- Không hổ là thiên thần. Quảng Pháp Thiên Tôn lúc trước đặt thần niệm trong Kim Thân phỏng chừng còn chưa tới 1/100, mà thần niệm Hà Xung ngươi có được từ Kim Thân phỏng chừng có 1/100 cũng đã không tệ, nói cách khác, đạo thần niệm này còn chưa có nổi một phần vạn của Quảng Pháp Thiên Tôn. Thân niệm phân hóa nhiêu như thế mà vẫn có được khi thế to lớn, thật không biết chân nhân sẽ vĩ đại thế nào.

Nói xong, không ngờ hắn lại hướng ảo ảnh thiên thần phía xa cúi đầu.

Hà Xung cười to:
- Đường Kiếp, ngươi rốt cuộc biết sợ rồi.

Đường Kiếp nhếch mép:
- Ngu ngốc!

- Cái gì?
Hà Xung ngẩn người.

Đường Kiếp nói:
- Ta bái Quảng Pháp Thiên Tôn là vì quý cách làm người của hắn, trừ Hung Mô, thông đảo lục, bảo vệ quê hương, con người, mặc dù một đường tu tiên nhưng không mất đi nhân tính, có bái cũng là báo đại đức chứ không phải là Đại Năng. Thiên hạ Đại Năng rất nhiều, đại đức lại rất hiếm, người có đức còn ít hơn. Quảng Pháp Thiên Tôn đại đức đại năng, trong lòng ta lại thấy đáng tiếc, lưu lại hậu bối không có tiền đồ, chỉ biết tham bảo vật. Về phần ngươi có được thần niệm... Ha ha, dù uy năng của Quảng Pháp Thiên Tôn mênh mông vô cùng thì ngươi cũng chỉ có một phần vạn thần niệm, ta lại phải sợ hay sao?

- Khốn khiếp!
Hà Xung gầm thét:
- Dám làm nhục thiên thần, còn chưa chịu chết!

Nói xong ảo ảnh rồi đột nhiên đưa tay áp chế Đường Kiếp.

Thần niệm do Quảng Pháp Thiên Tôn để lại, nhưng Quảng Pháp Thiên Tôn vẫn muốn khống chế Thiên Thần Cung nên sau khi truyền pháp đã hủy diệt ý chí bản thân, chỉ chừa lại uy năng. Thế nên bị Hà Xung thúc giục vung một chưởng bắt lấy Đường Kiếp.

Cùng là một chưởng, nhưng không thể so với lúc trước.

Nếu nói chưởng của Hà Xung là núi cao cái thế, vậy chưởng của ảo ảnh thiên thần quả thực là hành tinh đánh hụt.

Chưởng phong vô biên vô hạn bao trùm không trung thành hắc ám, mang theo sức mạnh áp chế không thể chống cự, lúc này Đường Kiếp cảm thấy bản thân quả thực là Tôn Ngộ Không lúc đối mặt với Ngũ Hành sơn, toàn thân là cảm giác vô lực tang thương.

Nhưng mà ngay sau đó, Đường Kiếp lại cười lớn:
- Vô dụng thôi!

Chiến kích trong tay đâm tới, chính đánh vào bàn tay khổng lồ đang che bầu trời, sau tiếng ầm vang, đại chưởng lại trì trệ.

- Cái gì mà thiên thần pháp tướng, có năng lực thông thiên, ta cũng dốc hết sức chống đỡ!
Đường Kiếp gào lớn, trong cơ thể bộc phát ra lực lượng mãnh liệt, chặn bàn tay khổng lồ kia lại.

Hà Xung cười ha hả:
- Ếch ngồi đáy giếng.

Theo lời y nói, bàn tay đang che bầu trời đột nhiên bộc phát ra một cỗ cường lực, áp chế Đường Kiếp.

Oanh một tiếng, đại chưởng đã ấn Đường Kiếp nhập vào nền đất.

Đường Kiếp rung động, chỉ thấy Hà Xung vươn một tay, làm dáng như đang ép xuống, đồng thời khí thế toàn thân tăng vọt, trên đỉnh đầu hiện ra ánh sáng màu tím, mơ hồ như ngọc môn trọng lâu.

- Tử Phủ?
Đường Kiếp cả kinh:
- Thần niệm giúp ngươi tăng lên tới Tử Phủ!

Lực lượng tăng đột biến không phải đến từ thiên thần ảo ảnh mà là đến từ Hà Xung, chỉ có điều lực lượng này lập tức tăng gấp mấy lần, thế cho nên ngay cả Đường Kiếp cũng không đỡ nổi. Mà câu Hà Xung vừa niệm cũng không phải để kích phát thần niệm mà là khiến thần niệm có được hiệu quả Tử Phủ, do đó có thể đạt tới thần thông thiên địa.

Nếu như nói Tâm Ma là giúp tu giả có được thần thức, như vậy Hóa Hồn chính là khiến thần thức hóa thành thần hồn chân chính, mà Tử Phủ chính là quá trình thần hồn ngưng tụ thật thể. Nó khiến thần hồn ngưng luyện, đồng thời cũng vì thần hồn khoác lên một tầng thể xác, cung cấp bảo hộ.

Mà một khi đạt thành, thần hồn có năng lực xuất khiếu, từ Tử Phủ kỳ xưng Xuất Khiếu kỳ.

Vì có thần hồn xuất khiếu nên mới có cái gọi là thần thông thiên địa, mới có thể niệm Vạn Pháp Sinh, nói trắng ra để mình dung nhập này thiên địa, ý nghĩ của mình chính là ý niệm của thiên địa, như vậy tất nhiên không cần pháp ấn, không cần thi pháp, chỉ cần suy nghĩ thì pháp thuật lập thành, tên Cổ Thần Thông. Bởi vậy thần thông Tối Tảo kỳ chỉ có một phương sử dụng pháp thuật. Chẳng qua theo thần hồn đạt thành tựu, rất nhiều thần thông có uy lực rộng lớn hơn pháp thuật, vả lại dùng pháp thuật không thể thi triển nên mới có đơn độc phân loại.

Mà hiện tại, thần niệm thiên thần phát ra có tác dụng với Tử Phủ, bảo hộ thần hồn Xuất Khiếu giúp Hà Xung tạm thời có thể đạt được thần thông thiên địa.

Vấn đề là căn cứ theo Đường Kiếp biết, Kim Thân thần niệm không có uy năng đấy, nó thật sự có thể tăng cường thần thức người sử dụng, uy lực pháp thuật, dù bản thân có năng lực thông thiên nhưng cũng không thể đề thăng từ Hóa Hồn lên Tử Phủ.

Nếu không người của Thiên Thần Cung đi đánh nhau, chỉ cần thần niệm nhất hóa, tùy tiện chế tạo ra một trăm Tử Phủ, vậy những người khác còn chơi cái rắm.

Thiên thần pháp tướng tuy mạnh nhưng lại có cực hạn, Đường Kiếp có gan đối mặt cũng do đã chuẩn bị tốt phương diện này.

Nhưng biểu hiện của Hà Xung đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn, giờ khắc này thiên thần pháp tướng không chỉ là thiên thần pháp tướng mà là Hộ Hồn Tử Phủ!

- Đúng vậy! Hà Xung cười to nói:
- Ha ha ha ha, không ngờ tới phải không. Thiên Thần Cung không chỉ cho ta một phần trăm thần niệm, mà là một phần mười! Mà ngươi vây ta ở đây mười năm, cũng vô ý thành toàn cho ta!

Trước kia thần niệm sở dĩ không thể nâng cao Hóa Hồn lên Tử Phủ, một là thần niệm không đủ, nhưng Hà Xung lấy được nhiều thần niệm hơn so với Đường Kiếp tưởng tượng. Như Binh Chủ Bí Cảnh là do Binh Chủ lưu lại, Thiên Thần Cung suy nghĩ ngay cả Tử Phủ cũng có thể chết. Đại nhân vật không dám tiến, tiểu nhân vật đi thì chỉ chịu chết, bởi vậy nên họ cho Hà Xung tương đối nhiều. Dù Hà Xung có chết cũng không có vấn đề gì, bởi vì thần niệm có thể tự mình trở về.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Hà Xung bị vây trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, Hà Xung không chết, dĩ nhiên thần niệm sẽ không trở lại.

Còn bên kia, vốn dĩ thần niệm rót vào chưa từng vượt qua một năm, phần lớn hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ trả lại, lần này Hà Xung đã có được hơn mười năm. Hơn mười năm thần niệm hòa vào thức hải, sớm dần dần đồng hóa.

Dưới tình huống như vậy, Hà Xung có thể dùng pháp thuật Tử Phủ, thần thông thiên địa.

Giờ này khắc này, thần niệm trở thành vật sở hữu của y, chứ không thuộc thiên thần Kim Thân.

Y dùng một chưởng đè Đường Kiếp xuống rồi cười điên cuồng nói:
- Đường Kiếp, mặc ngươi cậy mạnh thông thiên, ở dưới sức mạnh thiên địa to lớn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói!

Nói xong chưởng hóa quyền đấm vào Đường Kiếp, chỉ một cước tùy ý đã làm thiên địa chấn oai.

Không có pháp thuật, không có quá trình thi pháp, duy chỉ có ý niệm thành hình và khí thế độc ác.

Vô số pháp lực dưới ý niệm của Hà Xung trút xuống, hóa thành pháp thuật có uy năng kinh khủng, điên cuồng phát tiết ra trên người Đường Kiếp, một lực lượng hoang dã.

Giờ khắc này, toàn bộ thế giới Bí Cảnh đều nằm trong tay của Hà Xung, tùy theo tâm ý của y mà động, chỉ cần lực lượng của Đường Kiếp còn chưa phá được thiên địa thì không thể nào là đối thủ của Hà Xung.

- Vậy sao?
Đối mặt với vô thượng thần uy, Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng.

Cách đó không xa phân thân đã nắm lấy hai người Đoạn Đặng, ba ba hai chưởng hạ xuống thi triển một loạt cấm thuật phong ấn, sau đó mới bay lên không trung cùng bản thể hội hợp.

- Cũng chỉ là Linh Hoàn ngươi, dù có Tâm Ma thì thế nào?
Hà Xung bĩu môi.

- Ta cũng không nói phải dựa vào phân thân.
Bản thể lại lấy ra một vật.

- Mục Dương Châu!
Ánh mắt Hà Xung co rút lại:
- Nói như vậy, Hà Trường An chết trong tay ngươi rồi.

Nếu như nói Bát Hoang Thương Thiên Kích còn do nguyên nhân nào khác, vậy Mục Dương Châu hoàn toàn không có khả năng do may mắn.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Lấy ở trong bụng gã. Tuy đã tẩy rửa nhiều, nhưng nếu có thể, kỳ thật cũng không hy vọng bắt nó nuốt vào.

- Gã chết như thế nào?

- Đợi đánh bại ngươi sẽ nói cho ngươi biết.

- Ha ha ha ha!
Hà Xung cười ha hả:
- Không cần. Chết thì chết, một Thiên vương đã chết thì sẽ có một Thiên vương mới! Không, là thiên tôn!

Nói xong Hà Xung vung tay lên, lần nữa túm lấy Đường Kiếp.

Bản thể ngẩng đầu nuốt Mục Dương Châu vào, phát động thần thông ba đầu sáu tay, trên đầu Đường Kiếp mọc ra bốn cánh tay. Hai cánh tay trảo vào khoảng không, một thanh chiến chùy và một thanh Khảm Sơn đao xuất hiện trong tay.

Cùng lúc đó, hình thể hắn lần nữa phát triển lớn lên, đạt tới mười lăm mét, đem tất cả lực lượng phóng xuất ra, ba cái đầu cùng nhau hét vào khoảng không.

- Rống!

Trong tiếng hô long trời lở đất, ba binh khí nặng đã cùng nhau nghênh hướng lên bầu trời, xông tới bàn tay khổng lồ.

Mục Dương Châu vốn là bảo vật kích phát lực lượng bản thân, giờ khắc này lực lượng của Đường Kiếp lại lần nữa tăng gấp bội, mặc dù Hà Xung lấy thiên thần pháp kết hợp với lực lượng bản thân cũng không áp chế nổi Đường Kiếp.

Khí triều mãnh liệt cuốn lên không trung, mây đen đầy trời, khí triều quay cuồng.

Toàn bộ không gian như một vùng sóng biển trỗi dậy. Hai người ở trong tầng mây điên cuồng chiến đấu, thanh thế càng lúc càng lớn, đỉnh núi phụ cận cũng bị tiêu diệt.

May mắn Hà Xung hiện tại ỷ vào thực lực cao cường không còn vừa đánh vừa lui, nếu không toàn bộ Bí Cảnh đều sẽ bị hai người san thành đất bằng.

Y không lui, Đường Kiếp cũng sẽ không lùi.

Hắn như Tôn Ngộ Không, liều mạng vung vũ khí trong tay chém vào bầu trời.