Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Huyết Hà.

Trên con sông lớn huyết sắc sôi trào, một bộ xương màu đen đang từ đằng xa bay tới, giống như không có sức nặng, nửa chìm nửa nổi trên mặt sông, cho đến khi bị con sông đẩy tới một chỗ.

Nó nằm ở nơi đó, tựa như động vật chết, không hề nhúc nhích.

Thời điểm mà đêm buông xuống, một Huyết Yêu từ trong Huyết Hà đi ra. Huyết Yêu đi tới trước bộ xương màu đen kia, nhìn nhìn nhưng vết răng phía trên bộ xương, cố gắng dùng móng vuốt lấy đi một ít thịt còn lưu lại trên đó.

Nó lột bỏ một chút thịt trắng bệch, sau đó bỏ vào trong miệng mình.

Động tác này che mất tầm mắc của nó, nó không nhìn thấy một khắc kia, trong hốc mắt đầu lâu màu đen đột nhiên sáng lên hai điểm hào quang.

Hào quang dừng ở trên người Huyết Yêu, đầu lâu màu đen chậm rãi hé miệng.

Hàn quang sắc bén chợt lóe lên theo răng nhọn.

-------------------------

Sân thi đấu Thiên Hỏa.

Đường Kiếp đang quyết đấu với một vũ giả.

Vũ giả kia mặc áo võ sĩ màu trắng, trong tay cầm một thanh ma thương Tinh Hồng, ra tay như sấm sét tia chớp, tạo thành từng mảnh thương hoa rơi xuống đỉnh đầu Đường Kiếp. Nếu không cẩn thận sẽ bị mất mạng.

Đây là lần đầu tiên từ khi Đường Kiếp nhập sân gặp phải một đối thủ có phân lượng —— không sử dụng Loạn Phong Bộ, huyết nhục ma bàn, đế lưỡi và cường lực mà chỉ dựa vào thủ đoạn bình thường, Đường Kiếp cảm thấy mình ứng đối phải cố hết sức.

Kiếm Phi Vũ Lưu Sương chém ra một mảnh lại một mảnh kiếm quang, mỗi một lần chạm vào thương ảnh đầy trời đều tạo ra vô số quang ảnh.

Nam tử cầm ma thương Tinh Hồng là một đệ tử Ma Môn. Đệ tử Ma Môn không phải là Độ Tâm Ma thất bại nhập ma, mà là tu luyện tâm pháp Ma Môn, người tu luyện tâm pháp Ma tộc nhiều sẽ có thủ đoạn tàn nhẫn, không được gọi là chính đạo mà bị liệt là ma tộc,

Ở Tê Hà Giới, Ma Môn sớm đã tiêu vong, nhưng ở Huyết Hà Giới lại cấu thành một cây trụ Ma tộc có lực. Nam tử cầm ma thương này chính là một gã đệ tử Huyết Hà Giới Xích Luyện Môn, tu vi không hề kém, đi tới sân Thiên Hỏa thi đấu là vì phát triển thân thủ, đạt được tài nguyên đồng thời để được nổi danh.

Thời khắc này, ma thương Tinh Hồng vũ động ra hàng nghìn hàng vạn ma Ảnh, nam tử Ma Môn kia cười gằn nói:
- Tiểu tử, rơi vào tay ta coi như ngươi xui xẻo. Ta mới tới thành tự do này, hết thảy đều phải đấu lại tự đầu, bất quá trận chiến đấu sĩ này chỉ là một trạm điểm nho nhỏ để giúp ta bay lên mà thôi, mà người chính là một khối đá đặt chân để ta trở thành Huyết Thủ!

- Ô, có phải không? Thế thì cũng thật là trùng hợp, ngươi cũng là một trận chiến cuối cùng giúp ta trở thành Huyết Thủ.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời.

Tiến vào sân thi đấu mấy ngày nay, hắn cũng đã hoàn thành chín trận thắng liên tiếp, chỉ thiếu một trận này nữa là có thể trở thành Huyết Thủ.

Khi nói chuyện, Đường Kiếp huy động Phi Vũ Kiếm, kiếm quang xuất hiện dày đặt, Vũ Hoa bồng bềnh, tạo thành thủy triều mênh môn, kiếm quang giống như biển rộng dũng mãnh lao tới. Trong lúc vô ý, hắn đã lĩnh ngộ thêm một tầng kiếm đạo.

Thần Đình Thiên Biến là bí pháp dùng để thuần thục binh khí, nhưng chung quy chỉ là căn bản. Nếu muốn tiến thêm một bước lý giải, xâm nhập, thấu triệt, nắm giữ thì không nên gián đoạn sử dụng.

Kiếm và đao bất đồng, đao khí phách, linh hoạt, sắc bén; còn kiếm phóng khoáng, nhẹ nhàng.

Cũng vì nguyên nhân chính này, việc sử dụng kiếm và dùng đao của Đường Kiếp cũng có chỗ bất đồng. Khi hắn dùng đao, hắn phải lấy công kích bản thân làm chủ, từng chiêu linh hoạt, sắc bén, toàn lực phát huy đặc tính Đế Lưỡi kiên cố không gì có thể phá nổi. Mà khi hắn sử dụng kiếm hắn lại phải chú trọng vận dụng pháp thuật.

Lúc này hắn liền thật sự giống như một tu giả, nhất cử nhất động đều dẫn động linh khí thiên địa, pháp thuật biến ảo, phóng khoáng như tiên. Mặc dù là trên lôi đài hung hiểm như thế này, cũng không giống như tranh đấu với người khác mà như là đang biểu diễn.

Cái này không phải là Đường Kiếp cố ý ra vẻ tinh tướng, mà là chính là đặc tính của kiếm.

Hắn vừa dùng kiếm liền nắm chắc loại đặc tính này, thuận theo một con đường riêng mới có thể có tiến bộ.

Người tu tiên khắp thiên hạ sử dụng kiếm nhiều cũng bởi vì đặc tính của kiếm thích hợp với pháp thuật nhất. Đường Kiếp chọn đao là bởi vì đặc tính của đao thích hợp với dồn sức đánh cận chiến.

Đế lưỡi vốn là lưỡi dao thiên biến vạn hóa, chỉ có điều hắn đã quen dùng Đoạn Trường Đao, sử dụng như đao nên vẫn chưa thể phát huy ra đặc điểm biến hóa của để lưỡi.

Hiện giờ hắn bắt đầu theo kiếm, đổi vũ khí chính là vì tương lai vận dụng đế lưỡi rất tốt.

Mắt thấy Phi Vũ Kiếm ngưng tụ ra sao hoa vô tận như Trường Giang, sắc mặt nam tử ma thương kia cũng là khẽ biến. Khẽ quát một tiếng, trên mũi thương của Tinh Hồng ma thương hiện ra một ảo ảnh trường xa màu đen, cuồn cuộn bốc lên trên không trung, kéo theo hắc khí cuồn cuộn.

Hắc xà này là một môn bí pháp nam tử ma thương tu luyện, ma tính mạnh mẽ, lửa ma ngập trời, hơn nữa Tinh Hồng ma thương còn phát ra hung mãnh, vừa mới phát động liền cuốn ra một mảnh mây đen bao phủ toàn bộ khoảng không trên lôi đài.

Nam tử ma thương hung dữ cười ha hả, hắc xà này của hắn vốn là vua trong công kích ở phạm vi nhỏ, thích hợp với chiến đấu lôi đài nhất, thời khắc này hắc xà vừa ra, Phi Vũ kiếm mang theo giang triều đảo ngược, che trời phủ đất đều là khói đen và thân thể rắn, làm cho Đường Kiếp không có chỗ né tránh.

Miệng rắn từ trong mây khói màu đen xông ra, giống như một Hắc Long mở ra miệng khổng lồ hướng về phía Đường Kiếp.

- Chết đi.
Nam tử ma thương điên cuồng nói.

Đường Kiếp liên tục đánh ra hai phát Long Nhược Thủ, chỉ thấy ma khí ngưng tụ hắc xà chỉ thoáng tán ra liền ngưng tụ lại, không có cách nào phá hư.

Mắt thấy dáng vẻ hắc xà kia bệ vệ ngút trời, Đường Kiếp khẽ nhíu mày, trong lòng biết cứ tiếp tục giấu tài sợ là sẽ không qua được cửa ải này. Bất quá hắn nhập sân thi đấu, vừa là kiếm tài nguyên, mặc khác cũng vì mượn chiến đấu nâng cao bản thân, phát triển căn bản, bởi vậy cũng không nguyện ý sử dụng thủ đoạn cường lực.

Thời khắc này tâm niệm thay đổi thật nhanh, hai mắt Đường Kiếp nhìn lướt qua hắc xà kia, mi tâm hơi tỏa ra ánh sáng dừng lại trên thân rắn kia, lập tức biết được hắc xà này chính là do ma khí ngưng tụ mà thành, trong lòng đã có tính toán.

Vừa lúc này hắc xà từ không trung cắn xuống, mây đen giống như uy long cuốn đến trái đất, thế nhưng Đường Kiếp chỉ hừ lạnh một tiếng.

Hắn thu hồi kiếm Phi Vũ Lưu Sương, đồng thời trong tay đã xuất hiện một thành trường kiếm Tử Sắc.

Tử Kiếm kia dài ba thước bảy tấc, thân kiếm hẹp dài, toàn thân lượn lờ điện quang màu tím kéo dài tới tận chuôi kiếm.

Tử điện Tru Tà kiếm!

Một trong mười bảo kiếm Vô Song Kiếm Các.

Tiện tay vung về phía không trung, trên bầu trời liền hiện ra một đạo điện quang màu tím, nhanh như thiểm điện bổ vào hắc xà kia, khiến thân thể rắn tan rã, ma khói khó tụ lại được.

Lôi điện trời sinh có thuộc tính trấn áp tà ma, mà Tử điện Tru Tà kiếm lại là bảo kiếm trấn tà, tất cả công kích phát ra từ kiếm này đều mang thuộc tính tử điện mãnh liệt, mạnh nhất là trấn tà, cho dù chỉ tùy tay vung một kiếm cũng đã có hiệu quả trấn áp tà ma.

Lần xuất kiếm này lại nằm ngoài dự đoán của nam tử ma thương, hắc xà tan tác.

Đường Kiếp đã nhanh chóng xuất ra kiếm thứ ba.

Dưới kiếm thứ ba, hắc xà hoàn toàn tiêu tan.

Nam tử kia nhìn thấy bí pháp cứ như vậy bị phá đi, vừa sợ vừa giận, gào thét vung thương ra, Tinh Hồng ma thương đã đâm ra một trận gió mạnh mẽ. Trận gió này sắc bén, còn mang theo ma tính nhè nhẹ, cho dù chỉ dính vào một tia cũng sẽ ăn mòn tâm linh con người.

Vì thắng lợi, nam tử ma thương này cũng lấy ra thủ đoạn mình đã ẩn giấu.

Đối mặt với cuồng phong này, Đường Kiếp không dám sơ suất. Trận gió chưa đến hắn đã lại đổi kiếm.

Lần này lại là một thanh cự kiếm Thổ Hoàng, thân kiếm rộng lớn, chuôi kiếm dày và dài cần phải nắm bằng hai tay, thoạt nhìn giống như một cây đại đao.

Một trong tam thần trân, Ngũ Nhạc Triều Tông kiếm!

Đường Kiếp bắt lấy cự kiếm chắn ngang trước người, một đạo quang hoa màu đất đón gió mà phát triển, ngưng tụ ra một tòa núi nhỏ, trận gió của Tinh Hồng ma thương kia tuy mạnh nhưng lại không thể phá núi.

Sau đó Đường Kiếp vung tay lên, huy động kiếm quang, núi nhỏ cư nhiên bay lên áp chế vào đầu nam tử ma thương.

Nam tử kia kinh hãi, vung thương ngăn cản, núi nhỏ oanh một phát vào trên Tinh Hồng ma thương, giống như ép một cây thực vật, ép nam tử ma thương kia phải khuỵa hai chân xuống, ma ngay cả lôi đài được tạo ra bằng kim cương thạch cũng bị sụp một chút.

Trong kiếm Ngũ Nhạc Triều Tông ẩn chứa, lắng đọng lực năm núi, đó là năm tòa núi lớn thật sự. Mà lúc này Ngũ Nhạc Triều Tông chỉ phát huy ra lực của một ngọn núi, mắt thấy nam tử ma thương kia thế nhưng lại kháng trụ được, Đường Kiếp tiếp tục vung kiếm, lại là một núi xuất hiện, bay lên không áp chế.

Cái này nguy rồi, nam tử ma thương không tiếp tục pháp tướng chống đỡ, cùng lúc bị hai tòa núi lớn áp chế, ngay cả nhận thua cũng không kịp, trục tiếp bị đè thành bánh thịt, mà ngay cả lôi đài cũng hoàn toàn sụp xuống.

Ngũ Nhạc Triều Tông kèm theo Ngũ Nhạc Na Di thần thông, cũng coi như có cấp độ, phẩm chất thật tốt, thời khắc này chỉ dùng lực hai núi đã ép nam tử kia đi đời nhà ma.

Tuy nhiên cái này cũng khiến thính phòng vang lên một trận kinh hô.

Không ai ngờ rằng, một trận thi đấu cấp bậc đấu sĩ lại xuất hiện bảo vật cấp thần trân. Trên thính phòng có người ngạc nhiên, có người hâm mộ, có người đố kị, cũng có người sinh lòng ác ý.