn Bảo Liên Đài Quang chói mắt, cũng có mười ba cán thần kiếm Toái Liệt Thương Khung, Vũ Động Tinh Không.

Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận!

Đối mặt với công kích của vô số pháp bảo tập trung lại, Hà Xung cũng không thể ngồi xem, chỉ có thể động niệm chống đỡ. Ngay lúc y ảo hóa ra vô số thủ đoạn ngăn cản thì bản thể tấn công, tam trọng binh lần nữa phá vỡ kình khí hộ thân của Hà Xung, lại một lần nữa đập nát nửa người y.

Hà Xung kêu gào liều mạng chữa trị, thân thể vỡ vụn lại lần nữa phục hồi như cũ, bản thể và phân thân liên hợp công kích gắt gao không để truy đánh, phân thân giằng co, bản thể chủ công, bản thể phòng ngự, thì phân thân công kích. Nhất thể song hồn, tiến động linh hoạt, sẽ chẳng có ai hợp tác với mình tốt hơn chính bản thân mình được.

Trong công kích điên cuồng, Hà Xung phát hiện dù y có dựa vào năng lực Tử Phủ cũng chẳng phải đối thủ của Đường Kiếp.

Y sợ hãi kêu lên:
- Điều đó không thể nào, không thể nào, ta là Tử Phủ!

- Không có gì là không thể.
Bản thể ác nghiệt trả lời:
- Tử Phủ, thần hồn ngưng luyện như thực thể, Tử Phủ hoa cái như chuông vàng. Ngươi có thiên thần chi niệm hộ hồn chung, nhưng thần hồn của ngươi có thể ngưng luyện không? Không ngưng luyện thực hồn, lấy gì thao túng thiên địa! ! !

Tiếng hô như chuông phá vỡ tâm lý tự đại của Hà Xung.

Đúng vậy, thần hồn chưa ngưng, gọi gì là Tử Phủ?

Y vẫn chỉ là Hóa Hồn, dù có thiên thần chi niệm phù hộ, cũng chỉ là hàng giả.

- Ta... Chung quy không phải Tử Phủ.
Hà Xung sắc mặt xám xịt nói.

- Hiểu được là tốt rồi!
Đường Kiếp cao giọng đáp, lại lần nữa xông đến.

Mắt thấy mình không ngăn được Đường Kiếp, Hà Xung hung dữ nói:
- Không phải Tử Phủ thì sao? Ta có thiên thần chi niệm là sự thật, ngươi cho là nó chỉ có chút bổn sự đó sao? Ngươi lầm rồi, Đường Kiếp, oai thiên thần oai sao có thể như ngươi tưởng tượng!

Theo tiếng hô, ảo ảnh phía sau Hà Xung chợt như bông hoa đại phóng.

Y từ bỏ suy nghĩ dùng thiên thần chi niệm bảo hộ bản thân mà phóng xuất ra uy lực nguyên bản, mặc dù chỉ là một cú đánh nhưng lại mang theo vô biên thần uy không thể địch nổi.

Quảng Pháp Thiên Tôn trên bầu trời như dần ngưng thực.

Giống như một pho tượng đầu đội trời chân đạp đất, lưng đeo cánh giống như thần tiên, trong tay còn đang cầm một quyển sách.

Y nhẹ giơ tay lên, chỉ vào Đường Kiếp.

Kết quả là, toàn bộ thiên địa như chỉ có mỗi lực lượng này.

Giống như trụ trời đâm đến.

Một khắc này Đường Kiếp có thể cảm nhận được, nếu như mình cường chắn, nhất định tan xương nát thịt.

Đây là một phần ngàn lực lượng của thần niệm của thiên thầnsao?

Một phần ngàn đã oai phong như thế, thật không hiểu chân nhân hiện giờ như thế nào.

Nhìn trụ trời từ phía chân trời hạ xuống, ánh mắt của Đường Kiếp đã xuất hiện vài phần hoảng hốt.

Đối mặt với công kích như vậy, từ sâu trong nội tâm của hắn dâng lên cảm xúc nhận mệnh.

Trước tổn thân, sau tổn tâm, còn làm suy yếu ý chí chiến đấu.

Thấy vậy, trong mắt Hỏa Điểu lóe sáng, trên mình dâng lên ngọn lửa ngút trời, làm như đang suy nghĩ nên ra tay hay không.

Chỉ thấy trên người Đường Kiếp đột nhiên phát ra chiến ý hừng hực, vô thượng thiên uy của vị thiên thần nọ lại bị hắn phá vỡ.

Nhìn trụ cột từ phía chân trời hạ xuống, Đường Kiếp cuồng thanh cười lớn:
- Trời sụp đất nứt đều không sợ, ta tự hoành đao hướng lên trời khuyết, dù ngươi là Vô Thượng thiên thần thì thế nào, lão tử muốn cùng ngươi tranh tài một trận, giết!

Theo một tiếng giết, phân thân phía sau đã tung ra một vật, đúng là Đế Nhận.

Cánh tay thứ tư của Đường Kiếp bắt lấy Đế Nhận, trong nháy mắt biến thành một cây thiết côn, tứ Binh hướng lên trời, hai đấm nắm chặt, tất cả lực lượng dồn vào đâm tới không trung.

Xung phong!

Xung phong!

Xung phong!

Mang theo tất cả chiến ý và điên cuồng, Đường Kiếp xông lên, vũ khí trong tay hung hăng nện xuống ngón tay đang hạ xuống.

Trên bầu trời chợt bộc phát ra một cỗ chiến khí, là dòng khí cường liệt nhất.

Khí lưu xoáy cuốn mây tan, quét ngang bốn phía, khí triều làm núi nứt ra, đất chấn động, thậm chí ngay cả lồng năng lượng phía chân trời cũng sinh ra năng lượng phản kháng.