Ngay cả Hứa Diệu Nhiên cũng không nhịn được nữa kinh ngạc hỏi:
- Ta hỏi này, chàng không đau lòng sao?

Đường Kiếp cười cười trả lời:
- Nàng là nữ nhân của ta, tiền cho nàng tiêu sao ta lại đau lòng.

Hứa Diệu Nhiên nghe mà thích ý.

Đường Kiếp khác những người khác ở chỗ, lời nói mạnh dạn, trực tiếp, mặt dày, tuyệt đối không loanh quanh lòng vòng, nhưng cũng vì vậy mà hợp với tính của Hứa Diệu Nhiên, khiến nàng động tâm.

Trong lòng thích, ngoài miệng lại nói:
- Nói nghe rất hay, nhưng vì sao ta luôn cảm thấy chàng còn có mục đích khác?

- Ta nào có?
Đường Kiếp khua môi, tuy nhiên ngay sau đó vẫn là giấu đầu lòi đuôi:
- Chỉ là thuận tiện tìm hiểu giá thị trường.

- Tìm hiểu giá thị trường?
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc.

Đường Kiếp gật đầu:
- Uh, khó có thể kéo dài qua lưỡng giới, nếu không lợi dụng một chút, chẳng phải rất đáng tiếc.

Thương mại biên giới vĩnh viễn là vụ mua bán có lợi nhuận lớn nhất.

Lúc trước theo Văn Tâm đến Lê Quốc, vẻn vẹn một phi vụ đã có lợi nhuận chênh lệch tới mấy lần thậm chí hơn mười lần.

Tê Hà Giới và Huyết Hà giới thuộc lưỡng giới, ít khi lai vãng, nếu tìm đúng nguồn cung cấp, có lợi nhuận gấp trăm ngàn cũng không phải nói chơi. Nếu Đường Kiếp hoàn thành Truyền tống trận, có thể tự do lui tới hai giới thì sao có thể tha cho cơ hội này.

Đây là tài lộ, mà có được tài lộ mới có thể đi xa hơn trên tiên lộ!

Mấy ngày nay Đường Kiếp phóng túng Hứa Diệu Nhiên tiêu tiền chính là muốn hiểu biết giá thị trường, tìm kiếm nguồn cung cấp.

Thương mại hai giớikhông phải nói xây dựng là có thể xây dựng, bản thân phải gánh phí tổn lớn, thành vốn là vận chuyển phí dụng.

Từ Tê Hà Giới đến Binh Chủ Bí Cảnh, lại từ Binh Chủ Bí Cảnh đến Huyết Hà giới, cần hai lần vận chuyển, mà mỗi lần vận chuyển đều phải tiêu phí ước chừng ba vạn linh tiền, hai người cần tiêu phí chừng năm vạn.

Bởi vậy Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên từ Tê Hà đến Huyết Hà, đi một chuyến như vậy cũng đã hao tốn tương đương mười vạn linh tiền, đấy còn chưa bao gồm khứ hồi, thêm nữa phải hai mươi vạn.

Đây là phí tổn.

Tuy rằng Huyết Hà giới có nhiều hàng hóa chỉ cần đến Tê Hà có thể bán qua tay, nhưng phí vận chuyển đã hạn chế chủng loại hàng hóa. Khiến Đường Kiếp không thể không dùng ánh mắt bắt bẻ xem xét mỗi nguồn cung cấp.

Cùng Hứa Diệu Nhiên đi dạo phố là để làm chuyện này.

- Thì ra là thế.
Nghe Đường Kiếp giải thích, Hứa Diệu Nhiên nói
- Ta biết ngay chàng phải đang tính toán gì đó, vậy đã xem được gì chưa?

- Đang muốn thương lượng với nàng đây. Nàng cảm thấy Huyết Châu Thảo thế nào? Thứ này ở Huyết Hà giới giá cả không đáng nói, mình ở bên ngoài tùy tiện tìm cũng được một bó to, nhưng có thể dùng luyện huyết khi. Ở Tê Hà Giới, một gốc có thể bán mấy chục linh tiền.

Hứa Diệu Nhiên lắc đầu:
- Vật này không tệ, nhưng cần số lượng quá lớn. Túi Giới Tử lại hữu hạn, nếu muốn kiếm được tiền vốn, sợ là bảy tám cái túi Giới Tử cũng không đủ. Chàng cũng biết biết, mang hơn một túi Giới Tử sẽ sinh ra ảnh hưởng lẫn nhau khiến không gian bất ổn, nếu dùng truyền tống độ phiêu lưu còn lớn hơn nữa. Buôn Huyết Châu Thảo không bằng buôn Huyết Phỉ Thúy. Một khối thượng phẩm Huyết Phỉ Thúy ở Tê Hà ít nhất cũng tới ba mươi vạn linh tiền.

- Vấn đề là giá Huyết Phỉ Thúy cũng không rẻ. Một khối thượng phẩm Huyết Phỉ Thúy đã mười vạn, lợi nhuận gấp ba, quá thấp.

- Làm việc không thể chỉ nhìn lợi nhuận, còn phải xem giá trị thực tế. Huyết Phỉ Thúy chỉ cỡ bàn tay, một túi Giới Tử có thể mang ngàn khối.

- Vậy quỹ tài chính cũng nhiều, mà chúng ta không có nhiều tiền như vậy. Hơn nữa giá cả của vật phẩm nhiều, bán cũng khó khăn.

- Không sao. Chúng ta là kinh doanh độc nhất vô nhị, đường đường là Tê Hà Giới sẽ không ăn bớt chút hàng ấy. Về phần tài chính chúng ta căn bản cũng không cần quản, như vậy quá lãng phí thời gian. So với mình vất vả đi buôn không bằng trực tiếp tìm lục đại phái. Phái Tẩy Nguyệt, Thiên Nhai Hải Các đều được, chúng ta trực tiếp cùng lục đại phái giao dịch, không đủ tài chính thì lấy của họ.
Hứa Diệu Nhiên thao thao bất tuyệt nói.

Đường Kiếp nghe mà hai mắt sáng bừng.

Đúng vậy, nếu là độc nhất vô nhị, lũng đoạn thị trường thì cần gì bán lẻ?

Trực tiếp bán sỉ không được sao.

Ở Tê Hà Giới, tất cả hàng hóa trực tiếp tới tìm phái Tẩy Nguyệt và Thiên Nhai Hải Các, mà ở Huyết Hà giới thì càng đơn giản, Đường Kiếp là người của Tây Thiên Vương, Tự Do Chi Đô lại là thiên đường thương mại, có cái thân phận này, ai cũng nguyện ý phục vụ.

Thứ Đường Kiếp cần suy tính là bán cái gì kiếm lợi nhiều nhất. Từ Huyết Hà giới tới Tê Hà Giới, một chuyến vận chuyển cần mấy vạn linh tiền phí tổn, nhưng lại có trăm vạn lợi nhuận, còn có gì tốt hơn so với cái này?

Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên hưng trí bừng bừng thảo luận, rõ ràng phát hiện trước mắt họ là một con đường lát hoàng kim.

Tiền tài vô số, tài nguyên khổng lồ đây hấp dẫn, ngay cả Y Y cũng kích động —— tiểu nha đầu này cũng biết tầm quan trọng của tiền đấy.

Ngày đêm đó, vợ chồng son thêm Y Y Đồ Đồ cùng nhau thảo luận các loại cước phí, rất nhanh xuất ra một phần danh sách.

Bởi vì tiền trong tay không còn nhiều lắm, thế nên chuyến giao dịch đầu tiên quay về đặt nền móng là chính, lựa chọn chủ yếu là thứ không mất nhiều tiền vốn là lợi nhuận so với lợi nhuận tổng khá thấp.

Hoàn toàn việc chọn lựa, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên trực tiếp mang hàng trở lại Tê Hà Giới. Bởi vì phải về phái Tẩy Nguyệt, lần này quay về Tê Hà là do phân thân quay về, mà bản thể thay thế phân thân ở lại Thiên Hỏa tháp. Dù sao chỉ cần không ra tay, ai cũng không rõ bản thể và phân thân có gì khác nhau.

Hai người vừa về liền tới phái Tẩy Nguyệt và Thiên Nhai Hải Các đàm phán mua bán.

Bên Hứa Diệu Nhiên không sao, còn Đường Kiếp trở về đã khiến phái Tẩy Nguyệt oanh động một phen.

Trận Mạc Khâu, đường đường Thiên Thần Cung không làm gì được Đường Kiếp, ngược lại tổn binh hao tướng, thậm chí còn chết một vị thiên khôi, uy danh Thiên Thần Cung giảm sút còn phái Tẩy Nguyệt nâng cao. Kế đó Minh Dạ Không thăng tiến Tử Phủ, lại một lần nữa lừng lẫy nhân gian.

Thậm chí phái Tẩy Nguyệt còn mượn cơ hội này thắng Thiên Thần Cung một kiện Đạo Binh.

Mặc dù là Đạo Binh hậu thiên thì cũng là Đạo Binh, lúc này phái Tẩy Nguyệt đã như mặt trời ban trưa, mơ hồ có dấu hiệu đứng đầu lục phái.

Dưới tình huống như vậy, Đường Kiếp quay về tự nhiên được coi trọng.

Lúc này phân thân Đường Kiếp đã nhập Thiên Tâm, ấn quy định phái Tẩy Nguyệt là chính thức thoát khỏi thân phận đệ tử, trở thành lực lượng trung kiên của phái Tẩy Nguyệt. Bởi vậy Bí Đường Đường chủ liền truyền lệnh, bổ nhiệm Đường Kiếp làm Bí Đường Trường Khanh.

Trường Khanh vốn phải là Tâm Ma kỳ tu giả mới có thể đảm nhiệm, nhưng lấy danh tiếng hiện giờ của Đường Kiếp, thêm vào cống hiến thì chuyện đó không tính là gì.

Với Đường Kiếp mà nói, lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Hôm sau trở về, Đường Kiếp đã được Lăng Tiêu chưởng tôn phái Tẩy Nguyệt truyền gọi.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Kiếp nhìn thấy Tẩy Nguyệt chưởng tôn.

Lăng Tiêu chưởng tôn trong mắt đệ tử phái Tẩy Nguyệt luôn là tồn tại của thần, luôn thần bí ẩn vào đám mây, không thể dễ dàng nhận ra. So sánh thì Tiêu Biệt Hàn thân thiết hơn nhiều, rất nhiều chuyện đối ngoại trong phái đều do Tiêu Biệt Hàn ra mặt, thế nên rất nhiều người đều quên chủ nhà thực sự của phái Tẩy Nguyệt là Lăng Tiêu. Nhưng người biết Lăng Tiêu cũng biết vị chưởng tôn này khủng bố thế nào, bọn họ tình nguyện đối mặt với hai Tiêu Biệt Hàn cũng không nguyện đối mặt một Lăng Tiêu.

Bất quá đối với Đường Kiếp mà nói, những chuyện này đều quá xa.

Hắn nhìn thấy chưởng tôn, dưới thanh phong minh nguyệt, dưới tàng cây đồ sộ có một người đàn ông trung niên anh tuấn.

Đó là Trích Tinh trên đỉnh chưởng giáo đài.

Nơi này là nơi ở của Lăng Tiêu chưởng tôn.

Khi hắn đến chưởng giáo đài thì thấy Lăng Tiêu chưởng tôn đứng trên vân đỉnh thiên hà, một mặt trời đỏ ở phương xa từ từ dâng lên giống một bức họa, xa xa thậm chí còn có khói bếp dâng lên.

Lần đầu nhìn Đường Kiếp, ánh mắt y lộ vẻ thưởng thức.

Câu đầu tiên y nói là:
- Ngươi đã nhập đạo.

Đúng vậy, phân thân của Đường Kiếp nhập đạo rồi.

Động sát nhập đạo!

Đây là thành tích phân thân ở Thiên Hỏa Tháp mới đạt được.

Mặc dù chỉ là một đạo văn đã mang tới cho hắn vô tận lợi ích, ưu thế lớn nhất là tốc độ học đao kinh kiếm phổ tăng lên nhiều. Chuyện này ngoại trừ Hứa Diệu Nhiên và Y Y thì không ai biết được, không ngờ Lăng Tiêu chỉ vừa liếc qua đã nhìn thấu.

Trước mặt chưởng tôn, Đường Kiếp cảm giác mình chẳng che giấu được gì, toàn thân như bị lột sạch.

Cũng may phát hiện này chỉ làm cho Lăng Tiêu vui sướng, y vuốt ba sợi râu dài nói:
- Tiên lộ khó đi, đại đạo vi kính. Ngươi đã nhập đạo thì chính là trên đường rồi. Rất tốt!

Đã nhập đạo, đang trên đường?

Đường Kiếp thấy hơi ngạc nhiên.

Hắn kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu chưởng tôn lại khẽ cười:
- Ngươi, có hứng thú làm đệ tử của ta?

Đường Kiếp nghe được đầu ong ong vang dội.

Hắn ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, thế nào cũng không nghĩ sẽ gặp phải loại chuyện này.

Trở thành đệ tử chưởng tôn Lăng Tiêu? Đây chính là cơ duyên trời ban! Cũng không biết bao nhiêu người nằm mộng cũng mơ tới việc này, thế mà lại bị Đường Kiếp chiếm được.

Hạnh phúc tới quá nhanh và đơn giản khiến Đường Kiếp trở tay không kịp.

Làm hắn khiếp sợ chính là Lăng Tiêu chưởng tôn nói:
- Ta biết ngươi có lẽ chẳng chuẩn bị gì, vốn ta cũng vậy muốn xem trước một chút nhưng không được, lão Tam vội vã đoạt đồ đệ của ta, cho nên ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.