Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho dù là một đạo văn tương khắc đều có ý nghĩa khiêu chiến khó khăn rất lớn, cho dù có Vạn Tiên Đỉnh trợ giúp thì Đường Kiếp cũng thủ chung cách Lâm Môn một bước, chậm chạp không thể nhập đạo.

Không nghĩ tới cuối cùng cảm ngộ lại thông qua giết chóc trên sân thi đấu của phân thân, thông qua lĩnh ngộ sống hay chết mà đột phá, do đó khiến cho đạo âm dương thấy rõ đầu tiên, hoàn thành việc đại sự khắc đạo văn vào trong cơ thể.

Đương nhiên cái này cũng không đại biểu cho việc hoàn toàn nhập đạo, mà ngược lại nó chỉ là mới bắt đầu.

Nhập đạo là một thềm cửa, cũng là một quá trình.

Đạo văn vô cùng vô tận, đạo lý nhiều không đếm kể.

Một đạo văn ngay cả tạo thành một Đạo Niệm đầy đủ cũng không làm được.

Cũng bởi vì thế, nhập đạo cũng như tu luyện, cần một quá trình khá dài, đạo văn cũng giống nhu từng giọt từng giọt linh khí mà tu giả dành dụm. Như vậy hiện tại, khắc lên một đạo văn là có thể xem như nhập đạo, nhưng còn cách so với nhập đạo thành công xa cả vạn dặm.

Đạo âm dương, hoa văn đã vào, kế tiếp chính là quá trình không ngừng bồi bổ.

Tựa như linh tuyền Linh Hồ Linh Hải bình thường, yêu cầu của đạo văn cũng càng ngày càng khổng lồ. Lần đầu tiên khắc văn là khó nhất, sau đó sẽ càng ngày càng thuần thục, nhưng đạo văn cần khắc cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Mãi đến khi khắc đầy đủ đạo âm dương ở trên mới được tính là hình thành đầy đủ đạo thể, mới gọi là nhập đạo thành công.

Chỉ có điều cái này cũng là nói dễ hơn làm.

Cũng may là có Vạn Tiên Đỉnh này, tụ tập số lượng lớn năng lượng Vạn Giới Vương Đình vô tận mới khắc đầy đủ đạo Âm Dương Ngũ Hành trên đỉnh.

Tuy nhiên, muốn trông bầu vẽ gáo hòa tan Đạo Niệm trên đỉnh vào bản thân, không phải thâm niên ngàn năm thì không thể làm được.

Nhưng mà cũng không sao cả, Đường Kiếp có thời gian.

Người tu luyện Ly Kinh, thiếu vĩnh viễn là tài nguyên, mà nhiều nhất chính là thời gian.

Đáng tiếc duy nhất chính là, lần này bản thể nhập đạo cũng không có quan hệ gì với phân thân.

Ngộ đạo là quá trình nhận thức và lý giải, Đường Kiếp một hồn hai thể, bởi vậy một cái ngộ đạo chẳng khắc nào cái kia cũng ngộ đạo. Nhưng nhập đạo là chuyện về thân thể, bản thể nhập đạo nhưng phân thân lại không cách nào hưởng theo.

Đương nhiên, bản thể đã lĩnh ngộ và ngưng luyện ra quá trình Đạo Niệm thì phân thân cũng sẽ nắm giữ toàn bộ, bời vậy phân thân cũng có thể dùng phương pháp như thế để ngưng luyện đạo văn, chẳng qua là quá trình phiền phức kia không thể miễn được, vẫn cần phải tiêu phí số lượng lớn thời gian.

Như vậy cũng tốt hơn so với những người học pháp thuật, mỗi một lần tái sinh vẫn phải tu luyện lại từ đầu. Đương nhiên bởi vì quen thuộc, có thể ít đi đường vòng, hiệu suất cũng cao hơn chút.

Dù vậy cũng đủ để người khác phải hâm mộ —— một lần lĩnh ngộ, cả hai người đều được trải qua, cái này cũng được coi là cực hiếm ở trong Tinh La Đại Thiên Giới này.

Nói như vậy cũng không phải nói là Đường Kiếp có thể ngưng luyện phân thân, mà là vì chỉ có Đường Kiếp sớm như vậy đã có được máu thịt phân thân, hơn nữa còn có thể thay thế chính mình đi lại khắp thiên hạ. Bản thể dựa vào tài nguyên Binh Chủ tu luyện, còn phân thân lại dựa vào chính mình dốc sử để nâng cao, trải qua vô số việc mới có được đãi ngộ như hôm nay.

Cho dù là phân thân Tử Phủ, thực lực lúc mới được sinh ra cũng có hạn, nếu như ra ngoài đi lại, hơi gặp phiền toái liền xong đời.

Cũng vì nguyên nhân này, giống như Đường Kiếp sớm như vậy mà đã có được, cũng một đường bồi dưỡng trưởng thành đến hiện tại cũng có thể nói là việc có một không hai.

Tuy nhiên hiện tại phân thân lại bận về việc giết chóc, toàn lực cảm ngộ con đường giết chóc và hủy diệt, căn bản không có tinh lực để ngưng luyện âm dương, bởi vậy bây giờ chỉ có một bên tu luyện, bản thể đoạt trước một bước, hoàn thành bước đầu tiên của ngưng luyện nhập đạo.

Thời khắc này khi Đường Kiếp nhập đạo thành công, hai mắt của hắn hơi mở, nhìn về phía Hứa Diệu Nhiên.

Khẽ liếc mắt nhìn qua, Hứa Diệu Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh choáng váng, giống như có vô số thế giới lưu chuyển qua ở trong mắt. Cũng may đây chỉ là việc xảy ra trong nháy mắt liền lập tức khôi phục tỉnh táo. Hứa Diệu Nhiên đầu tiên là ngây cả người, sau đó liền kịp phản ứng, hỏi:
- Thành công rồi sao?

Đường Kiếp gật gật đầu:
- May mắn hoàn thành một lần.

- Thật tốt quá!
Hứa Diệu Nhiên nhảy lên đánh về phía Đường Kiếp.

Lần đầu tiên nhập đạo là khó khăn nhất, nhưng chỉ cần thành công tức là đã xông qua phân thủy lĩnh, tiến nhập vào thiên địa. Mặc dù ở trong trời đất này, Đường Kiếp vẫn chỉ là một đứa trẻ con mới sinh ra, nhưng tương lai trưởng thành nhất định sẽ có tiền đồ không thể đếm được.

Ôm cổ của Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên hỏi:
- Có cái gì được nâng cao không?

Đường Kiếp cười nói:
- Chỉ có một đạo văn thì có thể nâng cao cái gì chứ. Tuy nhiên mặt khắc nó cũng khiến ta thấy được phương hướng tương lai. Ta nghĩa ta biết được tương lai mình có thể làm cái gì.

- Có thể làm cái gì?

- Rất nhiều.
Đường Kiếp đầy thâm ý trả lời:
- Đầu tiên là…

Đường Kiếp đột nhiên tung một chưởng vỗ vào trên Vạn Tiên Đỉnh.

Một chưởng này đánh ra, không ngờ Vạn Tiên Đỉnh lại bay lên, phát ra hào quang vạn trượng trên không trung, sau đó lại từng chút nhỏ đi, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay của Đường Kiếp.

- Ngươi có thể sử dụng Vạn Tiên Đỉnh rồi sao?
Hứa Diệu Nhiên vừa mừng vừa sợ.

- Vẫn còn kém xa, chỉ có điều đạo văn này có thể dẫn tới đại đạo trên Vạn Tiên Đỉnh, hai đạo đáp lại, miễn cưỡng có thể bắt nó thu lại. Về phần dùng nó chiến đấu…
Đường Kiếp lắc đầu:
- Đợi đến khi ta thăng tiến Tử Phủ hoặc là chính thức nhập đạo ngàn đạo văn.

Hứa Diệu Nhiên tính đi tính lại, chỉ có một đạo văn mà Đường Kiếp đã tìm hiểu gần ba tháng, muốn tiến vào ngàn đạo văn, sợ là phải mất một hai trăm năm. Về phần Tử Phủ thì càng không cần phải nói tới, cho dù là hạng người kinh tài tuyệt diễm cũng ít ai có thể trở thành Tử Phủ chỉ trong hai trăm năm. Vạn Tiên Đỉnh này trong khoảng thời gian ngắn rốt cục là không thể trông cậy vào được.

- Thật đáng tiếc.
Hứa cô nương phát ra một tiếng thở dài u oán:
- Bảo bối tốt như vậy mà chung quy vẫn không có cách nào sử dụng.

- Muốn dùng bảo bối thì cần gì dựa vào nó, có cái này là đủ rồi.
Đường Kiếp đánh ra một quyền, Binh Tự Quyết rơi xuống, xuất hiện một khối vàng cát cực đại bay về phía Đường Kiếp. Lúc này trong tay Đường Kiếp đã xuất hiện một thanh đao khảm núi cán dài, toàn thân kim quang lóng lánh.

Vàng cát kia bay tới trên đao, chỉ loáng một cái liền dung nhập vào trong đao khiến thân đao lại lớn thêm một vòng.

Phóng nhãn nhìn lại, nguyên bản là địa cung huy hoàng hiển hách, hiện giờ đã trở thành một nơi rách nát, ít nhất một phần ba cũng điện cũng bị biến mất dưới một thiết quyền của Đường Kiếp. Mượn dùng Binh Tự Quyết, hiệu suất giải phóng mặt bằng của Đường Kiếp tăng lên rất nhiều, một ngày có thể dỡ xuống hơn mười đống.

- Lưu lại một ít dùng để bán lấy tiền, những thứ khác đều luyện thành vàng cát.
Đường Kiếp nói:
- Ta đã nghĩ kĩ rồi, làm một khôi lỗi không thể bị thay thế, làm thêm mấy khôi giáp, còn dư lại làm vũ khí.

Vân Mẫu Tinh Kim vô cùng cứng rắn, tuy rằng nó không đủ để làm một vũ khí sắc bén, nhưng làm đồ phòng ngự cũng là một thứ ưu tú. Đường Kiếp đã sớm có quyết định muốn dùng vàng cát làm vài món khôi giáp rồi.

- Ngươi muốn nhiều vũ khí như vậy làm cái gì? Dùng được hết sao?
Hứa Diệu Nhiên nhìn đao khảm sơn trong tay hắn hỏi. Ban đầu bản thể Đường Kiếp có một thành chiến chùy cán dài, sau lại thu được Bát Hoàng Thương Thiên Kích của Hà Trường An, hiện tại lại dùng vàng cát chế tạo thành một thanh đao khảm sơn, tính ra là đã có ba món vũ khí rồi.

Đường Kiếp lấy ra Mục Dương Châu trả lời:
- Đương nhiên vẫn còn chưa đủ.

“…”

——————

Thảo nguyên màu đỏ.

Một đám người đều quỳ trên mặt đất.

Một bộ lạc Ma tộc sinh hoạt tại thảo nguyên màu đỏ, mặc dù chỉ là một bộ lạc nhỏ, nhưng mỗi người trong bộ lạc này đều hùng mạnh hung ác, thậm chí người mạnh nhất trong bọn họ có thể dùng một bàn tay đánh ngã một man thú hùng mạnh.

Hiện giờ vị dũng sĩ mạnh nhất trong bộ lạc này đang nằm trên mặt đất, sọ não vỡ vụn.

Giẫm lên thi thể hắn chính là một Huyết tộc.

Xác thực mà nói là phân thân của Huyết Hà Chủ.

Một tay nâng lên một mảnh huyết quang, quang ảnh huyết sắc hiện ra một hình ảnh một người, chính là Đường Kiếp.

- Ta lặp lại lần nữa, ai đã gặp qua người này! Nói ra ta sẽ tha mạng cho!

Một đám người Ma tộc nhìn nhau, đều run rẩy lắc đầu.

Sau khi chứng kiến thủ đoạn hùng mạnh mà kinh khủng của Huyết hà Chủ, bọn họ đã hoàn toàn chết tâm phản kháng.

Mắt thấy không một người nào biết, Huyết Hà Chủ hít một tiếng.

Hắn vung tay lên, trong tay vẩy ra sương máu, mỗi một giọt máu tươi đều biến thành mũi nhọn đoạt mệnh, gào thét ra thanh âm tử vong trong gió, nháy mắt xuyên qua hơn bộ lạc hơn trăm người.

Tảng lớn máu tươi từ thi thể của bọn họ chảy ra, hóa thành sương máu.

Huyết Hà Chủ hít vào một hơi thật dài, hút hết sương máu này vào trong cơ thể.

Nương theo giết chóc, hắn cố gắng kiềm chế tức giận.

Không thể trách hắn sao lại phẫn nộ.

Vốn là đuổi theo hơi thở của Huyết Mã Não một đường mà đến, không nghĩ tới đuổi đến nửa đường, hơi thở của Huyết Mã Não liền chấm dứt.

Huyết Nhục Ma Bàn cắn nát Huyết Mã Não, đồng thời cũng hủy diệt năng lượng Huyết Hà nguyên bản ẩn chức trong nó, khiến cho Huyết Hà Chủ không thể tiếp tục truy kích bằng phương pháp này. Vừa nghĩ tới máu tươi của mình có thể là bị người kia luyện hóa liền khiến Huyết Hà Chủ cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Cho tới bây giờ chỉ có hắn đoạt máu tươi của người khác, không nghĩ tới tiểu tử này thế mà lại đoạt ngược lại của hắn.

Nghĩ tới đây, Huyết Hà Chủ không thể không chế nội tâm sôi trào tức giận, ngửa mặt lên trời gầm hét lên:
- Khốn kiếp, ta nhất định sẽ tìm được ngươi!

Thanh âm này truyền rộng khắp nơi, chấn động thiên hạ, mà ngay cả Đường Kiếp đang ở phía xa cũng giống như có cảm giác, theo bản năng nhìn về phía thảo nguyên màu đỏ.