Hứa Diệu Nhiên hỏi:
- Không đủ tiền làm sao bây giờ?

Đường Kiếp trả lời:
- Vậy thì chờ vài ngày.

Vợ chồng son ta nhìn chàng, chàng nhìn ta, đồng thời cười ha ha.

Bốn mươi ngày sau.

Tự Do Chi Đô, núi Đông Thành Thiên Phủ.

Trong động phủ của Đường Kiếp, bản thể ngồi trong thùng tắm siêu lớn. Thùng tắm này thoạt nhìn to như một bể, Đường Kiếp ngồi ở chính giữa, trong thùng là nước thuốc sẫm màu keo như hồ, đó là biểu hiện cho thấy dược lực cực nồng.

Sau hơn mười ngày tích lũy của cải, Đường Kiếp đã có thể bắt đầu Luyện Thể hắn chờ mong đã lâu. Mà trước hắn, Hứa Diệu Nhiên đã trở về Tê Hà Giới, đi xung kích Tam Khô rồi.

Cùng bắt đầu vượt qua ải còn có Y Y và Đồ Đồ —— trong điều kiện không tiếc giá thành, Hứa đại tiểu thư luyện Hóa Hình đan có thể nói là không có gì phải lo lắng.

Giờ phút này, ở ngoài thùng tắm một phục chế thể đang đổ nước vào thùng, người còn lại thì thêm củi dưới thùng.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lửa nóng làm tan nước thuốc, dưới tác dụng của Ly Kinh không ngừng đưa dược lực vào cơ thể Đường Kiếp.

Đường Kiếp đã không đếm được đây là lần thứ mấy sử dụng thuốc tắm rồi.

Khác trước là, lúc này thuốc tắm rất nồng, dược lực giống như như núi lửa mãnh liệt tràn vào trong cơ thể Đường Kiếp, tới mỗi ngóc ngách trong cơ thể, thân thể của Đường Kiếp tham lam hấp thu, dường như mỗi tế bào đều đang há to miệng, để dược lực chuyển hóa thành lực lượng thuần túy nhất dung nhập vào trong cơ thể.

Giống có ngọn lửa thiêu đốt ở trong thân thể, Đường Kiếp há miệng hô hấp, luồng khí thở ra ngưng kết ra một vùng sương mù màu bạc. Đó là Linh Vụ, là linh khí ngưng kết chưa đạt tới ngưng dịch thành mưa, là khí thải trong cơ thể khi trao đổi sinh ra của Đường Kiếp, nhưng lại có năng lượng như thiên tài địa bảo.

Đúng vậy.

Luyện Thể chính là lấy bản thân làm bảo bối tiến hành luyện hóa, tu luyện tới cuối cùng, bản thân chính là thiên tài địa bảo.

Dưới tác dụng của dược lực, màu da Đường Kiếp không ngừng thẫm dần, ánh sáng màu kim loại dần trở nên lóng lánh sáng lên như được rắc bột vàng.

Đây đúng là thân thể Kim Cương, khi Kim Cương Thể đại thành, toàn thân cứng hơn kim cương.

Tuy nhiên chỉ cứng hơn kim cương vẫn chưa đủ, còn cần có lực lượng cường đại.

Mới đầu Đường Kiếp vẫn chỉ ngồi ở giữa "Bể", khi thân thể bành trường lên, thời gian trôi qua bắt đầu lấp kín hết bể, một người khổng lồ hiện ra như lấp đầy động phủ.

Đây là kết quả tất nhiên của Luyện Thể, lực lượng lần nữa nén ép, thân thể hữu hạn chung quy không chứa nổi lực lượng kinh khủng này nên phải trướng lớn để chứa càng nhiều lực lượng.

Theo phương diện này mà nói, người khổng lồ Đường Kiếp mới là bản thể chân chính, người thu nhỏ Đường Kiếp là giả thân, hơn nữa sự thu nhỏ khiến lực lượng của Đường Kiếp cũng thu nhỏ lại, chỉ khi khôi phục hoá ra hình thể mới có thể phát huy thực lực chân chính.

Hoá ra chân thân Đường Kiếp đã tu luyện tới mười thước, nhưng vào lúc này tu luyện, thân hình của Đường Kiếp lại lần nữa đột phá, bắt đầu phát triển theo hướng cao lớn hơn.

11m, 12m, 13m...

Thân hình của Đường Kiếp không ngừng lớn lên, tăng tới 15 mét mới dừng lại.

Người khổng lồ Kim Thân 15m cứ như vậy khoanh chân ngồi trong thùng tắm, gần như nhồi kín trọn vào cái thùng tắm đó.

Dược hồ còn đang ồ ạt bốc lên, mật độ càng lúc càng thấp, mùi thuốc phiêu tán.

Đường Kiếp dài thở phào, biết lúc này đây tu luyện xem như hoàn thành.

Tính ra chuyến này tu luyện thực lực ít nhất tăng lên sáu thành. Trong đó năm thành là do hình thể làm lực lượng tăng trưởng, một thành là trình độ Kim Thân.

Lực lượng cô đọng so với khuếch trương luôn gian nan hơn, nếu Đường Kiếp muốn đạt tới Kim Thân đại thành, thì phải trở thành người khổng lồ trăm mét.

Trăm mét là dấu hiệu đỉnh cao của thân thể Kim Cương.

Luyện Thể phân chia tiêu chuẩn và pháp tu giống nhau, đều là khuếch trương gấp năm lần.

Thân thể Kim Cương đỉnh cao là người khổng lồ trăm mét, trung kỳ đỉnh cao chính là người khổng lồ 20m, sơ kỳ đỉnh cao là 4 mét.

Tuy nhiên cùng pháp tu bất đồng, pháp tu là tổng hợp trên thực lực khuếch trương gấp năm lần, bởi vậy giữa các có khoảng cách chênh lệch không xa. Nếu như tu giả nổi bật ở bậc thấp gặp kẻ yếu bậc cao thì hoàn toàn có thể bổ sung chênh lệch, thậm chí còn có thể vượt qua.

Đường Kiếp, Vương Tuyệt Diệt, Nã Sơn, Thủy Yêu, Hắc Nhãn, diệt kẻ yếu trong những kẻ bậc cao như chơi đùa, cho dù gặp phải cường giả bậc cao, Đường Kiếp Vương Tuyệt Diệt đều có hi vọng chiến thắng.

Thân thể Kim Cương là hình thể lớn lên gấp năm lần, nhưng thực lực cách biệt không chỉ gấp có năm lần.

Vì vậy nên Ly Kinh Luyện Thể điển hình càng về sau càng khó, cũng điển hình càng về sau càng thấy uy lực.

Tu luyện xong, Đường Kiếp đứng dậy đang muốn bước ra khỏi thùng thì chân lại dùng sức hơi lớn, BA~ một tiếng dẫm lên thùng gỗ làm từ Thiên Tiễn Mộc. Thiên Tiễn Mộc là một loại gỗ cực kỳ cứng rắn, bởi vì tính chất cứng rắn nên thường dùng làm cung tiễn. Nhưng lúc này ngay cả Thiên Tiễn Mộc cũng không chịu nổi một bước của Đường Kiếp mà thủng thành lỗ.

Chân xuyên qua tấm ván gỗ dừng phía trên ngọn lửa, ngọn lửa điên cuồng làm bỏng da hắn, nhưng Đường Kiếp lại chỉ cảm thấy ấm áp.

Hắn cúi đầu nhìn ngọn lửa dưới lòng bàn chân, sau đó đứng lên.

Phanh!

Động phủ đột nhiên lung lay, phía trên rơi xuống những tảng lớn đá vụn.

Nhưng Đường Kiếp đánh đầu vào đỉnh, trên đỉnh đầu đụng thành một cái động lớn. Đường Kiếp không ổn định, lung lay nghiêng sang bên một chút. Tay của hắn theo bản năng chống đỡ vào vách động, chợt nghe rầm một tiếng, vách đá bị hắn kéo xuống.

Thân thể Đường Kiếp cũng mất cân bằng, đỡ Kim Sơn tới ngọc trụ trông như quỳ rạp trên mặt đất.

- Mẹ nó. Điểm này Ly Kinh không tốt, lực lượng đột nhiên tăng quá nhanh, có chút không thích ứng. Đường Kiếp gãi đầu ngồi dậy, thân thể nhỏ đi, dần dần biến về người bình thường.

Hắn chậm rãi đứng lên, tiện tay lấy trong túi Giới Tử ra một bộ quần áo mặc vào, đi ra ngoài động.

Ngoài động trời đã sáng choang.

Hoá ra chuyến này tu luyện mất tới một đêm.

Lực lượng đã nâng cao, như vậy có một số việc cũng đã tới lúc giải quyết rồi.

Đường Kiếp ngẩng đầu, lẩm bẩm nói:
- Hà Xung, lão tử đến rồi!

---------------

Hôm đó một chiếc lồng năng lượng trong suốt tiến nhập Bí Cảnh báo hiệu cho một ngày mới.

Ở giữa dãy núi có một ngọn núi, trông giống như cây sóc, đâm thẳng lên trời nên gọi là Sóc đỉnh.

Đứng bên phải đỉnh sóc đỉnh nhìn tới trước, nếu vận đủ thị lực, xuyên thấu qua tráo năng lượng thì mơ hồ có thể thấy một ngọn lửa bên ngoài tàn sát bừa bãi.

Đó chính là Tê Hà Giới.

Mỗi sáng sớm, Hà Xung đều đã ngồi ở đây nhìn ráng mây ngoài kia, quê hương gần như thế nhưng cũng lại xa như thế, chỉ cách một bức tường nhưng y cũng không thể quay về.

Chớ nói bây giờ y còn chưa có năng lực khai thông Bí Cảnh, cho dù có thì cũng chỉ bước ra ngoài vô tận thư không. Cho dù quê hương ở cách vách, y cũng không thể dùng năng lực Tử Phủ Đại Năng cắn nuốt Kim Diệm Cương Phong.

Mới đầu y cũng từng toàn lực muốn bắt Đường Kiếp, nhưng mỗi lần Đường Kiếp chạy trốn thì càng ngày càng mạnh, Hà Xung biết thời cơ đã hoàn toàn đã đi xa.

Cho nên y chỉ có thể ở đây, hàng ngày si ngốc nhìn về quê hương.

Nhưng y biết rằng, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, Đường Kiếp sẽ tới tìm y.

Mang theo lực lượng y không thể chống cự.

Hôm nay Hà Xung như mọi ngày tới Sóc đỉnh, ngắm ánh mặt trời.

Dưới chân núi là Đoàn lão tứ và Đặng Ngọc Khánh đang chơi cờ.

Trong Bí Cảnh không có thú vui gì, chơi cờ liền trở thành trò giải trí duy nhất, hơn mười năm hun đúc khổ chiến đã bồi dưỡng nên một đôi quân cờ thánh.

Nhìn vòng sáng mở ảo, lại nhìn cây cỏ xung quanh, chẳng biết tại sao mà trong lòng Hà Xung thấy hơi bất an.

Trong đầu đột nhiên hiện ra một bóng người.

Đó là Hư Mộ Dương.

Nhớ tới trên núi xanh thẳm, cùng Hư Mộ Dương chiến một trận.

Nhớ tới An Dương tiểu viện, Hư Mộ Dương quyết tuyệt bùng nổ.

Sao lại vô duyên vô cớ nhớ tới người đó, Hà Xung lắc đầu gạt đi suy nghĩ trong lòng. Một đám mây từ đằng xa bay tới, che khuất tầm mắt Hà Xung, Hà Xung vung tay áo, đám mây tung bay tái hiện ánh sáng mờ xa xa.

Sau đó Hà Xung nhìn thấy một đạo quang trụ từ xa dâng lên, đúng là hướng về phía này mà đến.

Đây là...

Hà Xung kinh ngạc nhìn cột sáng.

Y nhìn thấy cột sáng dừng tường năng lượng của Bí Cảnh, chiếu rọi ra sắc thái huy hoàng.

Đó là nơi tiếp giáp hai giới.

Là truyền tống!

Hà Xung đứng dậy.

Là truyền tống từ Tê Hà đến Bí Cảnh, là từ chiến trường thượng cổ đến động tiên!

Rốt cục đã có người vào từ Thập Phương Cốc!

Hà Xung hưng phấn muốn la lên.

Ở trong này mười năm, y luôn chờ mong, chờ mong có một ngày Thiên Thần Cung có thể từ Thập Phương Cốc tiến vào.

Nhưng qua nhiều năm như vậy, y vẫn chưa chờ được viện binh.

Không có Đường Kiếp, bọn họ không vào được.

Hôm nay, truyền tống từ chiến trường thượng cổ đến nơi này lại lần nữa mở ra.

Hà Xung hưng phấn bay về phía cột sáng.

Y bay nhanh như thế, vội vàng như thế, giống như người chết chìm bắt lấy cọng rơm cuối cùng.

Nhưng khi tới gần, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Hà Xung hoàn toàn si ngốc.

- Đường Kiếp?

Người trước mặt rõ ràng là Đường Kiếp bản nhân, chỉ khác với trước là hắn mặc một bộ trang phục nguyệt sắc mới tinh. Ở bên cạnh còn có một người đang đứng, trên đầu đội nón tre, không thấy rõ mặt.

Hà Xung đầu tiên là ngây ra một lúc, lập tức tỉnh ngộ lớn tiếng kêu:
- Ngươi đi ra ngoài, ngươi có khả năng khai mở nơi này, đúng không?