Tên ba người này Đường Kiếp đều từng nghe thấy, tất cả đều là nhân vật uy danh hiển hách trên đấu trường.
Gặp qua ba người, Nã Sơn chỉ lên phía đầu đại sảnh nói:
- Vị này là Tây Thiên Vương.
Chỗ tay Nã Sơn chỉ trống rỗng không một bóng người.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt Đường Kiếp đột nhiên vặn vẹo kỳ dị, một nam tử bao bọc trong lồng tráo màu đỏ đã hiện ra trước mắt Đường Kiếp.
Đường Kiếp nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm. Ánh mắt của y rất kỳ lạ, trong mắt là Mật bố la vân, một vòng lại một vòng giống như mê cung, mi tâm có dấu hiệu ngọn lửa. Ngọn lửa kia cứ như vật sống, ở trên mi tâm không ngừng được đốt lên khiến Đường Kiếp nhìn vào cũng thấy mê man.
Ánh mắt theo hướng tay chỉ nhìn Đường Kiếp, vị Tây Thiên Vương kia mỉm cười.
Y gật đầu:
- Tốt, rất tốt, vô cùng tốt!
Cứ như việc Đường Kiếp có thể thông qua khảo nghiệm của Nã Sơn là cực kỳ hài lòng.
Sau đó y nói:
- Ta tên Hi La, ngươi có thể gọi ta Tây Thiên Vương, cũng có thể gọi ta là Tây quân.
Hi La?
Đường Kiếp ngạc nhiên, tên này có chứa sắc thái mãnh liệt của Huyết tộc.
Như nhìn ra sự kinh ngạc của của Đường Kiếp, vị Tây Thiên Vương bỏ lồng tráo để lộ phần đầu ra ngoài.
Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy trên đỉnh đầu Tây Thiên Vương là một đôi sừng bị cắt đứt.
- Ta là Huyết tộc.
Tây Thiên vương nói:
- Nhưng đồng thời cũng là từ bỏ thân phận Huyết tộc. Trong Thiên hỏa tháp chỉ có địch ta, không có chủng tộc.
- Chỉ có địch ta, không có chủng tộc.
Đường Kiếp như nuốt lấy lời này.
Quay đầu lại nhìn lại, hắn nhìn thấy Nã Sơn, Thủy Yêu, Thanh Liên, Hắc Nhãn, nhìn nhìn lại mình, nhân loại, Huyết tộc còn có Ma tộc, lúc này đều đang đứng chung một chỗ, cũng được Nã Sơn xưng là người một nhà.
Một lần nữa nhìn về phía Tây Thiên Vương, hắn nói:
- Không có chủng tộc, như vậy ai là địch nhân?
Tây Thiên Vương Hi La mỉm cười.
Y nói:
- Có thể vượt qua chủng tộc chỉ có một thứ.
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một chút, hắn nói:
- Lợi ích.
Đám người Nã Sơn đồng thời cười ha hả.
Thủy Yêu Canh che miệng nói:
- Tây quân pháp nhãn không kém, Đường huynh đệ quả nhiên nhạy bén vô song.
Hi La hài lòng gật đầu:
- Đúng vậy, là lợi ích vượt qua mọi giới hạn, liên kết các chủng tộc khác nhau để cùng đi tới. Cũng là lợi ích khiến đấu trường Thiên Hỏa đứng sừng sững ở đây. Vì lợi ích nên hôm nay ngươi mới đứng ở nơi này.
Tay y vung lên, vách tường bốn phía đã trở nên trong suốt như thủy tinh, có thể thấy rõ thế giới bên ngoài.
Đường Kiếp thấy bọn họ đang đứng trên tầng mâu, nhìn xuống phía chính là đấu trường Thiên hỏa ồn áo náo nhiệt.
Vô số người dũng cảm ở đó tử đấu, máu tươi không ngừng chảy, tiếng hoan hô như sóng biển liên tiếp.
Chỉ đấu trường bên dưới, Hi La nói:
- Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi đi. Nhưng người khác nhau, lợi ích lấy được cũng khác. Giống như tu giả, có người tham gia một trận chiến sinh tử nhưng chỉ lấy được mười hắc thạch tệ tiền thưởng. Nhưng nếu thành sát thần, tùy tiện tham gia một trận đấu đã có mấy vạn, thậm chí là hơn mười vạn tiền lời. Nếu là ngươi, ngươi chọn làm ai?
- Đương nhiên là người sau.
Đường Kiếp trả lời.
- Nhưng nếu muốn trở thành sát thần, nhất định trải qua phiêu lưu, gian khổ và đau khổ.
Hi La nói.
Đường Kiếp cười nói:
- Đại đạo vi đài, huyết nhục vi giai. Tiên lộ vốn là như thế, hoặc là thành đá kê chân cho kẻ khác, hoặc là giẫm lên thi thể người khác tiến lên.
Hi La ngây cả người, lập tức ngửa đầu bật cười ha hả:
- Hay, hay lắm, đại đạo vi đài, huyết nhục vi giai! Nói như vậy, ngươi là người nguyện ý vì lớn ích mà mạo hiểm?
Đường Kiếp trả lời:
- Lựa chọn tiến vào sân thi đấu, ai mà không như thế? Đối với ta, vấn đề cần suy tính vĩnh viễn chỉ có phiêu lưu và lợi ích thích hợp hay không, trả giá và thu hoạch thích đáng hay không.
Hi La lại lần nữa cười to:
- Ha ha ha ha, nói rất hay! Đây đúng là dụng ý ban đầu khi sư tôn sáng lập đấu trường Thiên Hỏa. Như lời ngươi nói, có thể tiến vào sân thi đấu đều là người vì lợi ích mà dũng cảm gánh lấy mạo hiểm, mà chúng ta cần... đúng là loại người này!
- Nói như vậy, mục đích ban đầu đấu trường Thiên Hỏa tồn tại không phải để kiếm tiền?
Đường Kiếp nói.
- Kiếm tiền?
Hi La cười:
- Lý do như vậy đương nhiên cũng có, nhưng nó không phải là ước nguyện tồn tại ban đầu của đấu trường Thiên Hỏa. Từ lúc mới bắt đầu, đấu trường Thiên Hỏa tồn tại nhằm chọn ra nhân tài chúng ta cần. Cũng chỉ có người như vậy, mới có tư cách đi tranh thủ lợi ích lớn!
- Lợi lớn?
Ánh mắt Đường Kiếp giật giật:
- Như thế nào là lợi lớn?
- Đương nhiên là thông qua Vô Thượng thiên đạo, có thể chân chính khiến chúng ta dốc sức khai thác, thành tựu phi phàm mới là lợi lớn!
Hi La lớn tiếng nói.
- Từ chỗ nào mà được nhiều lợi lộc vậy?
Đường Kiếp hỏi.
- Vạn Bảo Thiên.
Vừa nghe đến từ này, Đường Kiếp lập tức muốn ngất.
Nói đến Vạn Bảo Thiên, trước phải nhắc tới một cái tên.
Sông bảo vật!
Đây là một tồn tại như truyền thuyết.
Tương truyền ở vô tận hư không Tinh La Đại Thiên Giới kia có một biển sao rực rỡ.
Đó chính là Vô Ngân Tinh Hải.
Không ai nói được Vô Ngân Tinh Hải lớn thế nào, chỉ biết là cho tới bây giờ chưa ai có thể thành công vượt qua biển sao, tiến sâu vào trong.
Nhưng ai cũng biết phía sau biển sao là cái gì.
Sông bảo vật!
Đó là một con sông do thần khí và đạo binh cấu thành, có vô số bảo vật, hơn nữa đều là Tiên Thiên bảo vật phẩm chất cực cao, so với Đạo Binh bình thường mạnh hơn rất nhiều.
Có vô số người từng thấy qua con sông này, vì người không thể tới nhưng ý thức có thể kết nối.
Năm đó lúc Đường Kiếp tấn công Thoát Phàm, khí cơ câu thông thiên địa, ý thức xâm nhập hư không cũng đã từng đến nơi này. Hắn thậm chí còn đi được xa hơn, thấy được thiên đạo pháp luân, lĩnh ngộ Trí Tuệ Đạo. Sau đó, khi bản thể tấn công Thoát Phàm lại trải qua một lần như vậy.
Hắn biết rằng có bao nhiêu bảo vật trong sông bảo vật, chỉ cần một thứ tùy tiện trong đó xuất hiện cũng đủ chấn động bảo vật trong thế giới Đại Thiên, cứ thế chảy dọc trong tinh hà.
Chỉ có một số rất ít người có ý niệm hùng mạnh mới có thể kết nối với bảo vật trong đó, có thể mượn quang hoa bảo vật cho mình dùng, thậm chí dẫn động bảo vật chủ động tới tay. Bảo vật như vậy, mỗi một kiện đều là thần binh làm thế giới khiếp sợ.
Nhưng người có thể làm được một bước này thật sự quá ít.
Nhưng mà thế gian vẫn có vài kẻ kỳ tài ngút trời, có thể người thường không làm được. Có tu giả bền bỉ vì một lần thành công mà phải không ngừng cố gắng, lại có người giống như câu cá, một lần kết nối thành công, ở giữa sông câu được một kiện lại một kiện bảo vật.
Người này chính là Thiên Câu Thượng nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Cái tên Thiên Câu được đặt dựa vào khả năng câu bảo vật của y.
Nghe nói người này cả đời tổng cộng câu được hơn tám trăm kiện bảo vật ở sông báu vật, trong đó bao gồm hơn sáu trăm kiện thần trân và hơn một trăm kiện đạo binh, vả lại mỗi thứ đều là cấp Tiên Thiên. Tinh La Đại Thiên Giới hiện giờ còn có Đạo Binh lưu truyền cũng chính là thứ trong tay Thiên Câu thượng nhân này, trình độ đó thật làm người ta khiếp sợ.
Người này cũng là kẻ duy nhất trong truyền thuyết có tồn tại thật cùng Vạn Giới Vương Đình.
Tuy nhiên cũng vì thế mà đưa tới họa sát thân.
Theo truyện kể, mấy đại năng Vạn Giới Vương Đình tự mình ra tay tiêu diệt vị Thiên Câu Thượng nhân, gia sản của y cũng bị Vạn Giới Vương Đình lấy đi.
Dù vậy Vạn Giới Vương Đình cũng không dừng tay, mà tiếp tục đi khắp nơi tìm kiếm những thứ có liên quan tới vị Thiên Câu thượng nhân này. Thời gian dài, dần dần còn có lời đồn đại nói Thiên Câu thượng nhân có một gian kho báu bí mật khác, bên trong mới là bảo vật trân quý y dành dụm nhiều năm.
Đó là Vạn Bảo Thiên.
Vạn Giới Vương Đình luôn đi tìm kiếm Vạn Bảo Thiên, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không tìm được. Thời gian trôi qua, Vạn Bảo Thiên đã trở thành một truyền thuyết.
Nhưng luôn có người tin tưởng Vạn Bảo Thiên là tồn tại chân thật.
Hỏa Thiên Tôn chính là một người trong đó.
Đại sảnh Thiên hỏa tháp tầng tám.
Tường thủy tinh trong suốt đã bị một tầng xanh vàng rực rỡ thay thế.
Đầu đại sảnh là một vương tọa cao lớn màu vàng.
Tây Thiên Vương Hi La đang an vị trên vương tọa.
Dưới vương tọa là năm cái bàn dài, năm người Đường Kiếp ngồi ở đó, trên bàn bày đầy rau quả tinh mỹ, đều là linh thực.
Tuy nhiên Đường Kiếp không hứng thú ăn, chỉ nghe Hi La kể về bí mật Vạn Bảo Thiên.
- Sư tôn vẫn luôn tin Vạn Bảo Thiên có tồn tại. Bởi vì năm đó Thiên Câu thượng nhân kiếm được một số bảo vật nổi danh, nhưng khi Vương đình tiêu diệt Thiên Câu thượng nhân thì chỉ có vài món Đạo Binh, chứ trọng bảo không hề tìm được. Cho nên sư tôn tin Thiên Câu thượng nhân đã giấu chúng trong Vạn Bảo Thiên. Mà Vạn Bảo Thiên sở dĩ chưa bị phát hiện là vì nó đủ bí ẩn. Vì vậy, sư tôn đi tới Huyết Hà giới, hy vọng ở đó có thể tìm được đáp án.
- Tại sao lại là Huyết Hà giới?
Đường Kiếp hỏi.
- Bởi vì Thiên Câu thượng nhân chính là người Huyết Hà giới.
Nã Sơn trả lời.
Thiên Câu thượng nhân là người Huyết Hà giới, phải giấu bảo vật trọng yếu của mình đi, như vậy rất có khả năng đặt ở Huyết Hà giới.