Trên ngọc bài sáng lên một ký hiệu hỏa diễm, đại biểu cho Đường Kiếp đã chính thức thông qua được khảo hạch của sân thi đấu Thiên Hỏa.

Lúc này hắn mới xem như là một đấu thủ chính thức, có được ký hiệu cấp bậc sơ cấp nhất:

Sân thi đấu Thiên Hỏa không có phân chia theo tu vi cảnh giới, chỉ có phân chia theo cấp bậc thi đấu.

Thông qua được trăm người hỗn chiến chính là đấu sĩ sơ cấp nhất Thiên Hỏa.

Thắng trận mười người là Huyết Thủ; thắng trận trăm người là Tu La; thắng trận ngàn người là Sát Thần.

Theo trở thành đấu sĩ Thiên Hỏa là bắt đầu, lệ phí thi đấu liền bắt đầu chính thức tăng lên.

Một gã đấu sĩ mỗi lần xuất trướng hao tổn mười Hắc Thạch Tệ, chiến thắng được một trăm Hắc Thạch Tệ, đánh chết đối thủ được gấp bội.

Lệ phí thi đấu của Huyết Thụ là một trăm, thắng được một ngàn, đánh chết được gấp bội.

Lệ phí thu đấu của Tu La là một ngàn, thắng được một vạn, đánh chết được gấp bội.

Lệ phí thi đấu của Sát Thần là một vạn, thắng được một trăm ngàn, đánh chết được gấp bội.

Đây vẫn chỉ là giá trị căn bản của con người, một ít đấu thủ đặc biệt được hoan nghênh khác thì giá trị con người sẽ phát triển hơn.

Vì hấp dẫn nhiều người tới tham gia sân thi đấu, ngoại trừ tư cách thi đấu ra, mặc dù trận đấu có cho kẻ thua có cơ hội đầu hàng để sinh tồn, nhưng đồng thời lại dùng tiền thưởng kếch xù để kích thích người thắng hạ sát thủ với kẻ thua, không để cho người còn lại có cơ hội nhận thua, thông qua phương thức này để gia tăng kích thích.

Bởi vì thông qua tư cách thi đấu chỉ mất mười Hắc Thạch Tệ, cho nên sau khi Đường Kiếp thông qua liền trực tiếp tham gia một trận đấu sĩ.

Thi đấu đấu sĩ là thi đấu sơ cấp, chủ yếu vẫn là tập trung một ít tu giả có thực lực Thoát Phàm. Tuy rằng cũng có thực lực Thiên Tâm trà trộn ở trong đó, nhưng phần lớn là mới gia nhập không lâu, cần từng trận đánh để đi lên, không thể không tham gia thi đấu cấp thấp này.

Trận thi đấu đấu sĩ đầu tiên, Đường Kiếp gặp một Huyết tộc thực lực cửu chuyển.

Đường Kiếp không chút khách khí dùng Phi Vũ Kiếm tiêu diệt đối phương.

Đối thủ dễ đối phó, chính là lôi đài có chút nhỏ, có chút trói buộc tay chân không được thoải mái.

Thế nhưng cũng không liên quan, chỉ cần có thể trở thành Huyết Thủ là tốt rồi.

Sân thi đấu lớn nhỏ luôn luôn căn cứ theo cấp bậc, càng là thực lực mạnh thì sân đấu sẽ càng lớn.Sân thi đấu lớn nhỏ luôn luôn căn cứ theo cấp bậc, càng là thực lực mạnh thì sân đấu sẽ càng lớn.

Như Sát Thần nếu muốn thi đấu thì sân đấu sẽ có phạm vi vài dặm. Cũng không phải là nói sân thi đấu có diện tích siêu đại. Mà chủ yếu là sân đấu lớn thì hội trường đi theo cũng không thể nào nhỏ.

Về phần chỗ ngồi ngược lại không có vấn đề gì.

Có thể ngồi ngàn vạn người cũng không có nghĩa là thế nào cũng phải ngồi đủ ngàn vạn người.

Giống như giác đấu cấp Sát Thần, vé vào cửa bán mười ngàn khối là chuyện rất đơn giản, Có ngàn người đến xem chính là ngàn vạn lần tiền lời, như thế nào cũng không thể thiệt.

Sân thi đấu tuy lớn nhưng cũng là do pháp thuật che đậy, phí tổn cực thấp. Ngoại trừ tiền trả phí dụng Sát Thần, còn lại chính là phí dụng duy trì pháp trận.

Có thể nói cuộc mua bán này cực kỳ dễ kiếm.

Cầm hai trăm Hắc Thạch Tệ, Đường Kiếp rời khỏi chỗ này.

Cái này không phải nói hắn không thể tiếp tục đánh, chẳng qua đây là trận đấu sinh tử, giác đấu sinh tử không may mắn, cho dù là người có thực lực thông thiên cũng không thể điên cuồng tới mức một hơi thắng liên tục nhiều trận. Làm như vậy không thể nghi ngờ sẽ tạo sự chú ý, nâng cao giá trị con người, nhưng cũng rất dễ bị người khác chú ý, bị người nhằm vào, thậm chí còn kéo theo công kích núp trong bóng tối.

Không ai có thể vĩnh viễn bất bại trên chiến trường, quá độ cuồng ngạo đồng nghĩa với việc muốn chết!

Cũng bởi vì nguyên nhân này, có rất ít người đánh nhiều trận trong một ngày, bình thường một ngày nhiều nhất cũng chỉ hai ba trận.

Sau khi trở lại nhà trọ, Đường Kiếp trước tiên liền bắt đầu ngồi xuống điều tức, hai mắt khép hờ, thủ ấn khép mở, cuối cùng hiện ra hắc khí nhè nhẹ.

Đây là hắn đang tìm hiểu con đường giết chóc.

Sỡ dĩ hắn lựa chọn tham gia sân thi đấu, một mặt là vì tài nguyên, về phương diện khác lại chính là mượn cơ hội đó để lĩnh ngộ con đường giết chóc và hủy diệt.

Hai con đường giết chóc và hủy diệt chính là hai con đường gian nan nhất trong mười hai đường lớn mà Đường Kiếp lĩnh ngộ, nếu không phải từ cảm nhận được một ít Đạo Niệm từ Hà Trường An, sợ rằng hiện tại hắn cũng không chắc có thể thành. Dù vậy hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ sơ sơ, vẫn còn lâu mới gọi là hiểu được, còn cách nhập đạo xa.

Sở dĩ như vậy cũng là bởi vì có liên qua tới thời thế tại Tê Hà Giới.

Ở thời thái bình, mọi sự đều phải theo pháp lý, không thể tùy ý giết chóc, cho dù là người tu tiên cũng cần phải khắc chết.

Nhưng ở Huyết Hà giới, hết thảy liền trở nên không giống với lúc trước.

Mạng người ở nơi này không hề đáng giá, giết chóc mới là vương đạo. Ở trong hoàn cảnh máu tanh tàn nhẫn này, lĩnh ngộ giết chóc và hủy diệt chính là việc rất dễ dàng.

Cũng bởi vì nguyên nhân chính này, Đường Kiếp nên nắm chắc cơ hội, tham gia trong hoàn cảnh này, mượn nơi đây để giúp mình lĩnh ngộ giết chóc và hủy diệt, thậm chí còn có thể nhập đạo.

Đương nhiên hiện tại hắn mới vừa bắt đầu hành trình giết chóc của chính mình, lý giải về giết chóc vẫn dừng lại ở trình tự hiểu ra, tiến độ có hạn, bởi vậy thời gian có thể cảm ngộ cũng ngắn.

Thời khắc này rất nhanh liền từ trong cảm ngộ tỉnh lại, biết được trừ phi có lý giải sâu sắc hơn, nếu không có tiếp tục cảm ngộ cũng vô dụng.

Thở dài một tiếng, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, sau đó lại lấy ra một pho tượng nữ tử.

Pho tượng kia đúng là lúc trước được điêu khắc từ địa cung, mặt trên là một nữ tử mang lụa mỏng che mặt, mặc dù là điêu khắc nhưng cũng được bao phủ ở bên trong một mảnh thần bí, làm người ta không thấy rõ mặt thực. Nhưng dù vậy, lần đầu tiên nhìn thấy pho tượng kia, Đường Kiếp liền nhận ra hình dáng nữ tử điêu khắc.

Dao Nữ Nhập Mộng Đồ.

Đúng vậy, nữ từ được điêu khắc này chính là nữ tử Dao Nữ Nhập Mộng Đồ.

So sánh với tranh vẽ thì điêu khắc lại càng lập thể, càng trực quan, đồng thời cũng càng thần bí hơn, nó cứ lẳng lặng đứng như vậy, lụa mỏng che mặt, một tay chỉ lên trời, một tay tạo thành một thủ thể huyễn hoặc khó hiểu.

Đường Kiếp tin tưởng, lúc trước vật ấy nếu như đứng cùng một chỗ với thần vật Hoàng Cực Bích Thần đan, vậy khẳng định sẽ có giá trị tiêng. Đáng tiếc mãi đến lúc này, cho dù hắn có xem xét hay tìm kiếm cơ quan như thế nào cũng không thể lý giải được ảo diệu ở trong đó.

Thời gian dài trôi qua, mỗi ngày mang điêu khắc ra quan sát một lúc đã thành một thói quen.

Ngắm nghía điêu khắc trong chốc lát, không phát hiện gì, Đường Kiếp liền đem cất, lại lấy ra một thanh Vô Lượng kiếm để nghiền ngẫm. Chuôi kiếm này có thể làm cho Huyết Hà Chi Thủ coi trọng như vậy khẳng định cũng không phải là vật phàm.

So sáng với việc không có đầu mối với điêu khắc, Đường Kiếp còn có chút lý giải về Vô Lượng kiếm. Suy sét tới đặc tính hút máu hùng mạnh của Vô Lượng kiếm kia, hơn nữa Huyết Hà Chi Thủ cũng coi trọng và có nhu cầu đối với máu huyết, Đường Kiếp đoán được hơn phân nửa có liên hệ tới cái này. Đáng tiếc là trừ cái đó ra, Đường Kiếp cũng không cách nào biết thêm nữa, sau khi xem xét nửa ngày không có kết quả gì, Đường Kiếp cũng chỉ có thể vứt bỏ không để ý tới nữa.

Bắt đầu từ hôm nay, Đường Kiếp liền bắt đầu cuộc sống mỗi ngày thi đấu.

Giết chóc là tàn nhẫn và máu tanh, mặc dù Đường Kiếp có ý thức khắc chế chính mình, nhưng trên thực tế khi thân ở trong thế giới máu tanh tàn khốc này, rất nhiều thứ không thể thay đối theo ý chí của mình.

Xâm nhập trường kỳ trong hơi thở tử vong ở nơi này, sau hai ngày Đường Kiếp rốt cục đã có chút lĩnh ngộ.

————————

- Sinh tử!

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Tư !!!!

Trong mắt lóe sáng ra một mảnh quang hoa.

Kia là một đôi mắt thâm thúy, mênh mông, thế giới ở trong đôi mắt đó có nhật nguyện liên tục thay đổi, âm dương luân phiên.

Mặt trời hạ xuống, ánh trăng lập lòe.

Trong lúc đó, chỉ trong nháy mắt, nhật nguyện trong mắt đồng thời dừng lại, trong đối mắt này đồng thời hiện ra cảnh tượng mặt trời và trăng.

Mở đầu như thiên kiều, phân chia trái phải, nhật nguyệt treo phía trên, sóng lên sóng xuống.

Bản thể vẫn ngồi ngay ngắn trước Vạn Tiên Đỉnh đột nhiên khẽ ngẩng đầu.

Ngay sau đó, không ngờ cảnh tượng nhật nguyệ trong đôi mắt lại quét qua mặt đất tạo thành một đạo ánh sáng từ trong mắt bay ra, hóa thành một đạo văn bay bổng trên không trung.

Đường Kiếp khẽ vươn tay, đạo văn kia thế nhưng lại nhẹ nhàng hạ xuống tay hắn, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Ngay tại lúc đó, Đường Kiếp có thể nhìn thấy trên xương ngón tay của mình đã lặng yên xuất hiện thêm một đường ngấn, giống như là hoa văn sẵn có, lại giống với đạo văn vừa rồi, cứ như vậy chiếu vào trong cơ thể Đường Kiếp.

Nhập đạo!

Đúng vậy, đây là nhập đạo, nó nhìn như đơn giản nhưng quá trình lại phức tạp gian nan vô cùng.

Chỉ có lĩnh ngộ Đạo Niệm đủ sâu, lĩnh ngộ đủ thấu triệt mới có thể khắc vào trong xương cốt.

Đạo văn khắc vào xương chính là nhập đạo!

Nếu như nói ngộ đạo là quá trình tư tưởng nhập đạo, như vậy nhập đạo chính là quá trình thân thể nhập đạo, cái này đại biểu chính là đạo thể!

Vừa rồi một chút đạo văn kia khắc vào xương, chính là biểu hiện Đường Kiếp đã nhập đạo, ý nghĩa đại biểu lực lượng đạo văn này không phải chỉ đơn thuần là lĩnh ngộ, mà là kết hợp lại với thân thể Đường Kiếp.

Đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Đạo văn ngưng luyện là từ lĩnh ngộ đến vận dụng biến hóa, là từ lý luận tới thực tế chấp hành, là khiến nhục thế của mình thuận theo quá trình đại đạo! Mà Đường Kiếp lĩnh ngộ lại là mười hai con đường chủ đạo, mỗi một đạo văn đều bao quát Vạn Tượng, ẩn chứa vô số chí lý khắc sâu.

Chỉ là một đạo âm dương liền bao quát âm dương hắc bạch thật giả, bao gồm nhiều mặt, mỗi một cái đều đại biểu cho lĩnh vực bất đồng, mà nếu muốn khắc đạo văn vào xương cốt sẽ có lĩnh ngộ và lý giải đối với chúng, chỉ có đạt tới trình độ nhất định mới có thể khắc đạo văn vào trong xương.