Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt Đường Kiếp đã tới Tự Do Chi Đô được nửa tháng.
Trong nửa tháng này, hắn không làm gì cả, chỉ chuyên chú tìm hiểu tình hình của Tự Do Chi Đô. Lý Ba Phong cho hắn một chút hắc thạch tệ, sau khi thăm dò giá cả thị trường rõ ràng, Đường Kiếp lại bán chút tài liệu mang theo. Những tài liệu mà hắn mang theo từ Tê Hà Giới thì ở Huyết Hà Giới lại không dễ có được. Đường Kiếp cũng không biết lúc nào sẽ phải dùng tới, bởi vậy cũng không dám bán nhiều, chỉ dám bán những tài liệu thừa ra.
Những tài liệu này bởi vì hiếm có, ở Tự Do Chi Đô vẫn có thể bán được giá tốt. Tuy nhiên chính hắn cũng cần tìm thêm tài liệu, phần lớn tiền kiếm được cũng để mua bán tài liệu cả. Thiếu bốn mươi hai loại tài liệu, Đường Kiếp cuối cùng cũng chỉ tìm được có ba mươi mốt loại, còn có mười một loại khá hiếm, nhất thời chưa thể tìm thấy, chỉ có thể đợi từ từ rồi tính tiếp.
Sau khi mua tài liệu, tiền còn dư lại tất nhiên cũng không nhiều lắm, ở nơi đốt tiền như Tự Do Chi Đô cũng chỉ miển cưỡng đủ để ăn uống, về phần tìm kiếm các loại bảo địa có phong thủy tốt để tu luyện thì đừng nghĩ tới thì hơn.
- Tự Do Chi Đô…chính là dùng các này để ép người ta phải tiến vào đấu trường sao?
Đứng ở cửa sổ, Đường Kiếp tung hứng một miếng hắc thạch tệ, ánh mắt dừng ở một hình cầu thật lớn được xây dựng ở phía xa.
Đó chính là đấu trường Thiên Hỏa, nó nằm ngay trung tâm của Tự Do Chi Đô, giống như một tòa thành nằm trong một tòa thành lớn hơn vậy.
Mỗi ngày đều có vô số người nhảy vào đây để chiến đấu, đọ sức, vật lộn sinh tử, đồng dạng cũng có vô số người đến để xem cuộc vui.
Tu sĩ vốn nên là những người tìm hiểu thiên đạo, lại vì tài nguyên tu luyện mà ở trong này chém giết ta sống ngươi chết, cái gọi là phong độ tiên nhân giống như một bộ y phục rách nát, càng không đáng nhắc tới. Trong cái thể giới không biết lúc nào lặng sóng, sinh tử khó dò như thế này, tu sĩ cũng như đấu sĩ, chỉ có chiến thắng trong chiến đấu thì mới có ngày mai.
Đường Kiếp đương nhiên còn chưa tới mức này, nhưng nếu không phòng ngừa chu đáo, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ như vậy. Mà quan trọng nhất, nếu hắn muốn đạt được những tài liệu còn lại, thì nhất định phải có đầy đủ tài nguyên.
- Ca ca, ngươi muốn tham gia sao?
Y Y mở to mắt, hỏi.
- Đương nhiên.
Đường Kiếp trả lời.
Nửa tháng này hắn cũng không uổng phí, chủ yếu là để thăm dò tình hình thực lực và mức độ tàn khốc trong đấu trường Thiên Hỏa. Việc thường xuyên lui tới đấu trường cũng là một nguyên nhân khiến hắn tiêu hao tài chính nhanh như vậy.
Nửa tháng làm khán giả, Đường Kiếp rốt cục cũng chán xem biểu diễn, quyết định tự mình xuống trường đấu.
Hắn phải ở nơi này, kiếm được tất cả những gì hắn cần!
- Ngày mai chúng ta sẽ ra đấu trường.
Đường Kiếp nắm chặt quyền, miếng hắc thạch tệ trong tay hắn dưới lực lượng cường đại đè ép dần dần bị biến dạng.
Sáng sớm hôm sau, Đường Kiếp đi tới đấu trường báo danh.
Dựa theo quy củ của đấu trường, tu sĩ chiến đấu đầu tiên là hỗn chiến, chỉ có người sống sót trong hỗn chiến mới có tư cách bước vào chiến đấu chính thức.
Mỗi người tham gia chiến đầu đều được phát một tấm ngọc bài, trên ngọc bài ghi chép tất cả chiến tích của hắn, căn cứ vào ngọc bài, sàn đấu cũng sẽ theo đó mà được sắp xếp.
Đấu trường Thiên Hỏa rất lớn, gọi là một đấu trường, kì thực lại có thể tương đương với một tòa thành. Trong đấu trường có tổng cộng ba mươi hai sàn đấu, mỗi cái có thể chứa được một trăm ngàn khán giả tới quan chiến.
Nơi Đường Kiếp đi, chính là sàn đấu có ít người đến nhất.
Nhưng cho dù là ít nhất, nơi này vẫn rất tấp nập, vô số người đang quan chiến. Huyết tộc, Ma tộc còn có nhân loại, phá thiên hoang địa ngồi lại với nhau, cổ vũ tinh thần cho chủng tộc mình.
Quan hệ đặc hữu giữa ba thế lực làm cho đấu trường không chỉ đơn thuần là nơi chiến đấu mà như tiếp tục viết vào bài văn đầy ân oán chém giết và dài bất tận giữa các chủng tộc.
Do vậy, khi Đường Kiếp tới đấy, hắn cảm nhận được những tiếng hô long trời lở đất.
Cho dù trước đó hắn đã từng đi tới sàn đấu này, cũng từng quan chiến, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tham gia với tư cách là người lên sàn thi đấu.
Dưới góc độ bất đồng, cảm thụ cũng hoàn toàn bất đồng.
- Quả thật làm cho người ta có chút máu huyết sôi trào.
Đường Kiếp thì thào tự nói.
Hắn luôn là một người lãnh tĩnh, vậy mà giữa tình cảm quần chúng mãnh liệt như vậy, cũng không khỏi cảm thấy tâm tình kích động, bất giác nhiệt huyết tràn lên.
- Cứ tận tình mà bùng nổ đi, dù sao không được bao lâu nữa cũng sẽ nguội lạnh cả thôi.
Một giọng nói vang lên cách đó không xa.
Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lại, trong góc, một gã nam tử Ma tộc toàn thân lượn lờ hắc vụ đang nói oang oang. Thân thể hắn khỏe mạnh, toàn thân nổi lên từng múi rắn chắc, màu đỏ tươi trong mắt làm lộ ra khát vọng giết chóc mãnh liệt. Đỉnh đầu mọc ra một cái sừng nhọn, điều này cho thấy hắn là một yêu vật nhập ma.
Đại yêu cấp Hóa Hình đã nhập ma!
- Ngươi cũng thế mà thôi, Độc Tê.
Ở một góc khác, một thanh niên Huyết tộc sắc mặt tái nhợt đột nhiên lên tiếng. Hắn cầm một thanh loan đao trong tay, đang gọt giũa móng tay của mình.
Nam tử Ma tộc kia liếc mắt nhìn thanh niên Huyết tộc một cái, hừ một tiếng, nói:
- Vậy ta cùng Bạch Nhãn ngươi lên sàn đấu, để xem rốt cục ai mới là người thắng cuộc.
Hai tên này dường như biết nhau từ trước, cả hai đều trừng mắt nhìn đối phương, rồi lại không nói gì.
Trong khu vực chờ chiến đấu có một trăm người.
Tất cả ở trong này đều lẳng lặng chờ đợi, đợi cái khoảnh khắc giết chóc kia đến.
Cuối cùng.
Cửa chính của sàn đầu cũng được mở ra trong tiếng kèn kẹt.
Một tia sáng chiếu vào, đồng thời theo đó là tiếng gào thét như thủy triều.
Nhóm những người chiến đấu nối đuôi nhau đi ra sàn đấu, có thể thấy trên đấu trường còn lưu lại một ít máu thịt, cho thấy trước khi bọn hắn thượng đài đã xảy ra một vài trận chiến đẫm máu.
Mà bốn phía đấu trường là một bức tường ánh sáng trong suốt như thủy tinh.
Đó là một pháp trận thủ hộ cỡ lớn, ngăn giữa đấu thủ và khán giả, bảo đảm khi chiến đấu sẽ không ngộ thương đến người xem. Tính phòng ngự của pháp trận thủ hộ rất mạnh, cho dù cường giả cấp Tử Phủ đến đây cũng chưa chắc đã có thể phá vỡ.
Lúc này một thanh âm cao vút vàng lên.
- Kế tiếp, là trận hỗn chiến trăm người mà mọi người đều mong chờ. Trận hỗn chiến này có sự góp mặt của vài vị hảo thủ, mọi người sẽ được thưởng thức một buổi thịnh yến giết chóc trình độ cao…
Khán giả trong đấu trường đồng loạt phát ra những tiếng khinh miệt, hiển nhiên đã chán ngấy với những lời giới thiệu của người chủ trì.
-…Như vậy theo quy củ, trăm người hỗn chiến, không từ thủ đoạn, chỉ cần là lực lượng của chính mình là có thể sử dụng, chỉ có mười người sống sót cuối cùng mới có thể có tư cách thăng cấp.
Đấu trường cấp thấp và đấu trường cấp cao bất đồng, nơi này không có người nổi tiếng, thực lực nhìn chung khá thấp, nhưng mức độ thương vong ở nơi này lại lớn hơn nhiều so với đấu trường cấp cao. Nơi này hấp dẫn người xem vì đại lượng máu tươi, giết chóc và người chết chứ không phải vì thực lực cường đại và kĩ thuật chiến đấu cao minh.
Chính vi vậy, tỉ lệ tử vong ở đấu trường cấp thấp lại cao hơn nhiều so với khu đấu trường cấp cao.
Bởi vì nơi này dễ đến, mạng người cũng không đáng tiền.
Một trăm người tham gia chiến đấu, chỉ có mười người có thể thăng cấp, chiếm tỉ lệ 10%.
Điều đáng cười là, phần thưởng chỉ có mười miếng hắc thạch tệ, điều này như vô tình châm biếm cái sự rẻ mạt của mạng người.
Nhưng cho dù vậy, đám tu sĩ vẫn lao vào chiến đấu, như đám thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
Bởi vì sau khi được thi đấu ở đấu trường cấp cao, phần thưởng sẽ càng được nâng lên, càng về sau mức thưởng càng khủng bố. Khủng bố đến mức mặc dù biết hi vọng xa với nhưng ai cũng nguyện ý vì nó mà liều mạng một phen.
Đấu thủ tham gia đều đã đứng trên sàn, cách trung tâm sàn đấu hơn mười trượng, mà đối với tu sĩ, khoảng cách như vậy là quá ngắn. Đấu trường bị pháp trận cách ly, giống hệt như một cái lồng sắt lớn, giam giữ một trăm con dã thú hung ác, nhìn chằm chằm lẫn nhau, mùi máu tanh phảng phất như nổi lên.
Người chủ trì hô một tiếng
“Bắt đầu”, quầng sáng trên sân đấu biến mất, gông cùm xiềng xích biến mất, tất cả đấu thủ đồng thời nhảy xuống.
Bọn họ hét lớn nhằm về phía đối thủ bên cạnh mình, trong tay đã rực lên đủ loại ánh sáng.
Giết chóc, bắt đầu!
Vị trí của Đường Kiếp nằm ở giữa đội ngũ, vị trí này có chút không tốt cho lắm, bởi vì ngoại trừ phía sau, hai bên trái phải và trước mặt đều là kẻ địch.
Ngay từ đầu, Đường Kiếp liền bay nhanh lùi về phía sau.
Khoảng đất trống hắn vừa đứng ban nãy ngay lập tức có một đám pháp thuật ập tới, ít nhất có ba gã đối thủ đồng thời chọn hắn làm mục tiêu.
“Ta nhìn có vẻ yếu lắm sao?”
Đường Kiếp có chút không nói nên lời.
Vừa bay ngược lại, trong tay hắn hiện ra một thanh bảo kiếm, hào quang tỏa ra bốn phía.
Phi Vũ Lưu Sương Kiếm!
Khi hắn diệt Vô Song Kiếm Các ở Mạc Khâu đã thu hoạch được lượng lớn bảo kiếm, cho dù phần lớn đều bị hắn dung nạp vào Đế Nhận, vẫn còn lại mười thanh bảo kiếm cực phẩm và ba thanh bảo kiếm cấp thần trân.
Lúc này hắn sử dụng chính là một món pháp bảo cực phẩm trong đó. Hắn không dùng Đế Nhận, trong trường hợp cả vạn cặp mắt đều chú ý, hắn thật sự không muốn làm lộ con bài đang úp cường đại nhất của mình.
Bởi có Thần Đình Thiên Biến, Đường Kiếp kỳ thực lại hết sức quen thuộc với việc sử dụng kiếm, không có chút gì gượng gạo cả.
Lúc này kiếm xuất ra, tùy tay vẽ một cái, một đạo kiếm khí đã chém về phía một cự hán Ma tộc đang tấn công hắn.
Cự hán Ma tộc kia lại không hề tránh né, lập tức phóng về phía Đường Kiếp, kiếm khí chém vào người hắn lại chỉ tạo ra một vệt trắng nhợt nhạt.
Thân thể thật cường hãn!
Cho dù biết Ma tộc ở phương diện luyện thể cũng có điểm độc đáo, nhưng khi thấy bị một kiếm hai thành lực lượng của mình chém phải mà đối phương lại không hề hấn gì, Đường Kiếp cũng vẫn phải tán thưởng một tiếng.
Đại hán kia nhe răng cười, độc ác vọt tới, bàn tay khổng lồ lượng lờ hắc vụ chụp xuống.
- Chết đi tiểu tử!