Còn vũ khí không thể đánh nát có ý nghĩa gì? Đường Kiếp lắc lắc đầu, cũng không tiếp tục giải phóng mặt bằng, chỉ là mang theo nghi vấn đầy bụng trở lại bên Hứa Diệu Nhiên.

Nhìn thấy Đường Kiếp về sớm hơn mọi ngày, Hứa Diệu Nhiên cũng kinh ngạc, hỏi hắn sao về sớm như vậy.

Đường Kiếp cũng không giấu nàng, đem sự tình nói qua một lần.

Hắn và Hứa Diệu Nhiên tuy hai mà một, chuyện Binh Chủ đã sớm nói cho Hứa Diệu Nhiên.

Nghe Đường Kiếp dùng một quyền biến tiểu lâu thành bụi, Hứa Diệu Nhiên cũng cảm thấy giật mình.

Nàng vươn tay ra:
- Đem đao kia cho ta xem.

Đường Kiếp đưa đao giao cho Hứa Diệu Nhiên, Hứa Diệu Nhiên tiếp nhận, tay trầm xuống suýt nữa khiến Kim Đao rơi xuống đất, linh khí vận chuyển, một cỗ lực lượng từ trong cơ thể trào ra, lúc này mới nâng được Kim Đao, nàng bật thốt lên:
- Nặng thế!

Đường Kiếp có Kim Cương Thể, lực lớn vô cùng, Kim Đao cầm trong tay không có cảm giác, nhưng vừa vào tay Hứa Diệu Nhiên thật có cảm giác ngàn cân trút xuống.

Nàng giật mình nhìn Kim Đao, quang hoa màu vàng rơi vào trong mắt, Hứa Diệu Nhiên làm như nhớ ra chuyện gì bật thốt lên:
- Vân mẫu kim tinh! Đây là Vân mẫu kim tinh!

- Vân mẫu kim tinh gì?
Đường Kiếp không hiểu hỏi.

- Chính là tinh hoa Kim thiết.
Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Là vua của kim loại, không phải do thiên nhiên tạo ra mà cần tu giả lấy vô thượng thần lực không ngừng gia công và tạo ra, tụ tập tinh hoa của nhiều loại bảo vật kim loại. Vân mẫu kim tinh nặng và cứng cỏi vô cùng, chỉ cần dung nhập một chút vào trong pháp bảo là có thể trên phạm vi lớn nâng cao trình độ bền bỉ của pháp bảo, chính là bảo bối cực kỳ quý báu! Trong tay phụ thân còn có một khối Vân mẫu kim tinh như vật, chỉ lớn bằng một nửa đây, là bảo bối của phụ thân không cho ta chạm vào, còn nói chờ ta trở thành Thiên Tâm rồi, sẽ dùng nó làm cho ta một kiện pháp bảo đỉnh cấp.

- Hóa ra là như vậy.
Đường Kiếp thì thào tự nói:
- Nói cách khác, Binh Tự Quyết đã đem toàn bộ kim loại trong tiểu lâu tinh luyện lại sao?

- Đúng vậy!
Hứa Diệu Nhiên rất khẳng định trả lời:
- Kỳ thật lúc đầu ta hoài nghi thanh Kim Đao dùng Vân mẫu kim tinh đúc thành, chẳng qua Vân mẫu kim tinh cứng cỏi, không sắc bén, cho nên ta không dám khẳng định. Nhưng hiện tại ta dám khẳng định đây là Vân mẫu kim tinh!

- Nói cách khác, cái gọi là Binh Tự Quyết thật ra là pháp môn rèn luyện kim loại?
Đường Kiếp có chút không dám tin tưởng:
- Chỉ có điều là pháp môn gì có thể nhảy qua quá trình rèn luyện kim loại phức tạp, hình thành Vân mẫu kim tinh?

Pháp thuật không gì không làm được, chúng nó từ linh khí biến hóa mà thành, nhưng vì vậy, linh khí không làm được thì pháp thuật cũng không làm được.

Tinh luyện kim loại là một quá trình khổng lồ mà phức tạp, nếu nói là dựa vào linh khí biến hóa có thể làm được điều này thì hoàn toàn là không thể nào, bởi vì nếu nói vậy, luyện đan chế khí đã chẳng cần phải học tập chuyên môn.

Một cách không ngờ, Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Pháp thuật không làm được, chứ đạo chưa hẳn không thể.

Đạo?

Trong lòng Đường Kiếp cả kinh.

Hắn đột nhiên nhớ lúc tiểu lâu vỡ vụn, hắn nhìn thấy trong vết rạn có đạo vân lóe lên.

Nếu thật như vậy, mọi giải thích đã thông.

Pháp y linh khí, vạn pháp đều có lý có ý, có dấu vết có thể xem xét.

Nói theo thiên lý, đại đạo như sừng linh dương, vô tích có thể tìm ra.

Tuy nhiên ngay sau đó hắn chỉ lắc đầu:
- Điều đó không có khả năng, cũng không có đạo lý. Đạo không thể truyền, chỉ có thể ngộ, lấy thân cảm nhận mới là đại đạo chí lý. Binh Tự Quyết là Binh giám truyền lại, là truyền thụ, chỉ có thể là pháp thuật.

Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Ta chỉ nói nếu. Nếu mà là đạo, không thông sao?

- Thông!
Đường Kiếp lập tức trả lời:
- Đạo là căn nguyên, đạo là quy tắc, đạo cho ra kết quả chứ không cho quá trình. Nếu Binh Tự Quyết là đạo, như vậy khi ta sử dụng Binh Tự Quyết, không có linh khí biến hóa, không có quá trình thi triển, duy có đại đạo chỉ, vạn pháp đều tuân. Chỉ là kim loại là vật chết, sao có thể cãi lời đại đạo, tự nhiên muốn nó thành cái gì, nó là cái gì. Nếu kim loại có thể tinh luyện thành Vân mẫu kim tinh, dùng đại đạo là có thể trực tiếp tạo ra.

Nói đến đây, Đường Kiếp hít một hơi lạnh.

Từ khi ngộ trí tuệ, lý giải với đại đạo cũng ngày càng nhiều, ngày càng rõ ràng.

Nghĩ đến biểu hiện dũng mãnh bất thường của Binh Tự Quyết, thật không phải là pháp, mà rõ ràng là đạo.

Nhưng...

Đạo sao có thể như pháp thuật mà thông qua hình thức truyền thụ?

Nghĩ đến đây, Đường Kiếp muốn nổ đầu.

Phát hiện này thậm chí vượt qua giá trị của Binh Tự Quyết, bởi vì nó có ý nghĩa hoàn toàn mới —— đạo là có thể được truyền thụ.

Cái này bất hợp lý!

Hứa Diệu Nhiên hiển nhiên cũng ý thức được điểm ấy.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên đồng thời lên tiếng.

Họ đã ý thức được đây không phải chuyện nhỏ, tốt nhất đừng truyền ra, nếu không chỉ sợ thiên hạ phải loạn.

Đường Kiếp cẩn thận thu hồi Kim Đao:
- Chớ nói ra ngoài.

Hứa Diệu Nhiên gật gật đầu.

- Tuy nhiên nhắc tới cũng kỳ quái, trước kia ta thử trực tiếp lên kim loại nhưng không thể chế tạo ra Vân mẫu kim tinh, vì sao giờ lại biến thành như vậy?
Hai người ngồi xuống, Đường Kiếp đề xuất nghi vấn.

- Vấn đề của đạo, chỉ sợ cuối cùng vẫn dựa vào đạo.
Hứa Diệu Nhiên trả lời.

Nghe nói như thế, trong lòng Đường Kiếp run lên, mãnh liệt ngẩng đầu nói:
- Vạn Tiên Đỉnh! Mấy ngày nay ta luôn nghiên cứu đạo âm dương, có thể do liên quan tới việc này không.

- Binh Tự Quyết và đạo âm dương có liên quan?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

- Chưa chắc, nhưng lại có khả năng cùng Kim chi đạo có liên quan. Tinh luyện kim loại, đạo thuộc kim, mà kim đạo thuộc ngũ hành...
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

- Ngũ hành lại cùng âm dương có cùng một nhịp thở.
Hứa Diệu Nhiên cũng tiếp lời:
- Âm dương vì thế chia hai mặt, ngũ hành vì vạn vật cấu thành, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.

Đường Kiếp đứng lên, hướng về phía Vạn Tiên Đỉnh bước đi.

Đứng trước đỉnh, hai mắt hắn lập lòe rực rỡ, lẩm bẩm nói:
- Ta biết ta kém cái gì. Đạo âm dương, ngũ hành chi thuộc, cùng gắn bó, nhưng cô nhi phân chi. Định âm dương, phân ngũ hành!

Hắn dứt lời, chỉ thấy quang hoa trên đỉnh bừng sáng, bên tai cũng có tiên âm lượn lờ dâng lên.

Vạn tiên trên đỉnh tề động, rót ra hào quang tiên khí, trong đỉnh như thành một thế giới, Vạn Giới Vương Đình ở trên, nhận vạn tiên triều bái.

Càng thêm nhiều đạo vân bắt đầu lóe sáng, lúc này đây, thứ hiển lộ không còn là âm dương chi lý mà là ngũ hành quy luật.

Trong đó thứ sáng rỡ nhất chính là Kim chi đạo.

Những Đường Kiếp đó chưa bao giờ lý giải qua, chưa bao giờ thấy qua Kim chi đạo vân, thời khắc nó đang ở trong mắt Đường Kiếp, rơi vào trong mắt.

Đường Kiếp gần như khiếp sợ phát hiện, đạo vân hắn chưa từng thấy qua này càng nhìn càng quen thuộc, lý giải như hô hấp thật thoải mái, dường như hắn đã sớm biết.

Cẩn thận cảm thụ, Đường Kiếp phát hiện Kim chi đạo có nhiều nội dung cực kỳ tương tự Binh Tự Quyết.

Chỉ có điều đại đạo chí lý không thể nói, Binh Tự Quyết lại dùng ngữ điệu phàm nhân miêu tả, loại trước mê hoặc ảo diệu mang theo vô tận chí lý, loại sau đơn giản nhưng lại cố tình miêu tả ra sự kỳ ảo của đại đạo, hai loại văn tự một phức tạp một đơn giản ghi lại, như mặt trăng và mặt trời, miêu tả ra cùng một loại chí lý và vận dụng, khiến Đường Kiếp cảm thấy vô cùng thần kỳ và huyền ảo.

Làm người ta kinh hãi chính là, Đường Kiếp phát hiện Binh Tự Quyết còn biểu đạt nhiều nội dung hơn Kim chi đạo.

Khi kim chi đạo đạo vân đi đến cuối, Binh Tự Quyết vẫn như cũ tồn tại, cũng hướng về phía tương lai kéo dài ra thêm một tầng nghĩa thâm sau. Đó là Kim chi đạo thăng hoa, trong hàm nghĩa đó, Đường Kiếp thấy được thô sa chuyển thành Kim Sa, Vân mẫu kim tinh hóa thành Đế Nhận của Binh Chủ.

- Đây là...
Đường Kiếp hít một hơi thật sâu.

Đây là Binh Chủ đạo!

Một khắc này hắn hoàn toàn minh bạch.

Hắn đột nhiên lấy ra Binh giám.

Tâm thần đắm chìm ở trong Binh giám.

Sau đó hắn lại lần nữa thấy được cảnh tượng đã lâu.

Hư không hoang vu, một người khổng lồ cao tới vạn trượng cầm trong tay Khai Thiên cự phủ đang cùng vô số tiên nhân chiến đấu, xa xa là một cung điện to lớn, bên trong còn đang không ngừng có tiên nhân trào ra.

Người khổng lồ kiêu ngạo, ngông cuồng, hung ác, vừa đánh vừa đỡ, lại không hề kính sợ.

Hắn phẫn thanh rống giận, rìu chiến bổ về phía chân trời, chém rụng điện ngọc.

Vô số tiên nhân thậm chí không thể chắn hắn vào khắc này.

Đúng lúc này, xa xa đột nhiên hiện ra pháp luân mơ hồ, pháp luân vô cùng mênh mông, chỉ lộ ảo ảnh, nhưng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không trung, mang theo vô tận phạm âm, như thiên địa kêu khóc.

Sau đó người khổng lồ cao vạn trượng hướng vào không trung chạy trốn, hướng vào không trung vung ra ảo ảnh cự phủ lớn.

Ngay sau đó, ánh sáng lấp đầy toàn bộ không gian.

Hắn nhìn thấy, bóng người khổng lồ từ cao rơi xuống...

- A!
Đường Kiếp hô lên, lui nhanh về phía sau, gương mặt trắng bệch.

- Chàng làm sao vậy?
Hứa Diệu Nhiên vội chạy tới đỡ lấy Đường Kiếp.

Thân thể của Đường Kiếp đang run rẩy.

Hứa Diệu Nhiên kinh hãi phát hiện, đó là run rẩy do sợ hãi.

Đường Kiếp đang sợ hãi!

Đường Kiếp chưa bao giờ biết sợ đang sợ hãi!

Hắn đang sợ ai?

Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc nhìn hắn.

Rất lâu sau, Đường Kiếp mới thì thào ra tiếng:
- Ta hiểu rồi.

- Chàng hiểu cái gì?

Đường Kiếp gian nan lên tiếng:

- Ly Kinh giả... phản đạo dã (kẻ xa rời kinh thì cũng phản đạo)!