Sau khi thắng được Ngưng Luyện, Đường Kiếp liền tự trở về động phủ.

Động phủ ở trên núi tại đông khu bên trong thành, cuối cùng Đường Kiếp cũng hiểu vì sao trong thành thị còn có một ngọn núi như vậy, từ lúc ban đầu nó vốn dĩ là đã chuẩn bị cho tu giả.

Núi này gọi là Thiên Phủ sơn, bên trong có một tòa linh tuyền, linh khí dày đặc. Cả tòa núi đều bị đại trận phong tỏa, không để linh khí tràn ra ngoài, cũng căn cứ vị trí bất đồng mà phân chia động phủ. Bất kể kẻ nào muốn thu được một chỗ tu luyện tốt, nhất định phải trả một khoản tiền vàng kếch xù.

Có thể nói các tu giả đánh nhau chết đi sống lại ở trên sân thi đấu chẳng qua đều là tiến thêm một bước trên con đường tu tiên.

Sau khi tham gia hơn hai mươi trận ở kinh đô tự do, Đường Kiếp đã có đầy đủ tiền để thuê động phủ.

Vừa về tới động phủ Đường Kiếp liền lập tức bế quan.

Đấu một trận với Ngưng Luyện khiến Đường Kiếp thu được nhiều lợi ích. Thủ đoạn của cường nhân ma đạo kia linh hoạt, sắc bén khiến Đường Kiếp thấy được thiếu sót của mình, mà ở trong quá trình chiến đấu với Ngưng Luyện, Đường Kiếp lại càng lý giải sâu hơn một tầng đối với con đường giết chóc. Hắn nhất định phải mau chóng khiến mình tiêu hóa lý giải này để nâng cao chính mình.

Lần bế quan này mất nửa tháng.

Mãi cho đến khi hoàn toàn tiêu hóa hết tích lũy trong khoảng thời gian chiến đấu, Đường Kiếp mới ngừng bế quan, lúc này hắn mới nhớ tới mình còn có một việc chưa làm, chính là kiểm nghiệm chiến lợi phẩm thu được từ trên người Ngưng Luyện.

Tất cả mọi thứ của người tử vong trên sân thi đấu đều thuộc về người thắng, tuy nhiên nói chung thì trừ pháp bảo mình sử dụng ra, ai cũng không mang gì nhiều để Đường Kiếp lấy. Hơn nữa cũng không phải mỗi trận đều có thể đánh chết đối thủ, bởi vậy hơn hai mươi cuộc chiến đấu, Đường Kiếp vẫn chưa có thể có được cái gì từ người gì, ngẫu nhiên có được một hai kiện pháp bảo cũng đều là bậc thấp, Đường Kiếp lười bán liền trực tiếp đập thành vàng cát.

Nhưng Ngưng Luyện lại là ngoại lệ.

Người này đại khái là nghĩ rằng mình nhất định thắng, cho nên vẫn chưa an trí hàng hóa ở chỗ khác, trực tiếp mang theo túi Giới Tử lên trên chiến trường, kết quả chính là bị Đường Kiếp lấy được. Thời khắc vừa mở ra, riêng hắc thạch tệ còn có hơn ba vạn, trong lòng Đường Kiếp lập tức mừng rỡ.

Ngoại trừ số lượng lớn tiền tài ra, còn dư lại chính là một ít dược vật chữa thương chiến đấu, một quyền công pháp ma đạo cũng với bao tay màu đen kia.

Đường Kiếp nhìn công pháp một chút, thấy không thích hợp với mình liền bỏ xuống. Về phần bao tay màu đen kia là đồ tốt, cũng là một pháp bảo thượng phẩm, đáng tiếc cũng là vật ma đạo, không thích hợp với Đường Kiếp, nhưng bán đi ít nhất cũng đáng bảy tám vạn Hắc Thạch Tệ.

Trong tay có tiền, Đường Kiếp có thể mua nguyên liệu, không do dự nữa mà trực tiếp đo đến Thiên Ma phố.

Nếu như nói kinh đô tự do là trung tâm mậu dịch của Huyết Hà Giới, như vậy khu nam chính là trung tâm mậu dịch của kinh đô tự do, mà Thiên Ma phố lại là trung tâm mậu dịch của khu nam.

Thị trường ở Thiên Ma phố vĩnh viễn là vô cùng náo nhiệt, ở trong này có thể tìm được đan dược trân quý nhất của Huyết Hà Giới, thần binh pháp bảo tốt nhất, phú chú tốt nhất, nguyên liệu trân quý nhất, chỉ cần ngươi có đầy đủ tiền, nơi này liền cái gì cần cũng có.

Đường Kiếp từng không chỉ một lần tới đây tìm kiếm nguyên liệu mình cần, trên thực tế mười một loại nguyên liệu hắn chưa mua được đều có ở Thiên Ma phố, chỉ có điều giá tiền khá đắt khiến hắn chùn bước.

Tuy rằng hắn bán ra một ít bảo vật, nguyên liệu trong tay là có thể mua được, nhưng có thể được Đường Kiếp giữ lại ở bên người phần lớn đều là thứ hắn cần dùng. Nhưng nguyên liệu này có thật nhiều thứ ngay cả ở Huyết Hà Giới cũng không có, một khi bán ra, muốn mua về là chuyện vô vàn khó khăn.

Mãi đến khi đấu một trận với Ngưng Luyện mới giải quyết xong vấn đề tài chính của hắn, khiến cho hắn có tiền bước vào Thiên Ma phố.

Noãn Tâm phương là phường thị kinh doanh lớn nhất do nhân loại kinh doanh trên đường Thiên Ma, mang theo Y Y, Đường Kiếp lại tới đấy liền có tiểu nhị tiến lên chào hỏi.

Đường Kiếp cũng không khách khí, nói thẳng:
- Ta muốn xem một chút Sao Tinh chỗ các ngươi.

Sao Tinh là nguyên liệu trọng yếu nhất để chế tạo trận Truyền Tống, cũng có thể dùng để tu luyện loại pháp thuật không gian. Vật ấy chỉ có ở thế giới hư không, chính là loại nguyên liệu không gian cực kỳ quý báu, bên trong ẩn chứa, lắng đọng uy năng không gian. Trận Truyền Tống phá không vận chuyện, đầu tiên là dựa vào lực lượng không gian, mà Sao Tinh chính là nguyên liệu trung tâm, tính chất của cái này có chút tương tự với Vũ Tinh, chỉ có điều uy năng thì kém xa.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, khi Đường Kiếp lấy ra Vũ Tinh tiến hành Truyền Tống, không gian bên trong Xã Tắc Đồ bị mất cân bằng, vốn là Sao Tinh phú trách Truyền Tống ở một khắc liền thay thế Vũ Tinh làm ra tác dụng ổn định không gian, kết quả chính là trận Truyền Tống Sao Tinh không chịu nổi áp lực đều bị phá nát, một hơi bể nát một nửa.

Đối với Đường Kiếp mà nói, nếu muốn chữa trị trận Truyền Tống, đặc biệt quan trọng chính là bổ sung đầy đủ Sao Tinh. Không chỉ như thế, Đường Kiếp hy vọng có thể có thêm nhiều hơn một ít Sao Tinh. Vận dụng Vũ Tinh khiến Đường Kiếp ý thức được, sau này có khả năng thời điểm mình muốn lấy Vũ Tinh ra, cái này cần phải có đầy đủ Sao Tinh đến thay thế Vũ Tinh duy trì thăng bằng của Xã Tắc Đồ.

Nghe được Đường Kiếp muốn Sao Tinh, quản sự liền biết mình gặp được người mua lớn, vội tự mình dẫn Đường Kiếp lên lầu hai.

- Không biết Đường chân nhân cần bao nhiêu Sao Tinh?
Sau khi giới thiệu, quản sự kia hỏi.

- Mười hai viên.
Đường Kiếp trả lời.

Tự có tiểu nhị cầm một khối hộp ngọc, trong hộp chứa đúng là Sao Tinh Đường Kiếp cần.

Những vật nhỏ này lòe lòe tỏa sáng giống như kim cương, mỗi cái đều lớn chừng hột đào, đúng là tiêu chuẩn Sao Tinh thông hành ở Tinh La giới. Sao Tinh trải qua gia công bị loại bỏ tất cả tạp chất, còn dư lại chỉ có năng lượng không gian ẩn chứa trong đó.

Đường Kiếp nhẹ nhàng cầm lên một viên, mặt Sao Tinh bị phân chia ra ba mươi hai cái lăng kính liền khúc xa ra nhiều loại ánh sáng, Đường Kiếp có thể nhìn đến vô số mình ở trong đó không ngớt qua lại…. song song thành đoạn dài thẳng tắp, cuối cùng lại uốn lượn trở về trong mắt mình, một khắc này tầm mắt giống như bị kéo dài vô hạn, giống như tốc độ ánh sáng thay đổi chậm.

- Trong suốt thông thấu, tinh khiết không tạp chất, tốt lắm.
Ngay cả Đường Kiếp cũng không nhịn được mà tán thưởng một tiếng, Noãn Tâm phường không hổ là phương thị cao cấp nhất, Sao Tinh do bọn họ cắt ra gần như lại bảo lưu lại uy năng vốn có lớn nhất.

Quản sự cười đến híp cả mắt lại:
- Mỗi viên là mười lăm ngàn Hắc Thạch Tệ.

Tay Đường Kiếp cứng đờ:
- Mặc như vậy sao?

Mười lăm ngàn Hắc Thạch Tệ, chính là bảy mươi lăm ngày Linh Tiền, mười hai viên đã gần triệu. Tuy rằng Sao Tinh vốn là một loại quý nhất trong tất cả nguyên liệu, nhưng thời khắc này Đường Kiếp vẫn bị chủ quán làm kinh hãi.

Quản sự nói:
- Vật ấy chỉ tồn tại ở ngoài hư không, đâu phải là nơi thường nhân có thể đến, không dễ có được. Hiện tại tiểu điếm cũng không có nhiều, đây đã là những viên cuối cùng cất trong kho của tiểu điếm, có muốn bán thêm cũng không còn.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Tám ngàn!

- Không được, không được.
Quản sự kia lắc đầu liên tục:
- Thấp nhất là mười bốn ngàn.

Hai bên ngươi một câu ta một câu, tranh chấp không ngớt, Đường Kiếp cố gắng muốn đặt giá ở trong vòng mười ngàn, vậy mà quản sự kia lại sống chết không chấp nhận.

Đường Kiếp tính đi tính lại, coi như mình tiếp thu tài sản của Ngưng Luyện, hơn nữa cộng thêm tiền lúc trước kiếm được, muốn mua những Sao Tinh này vẫn là không đủ. Hắn ngẫm nghĩ một chút chỉ có thể nói:
- Mười bốn ngàn liền mười bốn ngàn vậy, bất quá trong tay ta hiện tại chỉ có một trăm ngàn, đưa trước tiền đặt cọc được không? Xin cửa hàng lưu lại cho ta hai mươi ngày.

Thời gian hai mươi ngày, Đường Kiếp tự tin có thể kiếm được hơn số còn lại.

Quản sự kia sở râu trên cằm trả lời:
- Cái này tự nhiên cũng được…

Lời hắn còn chưa dứt, chợt nghe một thanh âm truyền đến:
- Mười lăm ngàn một viên, ta mua tất cả Sao Tinh trong cửa hàng.

Ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một người đã đi nhanh tới.

Kia là một gã nam tử Huyết Tộc vô cùng cao lớn, nửa thân trên để trần, từng khối cơ thể hở ra thể hiện khí lực hùng tráng của hắn, sau lưng còn đeo một thanh rìu chiến hai lưỡi dao khổng lồ.

Mặc dù nói Nhân Yêu Ma ở trong kinh đô tự do có thể sinh sống cùng nhau, nhưng trên thực tế lại cẩn thận phân chia từng chúng tộc, đại đa số thời điểm, tất cả mọi người đều tìm đến chủng tộc nhà mình để giao dịch. Người của Huyết Tộc sẽ rất ít khi chạy tới cửa hàng do nhân loại mở mua đồ, cũng giống như nhân loại cũng sẽ không chạy tới cửa hàng Ma Tộc để mua sắm hàng.

Đương nhiên, bình thường nếu muốn đến đây cũng sẽ không phát sinh chuyện gì.

Thời khắc này năm tử Huyết tộc kia lập tức đi vào trước người lão quản sự, lớn tiếng nói:
- Mười lăm ngàn một viên, ta muốn toàn bộ!

Sắc mặt Đường Kiếp trầm xuống:
- Sắc mặt Đường Kiếp trầm xuống, mọi việc phải theo thứ tự đến trước và sau chứ?

Nam tử Huyết tộc kia trả lời:
- Người trả giá cao hơn là được!

- Nơi này không phải chỗ bán đấu giá.

- Chủ quán đồng ý là được.

Nói xong nam tử Huyết tộc kia đã nhìn về phía quản sự.

Quản sự mang vẻ mặt khó xử.

Chủ quán tuy năng về doanh thu, nhưng cũng chú trọng danh dự. Tuy rằng hắn cũng rất muốn bán Sao Tinh cho nam tử Huyết tộc, tuy nhiên hắn cũng biết làm như vậy rất dễ dàng ảnh hưởng danh dự, hơn nữa dế dàng đắc tội với người khác. Bởi vậy ngẫm nghĩ một chút, vẫn nói:
- Ta và Đường chân nhân đã nói xong giá rồi, tự nhiên không thể dễ dàng đổi ý. Tuy nhiên tiểu diếm cũng không thể đẩy người mua ra ngoài. Ta xem như thế này, việc dự định có thể bỏ, chân nhân có bao nhiêu tiền liền mua bấy nhiêu, nếu quả thật không có tiền có thể bán bảo vật, cái đó cửa hàng cũng thu. Còn dư lại bao nhiêu thì bán cho vị bằng hữu kia được không?

Đường Kiếp chưa trả lời, đại hán Huyết tộc kia đã nói:
- Ta thấy không được. Chủ quán bán đồ mà quan tâm này nọ làm chi? Bảo vật thiên hạ, có tiền là có! Nơi này của ngươi tổng cộng có mười bốn viên Sao Tinh, chỗ này của ta có năm trăm ngàn, ta muốn toàn bộ.

Nói xong vung tay lên, một gói to chất đầy Hắc Thạch Tệ đã dừng trước mặt quản sự kia.